Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 3:




Quang cảnh ngục giam âm u, bầu không khí cồn cào ngột ngạt phủ khắp không gian nơi đây, tựa như cảm giác cơ thể bị xé toạc ra, khiến con người hoảng sợ…
Sắc xám cùng sắc đỏ hòa trộn vào nhau, quyện chặt lấy nhau, phía trước, một cơ thể lạnh lẽo ngã ập vào căn phòng hoen ố, trên bức tường vàng uế, một hàng chữ được viết nguệch ngoạc, nhắn nhủ cho những nhân sinh còn đang tồn tại –––
“Cả hai ta đều giống nhau cả, chúng ta cùng có chung suy nghĩ, cùng hoài nghi về thế giới thối nát này, bác sĩ ạ.”
Một lời nhắn nhủ được viết bằng máu, màu đỏ sậm đối với hắn, chính là một loại độc tố ––– đã bị thối rữa… đã bị vấy bẩn…
Đột nhiên, dòng chữ in sâu vào tâm trí khiến hắn hoảng sợ, run lẩy bẩy ––– nhưng ngay tức khắc, hắn vô tri vô giác, nở một nụ cười…

… …
Trên đường đến cảnh cục, tôi nhờ Tirold và Kru cung cấp cho tôi những thứ cần thiết ––– thứ quan trọng lúc này là, bản ghi chép công việc trước kia của thầy Trounin.
Khoảng thời gian dài trước khi tôi tốt nghiệp, thầy đảm nhận công việc chuyên gia tâm lý cho Cục Kiểm Soát, không lâu sau khi tôi tốt nghiệp xong, dường như thầy đã xin nghỉ việc, cũng trong khoảng thời gian này, thầy hủy toàn bộ công việc ở Pháp, chuyển đến Mỹ để làm việc.
Theo như hiểu biết của tôi về thấy ấy, thầy không phải là kiểu người thích khám phá vùng đất mới, việc định cư lâu dài lại càng không. Quan điểm sống của thầy ấy về việc bản thân thuộc về vùng đất này khá là bảo thủ.
Vậy nên, hiện tại nếu muốn biết được nguyên nhân tại sao thầy ấy lại giết người, nhất định phải biết lí do gì đã khiến thầy trở nên như thế ––– manh mối đầu tiên… chẳng phải đã biết rồi sao.
Phải chăng, mọi chuyện đều liên quan đến tấm rèm màu vàng kia?

Từ khi tới văn phòng của Tirold, tôi và Vision vẫn cứ đực mặt ra ngồi đợi.
Ít ra Vision còn sướng hơn tôi, cậu ta có xách theo một tập luận văn của sinh viên, cũng may hiện tại có thời gian, liền điên cuồng ngồi chấm bài, vẻ mặt nghiêm túc của Vision lúc này, thật khiến người khác muốn châm chọc cậu ta cho vui…
Rảnh tay cầm lên một bài luận cậu ta chưa chấm tới, cứ coi như ngày hôm nay tôi làm việc thiện giúp cậu ta, tích góp công đức vậy ––– dĩ nhiên, nguyên nhân chính bởi vì hiện giờ tôi đang cực kỳ chán.
Quan điểm của sinh viên này có hơi kỳ lạ, cậu ta phân tích điểm khác nhau giữa nhân cách phân liệt và tính phân thân nhân cách ––– khái niệm nhân cách phân liệt của cậu ta, nói nôm na chính là một kiểu tâm lý bị tác động mạnh, từ nhân cách chính đã hoàn thiện trong cơ thể, do gặp tác động của xã hội hay môi trường mà xuất hiện nên một nhân cách khác, ẩn giấu dưới nhân cách chính, nhưng nhân cách kia cũng không xuất hiện hoàn chỉnh; còn tính phân thân nhân cách, lại phân ly ra thành hai cá thể nhân cách, độc lập và hoàn chỉnh, không phụ thuộc vào nhau ––– quan điểm của cậu ta khá thú vị, chia hẳn đề bài thành hai phần tách biệt nhau… Nhưng suy nghĩ của cậu nhóc này lệch đề rồi, sao lại chuyển hẳn một vấn đề không liên quan sang đây thế này…
Quả nhiên do nhiều năm không nghiên cứu lại chuyên ngành, hiện tại nếu bảo tôi phân tích tường tận từng vấn đề bên trong, nhất định tôi sẽ rất đau đầu[1], nhưng mấu chốt tổng quát của vấn đề thì chắc chắn không quên được… Hóa ra việc sửa bài lại không dễ như tôi tưởng, trong hoàn cảnh này, bản thân phải duy trì thái độ trung lập cho đến khi sửa xong tất cả ––– dù sao chúng tôi vẫn chưa đến độ tuổi dễ nổi khùng với sinh viên…
Tôi dần dần hiểu được lí do Vision than khổ. Dù gì một thân phải vừa suy nghĩ vừa thấu đáo hàng trăm hàng ngàn ý kiến cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa, đôi khi còn đọc được một số ý kiến “giả điên”, “ngụy biện”, “xuyên tạc”, hỏi sao lúc đấy không phát khùng lên được?
Khẽ lắc đầu cười, tôi phê một điểm A+ trên bài luận này ––– dù sao cũng phải cảm ơn cậu ta đã làm tôi nhớ lại thời sinh viên, điểm số cũng tính toán trên Vision, nếu có việc gì xảy ra cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Đặt bài luận xuống, vừa ngước lên thì gặp ngay vẻ mặt quái dị của Vision đang chằm chằm nhìn tôi.
“Cậu làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Không thể tưởng được ngài bác sĩ yêu dấu của chúng ta sẽ ra tay giúp tôi chấm bài nha.” Cậu ta cười khằng khặc, mục đích nhằm trả thù tôi những lúc đùa cợt việc chấm bài nghiêm túc của cậu. “Hơn nữa… Còn sửa thật sự nghiêm túc…”
“Làm việc thiện tích đức chút thôi, vả lại, tôi cũng muốn tìm thêm một chút cảm hứng để có thể hoàn thành nốt quyển tiểu thuyết kia, không được sao cậu chẻ?”
Lúc Vision đang định nói, Tirold và Kru đột ngột xuất hiện cắt ngang hai chúng tôi.
“Bác sĩ, đây là những thông tin anh muốn, nhưng liệu chúng sẽ giúp ích được gì cơ? Chúng tôi đã xem qua rồi, không biết có giúp được gì cho anh trong quá trình điều tra không?” Kru ôm một chồng tài liệu cao gấp hai lần xấp bài kia, đặt lên một chiếc bàn thấp trước mặt tôi, miễn cưỡng thân thiện hỏi ––– tôi thật sự không hiểu, vì cớ gì cô ta lại không ưa tôi? Tôi đã chọc gì cô ta sao?
Tôi mỉm cười cảm ơn, liếc qua lại thấy Vision đang tiếp tục cắm mặt vào xấp bài, nhẹ nhàng cầm lên một vài xấp nhỏ trên cùng, tôi nhìn Tirold cùng Kru. “Chắc chắn sẽ có, trước hết anh phải hiểu thật rõ về đối thủ của bản thân, sau khi chắc chắn mới có thể từ từ tóm gọn hắn chứ, đúng không nào? ––– đặc biệt khi anh đang chạm trán với một cao thủ.”
Nhận thấy biểu tình khinh thường trên mặt Kru, tôi cố sức nín cười, vận dụng hết kỹ năng giao tiếp bình thường, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, giờ chúng ta cần tìm thật kỹ những thông tin liên quan đến ‘tấm rèm vàng’.”
“‘tấm rèm vàng’ ư? Nó là thứ gì vậy?” Người hỏi tôi chính là Tirold ––– hiện tại anh ta đã ngồi xuống một chiếc ghế dựa.
“ Cả hai đều không biết sao? Chẳng lẽ vật thầy tôi quyên tặng không phải là một tấm rèm màu vàng?” Bọn họ chẳng phải đã từng nói từ người tặng cổ vật mà tra được thầy hay sao? Chẳng lẽ tấm rèm kia không phải vật ấy? Vậy bức ảnh thầy gửi đến cho tôi rốt cuộc có dụng ý gì?
“Cái gì? Anh biết thứ ‘phải trả lại’ theo lời Trouin là cái gì ư?” Tirold sửng sốt.
“Chẳng lẽ hai người không biết?” Điều này sốc đến vậy sao? Tôi cười gượng.
Định thần lại, Tirold chăm chú nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự cảm kích như chết đuối vớ được cọc: “Khi ngài Fitlis mua lại viện bảo tàng, hủy đi toàn bộ những giấy tờ liên quan đến người và vật quyên tặng, tra ra được Trounin thực sự là vận may hiếm nhất mà chúng tôi có được ––– vì người chủ trước có để lại một danh sách những người đã đóng góp, nhưng cũng không có bảng đối chiếu đồ vật cụ thể, vậy nên đến giờ chúng tôi cũng vẫn chưa biết rốt cuộc nên bắt đầu điều tra từ ai, chỉ có thể yêu cầu cấp dưới từ từ điều tra… Nếu không bây giờ, không chỉ có tôi và Osti đang nói chuyện với anh thôi đâu.” Nói xong, khuôn mặt nghiêm khắc kia hiện lên một nụ cười ––– một nụ cười nội tâm, chân thành.
Hủy đi danh sách sao?… Có lẽ ngay từ đầu thầy đã biết Fitlis sẽ làm như vậy… Bằng không thầy đã không tiến hành việc này lâu như vậy… chắc hẳn sẽ suy nghĩ một kế hoạch gọn lẹ hơn. Nhưng thâm tâm tham lam của Fitlis chỉ khiến ông ta càng đau đớn trước khi chết mà thôi… Thầy là một người rất biết cách tra tấn tinh thần người khác mà…
Nếu như vậy, hẳn thầy đã khiến ông ta phải tuyệt vọng nhìn lần lượt từng người thân của mình ra đi, sau đó sẽ tuyệt vọng mà chết? Nhưng theo quan điểm của thầy, hẳn thầy phải tiếp tục tra tấn ông ta từ từ cho đến phút cuối chứ? Nếu vậy tại sao thầy lại kết liễu mạng sống Fitlis sớm như vậy?…  Rốt cuộc lí do là gì khiến thầy làm vậy chứ?…
Đột nhiên bên cạnh huých mạnh, tôi giật nảy mình thoát khỏi cơn trầm tư, trông thấy vẻ mặt bó tay của Vision, Tirold và Kru vì lạ lùng với thói quen bất ngờ này của tôi, liền chau mày nhìn.
Gượng cười, có lẽ trước mắt vẫn chưa nên giải thích nhiều với cả hai ––– kế hoạch không dứt khoát này của thầy khiến tôi có cảm giác rất bất an… Đột nhiên lại cảm thấy…
Dường như, tôi đã không bao giờ còn có thể gặp lại thầy nữa…
“Phải nhanh chóng đi tìm.” Hiện tại điều duy nhất tôi phải làm, là mau chóng thoát ra khỏi mê cung mà thầy đã bày binh bố trận này.
Rốt cuộc thầy muốn cho em biết điều gì? Hả thầy…

[1] Một cái đầu hai cái đại (一个头两个大): Câu này dùng để chỉ một chuyện nào đó quá mức phiền toái, hoặc bản thân quá mức xui xẻo, vì thế làm cho đau đầu bất lực. Bản thân không có cách nào giải quyết, đối với chuyện này vô cùng đau đầu.
Bonus: cũng có một tác phẩm điện ảnh mang tên này (còn phim nội dung thế nào thì hỏi chúa =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.