Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 8: Centaurea Cyanus




Thế giới này rốt cuộc có tồn tại sự hoàn mỹ hay không?
Tôi không tin sự hoàn mỹ…
Nhưng tôi lại theo đuổi hoàn mỹ.

Sau khi Wayne rời đi, tôi, Ale và Alexander vẫn ở lại trong bệnh viện.
Bác sĩ điều trị chính của Vision nói với chúng tôi rằng không cần lo lắng tình hình cậu ta, cậu ta bởi vì mất máu nhiều quá, cộng thêm di chứng sau phẫu thuật nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi biết… Vision không phải không thể tỉnh, mà là cậu ta không muốn tỉnh lại…
Cậu đang sợ hãi phải đối mặt với điều gì?…
Em gái của cậu sao?… Nếu dựa vào toàn bộ tư liệu tìm được mà nói, khả năng do Elise gây nên rất lớn.
Đầu tiên, cô là người thừa kế tài sản của phu nhân, đồng thời cũng là em gái của Vision, mà quan trọng nhất là ── Nếu lão Hầu tước, Vision và phu nhân đều chết, như vậy, người được lợi lớn nhất chính là cô…
Nhưng một cô gái như vậy có thể làm được thế sao? Cô ấy có làm chuyện như vậy nổi không? ── Nếu là cô ta làm, vậy cô rốt cuộc muốn tôi cứu ai?
Phải chăng cô ấy bị phân liệt nhân cách? ── Điều này không phải không có khả năng, theo những gì tôi quan sát, cô còn có hai tính cách, hơn nữa lại tương phản nhau hoàn toàn ── một người là bông hoa nhỏ đáng yêu mà tao nhã, người còn lại là hương thơm hoa hồng đỏ rực…
Nếu cô ấy là ma nữ… Tôi hoàn toàn tin tưởng, nhân cách kia của cô chính là thánh nữ…
Chỉ là ── cô thật sự là đóa hoa hồng (ý chí Đức đế quốc), vua của các loài hoa sao?… Còn cô gái kia chính là đóa xạ cúc, theo lời Vision nói chăng?
Quá đơn giản … Chỉ dựa vào hướng tính và vẻ ngoài để xác minh, tôi cảm thấy hơi hoài nghi kết quả suy luận này. Trực giác nói cho tôi biết sự việc không thể đơn giản như thế… Hơn nữa… Elise khiến tôi cảm giác… Hoàn toàn không có hơi thở và sự nhẫn tâm của kẻ giết người ── Vô luận là nhân cách nào ── Họ không phải giống như kẻ sát nhân khiến người ta bất an run sợ…
Cô ấy càng giống người bị hại hơn… Cô đã sợ hãi điều gì đó…
Điều khiến cô sợ hãi và Vision trốn tránh là cùng một thứ sao?
Vậy có thể là điều gì được đây? ── Bọn họ giống nhau, đều không muốn đối mặt với thứ đó…
Tài sản?… Sự kiện nào đó?… Hay là thân nhân ── Nếu vậy chỉ có mẹ của họ… Nếu xét về điểm giống nhau, bọn họ đều khẩn trương…
Như vậy… “bọn họ” là ai?…
Điểm này thật sự không nghĩ ra…
Nhưng…
Tôi day day huyệt thái dương hơi phát đau ── Đây đều là giả thiết phỏng đoán nguyên nhân phu nhân chết.
Nếu phu nhân không chết… Như vậy sẽ dễ dàng hơn không ít…
Nhưng cho dù phu nhân không chết, ngoài việc xác định được bà là người bị tình nghi nhất thì vẫn còn một việc cần phải biết.
-Ale, phu nhân bà ấy đến từ gia tộc nào? Có thể cho tôi xem tư liệu gia tộc đấy không?
Tôi hơi nghiêng người hỏi Ale đang làm trò gì đó với Alexander.
-A… Điều này…
-Bác gái từ 13 tuổi vẫn luôn ở lại gia tộc Leffenster, người nhà bà ấy đưa bà đến đây ── Đương nhiên, đây đều do tôi nghe ba tôi nói lại, bởi vì chúng tôi cho tới bây giờ vẫn không biết bác gái đến từ gia tộc nào nữa, cũng chưa từng nghe thấy việc bà ấy quay về nơi đó.
Khi Ale còn đang nghi hoặc, Alexander ngồi bên cạnh đã nói xen vào.
-Các anh cũng không biết bà ấy đến từ gia tộc nào ư?
Không thể nào? ── Tôi nhíu mày nhìn Alexander.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Alexander hơi lộ ra nụ cười khổ.
-Chúng tôi không biết… Người biết có lẽ chỉ có ba tôi và ba của Vision… Nhưng bọn họ đều đã… Nhưng, Vision có lẽ biết.
-Vậy vì sao mấy người đều cho rằng bà ấy xuất thân từ danh môn?
Tôi hiện tại thể hiện toàn bộ sự ngạc nhiên của mình ra ngoài ── Có lầm hay không?…
Nhưng Vision có biết không? Cậu ta cũng nói mẹ cậu xuất thân từ danh môn… Đây là sự thật sao? Nhưng nếu thực sự là danh môn thì không có lí do nào không ai biết đến?
-Bởi vì từ nhỏ, các trưởng bối đều nói như thế…
Mấy lời này của Alexander khiến tôi hoàn toàn phát điên ── Tuy rằng tôi cũng không biết tôi vì sao lại phản ứng lớn như thế, nhưng dựa vào trực giác, đây chính là trọng điểm của trọng điểm…
Trọng điểm?! ── Tôi đột nhiên nhớ tới lạc ngân[1] trong lòng bàn tay của  Elise.
Lập tức lấy ra đồng hồ quả quýt trong túi áo ── Centaurea Cyanus!! ── Đây là một trong những tên văn học của cây xạ cúc!! Tôi sao lại không nhớ ra chứ?
Nhìn kĩ hoa văn khắc trên đồng hồ ── quả nhiên!
-Chúng ta hiện tại trở về nhà chính.
Hơi dùng lực nắm chiếc đồng hồ ── Tôi đã biết rồi…
Tuyệt đối…
Vô luận là thứ Vision không hy vọng, hay là đám người ngu xuẩn đã tổn thương cậu ta…

Về đến tòa nhà chính cổ kính luôn mang màu hôi hắc cùng hôi hoàng khiến người ta cảm thấy ngạt thở, việc đầu tiên tôi làm là trực tiếp ép Ramon lên tường.
-Nói cho tôi biết phòng của tiểu thư.
Lạnh lùng nhìn hắn, tôi cố khắc chế bản thân. Áp lực mấy ngày hôm nay lúc này tựa như hồng thủy trào ra ── Tôi đã nói rằng tôi muốn tìm ai đó để đánh một trận cho thoải mái, đây không phải là lời nói đùa đơn thuần đâu.
-Anh… Thưa anh… Xin hãy buông tôi ra…
Tôi có thể nhìn thấy được ý sợ hãi trong đôi mắt của Ramon, nhưng tính kiên trì bẩm sinh của ông ta khiến ông ấy liều mạng bảo trì vẻ trấn tĩnh bên ngoài.
Dùng sức ép mạnh ông ta lên tường, Ale và Alexander đứng một bên bị tôi liếc xéo một cái cũng từ bỏ ý định ngăn cản tôi.
-Nói, hay là không chịu nói.
Tôi bắt đầu cười với ông ta, mà ngữ khí cũng trở nên ôn hòa ── Nhưng những người quen biết tôi hơn một năm đều biết, tôi lộ ra vẻ mặt mày không phải vì tâm tình tôi đang tốt, mà bởi vì tâm tình tôi đã hỏng đến cực điểm rồi.
-…
-Nói cho tôi biết…
Nếu ông ta muốn có thể rời đi nguyên vẹn, vậy thì nên ngoan ngoãn trả lời vấn đề của tôi.
-Ở… Ở… Ở ám đạo trên tầng hai…
Quả nhiên, nhìn tôi tầm mười giây, Ramon cuối cùng vẫn phải khai ra điều tôi muốn.
-Đưa tôi đi.
Tôi muốn một người có thể dẫn đường chính xác, chứ không phải là một người chỉ đường cho tôi.
Thả ông ta ra, nhìn ông ta thở hổn hển mang theo nỗi khiếp sợ chưa tan, tôi cũng chẳng để ý tới Ale và Alexander nhìn tôi đầy kinh ngạc, đi theo vị quản gia khôi phục vẻ chuyên nghiệp lên gác.

Cuối cùng, Ale và Alexander cũng đi theo  ── Xem ra bọn họ cũng cảm thấy hứng thú với cô tiểu thư kia, tuy nhiên hứng thứ của tôi với “cô gái ấy” hiển nhiên là khác với hứng thú của bọn họ với cô ấy.
Nhưng hai người đi theo còn vì một nguyên nhân khác nữa, có lẽ là bởi vì muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Rất nhanh, chúng tôi theo Ramon tiến vào cánh cửa được che ở phía sau vật trang trí trên tường, đi đến một lành lang mát dịu rộng bằng khoảng hai người ── đi trong nơi này cảm giác không khác gì đi trong tháp, có thể cảm nhận được hơi thở tự nhiên, không có nhiều thứ do con người tạo ra.
Rất nhanh, đứng trước một cánh cửa, Ramon ngừng lại, nhẹ nhàng gõ hai cái lên chiếc cửa gỗ thoạt nhìn rất giống với cửa thời Trung cổ lỗi thời.
Mấy phút sau, cánh cửa được mở ra, mà người mở cửa là một cô gái trẻ mặc trang phục thị nữ thời trung cổ ── Chết tiệt,  sao tôi có cảm giác mình đi lạc thời đại vậy?
Nếu nói như vậy, chúng tôi có nên đổi trang phục kỵ sĩ hay không?
-Ông Ramon… Đây là?…
Cô gái dường như cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với đám “người hiện đại” chúng tôi.
Không hề để ý tới mấy chuyện lộn xộn của bọn họ và lãng phí thời gian nữa, tôi tiếp tục hình tượng bạo lực vừa rồi, trực tiếp xông vào.
-Elise!
Mặc kệ nữ phó kia ngăn cản, tôi bước vào căn phòng rộng lớn xa hoa hơn nhiều tưởng tượng của mình, việc đầu tiên tôi làm là trực tiếp bước vào nội sảnh ── người tôi muốn tìm quả nhiên đang ở trong đó.
Cô đang đọc sách, trong tích tắc cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, tình tự trong mắt cô khiến tôi cảm thấy dao động và nghi hoặc ── sợ hãi, không thể tin, muốn chạy trốn, cùng với tuyệt vọng và bất an của kẻ yếu.
Bước lên phía trước, trước khi cô kịp phản ứng gì, tôi lấy ra đồng hồ quả quýt, kéo tay phải cô lên đặt song song với mặt đồng hồ ── Giống nhau như đúc…
-Tại sao phải làm như vậy…
Thấp giọng, tôi bắt đầu cảm thấy một loại tuyệt vọng ── Thật sự là cô sao?… Thật vậy sao?
Vì sao chứ?…
Tôi liên tục hỏi rất nhiều câu “vì sao”, người này khiến tôi cảm thấy thật lòng lại khiến tôi đau lòng nhất ──
-Lão hầu tước dưỡng dục cô nhiều năm… Mà Vision là anh trai ruột của cô… Còn có phu nhân… Bà ấy là mẹ của cô mà! ── Tại sao cô lại có thể hạ thủ như thế được?!
Cuối cùng, tôi gần như gào lên với cô. Trên gương mặt cô, tôi nhìn thấy được vẻ mặt ngoài dự đoán ── không biết vì sao, tôi cảm thấy đó là sự bi thương tuyệt vọng vô tận.
-… Bác sĩ…
Âm thanh rất khẽ, tôi nhìn thấy nước mắt trong mắt cô ── Chẳng lẽ tôi đã sai sao?
Những gợi ý Vision đưa cho tôi đều trùng khớp với cô gái, mà vào thời gian ba sự kiện xảy ra, cũng chỉ có cô là có nhiều thời gian nhất để tìm sát thủ và có khả năng là hạ độc nhất… Cây xạ cúc cùng chiếc đồng hồ, tất cả dường như đều ám chỉ cô… Nhưng như tình cảnh hiện tại… Sự việc lại không giống như suy nghĩ của tôi… Điều này…
-Nếu… Tội lỗi này có thể dùng sinh mệnh để thay thế… Tôi nguyện ý trả giá bằng mạng của mình…
Chậm rãi, tôi nhìn cặp mắt xanh biếc chảy ra giọt chất lỏng trong suốt, nhưng, cô gái ấy, lại mỉm cười với tôi.
-Chỉ cần… Anh có thể cứu họ… Không chỉ tội lỗi này… mà còn có thể hơn thế nữa…
-Cái gì?…
Nhíu mày nhìn cô gái ── hiện tại tôi đã có thể khẳng định mình đã lầm. Cô ấy không phải là hung thủ, cũng không phải là kẻ chủ mưu…
Nhưng cô tuyệt đối biết điều mà chúng tôi cần.
Nhưng đáng tiếc thay, cô không trả lời vấn đề của tôi hay nói thêm điều gì nữa, chỉ lắc đầu, lắc đầu thật mạnh, khiến tôi cảm thấy cô bị bệnh trạng áp lực.
Cô đang bảo vệ ai?…
Tôi vừa rồi đã quá xúc động rồi, tình hình hiện tại, Elise khẳng định sẽ không chịu lên tiếng nữa ── cô vốn có khuynh hướng tự bế, không tiếp xúc với người khác nhiều năm, đoạn tuyệt với tất cả mọi thứ bên ngoài…
Có lẽ tôi nên nói rằng cô vốn là có chứng tự bế loại nhẹ chăng? ── Tuy nhiên vào lúc này, tôi rất hy vọng cô là người có chứng tự bế hoàn toàn. Bởi vì như thế tôi còn dễ đối phó hơn… Nếu cô ấy không như vậy… Rất khó để lừa được cô, hơn nữa phải tạo được mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau chặt chẽ ── Nhất là hiện tại khi tôi phá mất nền tảng sự tin tưởng lẫn nhau này rồi.
Đáng chết! ── Tôi ở trong lòng hung hăng mắng bản thân ── Rốt cuộc là thế nào?!
Mọi chuyện cứ rối tung lên, không cách nào vãn hồi được nữa rồi…

Khi gặp lại Wanye đã là buổi tối. Ale sớm đã gọi cho anh ta kể lại màn đầy phấn khích ban chiều, cho nên khi anh ta vừa nhìn thấy tôi, tôi không chút bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt cười cười đùa cợt của anh ta.
-Ai nha nha… Hiếm khi thấy bác sĩ tử vong thân ái của chúng ta mắc sai lầm nha…
Vừa cởi áo khoác, Wayne vừa nói với tôi đang ngồi trên sô pha đọc sách.
-Wayne… Anh nếu không muốn bị tôi đập một trận thì hãy cẩn thận khi nói, tôi đây đã muốn đánh một ai đó thật lâu rồi… Vốn định đợi con heo kia tỉnh lại để đập cậu ta một trận… Hay là anh hình cảnh muốn cứu con heo, chịu trận hộ cậu ta?
Không rời ánh mắt khỏi quyển sách, tôi thản nhiên đáp trả anh ta một cậu. Hiệu quả rất tốt, ngữ khí người nào đó lập tức trở lại bình thường.
-Cô gái kia thật sự không chịu nói câu nào sao?
Anh ta hỏi.
-Đúng vậy…
Đặt sách xuống, tôi tháo mắt kính, xoa xoa vị trí mi tâm.
-Đúng là sai sót quá mất mặt…
-Này, thật sự không phải cô gái kia làm sao? Khẳng định?
Wayne ngồi bên cạnh tôi, lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đụng tôi một cái. Gật đầu, tôi phát hiện bản thân có chút chán ghét khi phải mở miệng nói chuyện.
-Không nói đến điều này nữa … Anh ở bên kia có tra ra điều gì? Cái mà Ale nói với anh rằng tôi bảo anh tra thêm đó?
Mở mắt ra, tôi dùng tư thế nửa nằm trên sô pha nhìn Wanye đang uống trà.
-Á…
Hình như anh ta bị trà làm phỏng rồi ── Ngu ngốc…
-Ưm ưm, gia tộc Roydesir mà cậu muốn tôi điều tra ngày mai mới có kết quả, nhưng vấn đề ‘người em gái’ và DNA đều có kết quả rồi.
-Ừ?
Bật người ngồi dậy, tôi thiếu chút nữa định diễn lại một màn túm cổ áo Wanye giống hồi chiều.
-Chúng tôi không tra ra được bà ấy có em gái… Rất kỳ quái… Nhưng theo người làm công chứng di chúc, bà ấy thật sự là có em gái. Mà kết quả xét nghiệm DNA hoàn toàn ăn khớp, nhưng cũng có chút kì quái ── chính là bản ghi chép hàm răng của bà ấy không ăn khớp với tình trạng thi thể… Quả là rất quái lạ.
Wayne vừa nói vừa lắc lư đầu.
Không ăn khớp?…
Sao có thể như vậy? ──DNA đúng rồi, vậy mà bản ghi chép hàm răng lại không khớp?
Hơn nữa… Từ từ… Tôi hình như quên điều gì đó?! ── A!
Ale có nói phu nhân từng sửa di chúc một lần! Mà tôi vẫn chưa nghe nội dung phần di chúc sau khi được thay đổi!
Tiến lên từng bước, chúng tôi dường như đã thấy điều gì đó, vậy mà những tưởng đã nắm lấy được lại phát hiện ra rằng, đó chẳng qua chỉ là ảo ảnh của chính mình…
Centaurea Cyanus chân chính rốt cuộc là ai?
Trong hỗn loạn, tôi chậm rãi đi về con đường phía trước…


[1]Lạc ngân: Lạc:  bào cách (dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người), ngân: vết tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.