Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 1: Cottage Cheese - Lãng quên




Nếu trí nhớ đối với nhân loại là cội nguồn của tất cả khổ đau, như vậy lãng quên chính là phương pháp làm bản thân vui vẻ. Điều này có lẽ sẽ bị người khác phê bình là hành vi trốn tránh — thì làm sao? Đây cũng có thể là khối u của quá khứ mà bọn họ không thể lãng quên, hơn nữa, học cách tìm được vui vẻ cho bản thân trong hiện thực tàn khốc, đó cũng là một loại may mắn.
Nhưng mà, vào lúc lãng quên biến thành mất trí nhớ, vậy không ổn — bởi vì điều này có khả năng làm bạn quên luôn cả bản thân mình.
Bạn sẽ không biết, bạn rốt cuộc là ai, cũng sẽ không biết, tất cả quá khứ của bạn chỉ có thể bất an tiếp tục một sinh mệnh không có quá khứ…

Chứng mất trí nhớ, loại thứ 10 trong 16 loại của DSM (lấy loại hình ‘định nghĩa hình thao tác’ để xác minh phân chia hành vi khác thường), thuộc loại bệnh phân ly, cũng có thể thuộc loại thứ 3, tức là theo y học thuộc loại hình bệnh tinh thần bắt nguồn do tình huống.
Tháng 12, nhiệt độ không khí ở Paris lạnh đến mức làm người ta cảm thấy trong lòng cũng phát run. Những người vô gia cư vẫn nỗ lực tiếp tục cuộc sống của bọn họ dưới thời tiết thế này, nhưng cuối cùng, không ít người vẫn chỉ có thể nhận bảo hộ của chính phủ.
Đêm trước lễ Giáng sinh, tôi tự dưng bị người — Vision Auburn Leffenster — kéo đến Monaco. Thật không hiểu hắn chạy đến cái nơi này làm gì. Nếu muốn chơi, hoạt động chúc mừng ở Paris tuyệt đối không ít, nếu nói muốn đến nơi khác nghỉ ngơi, vậy sao không chọn những nơi ấm áp hơn chứ — ví dụ như Australia. Là muốn đi chơi bài sao? Đúng là nhàm chán — nhưng làm tôi cảm thấy bất đắc dĩ chính là bản thân vẫn không thể cự tuyệt đề nghị của Vision.
Ngày 4 tháng 12, vừa mới làm xong hết các công việc trước ngày nghỉ nên có thể thở dài nhẹ nhõm, tôi chỉ hy vọng có thể thoải mái nghỉ ngơi một thời gian. Nghỉ ngơi thoải mái ơ một nơi không có biên tập đáng ghét, bạn bè làm người ta đau đầu cùng những chuyện linh tinh vớ vẩn, rồi chuẩn bị hành trình về nước vào tết âm lịch sang năm. Đã đáp ứng mẹ lần này tuyệt đối sẽ trở về, cho nên, trước hết phải chuẩn bị tâm lý bị người làm phiền — mỗi ngày gặp mặt với một đống lớn họ hàng rồi còn phải ứng phó với một đống ‘người đẹp’ mà không biết lão mẹ nhà mình tìm thấy ở đâu.
Nhưng vào lúc lưng của tôi mới vừa đặt xuống giường, Vision lại không biết từ đâu chạy tới đòi tôi đồng ý đi Monaco mừng lễ Giáng sinh với cậu ta… Mà tôi, đã không thể kiên nhẫn trước sự phiền nhiễu này mà gật đầu đồng ý hành trình lần này — cho nên giờ phút này, chúng tôi đang ở trong một căn phòng khách sạn du lịch ở thành phố Monaco.
“Này, Hàn, sao bộ dáng cậu nhìn có vẻ mất hứng thế hả?” Nằm ườn trên giường trong phòng tôi, Vision một mặt rất không hình tượng lăn qua lăn lại, một mặt tỏ vẻ bất mãn với biểu cảm trên khuôn mặt tôi.
Giơ tay gập máy tính lại, tôi tức giận nói với cậu ta. “Cậu nghĩ tôi nhàn rỗi giống như cậu sao? Không có việc gì làm liền kiếm chuyện gây rối. Rốt cuộc tới đây làm gì cũng không biết mà dám kéo người ta đi cùng mình đến đây gây chuyện, cậu nói đi, rốt cuộc chuẩn bị thế nào? Mỗi ngày đi sòng bạc? Hay là mỗi ngày ngủ? Nếu thật sự muốn như vậy còn không bằng đi Macao tốt hơn, nơi đó còn ấm hơn ở đây.”
“Tôi chỉ đột nhiên rất muốn rất muốn đến Monaco thôi, luôn cảm thấy nếu đến đây sẽ gặp được một chuyện thú vị gì đó vậy.” Cậu ấy ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.
Nhưng những lời cậu ta nói đối với tôi không khác gì khúc nhạc dạo cho một phiền toái sắp sửa kéo đến.
Mà lời tiên đoán này, cũng rất tình cờ xảy ra vào sáu tiếng sau —
Buổi tối, bởi vì quá nhàm chán nên tôi lái chiếc xe thuê đến bờ biển đi dạo. Do nơi tôi chọn có phần hẻo lánh nên ngoài ánh sáng phát ra từ đèn xe thì về cơ bản không thể nhìn thấy vật thể chiếu sáng nào nữa.
Xuống xe dựa người ở trước đầu xe, tôi rút ra một điếu thuốc loại nhẹ châm lửa hút rồi ngẩng đầu nhìn về phía mặt biển sâu thẳm và ánh lên vẻ đen tối trước mặt. Tầng tầng gợn nước được đèn xe chiếu xuống lóe ra tia sáng liên tục biến hóa đầy thần bí, bắt đầu cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa. Gần đây đang giúp Vision làm giáo sư đại diện, cho nên cũng nghiêm túc nghiên cứu những thứ giống nhau — tính thống nhất của nhân tính xúc vật quan cùng tính ảnh hưởng của nguyên thủy tiến hóa quan. Vì sao lại cảm thấy khi đối mặt với biển cả sẽ bất giác có cảm giác trung thành… Nhìn thấy biển rộng mênh mông, vì sao có thể khiến suy nghĩ của người ta trở nên bình tĩnh…
Gió biển mơn man thổi qua mặt làm tôi cảm thấy hơi đau đớn, cảm giác khô héo lạnh như băng giống như bị một lưỡi dao mỏng bằng băng xẹt qua mặt…
Bỗng nhiên, tôi phát hiện có một vật thể khá lớn bị một đợt sóng đánh lên bờ.
Là một bao rác lớn bị người ta ném? Không có khả năng. Vậy đó là cái gì?… Ta đi qua đó ý định nhìn rõ xem thứ đó là gì.
Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo. Nhưng lòng hiếu kỳ của tôi thì lại làm cho tôi chọc vào một phiền toái lớn…
“Này! Anh không sao chứ?” Vật thể kia hóa ra là một con người! Tôi vừa nâng khối thân thể mềm nhũn kia, vừa vỗ vỗ lên mặt người nọ, thử đánh thức thần trí của anh ta.
Nhưng đối phương lại chỉ ho khan vài tiếng cùng ói ra mấy ngụm nước, không ngừng lẩm bẩm mấy từ tiếng anh đứt quãng…
“Cottage… Cottage…”
“Cái gì? Anh nói rõ ràng một chút được không? Anh gì ơi?” Anh ta dường như đang phát sốt, tôi dùng tay đo nhiệt độ cơ thể ở chỗ xương đòn của anh ta — cao dọa người.
“Anh gì ơi, bây giờ tôi đưa anh đi bệnh viện, anh tên là gì?” Ôm lấy khối thân thể sốt cao lại ướt đẫm kia, tôi vừa lấy áo khoác của mình bọc anh ta lại vừa hỏi.
Nhưng người này lại chỉ không ngừng nỉ non mấy từ đơn. “Cottage… Cheese… Cottage… Cheese…”

“Anh ta thế nào?” Sau khi đưa người nọ đến bệnh viện, tôi liền gọi điện cho Vision, bảo hắn lấy cho tôi một chiếc áo khoác khác — chiếc kia của tôi đã ướt hết, xem ra là phải vứt đi rồi. Sau đó liền cùng hắn ở bệnh viện chờ.
“Anh là người thân của anh ta?” Vị bác sĩ có thân hình dài rộng lại có xu hướng hói kia hỏi tôi.
“Không phải, tôi nhặt được anh ta ở bờ biển.”
Nghe thấy trả lời này của tôi, trên mặt người bác sĩ kia lập tức xuất hiện vẻ bối rối.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Gáy của anh ta từng bị va chạm mạnh, não bị chấn động có hơi nghiêm trọng…”
“Anh ta không tỉnh lại được?” Vision xen miệng.
“Cũng không phải, anh ta đã tỉnh lại rồi… Chỉ là… Có chút di chứng…”
“Anh cứ việc nói thẳng đi! Như vậy nghe rất khó chịu.” Vision bắt đầu bị cách nói chuyện của bác sĩ kia làm cho có chút phát điên.
Vị tiên sinh kia… Anh ta nói anh ta không biết mình là ai…”
“Cái gì?!” Lần này, tôi cùng Vision không hẹn mà cùng rống lên.
Người bị thương lãng quên quá khứ, mấy từ đơn không ngừng lặp lại bằng tiếng anh, rốt cuộc, vì sao anh ta bị thương… Lại vì sao vào thời tiết này bị người ném vào biển…
Cottage Cheese… Chiếc chìa khóa mở ra tất cả, giờ phút này, một vở hài kịch long trọng bắt đầu mở màn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.