Đợi tới khi bóng dáng Tần Lạc xa dần, Vương Cửu Cửu vẫn đứng đó cắn chặt môi.
"Lệ Khuynh Thành? Đây cũng là một đối thủ lợi hại nữa".
Vương Cửu Cửu trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi nàng móc túi lấy di động ra.
Sau khi bấm số gọi nàng ai oán nói: "Trương Nghi Y, con lại bị người khác ăn hiếp".
"Ai? Ai dám ăn hiếp Cửu Cửu nha ta?" dừng một lát trong điện thoại lại phát ra âm thanh trầm trầm: "Mẹ đã bảo con mà có phải con thiếu nợ người ta nên bị đánh không? Ở Yến Kinh này có vài trăm vạn người. Phụ nữ cũng có hơn trăm vạn. Tại sao suốt ngày con bị ăn hiếp?"
"Mẹ biết cái gì? Là bọn chúng ăn hiếp thầy Tần" Vương Cửu Cửu tức giận nói.
"Con rể mẹ? Ai dám khi dễ con rể của mẹ? Tại sao con không trị cho chúng một trận?"
"Quả thật con cũng định trị cho chúng một trận" Vương Cửu Cửu hả hê nói.
"Ha ha, con gọi điện nhờ mẹ ra tay phải không? Kẻ nào dám ức hiếp con rể của mẹ, mẹ sẽ tiêu diệt người đó" Trương Nghi Y cười đắc ý.
"Nhà trường".
"Nhà trường? Tại sao nhà trường lại ức hiếp cậu ấy?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
"Nhà trường nói thầy Tần không có chứng chỉ tư cách giảng viên nên muốn sa thải thầy ấy".
"Chứng chỉ tư cách? Cái đó là gì vậy?"
"Trương Nghi Y con biết mẹ không có văn hóa nhưng mẹ cũng không phải thể hiện ra một cái rõ ràng như vậy. Ngay cả chứng chỉ tư cách giảng viên mẹ cũng không biết".
"Mẹ không biết thì làm sao? Con có biết loại thực phẩm nào có tác dụng làm to ngực không? Con có biết làm đẹp lúc nào thì có hiệu quả nhất không? Con có biết uống nước như thế nào thì có tác dụng làm trắng da không? Đây chính là vấn đê chuyên môn của mẹ đấy".
Vương Cửu Cửu định phản bác lại nhưng nhớ ra nàng còn phải nhò mẹ giúp nên nàng chủ động giải thích: "Chứng chỉ tư cách giảng viên chính là giấy chứng nhận được làm giảng viên. Không có cái giấy chứng nhận đó không thể đi làm giảng viên. Mẹ cũng từng học cao đẳng sao mẹ không biết cái đó?"
"Ôi, từ lâu mẹ không còn là sinh viên nữa. Ai rảnh rỗi đi nhớ lại cái đó làm gì? Chuyện đó thì có gì to tát. Chỉ là một giảng viên thôi mà, không cho làm thì thôi. Con bảo cậu ấy muốn vị trí nào mẹ sẽ lo cho cậu ấy. Bộ giáo dục có được không?"
"――― "
"Không được hả? Vậy vào quân đội cũng được. Thế nhưng thể chất cậu ấy không tốt, không thể làm sĩ quan. Hay vào đoàn văn công quân đội. Vào quân y cũng được. Thăng chức cũng nhanh lắm".
"Con muốn là thầy của con" Vương Cửu Cửu tức giận cắt ngang lời nói huyên thuyên của mẹ.
"Vậy bây giờ làm một cái chứng chỉ giả có được không?"
"Không được".
"Đi mua?"
"Sẽ bị phát hiện ra".
"Nếu không ai điều tra thì sao?"
"Nhất định sẽ có người điều tra" Vương Cửu Cửu liền đem chi tiết mọi chuyện, thêm mắm thêm muối kể lại cho mẹ nghe. Kể cả việc đối phương trả thù gây khó dễ Tần Lạc trong việc giấy chứng chỉ.
Trương Nghi Y ở bên kia cực kỳ tức giận mắng: "Cái đồ con rùa đó. Thật quá đáng, thật quá đáng. Từ trước tới nay đều do mẹ ức hiếp người khác, làm gì có chuyện người khác ức hiếp chúng ta. Cái gã hiệu trưởng đó ở đâu, đọc dịa chỉ cho mẹ. Mẹ sẽ mang ghế tới trước cổng ngồi chửi mắng ba ngày ba đêm".
Vương Cửu Cửu mừng như mở hội, nàng cười nói: "Cái chuyện mất mặt thế mẹ cũng làm được sao?"
"Mẹ đương nhiên sẽ không tự mình ra tay. Mẹ sẽ bỏ tiền thuê một trăm người tới chửi mắng lũ chó đó làm cho chúng không cả dám bước chân ra cửa".
"Mẹ, biện pháp này rất hay. Mẹ hãy gọi điện thoại cho mấy người bạn. Nói gì thì nói năm xưa mẹ cũng là một mỹ nữ ở đất Yến Kinh này, chắc chắn mẹ sẽ có nhiều bạn bè. Giải quyết một việc cỏn con như vậy không phải dễ như trở bàn tay sao?" Vương Cửu Cửu tâng bốc mẹ mình.
"Nhớ lại năm đó mẹ cũng một người đẹp nổi tiếng ở Yến Kinh. Những người đàn ông danh giá theo đuổi mẹ xếp thành năm vòng tòn quanh nhà cũng không hết. Đáng tiếc chung quy lại cũng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Ôi số mệnh…".
"Hồi tưởng thế là đủ rồi. Mẹ mau gọi điện thoại đi" Vương Cửu Cửu thúc giục mẹ.
"Được. Mẹ sẽ gọi điện thoại" Trương Nghi Y nói.
"Mẹ mau nhanh lên. Nếu thầy Tần bị sa thải con sẽ nhảy lầu tự tử".
"Ai da. Biện pháp này hay đấy. Con chạy lên tầng thượng của tòa nhà cao nhất trong trường, uy hiếp bọn họ nói nếu không giữ lại thầy Tần con sẽ nhảy xuống, mẹ sẽ tìm cho con mấy phóng viên tới chụp ảnh, ghi hình, hù dọa bọn họ, chuyện chắc chắn sẽ thành. Hai me con chúng ta trong ứng ngoài hợp, cấu kết với nhau nhất định sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp".
"Trương Nghi Y, rốt cuộc mẹ có phải là mẹ đẻ của con không? Con chỉ nói vậy thôi thế mà mẹ lại bảo con sẽ đi nhảy lầu thật. Có người mẹ nào như mẹ không?" Vương Cửu Cửu tức giận giậm chân thình thịch.
"Thì mẹ thấy biện pháp này rất hay".
Tần Lạc ra cổng đại học y khoa đứng đợi một lúc. Hắn thấy một chiếc taxi chạy tới liền giơ tay ra vẫy.
Người tài xế taxi thấy có khách liền dừng xe lại mở cửa.
"Anh đi có một mình à?" Người tài xế taxi hết nhìn sau lưng Tần Lạc lại ngó nghiêng xung quanh.
"Tôi đi một mình" Tần Lạc gật đầu. Câu hỏi cùng động tác của người này rất quái dị" chẳng lẽ nghĩ mình bắt đưa tới một nơi hoang vu hẻo lánh rồi cướp xe.
"Ồ, vậy tốt rồi. Lên xe đi" Người tài xế thở nhẹ nói.
"Anh biết tôi?" Tần Lạc vừa mở cửa xe vừa hỏi.
"Biết. Lần trước anh và bạn gái ngồi xe tôi làm tôi suýt chút nữa gây tai nạn. Anh quên rồi à?"
"Thật sự tôi không nhớ" Tần Lạc cười lắc đầu.
"Ha, ha. Anh không nhớ tôi cũng bình thường. Tôi thì rất nhớ anh. Bây giờ ít người mặc quần áo như anh. Hơn nữa anh còn có một người bạn gái rất khêu gợi" Người tài xế cười rồi lái xe chạy.
"Cô ấy không phải bạn gái của tôi" Tần Lạc giải thích.
"Đã yêu mà vẫn còn xấu hổ à? Cô ấy không phải bạn gái của anh à? Có bạn gái như vậy chắc chắn sẽ rất khổ sở. Nói như người có học cái gì đó là hạnh phúc trong đau đớn" Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu và nói chuyện với Tần Lạc.
"Nói thật nếu hôm nay có cả bạn gái của anh tôi cũng không dám chở. Kiếm tiền là quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn. Lần trước chở hai người mà đến giờ tay tôi vẫn run".
"Xin lỗi" Tần Lạc xấu hổ nói.
Hắn thầm nghĩ Lệ Khuynh Thành đúng là yêu nữ. Ngay cả tài xế taxi gặp nàng một lần cũng khắc sâu trong trí nhớ. Gặp lại nàg cũng không dám chở nữa.
Tần Lạc vừa xuống xe trước cửa International Beautiful Woman đã có nhân viên đứng đợi ở đó.
"Tần tiên sinh, Lệ tổng đang ở lầu hai đợi tiên sinh" Mỹ nữ mặc đồng phục cười thân mật nói.
"Lầu hai?" Tần Lạc thấy căng thẳng. lầu hai là nơi tụ họp của bầy sắc nữ đó. Ánh mắt câu hồn và tính bạo dạn, khiêu khích của các nàng làm một xử nam như Tần Lạc không thể nào chống đỡ được.
"Tôi có thể lên lầu ba chờ được không?"
"Lệ tổng nói có việc muốn thương lượng với tiên sinh ở lầu hai. Hình như là về việc chữa bệnh của tiểu thư Trần Tư Tuyền".
"Ồ được" Tần Lạc gật đầu.
Tâm lý Tần Lạc có chút nghi ngại dù theo lý mà nói hắn đã bôi Kim Dũng phấn lên vết sẹo ở đùi của Tư Tuyền, sẹo phải mất hết mới đúng. Chẳng lẽ không thể xóa hết sẹo?
Đúng là sợ cái gì cái đó lại tới, Tần Lạc vừa mới lên tới cửa đại sảnh lầu hai hắn đã nghe thấy bên trong tiếng nói cười rộn rã.
"Tần tiên sinh, xin mời" Mỹ nữ mặc đồng phục đứng ở cửa khẽ lui lại, giơ tay mời hắn.
Bầy mỹ nữ đang cười đùa, đùa giỡn nhìn thấy Tần Lạc tới đều quay nhìn hắn.
"Ai da, tiểu tình nhân của Lệ mỹ nhân tới rồi. Mau mời vào đi".
"Tiểu đệ đẹp trai, mau vào đi. Sợ chúng tôi ăn cậu sao?"
"Này, chị không phải là hổ báo gì đâu. Đến ngồi cạnh chị đi".
Sắc mặt Tần Lạc cứng đơ, hắn vẫy tay chào mọi người: "Xin chào".
"Ai da, các cậu có thấy gì không? Điệu vẫy tay chào của tiểu tình nhân rất đẹp" Một mỹ nữ tóc quăn, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng ngây thơ nhìn Tần Lạc hét to.
"Đó là tiểu tình nhân của Lệ mỹ nhân. Có liên quan gì tới Chu Vận cậu?"
"Các cậu không nhớ tới câu nhất nam nhị nữ à?"
Lệ Khuynh Thành đứng lên cười mắng lại: "Tôi bảo các cậu đừng có ác khẩu như vậy có được không? Hù dọa tiểu đệ của tôi chạy mất bây giờ".
"Các cậu xem Lệ mỹ nhân nói chúng mình ác khẩu. Chính mình ác khẩu thì có. Cứ mở miệng là tiểu đệ của tôi. Lúc nào cũng tiểu đệ của tôi. Hì hì".
Tần Lạc muốn quay đầu bỏ chạy. Bầy mỹ nữ này so với cọp cái còn kinh khủng gấp trăm lần.
Lệ Khuynh Thành vui vẻ đi tới kéo tay Tần Lạc nói: "Lại đây. Hôm nay mỹ nhân Tư Tuyền của chúng ta muốn chân thành cảm tạ cậu. Cậu nghĩ lấy thân báo đáp có được không?"
"Tốt. Cứ tự nhiên" Tần Lạc gật đầu. Hắn cảm thấy đầu óc mụ đi hắn không nghe rõ Lệ Khuynh Thành nói gì.
Ban đầu bầy mỹ nữ sửng sốt sau đó cười ẫm ĩ.
"Tư Tuyền, mau hiến thân. Tiểu đệ đẹp trai đồng ý rồi".
"Đúng vậy. Cậu ấy bảo cứ tự nhiên. Ha, ha, chàng trai này vô cùng đáng yêu. Lúc nào các cậu cho mình mượn về "vui vẻ" một chút nha"
Trần Tư Tuyền đỏ mặt đứng lên, cúi hẳn đầu chào Tần Lạc. Nàng mặc một cái T-shirt xanh lam cổ rộng vì thế Tần Lạc dễ dàng nhìn thấy cả áo nịt ngực bên trong của nàng.
"Tần tiên sinh, thực sự cám ơn tiên sinh. Y thuật của tiên sinh rất thần kỳ. Chân của tôi rất tốt. Một chút sẹo cũng không còn" Trần Tư Tuyền ngẩng đầu vẻ mặt cực kỳ tôn sùng nhìn Tần Lạc. Nàng chưa từng thấy ai có thần dược thần kỳ như vậy. Quả thực đó là kỳ tích.
Tần Lạc đã chữa khỏi sẹo ở đùi của nàng, cứu vãn nghề nghiệp của nàng. Trước đây nàng cho rằng nàng sẽ phải từ bỏ công việc yêu thích của mình.
"Không sao. Không cần phải khách khí như vậy" Tần Lạc vội khoát tay nói. Nhìn những mỹ nữ này cười, tâm trạng hắn càng khẩn trương.
Tần Lạc cúi đầu nhìn lướt qua vết sẹo trên đùi của Tần Tư Tuyền, quả nhiên đã mất hết dấu vết, hắn cười nói: "Khỏi là tốt rồi. Tôi còn chút việc. Các chị cũng bận, tôi đi trước".
Hắn thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi đám nữ quái này. Những phụ nữ này rất hấp dẫn làm cho hắn không dám ở cạnh các nàng.
"Ồ. Tần tiên sinh, tiên sinh đừng đi. Tôi còn muốn hiến thân…à, không phải tôi còn muốn mời cơm tiên sinh. Dù thế nào đi nữa tôi rất vinh dự mời cơm tiên sinh".
Trần Tư Tuyền cũng biết mình nói lỡ. Lúc này đây người có cặp đùi đẹp nhất Đài Loan không hỏi cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ như ánh tà dương.
Trong lúc vội vàng nàng định nói muốn mời Tần Lạc ăn cơm lại thành muốn hiến thân cho hắn, tất cả đều do đám sắc nữ đó mà ra.
Ban đầu đám sắc nữ đó yên lặng, bất chợt tất cả phá lên cười. Tất cả ôm bụng, nằm sấp trên ghế salong cười nắc nẻ, váy ngắn co lên, xuân quang phát lộ ra ngoài.