Editor: Bee
Câu nói vừa ném ra.
Cả phòng họp nhất thời chìm trong yên lặng.
Tống Sơ thích thú nhìn Quý Diệc An, thấy mày anh cau lại một chút, trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.
Sầm Hàm kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt háo thành dao nhỏ, Tống Sơ đứng khoanh tay, nhận lấy toàn bộ ánh mắt đó.
“Tống Sơ, có mười hai thôn dân đã chết, đây là một vụ án lớn.” Quý Diệc An trầm giọng, “Không phải chỗ để cô đùa.”
Tống Sơ nhìn qua: “Tôi không hay đùa.”
“Ai da, cô gái à.” Bàng cục hòa giải, “Chuyện kết hôn đối với mọi phụ nữ đều là chuyện lớn, tuy rằng chúng tôi dù liều chết cũng phải bắt sống Già Tô nhưng cũng không thể làm liên lụy đến nửa đời sau của một cô gái được đúng không?”
“Đối với cô gái khác thì là chuyện lớn nhưng đối với tôi thì không phải.” Tống Sơ bình tĩnh nhìn ông ấy, “Ở nơi như Tam Giác Vàng, kết hôn chỉ là một bàn tiệc, không cần lãnh chứng, chẳng khác nào một màn diễn.”
Quý Diệc An liếc mắt nhìn Bàng cục một cái, cảm thấy:....
Đúng là Bàng cục đã bị cô thuyết phục.
Anh đứng dậy: “Bàng cục, tôi nói chuyện với Tống Sơ một chút.”
Quý Diệc an nói xong, trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay của cô, kéo người ra khỏi phòng họp.
•••
Bước chân của anh rất nhanh, dường như là lôi Tống Sơ đi.
Cửa số cuối hành lang mở toang, gió mát thổi mái tóc dài của Tống Sơ bay ra sau,.
Cô lướt qua gió, ánh mắt nhìn người đàn ông đang nắm cổ tay cô, đầu đinh, râu không kịp cạo lúc sáng, cảnh phục làm vai anh ngang bằng.
Lại nhìn chỗ hai tay giao nhau, một cái trắng nõn như ngọc, một cái màu đồng khỏe mạnh.
Tống Sơ bị người phía trước túm đi, thờ ơ nghĩ: Nếu là người khác thì cô đã sớm ra tay.
Sau đó lại có một suy nghĩ khác nhảy ra: Ngày tháng giả kết hôn sau này có phải cũng có chút niềm vui không.
Tống Sơ vừa nói kết hôn đối với cô không phải chuyện lớn thật sự không hề nói bừa, là cô thật lòng nghĩ như vậy.
Thậm chí cô từng có ý nghĩ muốn kết hôn từ lâu, không vì điều gì khác, chỉ vì muốn cuộc sông bớt nhàm chán và không giẫm lên vết xe đổ ngày đó, nhưng mà ánh mắt của cô rất cao nên cho tới bây giờ vẫn chưa gặp được người thích hợp.
Nhưng dường như Quý Diệc An này không giống họ.
Ánh sáng trong mắt anh làm cho cô cảm thấy ấm áp, sức mạnh trên người anh làm cho cô cảm thấy am toàn, và sự thô bạo của anh làm cho cô cảm thấy kích động.
Ý niệm đó bắt đầu sống lại trong đầu Tống Sơ.
Nói là thích cũng không phải, có lẽ chỉ là lòng tham của một người có cuộc sống như địa ngục khi nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
•••
Quý Diệc An đẩy cô vào cửa sổ kính, vô tình làm cửa sổ kiên cố chấn động.
Tống Sơ còn chưa kịp phản ứng thì bả vai đã bị người đàn ông đè lại: “Tống Sơ, cô ở đây nói rõ ràng cho tôi, mục đích của cô làm vậy là gì?”
Tống Sơ sửng sốt, sau đó hơi nhún vai: “Tôi tưởng anh sẽ thuyết phục tôi không nên có ý nghĩ kết hôn với anh.”
Quý Diệc An im lặng.
“Mục đích rất đơn giản, không phải vì mười hai thôn dân đã chết, lúc trước tôi đã từng nghĩ tới chuyện này rồi.” Giọng nói của Tống Sơ vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại kiên định mạnh mẽ.
“Tôi muốn anh.”
Quý Diệc An vô cùng không nể mặt, cô nói còn chưa xong thì đã cười nhạo một tiếng.
“Muốn tôi? Tống Sơ, cô nhìn xem từ trên xuống dưới của cô có chỗ nào là nói thật hả? Cô muốn tôi, tôi làm sao dám muốn cô?”
Trong khoảnh khắc đó Tống Sơ cảm nhận rõ ràng nỗi đau âm ỉ suốt mười năm, cảm giác này như hình với bóng, chiếm lấy suy nghĩ của cô, lẻn vào giâc mộng của cô.
•••
Trước đây cô từng có một sư phụ dạy chút võ thuật phòng thân.
Nhưng chân chính dạy võ thuật mà cô sử dụng bây giờ là một người đàn khác, tầm hai mươi tuổi.
Mỗi lần Tống Sơ chuồn ra vào ban đêm, đều nhìn thấy anh ta đứng ở sân thể dục của trường tiểu học địa phương.
Chính là người đàn ông đó đã dạy cô sử dụng lưỡi dao để đả thương người một cách vô hình, anh ta đã dạy Tống Sơ làm sao dùng lưỡi dao lam xuyên qua khe hở, cách nó xuất hiện và biến mất.
Tống Sơ không gọi anh ta là “sư phụ” mà gọi là “thầy Cố”.
Có lẽ cô đã bị thiếu năng lực nhận thức cảm giác từ nhỏ, đối với thiện ác, sợ hãi, vui sướng đều không có cảm xúc rõ ràng, cô thậm chí còn không phát hiện người đàn ông này có công phu kỳ lạ gì đó, còn tưởng ra anh ta chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường.
Thậm chí “thầy Cố” còn bắt những con chuột con, dạy cô dùng lưỡi dao nhỏ xuyên qua loại bỏ toàn bộ xương cốt của con chuột, anh ta lấy ra vụn xương nhỏ nhưng không hề phá vỡ hình dáng của con chuột.
Vì vậy khi còn nhỏ Tống Sơ thường xuyên chơi với dao rọc giấy, sư phụ của cô là một ông cụ năm sáu mươi tuổi, câu thường xuyên nói chính là: “Tống Sơ, đừng chơi dao rọc giấy!”
Nhưng Tống Sơ không quan tâm, cảm thấy công phu của ông ấy không hề thú vị, không hề lợi hại như công phu dùng lưỡi dao để rút gân cốt của người khác.
Hoàn toàn không biết là mình đã học được thủ pháp kinh khủng như thế nào.
Từ những lưỡi dao gỉ đến lưỡi dao vô cùng sắc bén, từ một cây trong lòng bàn tay đến mười cây, Tống Sơ không biết ngón tua mình bị cát bao nhiêu lần, thường xuyên đầm đìa máu tươi.
Đã vào con đường bất chính càng dễ dàng làm cho người ta giống như tẩu hỏa nhập ma, Tống Sơ không bỏ xuống được, càng bị thương cô càng chăm chỉ hơn, muốn luyện đến trình độ của “thầy Cố”.
Sư phụ của cô có một người cháu gái, nhỏ hơn Tống Sơ năm tuổi, cũng đi theo ông nội học võ công, quan hệ với Tống Sơ rất tốt.
Sư phụ dặn cháu gái: “Không được học bàng môn tả đạo giống nha đầu Tống Sơ kia, cẩn thận cắn lại số mệnh của mình.”
Một năm sau đó, Tống Sơ được mười lăm tuổi, tốt nghiệp cấp hai.
Năm ấy Sâm Sâm mười tuổi, chuyển trường tiểu học, chính là trường của của thầy Cố.
Hai người bọn họ quen nhau.
Sau đó khi về nhà Sâm Sâm hay nhắc tới thầy Cố với Tống Sơ, khi đó cô đã dần dần phát hiện thầy Cố này không bình thường, anh ta vô cùng tối tăm vô cùng hắc ám, sau này cô mới biết được, đó là một loại bệnh tâm lý — phản xã hội.
Vào một ngày sư phụ bận không thể đón Sâm Sâm tan học, Tống Sơ đi đón cô bé, cô vào phòng học.
Thấy thầy Cố cầm giấy bạc, trong đó là bột phấn màu trắng, anh ta lấy lửa đốt giấy bạc, khói bốc lên, Sâm Sâm đang hít ma túy.
Cô bước tới, giống như phát điên, không suy nghĩ kéo Sâm Sâm ra phía sau cô, hai mắt Sâm Sâm rời rạc, đôi tay run rẩy, nắm chặt lấy góc áo Tống Sơ, hét chói tai nhưng không rõ là thoải mái hay đau khổ.
Thầy Cố bước tới gần, Tống Sơ xuất lưỡi dao ra, kẹp ở hai ngón tay.
“Ây da, dạy ngươi nhiều năm như vậy không nghĩ tới là dùng trên đầu ta?”
Thầy Cố không động thủ với cô, Tống Sơ cõng Sâm Sâm trên lưng. Sau khi trở về nhà cô dặn cô bé đừng có chạm vào những thứ đó nữa.
Một năm sau, cô nghĩ là Sâm Sâm sẽ không dùng thứ đó nữa nhưng lúc ấy còn quá nhỏ nên không hiểu nghiện ma túy có bao nhiêu thống khổ.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm mười sáu tuổi, tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Sâm Sâm nằm bên cạnh cô, chết do tiêm ma túy quá liều.
Một năm trước, thầy Cố là người cung cấp ma túy cho Sâm Sâm, khi cảnh sát tới thì anh ta đã sớm bỏ trốn.
Sau khi cháu gái chết đi, sư phụ lập tức ngã bệnh, cho tới khi chết cũng không tha thứ cho Tống Sơ.
Cuối cùng khi Tống Sơ quỳ gối trước giường của ông ấy, khóc: “Sư phụ, thầy đừng không cần con....”
Câu cuối cùng sư phụ để lại trên đời này là: “Tống Sơ, ta đã nhiều lần nói với con là đừng đi đường ngang ngõ tắt, cuối cùng sẽ là hại người hại mình, con không nghe lời ta, làm sao ta dám muốn con....”
•••
Tôi làm sao dám muốn cô.
Trong đầu Tống Sơ đều là những lời này, giọng của sư phụ, giọng của Quý Diệc An, tiếng thét chói tai của Sâm Sâm sau khi hít thuốc phiện, tiếng cười của thầy Cố.
Đúng vậy, cô là một con quái vật thì có ai muốn chứ.
•••
“Tống Sơ! Tống Sơ!”
Có một giọng nói từ xa bay tới, hư vô mờ mịt, Tống Sơ cảm nhận được bả vai mình bị một sức lực hung hăng nắm lây dường hư muốn nghiền nát xương cốt của cô.
Cả người cô run rẩy không ngừng, cả người cuộn lại, lui sát vào góc tường, đầu cô vô cùng đau, quá khứ cố ý quên đi lại chiếm lấy não của cô, làm cho biểu hiện giả dối bình tĩnh mà cô cố ý xây dựng vỡ thành mảnh nhỏ.
Máu dâng lên, quá khứ tràn vào não cô như sống thần, thậm chí màng nhĩ cũng kêu gào muốn nổ tung và cơn đau muốn làm cho đầu nứt ra.
Cô không nhìn thấy gì trong một lúc, võng mạc đỏ tươi.
“Tống Sơ——!”
“Mau gọi xe cấp cứu.”
......
Cô nghe thấy âm thanh như vậy, vừa bị cơn đau tra tấn, dây thần kinh muốn đứt ra, không biết nên khóc hay nên cười: Chút chuyện này mà cũng gọi xe cứu thương.
Quý Diệc An không biết phản ứng này của cô là do bị kích thích hay là bị bệnh gì nên không dám chậm trễ, thái dương ra một tầng mồ hôi.
Cô phải mất vài phút để lấy lại thị lực, khi cô mở mắt ra thì là mặt phóng đại mắt mở to của Quý Diệc An.
“Tống Sơ! Cô không thoải mái!” Sau đó âm thanh chậm rãi truyền vào lỗ tai cô.
Không thoải mái? Có chỗ nào không thoải mái chứ, chỉ là nhớ lại chút chuyện xưa nên trái tim không chịu nổi mà thôi.
“Tôi không sao.” Tống Sơ mở miệng.
Cô muốn đứng lên thì phát hiện chân mình mềm nhũn, toàn thân không có sức, lòng bàn tay ướt một mảng, giống như rơi vài mảnh đại dương mênh mông.
Giây tiếp theo là bàn tay to đặt trên eo của cô, mũi quanh quẩn mùi hương độc nhất vô nhị trên người của Quý Diệc An, trong nháy mắt làm cô an tâm.
Đột nhiên Tống Sơ tham luyến sự dịu dàng của anh.
Tham luyến một người đàn ông dịu dàng như vạy, Tống Sơ cảm thấy chính mình tự tìm ngược.
“Vừa rồi sao lại thế? Thật sự không cần đi bệnh viện?”
Tống Sơ nhìn lướt qua bả vai anh, phát hiện mọi người trong phòng họp đã đi ra.
Bàng cục vừa mới gọi 119, Đại Minh lấy chìa khóa chuẩn bị chạy xe đến, trong tay Tiêu Nham còn cầm một quyển sổ cùng cây bút, Sầm Hàm bưng một thau nước đang đi lại đây, nước thấm ướt đầu ngón tay của cô ấy.
“Chỉ hơi kích động chút, không sao cả, không cần đi bệnh viện.” Tống Sơ nói.
Quý Diệc An nhíu mày.
Tim của Tống Sơ vẫn đánh trống liên tục: “Đội trưởng Quý, tôi hỏi thật, anh có dám muốn tôi không?”
Tống Sơ đối mặt một tảng đá cứng rắn, cuối cùng không chút do dự đâm đầu vào nó.
Cô đúng là càng chạy càng xa trên con đường tìm ngược này.
Nhưng cô thật sự rất tham luyến độ ấm trên người Quý Diệc An.
- --------------
Hôm nay lên thấy lượt đọc tăng lên nên mình vui lắm luôn á. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Và mình định là sẽ hoàn bộ này trong tháng 10 nên mọi người ráng chờ nha. ♡ ( ̄З ̄)♡ ( ̄З ̄)