Bậc Thầy Tán Tỉnh

Chương 8: "Bế."




Editor: Bee
Trận đấu súng hết sức căng thẳng, gió lớn cuốn sỏi đá vào mặt, hằn lên những vết máu đỏ, bờ vai bị lực giật lùi làm cho xanh tím.
Để tránh đạn, Quý Diệc An lăn vài vòng trên đất, trên mặt bị dính vài vết đen.
Anh dựa vào một bên vững chắc, tay cầm súng, nhắm một bên mắt, lên đạn bóp cò——
Anh cùng một đội quân liều chết tới ngăn trở bọn buôn ma túy đang đến gần, bắn súng “đoàn đoàn” ngăn cản đối phương, cũng bị bọn họ ép tới mức không thể lui.
Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói: “Con tin đã được giải cứu an toàn! Chuẩn bị rút lui!”
Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, cau mày lấy ra một quá bom khói bên thắt lưng, giật khoá.
Trong nháy mắt bên trong chợ nhỏ hẹp lan tràn sương khói màu trắng, có mùi hăng hắc và khó thở.
Quý Diệc An chỉ huy mọi người rút lui và tự mình thực hiện trận chiến cuối cùng.
“Đội trưởng Quý, đi! Bên đối phương ẩn nấp đang tới gần anh!” Tiêu Nham gắt gao nhìn chằm chằm màn hình theo dõi trên máy tính.
“Đi!”
Anh bên trong làn khói xoay người, viên đạn bay ra khỏi nòng súng vang lên thành tiếng, chấn động cả khu chợ.
Khi Quý Diệc An nhảy ra khỏi cửa, anh cảm nhận được viên đạn chết người đang xuyên qua không khí bay về phía mình nhưng anh không kịp phản ứng, theo bản năng xoay đầu qua, viên đạn xẹt qua sườn mặt của Quý Diệc An.
Vết máu cháy xém để lại, cảm giác bỏng rát.
Sầm Hàm ngắm bắn ở xa xa lạnh lùng lên tiếng: “Hướng hai giờ, hạ gục thành công.”
Nếu cô không đánh gục người nọ thì viên đạn kia sẽ không bị lệch, có thể sẽ trực tiếp lao vào người Quý Diệc An.
•••
Cuối cùng, sau khi toàn bộ thành viên rút khỏi chợ thì ném lựu đạn vào.
Sau vài giây yên tĩnh, một tiếng nổ mạnh tạo thành ngọn lửa lớn bùng cháy giữa không trung.
“Báo cáo số người thương vong.” Bàng cục nói.
“Tám người bị thương, không có người chết.” Quý Diệc An trả lời trong khi nhân viên y tế đang xử lí vết thương trên mặt anh.
“Tốt lắm, tôi đã yêu cầu mọi người sắp xếp con tin rồi. Cũng vì an ninh của ngôi làng quá thấp nên mới tạo cơ hội cho bọn buôn ma túy.”
Quý Diệc An: “Ngoại trừ mấy người đã lọt lưới bị đưa đến cục cảnh sát ở địa phương thì những người còn lại chắc chắn đã chết.”
Tiểu đội đó chính là biệt đội cảm tử, nếu phía Trung Quốc yếu đuối chọn bên ngoài là nơi đàm phán thì bọn họ chắc chắn sẽ có lợi.
Nếu tỏ ra thái độ cứng rắn và trực tiếp bắt con tin thì mười hai người dân làng bị giết trước đó cũng có tác dụng đe dọa.
Quý Diệc An không thể tin được tại sao nhóm buôn ma túy này lại mất trí như thế, họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho các ông trùm, thậm chí bị lợi dụng đến mức mất mạng cũng không sợ.
Vì vậy, ma túy là gốc rễ cho mọi tội ác.
•••
Sau khí giải quyết xong vấn đề tiếp theo, Quý Diệc An cùng với đồng đội trở về.
Sau khi xuống dưới trực thăng ngồi vào xe, Quý Diệc An lập tức nằm trên ghế cuối để ngủ, từ từ nhắm hai mắt lại nhưng mày vẫn nhíu chặt, cảm thấy hơi lạnh lạnh.
Sầm Hàm quay đầu nhìn anh vài lần, không yên lòng vì vết thương trên mặt anh nhưng Quý Diệc An đã quen, bị bắn hai phát vào bụng cũng không thèm để ý chứ đừng nói đến vết trầy trên mặt.
“Cô cũng đừng có nhìn chằm chằm nữa, nếu không sẽ đánh thức anh ấy đó.” Tiêu Nham liếc mắt nhìn Sầm Hàm.
Sầm Hàm trợn mắt: “Ai cần cậu lo!”
“Còn tưởng lần này có thể bắt được Già Tô chứ.” Đại Minh thở dài, “Quả nhiên là chưa từng đến.”
Sầm Hàm: “Như vậy là vô cùng hợp lí, sao có thể ngu mà chạy vào lãnh thổ của một quốc gia để tự tìm được chết chứ, kiếm nhiều tiền nên mới luyến tiếc mạng sống đó! Nhưng mà không tới cũng tốt, nếu không thì tôi lo là cho thân phận nằm vùng của đội trưởng ở Tam Giác Vàng sẽ bị lộ.”
Quý Diệc An nằm ở phía sau nghe họ nhắc đến “Già Tô” thì bật tỉnh, đột nhiên nhớ đến mình đã quên cái gì.
Anh nhanh chóng ngồi dậy, hỏi: “Đại Minh, mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ, sao vậy đội trưởng?”
“Mẹ nó.”
Anh mắng một tiếng, chuyến bay tới đây là mười một giờ trưa, bây giờ đã là mười một giờ đêm, đã mười hai tiếng trôi qua.
Anh mở điện thoại kia lên, không thấy cuộc gọi nhỡ nào, anh cau mày trực tiếp gọi điện.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....”
Quý Diệc An bỏ điện thoại xuống: “Đại Minh, đi sân bay.”
“Sân bay? Sân bay nào?” Bọn họ vừa mới từ sân bay trong quân doanh đi ra mà.
“Hàng không dân dụng.” Quý Diệc An nói.
Sầm Hàm xoay đầu: “Đi đến đó làm gì?”
“Tìm người.”
•••
Nửa đêm sân bay chỉ còn mấu người, chờ chuyến bay đến đỏ mắt, Tống Sơ ngồi dưới đất, dưới mông lót một tờ báo.
Phía sau lưng có một cửa sổ kính, cái ót tựa vào đó, nâng cằm, mặt không biểu cảm, khẽ cau mày khi thấy Quý Diệc An từ cửa chạy vào.
So với người đàn ông chính trực mà trước đây cô thấy thì bây giờ trên mặt anh dính những vết đen, băng gạc trên hai má chảy ra tơ máu, quần áo màu đen vừa bẩn lại còn nhăn nheo, quần túi hộp bên dưới cũng như vậy, trên cổ có vết máu đã khô.
Anh vừa mới tới sân bay đã bị bảo vệ chặn lại, Tống Sơ thấy anh đưa thẻ cảnh sát ra mới được đối phương cho đi.
Quý Diệc An nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Tống Sơ đang ngồi ở trong góc.
Mười một giờ mấy rồi nhưng vẫn còn ở lại.
Quý Diệc An chỉ định đến thử xem nhưng không ngờ cô thật sự chờ tới bây giờ, an nhàn ngồi dưới đất, hoàn toàn không có ý định đi gọi xe.
Quý Diệc An nghĩ nếu hôm nay mình bị thương nặng đến bệnh viện, vậy thì có phải cô cũng sẽ một mực chờ như bây giờ không.
“Đi.” Anh đi vài bước đến trước mặt Tống Sơ, lời ít mà ý nhiều.
Tống Sơ giương mắt, đồng tử tối đen, lạnh lẽo, không nói chuyện.
Quý Diệc An ngừng một chút, một tay bỏ vào túi: “Tại sao không gọi điện thoại, tôi quên mất.”
Cũng không hẳn là quên mà là có nhiệm vụ khẩn.
Tống Sơ vẫn im lặng, lạnh nhạt nhìn anh.
Quý Diệc An thở dài, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thăng vài mặt cô, ép sự tức giận xuống, nói một cách dịu dàng: “Đợi nửa ngày? Không gọi điện thoại cũng không bắt xe, không mệt mỏi không đói bụng hả?”
“Anh đã đồng ý tới đón tôi.” Tống Sơ thản nhiên nói.
Thật sự là ngày xui xẻo mà, mẹ nó toàn chuyện gì đâu không.
Đây là suy nghĩ của Quý Diệc An. Anh vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, sau khi bắn chết bọn buôn ma túy lại rơi vào sự tức giận của người phụ nữ.
Giọng điệu của người phụ nữ vẫn là từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng xa cách kiêu căng cùng nén giận, bày ra gương mặt vô cảm cao cao tại thượng, thật sự làm cho người ta khó chịu.
“Có đi hay không?” Quý Diệc An mất kiên nhẫn nói.
Tống Sơ nhìn anh, không muốn nói nữa.
Mẹ nó, trong lòng Quý Diệc An thầm mắng một câu, nhìn qua tấm kính vẫn thấy xe đang ở bên ngoài chờ bọn họ.
“Tổ tông ơi, tôi sai rồi, không nên quên đón cô, được rồi chứ.” Quý Diệc An tức giận nói.
Tống Sơ: “Xóa ba chữ cuối đi.”
“Được, xóa.” Giọng điệu vẫn mất kiên nhẫn.
Tống Sơ trầm mặc.
Quý Diệc An hoàn toàn phát hỏa: “Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu đi? Muốn ông đây bế hay cõng, nói một câu đi?”
Giọng nói vẫn không khách khí nhưng Tống Sơ vô cùng sung sướng nở nụ cười, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Bế.”
Cô trả lời rõ ràng.
Hai tay Quý Diệc An cầm súng cầm pháo nhưng chưa bao giờ ôm phụ nữ, chứ đừng nói tới là một người có thân hình mềm mại như vậy.
Khi đôi chân lạnh ngắt của Tống Sơ đặt trên cánh tay của Quý Diệc An, anh không thể không nắm chặt tay mình.
Tống Sơ rất nhẹ, anh bế không tốn chút sức, tay cô vòng qua cổ anh, hương nước boa trên người truyền đến mũi anh, dường như ngấm vào lỗ chân lông.
Hai lần trước ngửi nước hoa trên người Tống Sơ đều là mùi ngọt nồng nhưng bây giờ lại là hương gỗ trầm ấm áp.
•••
Mọi người trên xe thấy Quý Diệc An ôm một cô gái xinh đẹp đi ra thì trừng lớn hai mắt, nhìn anh không chút lưu luyến nào mà để cô gái vào trong xe rồi nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Tống Sơ cười cười nhìn qua, cũng không mở miệng chào hỏi.
“Đại Minh, lái xe đi.”
“Cô, cô gái, nhà cô ở đâu?” Đại Minh do dự hỏi.
Tống Sơ thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái: “Tôi về đội với các người.”
Quý Diệc An nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
“Không về đội, nhà cô ở đâu?”
“Tôi không có nhà, cũng không ở khách sạn, vậy về nhà anh đi.” Tống Sơ rất bình tĩnh.
Sầm Hàm nhíu mày, lại nhìn về phía Quý Diệc An, anh mới ôm cô ấy lại đây, vết thương trên vai chắc là bị kéo ra.
“Đội trưởng Quý là độc thân, cô đến nhà anh ấy hẳn là không thích hợp.” Sầm Hàm nói, “Nếu không ở khách sạn thì ở nhà tôi đi.”
Tống Sơ liếc cô ấy một cái, nhẹ nhàng híp mắt, trong phút chốc sáng tỏ, thì ra cô gái này có tình cảm với Quý Diệc An nên ghen đây mà.
Tống Sơ hừ cười: “Đội trưởng của các người không nói là lần này tôi tới để cung cấp thông tin sao?”
Mọi người trầm mặc.
Giọng Quý Diệc An trầm xuống: “Đại Minh, đến nhà của tôi.”
Sầm Hàm nhíu mày: “Lão đại!”
Quý Diệc An không trả lời.
Tống Sơ lấy điện thoại trong túi ra, đã hết pin, sau khi xuống máy bay thì thấy người đàn ông không tới, ngực cô nghẹn một cục, những năm tháng này đã nuôi dưỡng cô rất cố chấp, vì thế liền đợi tới mười hai giờ.
Cô đưa tay về phía người đàn ông sau lưng, lòng bàn tay trắng sáng: “Có sạc dự phòng không?”
Quý Diệc An lấy từ cái túi ở sau đầu đưa cho cô.
Tống Sơ sạc điện thoại, cuối cùng cũng khởi động được, có mấy tin nhắn gửi tới, còn có một cuộc gọi nhỡ của Quý Diệc An.
Cô mở wechat ra thì thấy một lời mờ kết bạn, cô bấm vào, là nhiếp ảnh gia trên máy bay, ghi chú là “Trầm Hoán”.
Tống Sơ ấn “chấp nhận”, nghe được Sầm Hàm hạ giọng nói chuyện với Quý Diệc An phía sau: “Vết thương trên vai anh sao rồi, vừa rồi bị đè như vậy thì có đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Giọng người đàn ông vẫn cứng rắn.
Tống Sơ quay đầu nhìn, trực tiếp bắt gặp đôi mắt đen như mực của người đàn ông, giống như nam châm.
Cô dời mắt đi, dừng ở sườn mặt, trong áo lan ra một mảng màu xanh tím, vừa rồi lúc anh bế cô, Tống Sơ đã chống tại chỗ đó.
•••
Tống Sơ dời mắt, nhìn ra cửa sổ.
Cô nhớ tới lời nói của nhiếp ảnh gia kia——“Cô mang đau xót của những người đó trên người.”
Vậy còn Quý Diệc An.
Anh đấu tranh anh dũng, dùng thân thể của mình chặn viên đạn bắn về phía người dân, bị thương đổ máu, cứu người giết người.
Cô là một gánh nặng.
Nhưng anh cũng ngẩng đầu gánh vác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.