Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 76: Đệ nhị hành thủ




Phủ phò mã của Vương Sân ở chỗ giao giữa phố Cao Đầu và đường Hòa Giảng, rất gần hoàng cung, chiến diện tích rất lớn, bởi vậy cũng có thể thấy Triệu Thự coi trong Bảo An công chúa và Vương Sân, mà ở phía tây phủ phò mã, chính là Tây Viên vô cùng nổi tiếng trong thành Đông Kinh, Tây Viên Nhã Tập đều được cử hành tại tòa Tây Viên này. Lý Công Lân của Tây Viên Nhã Tập đã lưu truyền lại đời sau một bức vẽ, tên là “Tây Viên Nhã Tập Đồ”, trong bức vẽ miêu tả cảnh tượng chúng sĩ tử đang tụ tập cử hành Tây Viên Nhã Tập.
Khu vườn phía Tây cũng là một trong những nơi gặp gỡ cao cấp nhất của thành Đông Kinh. Nói như vậy là vì hằng năm chỉ mời dự gặp mặt vỏn vẹn có hai lần, hơn nữa phần lớn tập trung ở hai mùa hạ và mùa thu. Mỗi khi tụ hội được cử hành là lúc con cháu dòng giống quý tộc và các sĩ tử nổi danh trong thành Đông Kinh đều chạy tới nơi đây, hoặc là soạn nhạc mua vui, hoặc cầu danh lợi. Tuy rằng Triệu Nhan rất không thích Vương Sân, nhưng không thể không thừa nhận lực ảnh hưởng khả năng của Tây Viên Nhã Tập.
Hôm nay chính là ngày cử hành Tây Viên Nhã Tập. Bình thường không khí ở đây có chút lạnh lẽo thì nay cũng lập tức náo nhiệt lên. Bắt đầu từ buổi sáng, trước đại môn xe ngựa đi lại không dứt, ra vào cửa chính nếu không phải con ông cháu cha thì cũng là dạng sĩ tử chữ nghĩa đầy mình. Hơn nữa nếu cẩn thận quan sát, còn có thể phát hiện một hiện tượng thú vị, đó là con cháu quần là áo lượt thì đều tiến vào Tây Viên từ phía bên trái, còn đám sĩ tử miệng mở mồm là “tứ thư ngũ kinh” thì đều đi từ phía bên phải lại.
Triệu Nhan sáng sớm hôm nay cũng rời khỏi biệt viện để đi vào thành Đông Kinh, sau đó hội họp cùng Tào Tung và Hô Diên Bình kết bạn đi vào Tây Viên. Hắn đối với cái loại gặp gỡ kiểu cổ đại này thì cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Lại chưa rõ quy củ, cho nên cũng chỉ có thể đi theo Tào Tung vào bên trong Tây viên, quẹo trái đi theo hướng dẫn qua một bên hồ nhỏ, chỉ thấy nơi này sóng xanh bập bềnh, trên mặt hồ còn tản mát những chiếc thuyền hoa với cờ bay phấp phới. Bên hồ thì rải rác những đình hóng mát nằm dọc theo hành lang dài, thoạt nhìn giống như một bức tranh tả phong cảnh.
- Địa phương tốt nhỉ, thật không nghĩ tới trong thành Đông Kinh còn có địa điểm tới bực này, sớm biết thế thì đã nên tới đây du lịch một phen rồi.
Triệu Nhan tay vịn lan can, đứng trong chòi nghỉ mát lớn nhất vừa thưởng thức khung cảnh thơ mộng đồng thời cảm thán nói.
- Đương nhiên là địa phương tốt rồi, chỗ này lúc trước còn là sản nghiệp của hoàng thân quốc thích, sau đem gả Bảo An công chúa cho Vương Sân, lúc này mới được bệ hạ ban cho công chúa làm của hồi môn. Lại nói Công chúa hiểu rõ đệ đệ như huynh nhất, nếu là Tam ca huynh mở miệng cầu, nói không chừng Công chúa còn đem cái gia viên này tặng không cho huynh ấy. Đến lúc đó Vương Sân liền cũng không có khả năng “tinh tướng” mượn Tây viên trang nhã này làm nơi tụ tập nữa.
Lúc này Tào Tung bỗng bên cạnh mở miệng cười nói, trong khoảng thời gian này y đã bị Triệu Nhan ảnh hưởng, thường thường cũng sẽ xổ ra một hai cái từ ngữ của đời sau. Tỷ như từ “tinh tướng” này, mấy ngày hôm nay có lẽ đã trở thành câu cửa miệng của y rồi.
Vốn Tào Tung chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng bởi vì cái gọi là “người nói vô tâm, người nghe hữu ý”, Triệu Nhan nghe được Tào Tung nói thế trong lòng cũng vừa động, hắn căn bản cũng chẳng ham hố gì mà cũng cảm thấy lời Tào Tung nói rất có lý. Vương Sân chính là trong đám sĩ tử có danh vọng rất cao, Tây Viên Nhã Tập này cũng là một trong những thủ đoạn nhằm nâng cao danh vọng của gã. Triệu Nhan cũng cảm thấy hơi hổ thẹn khi cứ đi tìm Vương Sân gây rối, nhưng nếu có thể đem Tây viên này biến thành sản nghiệp của mình thì đến lúc đó xem Vương Sân còn mặt mũi nào mà tổ chức Tây viên nhã tập nữa.
Triệu Nhan bởi muốn làm quen một chút hoàn cảnh nơi đây, cho nên ba người bọn họ đến tương đối sớm. Lúc này tại đây cũng chưa có đông người, đôi khi gặp được người quen thì còn tiến lên chào hỏi nữa. Dù sao hắn dầu gì cũng là một quận vương, hôm nay tham gia tụ hội hầu như chỉ là con cháu quan lại, gần như không có ai trong đó có phân lượng vượt qua Triệu Nhan cả. Bất quá hắn lại nhận ra mọi người ở đây tuy chào hỏi bên ngoài thì nhiệt tình, nhưng bên trong ánh mắt vẫn có vài phần khinh thị. Xem ra cái tên Triệu Nhan trước kia lăn lộn thực sự cũng không tốt lắm.
Đang khi ba người còn vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp nơi đây thì bỗng nhiên Tào Tung lôi kéo Triệu Nhan và Hô Diên Bình, chỉ vào nhóm vài người phía trước, đồng thời khinh bỉ nói:
- Tam ca nhi, huynh mau nhìn nhóm người kia, mấy huynh đệ Cao gia chính là đang dây dưa cùng Tiết Ninh Nhi kia. Chúng ta cũng lại chào hỏi đi.
Tào Tung chỉ về phía huynh đệ Cao gia, Triệu Nhan thấy vậy ngẩng đầu nhìn lại, kết quả nhìn thấy đúng là mấy tên công tử lần trước lừa y chơi chọi chó mất tiền đang vây quanh một vị nữ tử vô cùng mỹ mạo và bàn luận gì đó. Lại nói tiếp hôm nay tham gia thịnh hội thiếu nữ cũng có không ít, nhưng những thiếu nữ đó lại tụ lại một chỗ, trên cơ bản sẽ không đứng một mình. Chỉ riêng có nữ tử này, mới có thể cùng đám con cháu quan lại đó cười cười nói nói. Từ đó có thể khẳng định, cô nương Tiết Ninh Nhi đang được mấy huynh đệ Cao gia kia vây xung quanh cũng chẳng phải là loại nữ tử đứng đắn gì.
Tào Tung nói xong liền lôi kéo Triệu Nhan và Hô Diên Bình hướng phía Cao gia huynh đệ đó đi đến. Không những lần trước y bị lừa mất tiền mà Tào gia trên phương diện làm ăn cũng bị thiệt thòi bởi Cao gia, lại càng khiến cho Tào Tung khó nhẫn nhịn ngọn lửa trong lòng.Về phần Tào Tung nợ năm vạn quan lại không đáng nhắc tới. Tuy hiện tại Tào dựa vào than tổ ong vừa mới xoay chuyển được cục diện làm ăn bất lợi nhưng Tào Tung vẫn vội vã muốn tìm lại mặt mũi trở về.
Nhưng còn chưa đợi ba người tới gần, Cao gia huynh đệ cũng nhìn thấy Tào Tung kích động chạy đến bên này. Trong đó cái tên vóc người cao nhất thấy vậy lập tức biến sắc, ra hiệu cho những huynh đệ xung quanh, nhưng sau đó cũng xoay người rời đi luôn. Xem ra bọn họ cũng biết Tào Tung tới đây làm gì rồi, lúc này cũng không phải thời điểm làm anh hùng. Huống chi Cao gia huynh đệ lại càng chẳng phải anh hùng gì nên bọn họ đồng thời làm ra quyết định đó là xoay người rời đi, coi như không thấy Tào Tung. Tuy có hơi mất mặt, nhưng tổng thể so với bị Tào Tung giáp mặt chế nhạo thì còn dễ chịu hơn.
- Cao huynh, lần trước ta còn nợ huynh năm vạn quan còn chưa có chạy, ngài chạy cái gì a?
Tào Tung tên khốn kiếp này đích thị không muốn tha người. Nhìn thấy mấy vị huynh đệ Cao gia muốn nhượng bộ lui binh rồi nhưng vẫn kêu lớn gọi bọn họ lại. Kết quả là hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh về phía này. Vừa vặn thấy tình cảnh Cao gia mấy vị huynh đệ đang chật vật mà chạy khiến cho những người chưa rõ nội tình một mảnh mờ mịt. Mà những người đã rõ nội tình thì cười cười giảng giải cho những người xung quanh, làm cho nhất thời đưa tới không ít người che miệng cười trộm.
Trông thấy mọi người đang cười nhạo mình, mấy vị huynh đệ Cao gia tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt. Cuối cùng vẫn là cái người thanh niên cao cao kia cười lớn nói:
- Cửu ca nhi, huynh đệ chúng ta bỗng nhiên có việc gấp, cho nên không phụng bồi được. Về phần năm vạn quan kia chỉ là một chút tiền nhỏ không đáng nhắc tới. Từ nay về sau khoản này hay là xóa bỏ thôi, chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa.
Người này tên là Cao Lượng, là lão đại của mấy huynh đệ Cao gia. So sánh với những đệ đệ còn lại, gã coi như là có chút tâm kế, há miệng ra là đem năm vạn quan tiền xóa bỏ. Loại hào khí này cũng cho huynh đệ bọn họ cứu vãn một chút thể diện. Cho nên thừa cơ hội này, Cao Lượng liền vội vàng lôi kéo mấy đệ đệ rời khỏi, bằng không đợi đến khi Tào Tung nói thêm những thứ còn khó nghe nữa thì bọn họ khó có khả năng xuống đài.
Tào Tung rốt cuộc vẫn còn hơi non, nghe thấy Cao Lượng không đòi nợ nữa liền cảm thấy sửng sốt. Đợi cho đến khi y kịp phản ứng thì mấy huynh đệ Cao gia đã đi mất rồi. Hiện tại Cao gia đang cần cầu cạnh Tào gia thì chính mình căn bản có muốn trả năm vạn quan tiền kia, huynh đệ bọn hắn cũng chẳng dám nhận. Đáng tiếc một cái cơ hội gây gổ với bọn hắn bị mình lãng phí.
- Khà khà, con cháu nhà họ Cao rất có khí phách. Tuy nhiên, so sánh thì con cháu nhà họ Tào lại càng uy phong hơn, lại có thể khiến đám nhà họ Cao phải chạy chối chết, tiểu nữ thật sự khâm phục.
Tiết Ninh Nhi vừa lúc nãy mới cười nói cùng Cao gia huynh đệ liền đi tới bắt chuyện. Đồng thời đôi mắt đẹp nhẹ nhàng quét qua Triệu Nhan cùng Hô Diên Bình, tuy chỉ nhìn qua nhưng lại khiến Triệu Nhan có một cảm giác như tắm gió xuân, giống như làm cho người ta hết sức thoải mái.
Lúc này Triệu Nhan cũng mới có thời gian thực sự đánh giá vị Tiết Ninh Nhi này, chỉ thấy đối phương khoảng mười sáu tuổi, mặt trái xoan, lông mày dài nhỏ, ngũ quan tinh xảo. Nàng đang mặc một bộ váy ngắn đơn giản màu vàng nhạt, trên đầu chỉ cài có một chiếc trâm bằng bạch ngọc, bên hông đeo một miếng ngọc bội nữa cũng làm bằng bạch ngọc, không có đem quá nhiều trang sức giống nữ tử khác. Tuy nhìn qua trang phục hết sức đơn giản như vậy nhưng lại khiến khí chất thoạt nhìn giống như Đồng Nguyệt tiên tử, không hề nhiễm chút bụi trần.
- Ha ha, đa tạ Tiết hành thủ khích lệ, mấy ngày nay Tào mỗ cả ngày đều bận việc, sự vụ trong nhà hết sức lộn xộn, thật sự không cách nào ngơi để đích thân vấn an hành thủ được, trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc. Hôm nay vừa hay gặp được ở đây, cuối cùng cũng giải được nỗi khổ tương tư trong lòng Tào mỗ.
Tào Tung nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Tiết Ninh Nhi, cũng không khỏi lộ ra một vẻ mặt mê say nói.
Tiết Ninh Nhi này kỳ thực cũng không đơn giản, nàng được xưng là Đông Kinh đệ nhị hành thủ, vẻn vẹn chỉ kém chút sắc so với vị đệ nhất. Tuy nhiên nghe nói tài nghệ hai vị hành thủ thực ra không hơn kém nhau bao nhiêu, Tiết Ninh Nhi sở dĩ xếp hạng thấp hơn chủ yếu là do nàng khá tham tiền khiến người khác đánh giá nàng thấp đi một chút. Có điều vẫn có vô số quý công tử sẵn sàng quỳ gối dưới váy nàng, Tào Tung này vừa vặn cũng là một trong số đó. Lúc trước y trộm bức tranh kia của Triệu Nhan thật ra là đưa cho Tiết Ninh Nhi này.
Đối với câu nói kế tiếp của Tào Tung, Tiết Ninh Nhi cũng chỉ nhếch miệng mỉm cười, sau đó mới nhẹ nhàng bước tới trước mặt Triệu Nhan hành lễ nói:
- Ninh Nhi bái kiến quận vương, nghe nói quận vương đã thành thân, đáng tiếc Ninh Nhi thân phận ti tiện, không thể đi tới quý phủ, chỉ có thể ở khuê phòng chúc phúc cho quận vương. Nhưng không nghĩ tới quận vương không ngờ mấy tháng cũng không đến, thật sự làm cho người ta hết sức thương tâm.
Tiết Ninh Nhi nói xong lời cuối cùng trên mặt còn lộ ra vẻ mặt hết sức oán hận, dường như thật sự vô cùng thương tâm vì Triệu Nhan không có đi tìm nàng vậy.
Lại nói tiếp cái tên Triệu Nhan trước kia cũng giống như Tào Tung bây giờ, đều là đối với Tiết Ninh Nhi hết sức săn đón, thậm chí so với Tào Tung thì có phần si mê hơn. Lúc đó Triệu Nhan tốn không ít tiền trên người Tiết Ninh Nhi, mặc dù vậy cũng không có tiến triển gì cả, chỉ là nghe hát nói chuyện phiếm mà thôi.
Hôm nay Tiết Ninh Nhi vốn cho rằng mình chỉ cần nói vài lời có tình ý, khẳng định sẽ lại khiến vị quận vương điện hạ này phải quỳ xuống dưới váy của mình. Nhưng không nghĩ tới Triệu Nhan nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng đáp:
- Đa tạ Tiết tiểu nương đã nhớ tới bổn vương, ta cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) a.
Triệu Nhan tuy nói vậy nhưng trên mặt thì tuyệt nhiên nào có nửa phần kích động đâu, điều này khiến Tiết Ninh Nhi cảm thấy vô cùng sửng sốt. Trước kia đối với Triệu Nhan nàng cũng coi như rất hiểu rõ, đối phương lẽ ra không phải là loại phản ứng này mới đúng. Tuy nhiên Tiết Ninh Nhi đích thị là một cao thủ, rất nhanh liền khôi phục như thường cười nói:
- Thành thân đúng là một hỉ sự, quận vương càng ngày càng chững chạc a.
Tiết Ninh Nhi nói xong rồi hướng bên cạnh Hô Diên Bình chào hỏi, kết quả khiến y kích động không thôi, lời nói ra cũng lắp bắp. Bất quá Tiết Ninh Nhi cũng rất có kiên nhẫn, chỉ cười cười đợi Hô Diên Bình nói hết câu. Tuy vậy ánh mắt của nàng giảo hoạt đảo qua Triệu Nhan, thầm suy tư đánh giá hắn tại sao lại phát sinh biến hóa lớn như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.