Tiết Ninh Nhi rất đẹp, thậm chí công bằng mà nói thì dung mạo so với Tào Dĩnh còn hơn hai phần. Cho dù Triệu Nhan ở hậu thế đã chiêm ngưỡng đủ các loại “mỹ nữ dao kéo” nhưng ngay khi mới gặp Tiết Ninh Nhi cũng phải kinh ngạc vài phần trước dung nhan của nàng. Tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở mức “hơi kinh ngạc” mà thôi. Hắn trên tâm lý đã sớm vượt qua cái tuổi trông mặt mà bắt hình dong rồi. Càng sẽ không vì vừa mới nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là muốn cướp về làm vợ, huống chi nữ nhân như Tiết Ninh Nhi vừa thấy cũng biết là loại “hàng cao cấp”. Hơn nữa còn thuộc loại “nhìn được nhưng không ăn được”. Cho nên căn bản Triệu Nhan chưng cái vẻ mặt lãnh đạm, triệt tiêu luôn ý định phí tâm tư trên người đối phương.
Đương nhiên Triệu Nhan hắn cũng phát hiện Tiết Ninh Nhi vẫn đang âm thầm đánh giá mình, không những thế trước kia hắn cũng là khách quen của nàng nữa. Cho nên khẳng định đối phương cũng đang kỳ quái với kiểu thay đổi thái độ này của mình. Nhưng đối với điều này hắn cũng chẳng để ở trong lòng, dù sao mặc kệ nàng có muốn hoài nghi thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ tử, đối với mình không có bất cứ uy hiếp gì.
Trái ngược với bộ mặt thờ ơ lãnh đạm (kiểu liệt dương công tử =)) của Triệu Nhan. Tào Tung và Hô Diên Bình lại đối với Tiết Ninh Nhi hết sức nhiệt tình, tranh nhau biểu hiện bản thân trước mặt đối phương. Không những thế thỉnh thoảng còn ngứa tay đâm chọc nhau vài câu, khiến cho Tiết Ninh Nhi cười duyên không ngừng, nhất thời càng lộ vẽ kiều diễm. Tào Tung và Hô Diên Bình trông thấy vậy lại càng ngây ngốc, ngược lại điều này cũng không thể trách bọn họ, dù sao đều là thanh thiếu niên 15,16 tuổi, lại càng không so sánh với Triệu Nhan ở hậu thế có “nguồn tham khảo” dồi dào, cho nên đụng phải cấp bậc mỹ nữ như Tiết Ninh Nhi này đương nhiên vô phương kháng cự.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Tây viên bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Phần lớn nam nhân trong đó đều ăn chơi trác táng giống bọn Tào Tung, về phần nữ nhân thì đại bộ phận chia làm ba loại, loại thứ nhất là tiểu thư khuê các, phần lớn tập trung gần hồ trong rừng trúc, chỉ giao tiếp với nhau, người ngoài căn bản không chen vào được. Loại thứ hai thì giống như Tiết Ninh Nhi, cùng pha trò cười hoặc triển lãm tài nghệ, nhóm họp lại thành cảnh hết sức xinh đẹp. Cuối cùng còn lại là giống như tiểu nha đầu đi cùng chủ nhân, chỉ có thể loanh quanh bên chủ nhân của mình.
Triệu Nhan đang âm thầm đánh giá một chút các loại người trong Tây viên thì bỗng cảm thấy kỳ quái liền hỏi Tào Tung:
- Cửu ca nhi, sao ta không thấy Vương Sân, còn nữa đám thư sinh mọt sách đi đâu cả rồi?
Tào Tung đang cười hì hì nghe Tiết Ninh Nhi kể chuyện, nghe thấy Triệu Nhan hỏi liền dừng lại, có chút khó xử đáp:
- Tam ca nhi, chúng ta hôm nay ở Tây viên không dễ dàng gì mới gặp được Tiết cô nương, hơn nữa còn đang nói chuyện vui vẻ như vậy, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi sau đó kêu một bàn rượu và thức ăn, rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Về phần những chuyện khác thì tạm thời để qua một bên đi.
Tào Tung biết Triệu Nhan hôm nay tới đây thực ra là muốn kiếm chuyện, mặc dầu Triệu Nhan thề thốt cam đoan rằng hắn sẽ không “manh động” như lần trước nữa, nhưng Tào Tung cũng chẳng dám tin lời hắn nói, từ lúc vừa vào hắn đã không muốn để Triệu Nhan nhìn thấy Vương Sân nên cố ý an bài Triệu Nhan sang bên này, nói không chừng có thể hồ che mắt hắn. Đáng tiếc Triệu Nhan hắn vẫn không quên mục đích tới của hắn hôm nay.
- Yên tâm đi, ta làm việc tự có chừng mực, Cửu ca chờ xem kịch là được rồi, cho nên mau dẫn ta đi tới chỗ Vương Sân thôi.
Triệu Nhan cũng biết Tào Tung là đối với mình một mảnh hảo tâm, nhưng hắn hôm nay đến là phải gây chú ý, không những thế còn phải làm xấu mặt tên Vương Sân kia.
Tào Tung nghe được hắn nói vậy thì định bụng tiếp tục khuyên hắn vài câu, ai dè Tiết Ninh Nhi bên cạnh mở miệng nói:
- Quận Vương muốn đi gặp Vương tướng quân, ta biết, để ta dẫn đường cho.
- Hả?
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng có chút kinh ngạc liếc mắt đánh giá Tiết Ninh Nhi một cái, liền mỉm cuời đáp:
- Như vậy thì phải tạ ơn Tiết hành thủ rồi.
- Việc nhỏ thôi, Quận vương quá lời rồi.
Tiết Ninh Nhi nói xong liền cười với Triệu Nhan, rồi mới xoay người đi trước dẫn đường. Hắn cũng lập tức chạy theo, Tào Tung và Hô Diên Bình thấy vậy muốn ngăn trở, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Triệu Nhan đành lắc đầu đi theo. Nếu chẳng may hai người kia có thật sự đánh nhau, bọn họ cũng tiện đi can ngăn lại.
Khiến Triệu Nhan thật không nghĩ tới chính là, Tiết Ninh Nhi vậy mà lại dẫn hắn đi về phía phương hướng các tiểu thư khuê các kia tụ tập. Vốn hắn còn tưởng đối phương cố ý dẫn hắn đi lầm đường, nhưng khi nhìn đến Tào Tung và Hồ Diên Bình cũng theo tới thì lúc này hắn mới yên tâm. Chẳng qua là khi hắn đi vào rừng trúc thì thấy những tiểu thư khuê các túm năm tụm ba kia lại nhìn hắn và Tiết Ninh Nhi với vẻ mặt lộ rõ chán ghét, thậm chí còn có người trực tiếp xoay người rời khỏi.
Đối với biểu tình của mấy cô tiểu thư như vậy, hắn cũng chẳng bất ngờ. Vốn hắn đã mang tiếng ác là tên công tử chơi bời. Trong giới quý tộc cũng đồng dạng không được chào đón. Về phần Tiết hành thủ, thứ nhất là vì không phải thuộc dạng gia đình quyền quý nên bị khinh thường, thứ hai đối với các nàng thì Tiết hành thủ lại là thiên địch, bất kể dù là công tử nhà giàu, quyền thế hay thư sinh đọc sách đều thích vây quanh Tiết Ninh Nhi, bởi vậy khi đi cùng Triệu Nhan lại càng không được hoan nghênh.
Nhìn mấy tiểu thư chưng ra vẻ mặt chán ghét như vậy nhưng Triệu Nhan lại có cảm giác vô cùng thú vị, không kìm nổi nói với Tiết Ninh Nhi:
- Tiết hành thủ, xem ra ngươi và bổn vương giống nhau, ở đây không có ai hoan nghênh nhỉ.
- Vậy cũng không phải, các cô tiểu thư đó không thích ta, là bởi vì các nàng biết dung mạo cùng tài nghệ đều không bằng ta, cho nên đối với ta hết sức ganh tỵ, về phần các nàng tại sao lại không thích quận vương thì ta không rõ ràng.
Nói xong còn cười khanh khách với Triệu Nhan, thậm chí còn đem Triệu Nhan ra trêu ghẹo.
Hắn nghe đến đó cũng cười ha hả, thanh danh của hắn vốn là không tốt, muốn thay đổi thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được. Hơn nữa đối với hắn thứ thanh danh này cũng không cần quá để ý, đặc biệt hắn lại còn không có ý định tranh giành ngôi vị Hoàng đế cùng Triệu Húc thì cần gì phải màu mè nữa.
Đang khi Triệu Nhan cùng Tiết Ninh Nhi song hành cùng nhau chưa được bao xa, bỗng nhiên chợt phát hiện bên trái cách đó không xa có một gian trúc đình nho nhỏ, trong đình đang có bảy tám thiếu nữ ngồi. Trong đó có một thiếu nữ tay cầm bút lông đang ko biết viết cái gì, đoán chừng là đang mở hội thi thơ hoặc thi họa.
Vốn là tiểu thư khuê các tụ cùng một chỗ, hoặc làm thơ, nói chuyện phiếm, không thì cũng viết chữ là hết sức bình thường. Nhưng bây giờ lại thấy thiếu nữ cầm bút lông trong đình kia dùng loại ánh mắt cừu hận dõi theo hắn, thật giống như giữa hai người có mối thù không đội trời chung vậy, làm cho hắn cảm thấy hết sức không thoải mái. Lập tức cũng chẳng thèm thu hồi ánh mắt, trừng trừng nhìn đối phương, kết quả đối phương hừ lạnh một tiếng rồi xoay qua không nhìn hắn nữa
- Cửu ca nhi, nữ tử kia là ai, vì sao trông giống như rất hận ta vậy?
Triệu Nhan kéo Tào Tung bên cạnh, chỉ chỉ vào thiếu nữ trong đình hỏi. Đối với cái loại vô duyên vô cớ có địch ý với mình, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Tào Tung cũng nhìn thấy thiếu nữ, lập tức vuốt mồ hôi nói với Triệu Nhan:
- Tam ca nhi, huynh hủy đi sự trong sạch của Dương tiểu nương tử, khiến nàng hiện tại vẫn không gả được cho ai, người ta không hận huynh thì hận ai?
- Có ý gì, ta như thế nào lại hủy đi sự trong sạch của nàng?
Triệu Nhan vô cùng không hiểu nói, lẽ ra tới nơi đây thì đều là tiểu thư khuê các, mỗi người phía sau đều là bối cảnh thâm hậu, trước đó hắn có lớn gan hơn nữa cũng không dám có hành động gì với những cô gái này. Huống chi phá hủy sự trong sạch lại là chuyện lớn như vậy, ngay cả trước đó Triệu Nhan cũng không để lại cho hắn bất luận ấn tượng gì về chuyện này cả.
- Âu Dương tiểu nương tử là cháu gái nhỏ của Âu Dương tướng công, lần trước ở Tướng Quốc Tự, huynh thấy người ta tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần liền đi lên chọc ghẹo vài câu. Tuy nhiên sau khi biết được thân phận đối phương, liền nhanh chóng thối lui, nhưng chuyện này không biết vì sao lại truyền ra ngoài. Kết quả không biết tên bất nhân nào thêu dệt thành ngươi đem Âu Dương tiểu nương tử cưỡng đoạt về vương phủ, ba ngày sau “no xôi chán chè” rồi mới nhả ra. Thậm chí còn có tên thất đức nào đó đồn rằng Âu Dương tiểu nương tử đã mang thai cốt nhục của huynh, hơn nữa còn nói có cả bằng chứng. Cuối cùng thì hay rồi, thanh danh của cô nương nhà người ta toàn bộ bị hủy hoại sạch, đến tận bây giờ cũng không có ai bén mảng đến cửa cầu thân. Vậy huynh nói rốt cuộc nàng có nên hận huynh không?
Tào Tung trợn trắng mắt nói với Triệu Nhan.
- Ách?
Hắn nghe đến đó cũng sững sờ, ngay sau đó lại đành cười khổ một tiếng đáp:
- Vẫn còn có loại sự tình này, khó trách vừa rồi nhìn thấy ta nàng lại hận như vậy.
- Đâu chỉ là hận huynh, ta phỏng chừng Âu Dương tiểu nương tử đó còn có cả tâm tư muốn giết huynh nữa kìa.
Lúc này Hô Diên Bình bên cạnh cũng mở miệng góp náo nhiệt:
- Còn nữa, trên đường huynh nhìn thấy Âu Dương tướng công thì tốt nhất cũng tránh xa ra, miễn cho người ta tìm huynh liều mạng.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng vụng trộm lau mồ hôi lạnh, tuy rằng chuyện này nghiêm chỉnh mà nói thì hắn cũng là người bị hại. Nhưng đem so sánh với vị Âu Dương tiểu nương tử kia thì không đáng kể chút nào. Dù sao tại thời đại này, sự trong sạch của nữ tử quả thật so với tính mạng của nàng còn trọng yếu hơn. Huống chi người ta hiện tại cũng không gả ra ngoài được rồi, nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng không ngăn được tâm niệm muốn giết người.
- Cửu ca nhi, ngươi không phải còn chưa kết hôn đó sao, không bằng ngươi đi phủ Âu Dương tướng công cầu hôn thì thế nào. Dù sao ngươi cũng là người rõ chân tướng mọi chuyện, hơn nữa ta thấy vị Âu Dương tiểu nương tử kia diện mạo cũng rất xinh đẹp nữa.
Triệu Nhan cảm thấy xét lại thì chuyện Âu Dương tiểu nương tử không gả ra được bản thân hắn cũng phải chịu phần nào trách nhiệm, đảo mắt liền nhìn Tào Tung bên người đưa ra đề nghị.
- Ha ha, Tam ca nhi huynh vẫn là đừng hao phí tâm tư nữa, thanh danh của Cửu ca nhi huynh cũng không phải không biết, Âu Dương tướng công thân là người đọc sách, đối với thanh danh là sự tình coi trọng bậc nhất. Cho nên có lẽ ông ta thà gả cháu gái mình cho một tên không học vấn không nghề nghiệp chỉ cần môn đăng hộ đối chứ tuyệt không có chuyện đồng ý gả cho Cửu ca nhi đâu.
Hô Diên Bình cũng cười lớn nói.
Triệu Nhan vừa nghe cũng cảm giác có lý, Tào Tung thì một phen thẹn quá hóa giận đẩy Hô Diên Bình mà thở phì phì nói:
- Thanh danh của ngươi không khá hơn ta đâu, huynh đệ chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng chọc ngoáy ai.
Đối với tranh chấp của Tào Tung và Hô Diên Bình, Triệu Nhan không có gia nhập vào. Dù sao bọn họ cãi nhau cũng thành quen rồi, đợi cho cả nhóm băng qua rừng trúc liền thấy một dòng suối nhỏ xuất hiện trước mặt, khe suối có một cây cầu phong nhã bắc qua. Bên phía đất trống đối diện có một đoàn nguời cũng đang tụ tập ở nơi này.