Triệu Nhan đi trên đống đổ nát hoang tàn, khắp nơi đều đã biến thành tro bụi, một số chỗ vẫn còn đang cháy dở. Trên mặt đất vương vãi đầy nước và bùn đất, thậm chí la liệt không ít thùng, chậu. Đây đều là những dấu vết còn sót lại sau vụ hỏa hoạn tối hôm qua.
- Quận Vương điện hạ, đêm hôm qua ở vườn hậu uyển bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, lúc đó gió thổi rất mạnh, khiến cho đám cháy ngày càng lớn, chốc lát đã đốt cháy mấy khu vườn, những nơi khác thiệt hại không nghiêm trọng, duy chỉ có vườn ngô và khoai thì bị thiêu rụi hoàn toàn, bệ hạ sau khi nghe xong tin này tức giận đến nỗi bệnh cũ tái phát, nằm liệt giường, ngự y cũng cấm không cho bất kì ai tới thăm, nhưng bệ hạ đã ra chỉ cho người toàn quyền xử lí chuyện này!
Một thái giám tuổi trung niên ở bên cạnh Triệu Nhan, vừa đi vừa thì thầm nói, người này là Hoàng Ngũ Đức, là thái giám được tín nhiệm nhất bên cạnh Triệu Thự, ông cũng đã từng tham dự rất nhiều chuyện cơ mật, trong đó bao gồm cả gieo trồng ngô và khoai.
- Bệnh tình của phụ thâận thế nào rồi, với cả đã phong tỏa khu vườn đó lại chưa?
Triệu Nhan trầm mặc hỏi, mấy ngày trước hắn vừa đến xem chỗ ngô và khoai, vậy mà hôm nay chỉ còn lại một bãi hoang tàn, thậâm chí những cây ngô và khoai được trồng ở đây cũng khó tránh được tai họa.
- Bệ hạ vì chịu cú sốc quá lớn, nghe nói lúc đnó đã bị thổ huyết, ngự y dặn dò rằng bây giờ người cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không nên gặp mặt ai, khu vườn đó cũng đã phong tỏa theo lời của Quậân Vương, những người không phận sự không được vào trong!
Hoàng Ngũ Đức hết mực cung kính nói, ông ta biết không ít chuyện cơ mật, cũng mơ hồ biết được câu chuyện Triệu Nhan gặp được thần linh, vì vậy ngay từ đầu đã đối với Triệu Nhan vô cùng cung kính.
- Ừ.
Triệu Nhan thuận miệng trả lời một câu, sau đó bước nhanh về phía khu vườn trước kia trồng ngô và khoai, lúc đó trong lòng hắn cũng có chút vui mừng, may mà ngay từ đầu đã lấy từ Triệu Thự một ít hạt giống ngô và khoai, vì vậy tuy rằng ngô và khoai trong hoàng cung đều đã chết hết, nhưng ít nhất ở chỗ mình vẫn còn một chút, chỉ cần năm nay có thể thuận lợi thu hoạch, thì sang năm có thể trồng được ngày càng nhiều ngô và khoai hơn.
Rạng sáng hôm nay, khi Triệu Nhan vẫn chưa tỉnh dậy, đã nhận được chiếu thư của Triệu NghịThự, hắn vội vàng vào thành, kết quả khi hắn vào đến hoàng cung, lại nhận được tin bệnh tình của Triệu Nghị Thự ngày càng trầm trọng, cấm không cho bất kì ai vào thăm, nhưng bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu được nguyên nhân vì sao Triệu Nghị Thự triệu hắn vào thành, đêm hôm qua vườn hậu uyển xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là khu vườn gieo trồng ngô và khoai, gần như bị thiêu rụi hoàn toàn, Triệu Nghị Thự không muốn người khác nhúng tay vào chuyện này, nên chỉ có thể truyền Triệu Nhan tới giải quyết.
Gió đêm hôm qua lớn như vậy, khiến cho đám cháy không những lan sang những khu vườn xung quanh mà còn khiến cho việc dập lửa vô cùng khó khăn, vài trăm người trong cung còn cả thái giámthị vệ vất vả đến sáng hôm nay mới có thể dập tắt được đám cháy, trong đó khu vườn gieo trồng ngô và khoai nằm ở đầu gió của đám cháy, ngọn lửa nhất định là từ đó phát ra.
Triệu Nhan giẫm phải bùn đất ba ngày trước khi tới khu vườn đó, khi ấy hắn bị giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng những vạc lớn la liệt trong vườn, nhưng lần này khi đến, chỉ còn là một một bãi hoang tàn, cửa vườn cũng bị cháy hết, chỉ sót lại cái khung cửa cháy đen, cả khu vườn cũng bị cấm vệ quân trong cung canh chừng, đợi Triệu Nhan tới giải quyết.
Triệu Nhan nhanh chóng bước qua khung cưả cửa tiến vào trong vườn, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một đống vạc lớn cháy nham nhở, nhưng không ngờ trong vườn tuy có nhiều vật lẫn lộn, nhưng những vạc trồng ngô và khoai lại không có, Triệu Nhan lấy làm lạ liền hỏi Hoàng Ngũ Đức ở ngay bên cạnh:
- Thế này là thế nào, tại sao không thấy những vạc trồng ngô và khoai?
- Khởi bẩm Quận Vương, chiều hôm qua gió thổi lớn, nên Thôi thái giám đã cho người mang những vạc lớn đó đến đại điện rồi!
Còn chưa đợi Hoàng Ngũ Đức mở miệng, một thủ lĩnh cấm vệ thân hình cao lớn từ cửa bước vào đã nói.
- A? Tại sao lại là ngươi?
Triệu Nhan nhìn thấy người thủ lĩnh cấm vệ này càng kinh ngạc, chỉ thấy người này thân hình cao lớn, khuôn mặt chính trực, chính là lúc trước kia hắn tụ họp ở Tây Viên Nhã Tập ẩu đả với Vương Sân, thì có một hộ vệ trong cung ra nhảy ra ngăn cản, tiếc rằng lại bị tên tiểu nhâTiểu Đậu Nhan đánh lén, sau đó hôn mê bất tỉnh, đường đường võ công cao cường không có cơ hội phô diễn.
- Mạt tướng Dương Hoài Ngọc, bái kiến quận vương điện hạ!
Tên thủ lĩnh cao lớn bước tới cúi người hành lễ, chỉ là lúc hắn y hành lễ còn cố ý nhìn liếc qua sau lưng của Triệu Nhan, khi hắn y không nhìn thấy tiểu nha đầu ngày đó đá mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Quận Vương, trước đây bệ hạ đã phái một đội cấm quân bảo vệ hậu uyển, đặc biệt là khu vườn này, nhưng sau khi xảy ra đám cháy, tướng quân của đội cấm quân đó biết khó thoát được tội chết, đã sợ tội tự sát rồi, Dương tướng quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vừa mới tiếp quản đội cấm quân này.
Hoàng Ngọc Đức giúp giải thích.
- À, thì ra là vậy!
Triệu Nhan nghe xong gật gật đầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Dương Hoài Ngọc cái tên này rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Bây giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ, Triệu Nhan sải bước qua khu vườn đến trước đại điện cất giữ ngô và khoai, cửa cửa đại điện đã bị cháy hỏng, Triệu Nhan tiếp tục đi vào trong, liền ngửi thấy một mùi khét lẹt nồng nặc, cảm thấy cả đại điện bị cháy tan hoang nhưng những chiếc vạc lại được sắp xếp vô cùng gọn gàng trên nền nhà, chỉ có điều những vạc ngô, khoai đã lớn lại bị cháy đen ngòm, có một số vạc còn bị nổ tung, thậm chí những cây ngô và khoai trong đó không còn có thể sống sót.
- Hử? Tại sao lại có người ở đây, không phải ta đã nói không choó bất cứ ai không phận sự vào trong sao?
Triệu Nhan nhìn thấy những chiếc vạc bị cháy đen sì chưa tra hỏi Thôi thái giám về sự tình thì đột nhiên phát hiện có người mặc đồ trong cung đứng ở trước miệng chiếc vạc phía trước, hình như đang nghiên cứu cái gì đó, điều này càng khiến hắn tức giận, sợ rằng người kia sẽ phá hỏng hiện trường.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, người mặc đồ trong cung kia cũng phát hiện ba người Triệu Nhan đang đi đến, y liền lập tức bước nhanh đến hành lễ:
- Ty chức Vương Triều tham kiến Quận Vương điện hạ!
Vương Triều? Ta còn Mã Hán đây nàyđâu? Triệu Nhan vô cùng bực bội, mắt mày khó chịu hỏi:
- Tại sao ngươi lại ở đây, là ai cho phép ngươi vào trong, lẽ nào ngươi coi mệnh lệnh của bổn vương là trò đùa sao?
Lúc Ttriệu Nhan nói, ánh mắt cũng hướng đến Dương Hoài Ngọc, người phụ trách canh giữ hiện trường đám cháy, tên Vvương Triều này có thể vào trong, chắc chắn là được sự đồng ý của Dương Hoài Ngọc, nhưng Dương Hoài Ngọc lại không do dự thưa:
- Khởi bẩm Quận Vương, Vương bộ đầu có lệnh bài của bệ hạ, mạt tướng không thể ngăn cản!
Một bộ đầu nhỏ nhoi lại có lệnh bài của Triệu Thự, điều này khiến Triệu Nhan càng ngạc nhiên, lập tức nghiêm túc đánh giá y, thấy rằng tên Vương Triều này khoảng 30 40 tuổi, thân hình cao gầy sắc mặt hơi vàng vọt, đôi mắt hẹp dài, râu ria xồm xoàm, giống như chưa tỉnh ngủ, trên người bận một bộ trang phục của bộ đầu đã cũ, nhìn thếê nào cũng chỉ giống một tên kiếm cơm trong nha môn.
- Quận Vương, Vương bộ đầu đây là nhân tài phá án ở phủ Khai Phong, lần này xảy ra việc lớn như vậy, bệ hạ muốn nhanh chóng điều tra ra chân tướng, vì vậy mới đặc biệt điều Vương bộ đầu tới giúp đỡ Quận Vương!
Hoàng Ngũ Đức lúc này mới mở miệng, khi nãy nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Triệu Nhan trên đường tới đây, ông cũng chưa có cơ hội nói tất cả ý chỉ của Triệu Thự, hơn nữa ông cũng không ngờ Vương Triều lại nhanh như vậy, còn đến hậu uyển nhanh hơn bọn họ một bước.