Bạc Vụ

Chương 102:




Quý Vũ Thời thời thiếu niên chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phát sinh quan hệ thân mật với người khác.
Mặc dù cậu biết tính hướng của mình nhưng không hề có quan niệm gì đặc biệt, sau khi tới gay bar, nghiên cứu xem đồng tính ở cùng nhau cụ thể nên làm thế nào thì cậu chưa từng nghĩ rằng chuyện này thật sự sẽ phát sinh. Cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ của một nửa kia, cũng không tưởng tượng được mình làm thế nào tiếp thu chuyện kết hợp chặt chẽ với một người khác, trao đổi hết tất cả với nhau.
Cho nên, cậu vẫn luôn tự mình giải quyết hết thảy nhu cầu.
Khô nóng, mồ hôi.
Tiếng ve râm ran đêm hè.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có một ngọn đèn ngủ lóe sáng.
Dra trải giường có một góc viền màu xanh đậm, ánh trăng chiếu qua khung cửa gỗ để lại những vệt lốm đốm trên tấm lưng tuyết trắng ướt đẫm mồ hôi.
Nệm mềm đến mức lõm xuống.
Quý Vũ Thời rơi vào trong đống chăn rối bù, mặt úp xuống dưới bị ép rung động, có thể nhận ra vừa mới nằm xuống nệm.
Cảm giác bị đè ép rất đáng sợ, ngón tay cậu vô thức bấu chặt chiếc gối còn sót lại trên giường, mà bàn tay khác lớn lên bao trùm lấy tay cậu, mu bàn tay vì dùng sức quá lớn mà nổi gân xanh.
"Đừng cắn dra giường."
Tống Tình Lam dán lên lưng cậu, vệt sáng liền xê dịch lên làn da rắm nắng, mồ hôi trên bờ vai rộng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.
Quý Vũ Thời: "..."
Tống Tình Lam nhét ngón tay vào miệng cậu giải cứu chiếc dra giường đáng thương bị thấm ướt, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn hàm răng, lại cọ xát cánh môi.
"Không muốn nghe thấy âm thanh của mình à?"
Quý Vũ Thời nhắm mắt lại không muốn trả lời, vô thức cắn môi.
Không giống với người thường, cậu không chỉ nhớ kỹ toàn bộ tin tức hữu dụng, cậu cũng nhớ kỹ tất cả những chuyện làm mình xấu hổ từ nhỏ đến lớn, thật sự không có cách nào. Những ký ức đó trong lúc lơ đãng hiện lên sẽ làm cậu khó chịu, cậu làm sao có thể cho phép mình gia tăng thêm chứ.
"Làm sao bây giờ, anh muốn nghe." Tống Tình Lam tàn ác bật cười: "Hàm hàm... để cho anh nghe một chút đi."
Quý Vũ Thời vừa nóng lại khó chịu.
Vốn đã khó có thể chịu được loại hành hạ này rồi, cậu muốn bò đi nhưng Tống Tình Lam lại quá nặng, lúc này tay chân cứ như nhũn ra không thể nhúc nhích.
"Có được không?"
"Anh cũng kêu cho em nghe."
"Ưm..."
Giọng nam quyến rũ đòi mạng xuyên qua màn tai xông thẳng vào sâu trong óc.
Chợt, Quý Vũ Thời không thể khống chế ngẩng cao cổ, có một thoáng thất thần sau đó thân thể run rẩy, thật lâu sau vẫn không thể bình ổn, lúc quay đầu lại thì hốc mắt đã ầng ật nước mắt.
Tống Tình Lam giật mình, anh cư nhiên làm Quý Vũ Thời khóc.
Ngay sau đó, mặt bị gối đập trúng, trước mắt Tống Tình Lam tối sầm, suýt chút nữa đã hít thở không thông.
Cổ họng Quý Vũ Thời vì kiềm nén quá lâu mà có chút khàn đặc: "Anh đủ chưa?"
Khẳng định là chưa đủ.
Tống Tình Lam vốn đã mặt dày không biết xấu hổ, ở trên giường da mặt còn dày hơn so với lúc ở dưới giường.
Anh lật người dưới thân lại rồi cúi xuống hôn, thừa dịp bất ngờ tiếp tục màn chinh phạt chỉ vừa mới bắt đầu.
Bọn họ trốn vào trong chăn.
Không cho ánh trăng nhìn lén.
Quý Vũ Thời một lần nữa ôm lấy cổ anh, chìm đắm vào biển sâu.
*
Đêm nay Quý Vũ Thời không nằm mơ.
Cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ, giống như lúc mới trở về trung tâm chỉ huy số 3, bởi vì thân thể mệt mỏi mà không muốn tỉnh lại. So ra điểm khác biệt với khi đó là cậu nằm trong lòng Tống Tình Lam nên lại càng không quản gì cả, trực tiếp ngủ tới mờ mịt, thẳng tới khi bầu trời ngày hôm sau lại tối đen mới tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời cảm nhận được cái gì gọi là ngủ quên.
Cậu ngồi dậy trên giường, đầu óc có chút mờ mịt, miễn cưỡng nhớ lại cuối cùng mình được Tống Tình Lam dẫn đi tắm, qua loa tẩy rửa chính mình xong liền gục trên sô pha ngủ thiếp đi.
Hiện giờ lại nằm trên giường, dra giường dưới thân cũng khô ráo sạch sẽ, nhất định là Tống Tình Lam bảo người máy gia đình đổi dra trong lúc tắm rồi ôm cậu đặt lên giường.
Quý Vũ Thời đột nhiên phát hiện, cảm giác này gọi là được cưng chìu.
Lần này làm xong, thân thể cậu có chút khác thường.
Nhất là nơi nào đó, làm động tác bước xuống giường của cậu cực kỳ mất tự nhiên.
Chính là vừa giẫm xuống đất, cậu mới biết chút cảm giác đó thật sự chẳng đáng nhắc tới, hai chân cùng eo giống như bị kim châm, nhức nhối truyền tới làm cậu gần như không thể bước đi.
Quý Vũ Thời đứng im tại chỗ, đợi thân thể có chút thích ứng mới chậm rãi đi ra ngoài.
Tống Tình Lam không ở phòng khách.
Quý Vũ Thời lại đi tới phòng bếp, ở trên bàn tìm được ly tự rót cho mình một ly nước, một hơi uống cạn nửa ly.
Người máy gia đình đi theo phía sau cậu, bắt đầu từ khi cậu rót nước đã cố gắng muốn trợ giúp.
Chờ Quý Vũ Thời uống nước xong, nó muốn tiếp nhận cái chén để rửa giúp cậu nhưng lại thấy Quý Vũ Thời thuần thục mở vòi sen, hai ba cái rửa sạch ly rồi úp lại chỗ cũ.
Chờ Quý Vũ Thời đi rồi.
Người máy gia đình nhìn theo bóng lưng của cậu, khẽ nghiêng đầu.
Làm xong chuyện này, tuy cảm giác đau nhức trên người vẫn còn nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc nhỏ cậu có tập nhu thuật, thường xuyên làm mình bị thương, vì vậy năng lực tự chữa trị chính mình đối với các thương tổn do vận động kịch liệt của Quý Vũ Thời đặc biệt mạnh mẽ. Đồng dạng đều là đàn ông, cậu không cần phải nằm trên giường chờ Tống Tình Lam tới chăm sóc, với lại----
Phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện.
Là Tống Tình Lam đang gọi điện thoại.
"Vậy lần sau đi." Giọng điệu rất ôn hòa: "Bên này con vẫn chưa đi được."
Quý Vũ Thời đứng ở cửa, dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng anh.
Tống Tình Lam vẫn chưa mặc áo, để trần nửa thân trên đưa lưng về phía cửa ngồi trên sô pha.
Trên tấm lưng cân xứng bắp thịt ưu mỹ kia có không ít dấu ngón tay, có vài dấu đã bằm xanh--- nếu Quý Vũ Thời để móng tay thì đã không chỉ như vậy, chỉ sợ đã bị cào tới rướm máu. Ngoài ra, trên người Tống Tình Lam cũng có dấu hơn, tập trung nhiều ở bả vai, là vị trí mà Quý Vũ Thời miễn cưỡng có thể chạm tới, nhưng mà bên ngoài dấu hôn có một vòng dấu răng đặc biệt rõ rệt.
Chuyện cắn người này, Quý Vũ Thời phát hiện mình đặc biệt có thiên phú.
Cậu càng cắn thì Tống Tình Lam lại càng hung ác.
Vì thế, hưởng thụ tuyệt vời tối qua cũng có không ít công lao của cậu.
Điều này làm mặt cậu có chút nóng bừng.
Cậu vốn định rời đi thì nghe Tống Tình Lam nói: "Vâng, không muốn giấu ngài. Mới ở chung một chỗ không bao lâu."
Quý Vũ Thời từ bỏ ý định rời đi, quanh minh chính lại nghe Tống đội nói chuyện.
"Là người trong Thiên Khung." Tựa hồ Tống Tình Lam đang bị trưởng bối gặng hỏi: "Nhưng không chỉ là đồng nghiệp, từ lúc bé đã quen biết rồi."
"Em ấy là người Ninh thành."
"...lúc ở nhà trẻ trực thuộc trường tiểu học Ninh đại, bọn con học cùng khóa."
"Con không biết ngài đã gặp em ấy chưa, khi đó ngài cũng chỉ tới đón con vài lần."
"Vâng, nhỏ hơn con vài tháng, rất thông minh, có vài học vị."
"Ngài không cần mua mấy thứ đó đâu." Tống Tình Lam bật cười: "Em ấy không dùng được."
"Em ấy là con trai."
Biểu tình Quý Vũ Thời thay đổi, cậu biết sớm muộn gì Tống Tình Lam cũng sẽ nói với người nhà, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Cũng không nói bọn họ đã trải qua những gì, đối với người bình thường thì bọn họ chỉ mới quen biết một tháng mà thôi.
Trong một tháng đã thay đổi xu hướng tình dục của một người, lại còn nguyện ý trả giá hết thảy không lưu giữ lại chút nào như vậy thật sự có chút khó tin.
Ngay cả chính cậu cùng Quý Mân Việt cũng ăn ý không báo chuyện này với Quý giáo sư, có lẽ sau chuyện Tống Tình Lam come out thì tin tức chẳng mấy chốc sẽ truyền tới tai Lâm bộ trưởng, rồi chuyển tới tai Quý giáo sư.
Quả nhiên, sau khi nói câu đó xong, Tống Tình Lam im lặng hơn mười giây.
Không biết người bên kia đầu dây có phản ứng gì.
Quý Vũ Thời nhìn không thấy biểu tình Tống Tình Lam, cũng không biết bên kia đầu dây nói gì.
Cậu vốn dựa vào khung cửa nhưng lúc này đã vô thức đứng thẳng dậy.
"Được ạ." Tống Tình Lam rốt cuộc lên tiếng, giọng nói vẫn rất thoải mái: "Chờ có cơ hội sẽ sắp xếp cho mọi người gặp mặt."
Tống Tình Lam cúp điện thoại đứng thẳng dậy, đi tới chỗ Quý Vũ Thời, tựa hồ không hề kinh ngạc khi cậu xuất hiện ở đây.
Đi tới gần, anh cúi đầu hôn Quý Vũ Thời một chút: "Bước đi giống mèo vậy, không có chút âm thanh nào?"
Quý Vũ Thời hỏi: "Nói chuyện với ai vậy?"
Tống Tình Lam: "Mẹ anh."
Tống Tình Lam rất ít khi kể về chuyện gia đình, Quý Vũ Thời chỉ biết anh là gia đình đơn thân, lúc bé ở Ninh thành cũng vì cha mẹ rạn nứt tình cảm, giành quyền nuôi con. Cậu chợt phát hiện mình hiểu Tống Tình Lam không đủ nhiều, bởi vì đối phương quá mạnh mẽ cùng luôn giữ thái độ lạc quan với cuộc sống nên dễ dàng làm người ta bỏ quên đi một mặt tiêu cực cùng khổ sở của anh.
Cho dù là trong thế giới bong bóng, Tống Tình Lam cũng không có bất cứ dục vọng gì, ngay cả cuộc sống cũng thay đổi rất ít, tựa hồ anh chưa bao giờ có do dự trong lựa chọn, hết thảy đều cực kỳ dứt khoát.
"Bà ấy làm việc ở bên ngoài, lần này tới Giang thành ngay lúc anh có kỳ nghỉ nên muốn hẹn gặp mặt." Tống Tình Lam nói: "Mới nói chuyện một chút đã bị bà ấy đoán được anh có đối tượng, sao trực giác của phụ nữ lại đáng sợ như vậy?"
Quý Vũ Thời: "..."
Tống Tình Lam: "May mà anh cong nhanh."
Quý Vũ Thời chỉ quan tâm trọng tâm khác trong câu chuyện: "Bà ấy nói thế nào?"
Tống Tình Lam biết cậu nói về chuyện tính hướng.
Biết Quý Vũ Thời khẩn trương, anh cũng không thừa nước đục thả câu: "Mẹ anh là thành phần trí thức, khả năng tiếp thu rất tốt, bà ấy muốn gặp em. Lúc đầu bà ấy nhìn trúng một sợi dây chuyền nên muốn tặng cho em, giờ biết không dùng được nên có chút tức giận."
Quý Vũ Thời cũng khá am hiểu việc ở chung với phụ nữ trung niên.
Dì Tô, mẹ nuôi của cậu trước khi về hưu cũng là giáo sư đại học, cậu cũng làm bà hài lòng không ít lần.
"Chúng ta mua quà tặng cho bà." Quý Vũ Thời hỏi: "Được không?"
Quý Vũ Thời nhuộm mùi khói lửa nhân gian.
Tống Tình Lam rất thích.
Anh vừa đáp lại vừa kéo người vào lòng, đang định cảm khái một chút thì nghe Quý Vũ Thời nói: "Đói quá."
Tống Tình Lam: "..."
Quý Vũ Thời: "Nhà anh có gì ăn không?"
Ăn lẩu no xong thì vận động cả đêm lại ngủ cả ngày, có là người sắt cũng không chịu nổi.
Quý Vũ Thời cấp bách muốn bổ sung năng lượng.
Tống Tình Lam sớm đã chuẩn bị thức ăn xong xuôi, không để cậu bị đói.
Chỉ là anh còn lời muốn nói: "Cũng là nhà của em."
Quý Vũ Thời: "?"
Tống Tình Lam nói: "Ba phòng, một phòng khách. Phòng bên trái làm phòng sách của em, phòng ở giữa cho mèo, phòng bên phải vẫn là phòng ngủ của chúng ta. Sân thượng rất lớn, có thể trồng những loại cây em thích, lắp đặt kệ mèo. Bàn trong phòng ăn có thể đổi thành loại bàn lớn, đám người trong đội tới thì có thể tổ chức liên hoan."
Quý Vũ Thời khựng lại.
Lời nói của Tống Tình Lam làm trong lòng cậu sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Bọn họ đang lên kế hoạch tương lai sao?
"Làm sao vậy?" Tống Tình Lam buông cậu ra, cúi đầu hỏi: "Muốn trở mặt?"
Quý Vũ Thời: "Anh chờ một chút---"
Tống Tình Lam chỉ dấu răng trên bả vai, thực tự nhiên nói: "Ngủ xong muốn quỵt? Đã nói em sẽ ở lại Giang thành, trở thành đội viên chính thức mà?"
Không phải Quý Vũ Thời muốn quỵt: "Em có nghĩ..."
"Được rồi." Tống Tình Lam nói: "Em ở ngay dưới mí mắt anh, có chạy cũng không thoát."
Cậu bị ép quay trở lại phòng bếp.
Tống Tình Lam giống như hô biến phép thuật làm ra một bàn thức ăn thanh đạm, còn ngồi xuống gỡ bỏ xương cá giúp cậu.
Quý Vũ Thời vùi đầu ăn được phân nửa thì nhớ ra gì đó.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Không thể dựng kệ mèo trên sân thượng, quá nguy hiểm, để trong phòng mèo đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.