[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 33: Đội quân đất nung




 Một hán tử ngoài ba mươi, trán rộng hàm vuông và có một bộ râu rậm. Hắn ta mặc một trung y có cổ màu vàng, quần rộng thùng thình. Tay chân bị trói, tư thế kỳ quái, có vẻ vô cùng khó chịu. Nếu không có vết hằn sâu trên cổ thì còn tưởng người này đã có một giấc mộng đẹp.
 Cơ má Trương Đà chủ khẽ run lên, hắn sững sờ hồi lâu. Hắn cúi người chậm rãi kéo chăn qua đầu, chỉnh lại góc chăn, khàn giọng thì thào: "... Là do ta hại các huynh đệ".
 Đây là thủ hạ đã ở cùng hắn nhiều năm. Kho báu là chuyện bí mật, hắn không muốn quá nhiều người biết, vì vậy đã cho Cẩu Mao đánh thuốc khói mê. Nếu không thì những người này đã không bị giết một cách âm thầm như vậy.
 Cửa lều được vén lên, Cẩu Mao ủ rũ bước vào. Hắn ta nuốt nước bọt, lắc đầu và thở dài: "Mọi người đã chết hết rồi không còn ai cả. Chỉ có hai người phụ nữ đó là còn sống. Có thể là do bọn họ không?"
 Trương Đà chủ hít sâu một hơi, cầm theo thanh đại đao hùng hổ bước ra ngoài. Cả người tràn đầy sát khí, hắn lạnh lùng nói: "Có phải hay không, hỏi thì sẽ biết. Con mẹ nó, biết bao nhiêu mạng huynh đệ như vậy, ta muốn đem chúng nó lăng trì!"
 "Soạt", rèm bị xốc lên.
 Trương Đà chủ sải bước tiến vào, nhìn Liêu Hạo và Vương Tiểu Minh đang đứng hai bên trái phải, nhướng râu cằm nói: "Các ngươi đi khiêng thi thể các huynh đệ đưa vào trong lều của ta."
 Tần Cô Đồng nhìn thấy đôi mắt hổ của hắn ta như có tia lửa, nhìn chằm chằm vào nàng mà không nói gì. Nàng trầm giọng nói: "Trương Đà chủ, tất cả mọi người đều là người trên giang hồ. Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói, hiện tại ngài như vậy khiến cho ta sợ đấy."
 Trương Đà chủ nhìn nàng từ trên xuống dưới, tức giận nói: "Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa cũng dám giả bộ làm người lớn trước mặt Lão Tử sao. Khi xưa cỡ như ngươi, ta còn không dám mở miệng trước mặt tiền bối!"
 Tần Cô Đồng thấy hắn ta cứ thế mà răn dạy mình thì không khỏi sửng sốt. Sau đó không hề sợ hãi hay tức giận, nàng ôm quyền hành lễ, "Vãn bối thất lễ, xin Trương tiền bối chỉ giáo."
 Cẩu Mao khiêng một băng ghế đi vào, Trương Đà chủ cùng với thanh đại kim đao ngồi xuống, nói với Tần Cô Đồng: "Chỉ giáo coi như xong rồi. Giờ nói cho ta biết, sư phụ ngươi là ai, tại sao ở đây và muốn đi đâu?"
 Đương nhiên, Tần Cô Đồng sẽ không nói thật, nhớ tới thân phận "Hà Lệ" của Nhã Phất, nàng mượn tạm, "Không giấu gì tiền bối. Vãn bối xuất thân Hoa Sơn, tục danh của sư tôn không dám nói, hiện đang là người đứng đầu ở Tây Phong. Lần xuống núi này là do sư tôn ra lệnh, dọc đường có các môn các phái thì phải đi tới bái phỏng. Hiện tại đang muốn đến núi Thái Hoà."
 "Nói hươu nói vượn!" Trương Đà chủ hừ lạnh, đại dao lưng vàng vung lên, chỉ nghe tiếng xé gió, cửa lều bằng nỉ dày đột nhiên bị chém làm đôi, gió lạnh ùa vào. "Thái Hoà sơn môn đóng cửa môn phái đã nhiều năm, ngươi định gặp ai!"
 Tần Cô Đồng đột nhiên giật mình, vội vàng bảo vệ Tiêu Thanh Thiển, tay vừa nhắc lên, chuẩn bị rút kiếm. Nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại, mở tay nải ra, lấy ra một thứ và đưa cho Trương Đà chủ. Giọng nàng đều đều như thường, nàng nói: "Vãn bối nói sai, là thành Thái Hoà."
 Chết mười mấy huynh đệ, Trương Đà chủ như nghẹt thở trong lòng. Nhìn thấy thứ mà Tần Cô Đồng đưa qua, hắn liếc nhìn, xua tay rồi cau mày đi đi lại lại trong phòng. Hắn không phải là người hồ đồ, biết rằng nếu hai người này là người gây chuyện thì đã bỏ chạy từ sớm, còn đợi hắn ở đây làm gì.
 Hơn nữa, chuyện xảy ra ở trong cốc không phải ngày một ngày hai, chỉ vì họ còn sống nên mới cổ quái. Nhưng ai mới là hung thủ đây?
 Hắn vừa nhìn qua Tiêu Thanh Thiển thì đã bị chặn bởi Tần Cô Đồng. Trương Đà chủ đột nhiên cau mày, bất mãn nói: "Tỷ tỷ ngươi làm bằng giấy à? Nhìn thêm vài lần nữa sẽ hỏng?"
 Sắc mặt Tần Cô Đồng trầm xuống, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, chắp tay thi lễ, "Trương Đà chủ thứ lỗi, gia tỷ vì ta nên mới như thế. Nếu ngài có chuyện gì thì cứ hỏi ta."
 Trương Đà chủ liếc nàng, không biết làm sao, càng ngày càng cáu kỉnh.
 Tần Cô Đồng đem mệnh bài của Hoa Sơn bỏ vào trong áo, cái này lấy từ chỗ Nhã Phất, không nghĩ sẽ có tác dụng. Nàng lặng lẽ nhìn Trương Đà chủ đi tới đi lui, một lúc sau, giả vờ nói: "Trương Đà chủ, chuyện này không thể coi thường, cần phải báo cho Hoắc Đại đương gia."
 "Sao ngươi biết là chúng ta đến từ Thiên Hán Trại?" Trương Đà chủ đột ngột quay lại, đôi mắt hổ mở to, thanh đại đao lưng vàng phát ra ánh sáng lạnh.
 Tần Cô Đồng thầm nói không tốt, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "A! Lúc ta gặp Tiểu Bảo đã nói như vậy, chẳng lẽ không phải à?"
 Mặt Trương Đà chủ nhất thời đỏ lên, may mà trời đã tối. Đâu chỉ là Tiểu Bảo, chính hắn đã nói điều đó trước đây. Chỉ là lúc này nghi thần nghi quỷ nên nhất thời không nhớ ra.
 Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cô Đồng một hồi lâu nhưng không động thủ. Một đêm này, rất nhiều người đã chết, đúng ra phải đề phòng kẻ địch bên ngoài nhưng làm chuyện thêm phức tạp thì cũng không ổn. Vả lại... hắn lắc đầu, cau mày hỏi: "Ngươi từ bến thuyền đến, vậy thuyền đâu?"
 Chiếc thuyền duy nhất đã được Ngô lão đại lấy đi, còn chiếc thuyền nào nữa đâu.
 Tần Cô Đồng sợ rằng hắn ta sẽ nghi ngờ, vì vậy nàng trả lời: "Vốn là bọn ta muốn đến thành Thái Hoà. Nhưng mà ở trong khoang thuyền luôn bị say sóng, khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Người lái thuyền đã lừa bọn ta và nói rằng ở đây cũng có thể đến thành Thái Hoà nên chúng ta mới xuống."
 Trương Đà chủ nghe vậy thì lắc đầu, "Tiểu oa nhi các ngươi, trên mặt chỉ còn thiếu chữ dễ lừa gạt thôi." Nói xong thì nhìn ra bên ngoài, hóa ra thời gian trôi nhanh, chân trời đã xuất hiện vệt nắng.
 Trời đã sáng, sơn tiêu sẽ không xuất hiện nữa. Trương Đà chủ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tần Cô Đồng: "Không có việc gì, các ngươi nghỉ ngơi đi, đêm nay thật con mẹ nó xui." Sau đó sải bước rời đi.
 Tần Cô Đồng nào dám ngủ nhưng biết không thể rời đi liền được. Suy nghĩ một lát, nàng kéo Tiêu Thanh Thiển ra khỏi lều, tìm chỗ tắm rửa sơ qua.
 Vừa đi ra ngoài thì gặp Cẩu Mao. Vốn Cẩu Mao tới là để theo dõi nhưng khi nghe nàng nói muốn tắm rửa thì chỉ vào một chỗ và nói: "Hai vị đi lên đó, nước từ thác Song Long sẽ chảy xuống, rất sạch sẽ."
 Núi cao trời giá rét, mây mù trong cốc lượn lờ.
 Tần Cô Đồng dắt Tiêu Thanh Thiển bước lên chậm rãi. Quả nhiên nhìn thấy thác nước chảy, uốn lượn xuống. Nàng cúi xuống uống nước, mát lạnh sảng khoái.
 Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người đi tìm Trương Đà chủ. Tần Cô Đồng chắp tay hành lễ và nói lời từ biệt. Trương Đà chủ nhìn nàng, đưa tay vén lều lên, bên trong nhìn thấy hơn chục thi thể nằm thành hàng.
 Tần Cô Đồng hít một hơi thật sâu.
 Lúc ở ngọn núi phía sau Phương gia, nàng đã nhìn thấy nhiều người chết hơn thế này. Nhưng hàng chục xác chết tại đây được sắp xếp gọn gàng, trên cổ đều có vết dây thừng màu xanh đen, không có máu, nhưng càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
 "Tiểu oa nhi, không phải ta doạ ngươi, trong núi này thật sự có quỷ." Trương Đà chủ buông tay, rèm rơi xuống. "Ngọn núi này tuy thuộc núi Thái Hoà, ta đã đi vào núi vài lần nhưng cũng chưa nhìn ra đường mòn trên núi. Ta với ngươi có duyên nên mới khuyên ngươi vài câu."
 Trong lòng Tần Cô Đồng cảm thấy nặng nề, chắp tay ôm quyền, trầm giọng nói lời cảm tạ: "Ta biết ý tốt của tiền bối, xin ngài chỉ điểm một chút."
 "Không bằng ngươi đợi thuyền của chúng ta trở lại, ta cũng muốn trở về trại, vừa lúc đưa ngươi đi cùng." Trương Đà chủ cau mày, sờ lên đại đao bên hông, "Tối nay, ta muốn xem nó còn dám đến hay không! Lão tử còn phải sợ nó hay sao!"
 Tiếng bước chân vang lên, cả hai đều giật mình.
 Đợi người đến gần mới nhìn rõ là Cẩu Mao. Hắn ta lo lắng bước tới, bụng đầy tâm tư mà nói: "Đà chủ, đã kiểm tra mọi người hết rồi. Thi thể của Mãn Nha Tử cũng đã được tìm thấy, nhưng Tiểu Bảo..."
 Hắn ta đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ xa. Những người còn sống trong cốc bây giờ không có quá sáu người, tất cả trong và ngoài lều. Vậy ai đang tới?
 Từ từ, một bóng người xuất hiện trong màn sương trắng, với hình dạng rất kỳ lạ, như thể hắn có hai đầu!
 Người nọ càng ngày càng gần, lộ ra hình dáng.
 Đó là Tiểu Bảo. Hắn nằm dưới đất ở ngoài cốc một đêm, mới tỉnh dậy, ôm chặt cổ, lảo đảo quay lại. Nhìn thấy mọi người, hắn sững sờ một lúc rồi quỳ xuống.
 "Đà chủ, ta, ta... ta..."
 "Được rồi, đừng hốt hoảng ở trước mặt ta." Trương Đà chủ ghét nhất sự hèn nhát của hắn ta, ném cho hắn ta ánh mắt phiền chán cuối cùng nói với vẻ ghét bỏ: "Không chỉ có khuôn mặt tiểu bạch kiểm mà còn mắc bệnh tiểu bạch kiểm.
 Cẩu Mao nhanh chóng bước theo, hắn phải hỏi Tiểu Bảo về những gì đã xảy ra đêm qua.
 Nhìn thấy hai người đều đã đi rồi, cũng không còn cách nào khác, Tần Cô Đồng dẫn Tiêu Thanh Thiển trở lại lều. Khi Tiêu Thanh Thiển chìm vào giấc ngủ, nàng ngồi ngẩn người ở bên cạnh giường. Trong lòng rối bời, không biết làm sao cho phải.
 Lúc trước nàng muốn xuống thuyền, một là để tìm Bạch Diên, hai là Bạch Diên đang được để ý tới, có nghĩa là việc người khác biết chuyện Tiêu Thanh Thiển đang ở trên thuyền là điều khó tránh khỏi. Dọc theo bờ Hán Giang để đi xuống, mặc dù cũng khó khăn một chút. Nhưng ở sâu trong núi rừng hoang vu, lại hành động đột ngột, chắc hẳn có thể thoát khỏi một số người.
 Nào ngờ bây giờ lại rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
 Mặc dù đêm qua Trương Đà chủ này đã lén lút hành động, nhưng trông hắn ta không giống một kẻ xấu. Có điều ở lâu cũng không thích hợp, nói không chừng Ngô lão đại sẽ nhận ra các nàng.
 Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nhảy lên, nàng bật dậy nhưng cảm giác ở phía sau có một lực kéo. Quay đầu lại thì thấy Tiêu Thanh Thiển đang ngủ nhưng vẫn đang giữ góc áo của nàng.
 Tần Cô Đồng bật cười, sau đó lại nghĩ mình đang ở trong đầm rồng hang hổ, nụ cười dần đông cứng lại trên khuôn mặt. Nàng ngây người nhìn Tiêu Thanh Thiển, thấy nàng ấy như quả mận đang nằm trên băng tuyết, da thịt gầy yếu, nghĩ đến những kinh nghiệm đã qua của nàng ấy mà nhất thời thất thần.
 Đột nhiên, bên ngoài ồn ào, Tần Cô Đồng vội vàng bước ra xem. Khi nhìn ra bên ngoài lều, nhìn thấy mặt trời trên đỉnh núi, mây mù tan biến, bầu trời hừng sáng.
 Nàng nghe thấy tiếng động và nhìn về phía xa, trong lòng nàng như nổi lên một cơn bão, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
 Đối diện với Trương Đà chủ là một vị tướng quân mặc thiết giáp. Thân cao chín thước tựa như núi cao. Mặc huyền thiết trọng giáp, đầu đội mũ sắt, trên mũ có lông vũ màu trắng, phía dưới có cổ bảo vệ. Vai che khăn choàng, váy giáp rủ xuống đầu gối. Bên hông treo một thanh trọng kiếm, đôi giày thiết giáp bước đi như đạp vân.
 Bộ trang phục này không có gì lạ, trọng giáp sĩ của phủ Quân Hãn cũng ăn mặc như thế này. Điều khác biệt là cơ thể hắn ta dường như vừa mới được đào lên khỏi mặt đất. Bộ huyền thiết giáp đã hoen gỉ, đồ trang trí bằng vàng, bạc bị bong tróc nhiều.
 Đáng sợ nhất chính là khuôn mặt tái nhợt như người chết. Con ngươi đen phóng ra hai luồng sáng lạnh, lộ ra vẻ chết chóc ảm đạm.
 Giống người nhưng không phải người, giống quỷ nhưng không phải quỷ, rất giống đội quân đất nung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.