Tóc ướt áp vào má, nước suối lạnh lẽo trượt theo sợi tóc qua vết thương, đọng lại trên cằm, nhỏ thành vũng, tạo ra những gợn sóng mờ ảo.
Tần Cô Đồng không dám nhúc nhích.
Trên bờ, Tiêu Thanh Thiển đứng bên mặt nước, bị che khuất bởi một ánh sáng đơn độc.
Cách nàng ấy không xa là một dã nhân nhỏ gầy. Mặt hắn ta lấm lem bùn đất, chỉ có đôi mắt như dã thú đang lộ ra. Mái tóc ngắn rối bù, cả người quấn trong một mảnh vải rách nát, bên ngoài buộc một vài miếng da thú và sợi dây mây buộc quanh eo. Hắn ta không đi giày, trên gương mặt không một chút cảm xúc, đang giương cung về phía này.
Đầu mũi tên bằng đá dài một tấc được mài nhẵn. Hình thoi hoàn mỹ, thẳng tắp, đầu mũi tên lóe lên một tia sáng xanh mờ. Cán tên làm bằng tre có màu vàng xanh, đoạn gần đầu mũi tên đậm hơn nhiều, như thể có thuốc màu thấm vào.
Lúc này, mũi tên đã lên dây, cung giương ra một nửa, mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ họng Tiêu Thanh Thiển.
Toàn thân Tần Cô Đồng lập tức căng thẳng, lạnh cả tóc gáy.
Nàng hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại rồi chậm rãi nói: "Bọn ta vừa đi lạc vào trong núi, sẽ lập tức rời đi."
Mặc dù tiểu dã nhân nhỏ gầy nhưng hắn ta giống như một con báo săn đã sẵn sàng lên đường. Đôi mắt băng giá của hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Cô Đồng, sau một lúc mới lên tiếng, giọng Hán ngữ ngọng nghịu: "Thả... bỏ xuống."
Tần Cô Đồng thấy cách ăn mặc của hắn ta thì biết đó là dã nhân ở trong núi. Chắc là vì có mấy vị khách đột nhiên xâm nhập nên chọc giận vị "chủ nhà" này. Nghe hắn ta nói vậy, nàng vội vàng gật đầu: "Được rồi, ta bỏ xuống ngay."
Nàng vừa định bỏ hoành đao xuống nhưng trong lòng chợt thầm nghĩ: Nếu dã nhân này lừa gạt mình thì sao? Thanh Thiển không nhìn thấy gì, còn Trương Đà chủ vẫn đợi nàng kéo lên. Nếu không có vũ khí chẳng phải ba người đang chờ chết hay sao.
Tiểu dã nhân nheo mắt khi thấy nàng vẫn đứng yên tại chỗ. Cánh tay dùng sức, kéo cung tên. Cung đột nhiên kéo dài thành trăng tròn. ngôn tình hài
Trái tim Tần Cô Đồng thắt lại, sợ tới mức gần như hồn phi phách tán, vội vàng nói: "Ta bỏ xuống! Ta sẽ bỏ xuống."
Vừa nói, nàng vừa nghĩ trong lòng: Ném vào trong nước thì nó sẽ bị cuốn trôi mất. Tốt hơn là nên ném nó lên bờ, thứ nhất không bị văng ra khỏi vách núi, thứ hai, cũng cho dã nhân biết nàng không có ý định xấu. Trong lúc suy nghĩ, tay phải của nàng đã ném hoành đao lên bờ, cách xa dã nhân.
Thác nước ào ào, không có hoành đao hỗ trợ, Tần Cô Đồng chỉ cảm thấy mình sắp bị cuốn trôi xuống dưới. Nàng nhanh chóng hạ thấp người, di chuyển đầu gối và nhích ra khỏi tảng đá một chút.
Nhìn thấy ánh mắt của tiểu dã nhân, Tần Cô Đồng vội vàng giơ bàn tay trống không hét lên với hắn ta: "Ta ném đi rồi, bọn ta thật sự không có ác ý, một lát nữa sẽ lập tức rời đi. Ngươi bỏ cung tên xuống trước đi, bằng hữu của ta nhìn không thấy, sẽ không làm đả thương được ngươi."
Trong lúc nói chuyện, nàng tiếp tục nhìn Tiêu Thanh Thiển, thấy rằng nàng ấy không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần. Lặng lẽ và bình yên, hệt như bộ dáng thường ngày, đứng đó chờ đợi nàng.
Tiểu dã nhân liếc nhìn hoành đao, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng rồi từ từ lắc đầu.
Trong lòng Tần Cô Đồng vô cùng tức giận, tên dã nhân này thật đúng là không thành thật. Nàng nhìn Tiêu Thanh Thiển gầy gò, cô độc và không biết gì về thế giới bên ngoài, cho dù có đủ loại tức giận, Tần Cô Đồng cũng không dám biểu hiện ra. Nàng nén giận, nhẹ giọng nói: "Ta đã bỏ kiếm xuống, ngươi cũng nên bỏ cung tên xuống đi."
Tiểu dã nhân có một đôi mắt như dã thú, con ngươi đen láy, trong sáng thuần khiết, nhìn không ra tình cảm của con người. Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Cô Đồng như nhìn con mồi, phun ra ba chữ: "Bỏ... hắn xuống!"
Từ "hắn" này rất mạnh như nghiến răng nghiến lợi thốt ra. Tần Cô Đồng hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nàng liếc nhìn Trương Đà chủ, người đã bị thác nước cuốn đi và gần như không thấy bóng dáng.
Trương Đà chủ treo lơ lửng trên không, nửa tỉnh nửa mê, nếu không với tính khí nóng nảy của mình thì hắn sẽ hét lên và mắng mỏ.
Tần Cô Đồng cầm sợi dây thừng vàng mỏng, giật mạnh, lớn tiếng hỏi dã nhân: "Bỏ hắn xuống? Ngươi đang nói đến người ở phía dưới này sao?"
Lúc giật dây, nàng đã dùng nội lực, dây thừng đột nhiên chấn động, Trương Đà chủ bừng tỉnh, nhìn mình vẫn còn đang treo trên mép vực, liền vội vàng nhìn lên. May mắn thay, dây thừng vàng mỏng có khóa và quấn quanh cánh tay hắn, nếu không hắn đã ngã chết từ lâu rồi.
Hắn bị dòng nước chảy xiết khiến đầu óc choáng váng, sau đó vươn tay lau nước trên mặt, lớn tiếng quát: "Con mẹ nó, nữ nhi Tần gia, còn không mau kéo lão tử lên, nhanh con mẹ nó lên, không thì biến thành cá chết mất!"
Tần Cô Đồng nghe thấy thanh âm, nhanh chóng lớn tiếng kêu lên: "Trương Đà chủ! Có một vị bằng hữu trên núi kêu ta ném ngươi xuống dưới, ngươi có đắc tội với người ta hay không? Mau mau bù đắp lỗi, thừa nhận..."
—— Vù vù!
Lông mũi tên lướt qua cổ họng của Tiêu Thanh Thiển, gió mạnh mang theo mái tóc đen, nhẹ nhàng lướt qua mắt của Tần Cô Đồng.
Lúc đầu Trương Đà chủ không rõ tình hình như thế nào nhưng khi nghe thấy giọng nói của Tần Cô Đồng bị cắt ngang, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn mà la lớn: "Sao vậy? Con mẹ nó, lão tử biết rồi! Sơn tiêu! Là sơn tiêu! Mụ nội nó, kéo ta lên, ta phải giết hắn!"
Hắn hét lên mấy lần, thấy Tần Cô Đồng không đáp lại thì cảm thấy lo lắng, giãy dụa rồi giơ tay trái giật lấy dây thừng vàng. Sợi dây thừng vàng mảnh này là vũ khí bên người của hắn, luôn quấn quanh cánh tay. Đây là âm thanh va chạm kim loại mà Tần Cô Đồng đã nghe thấy khi vẫy cánh tay trước đó.
Sợi dây thừng vàng này được làm bằng vật liệu cực kỳ chắc chắn, đã nhiều lần cứu Trương Đà chủ khỏi nguy hiểm. Vừa rồi vội vàng buộc vào thắt lưng da của Tần Cô Đồng nên chỉ buộc một nút. Giờ phút này, hắn cố gắng bám lên thì nút thắt sắp bị nới lỏng.
Tần Cô Đồng cảm thấy sợi dây lắc lư dữ dội, gần như mất đi sự ổn định, suýt nữa đã ngã xuống. Nàng vội vàng giữ chặt, lớn tiếng ngăn lại: "Ngươi đừng nhúc nhích!"
Trương Đà chủ vùng vẫy, ảnh hưởng đến nội thương, trong cổ họng đột nhiên có mùi máu tanh. Lại nghe thấy lời quở trách nghiêm khắc của Tần Cô Đồng, giọng điệu vừa vội vàng vừa cứng ngắc, trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi, nhất thời không dám nhúc nhích. Hắn lặng lẽ khạc ra máu, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trên.
Dã nhân trên bờ nhìn thấy hết mọi thứ, hắn ta rút một mũi tên khác từ ống đựng tên đằng sau lưng.
Tần Cô Đồng rất lo lắng, nhanh chóng hét lớn: "Ngươi dừng lại trước! Có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta thương lượng với nhau!"
Lúc Tần Cô Đồng hét lớn, tay của nàng chậm rãi sờ lên sau thắt lưng, ở nơi đó còn có một con dao găm. Nàng không do dự ném hoành đao đi bởi vì có con dao găm này. Con dao găm nhỏ, so với hoành đao thì thích hợp làm ám khí hơn.
Cài tên, kéo dây, đẩy cung, kéo cung, nhắm bắn... Đối với lời ngăn cản của Tần Cô Đồng, tiểu dã nhân coi như không nghe thấy.
Tần Cô Đồng cầm con dao găm bằng ngón tay, từ từ rút ra.
Mãi cho đến khi mũi tên nhắm vào Tiêu Thanh Thiển, tiểu dã nhân mới quay đầu về phía Tần Cô Đồng.
Dao găm không có vỏ, ngón cái và ngón trỏ tác động một lực nhẹ, cổ tay móc vào trong.
Chợt cành lá rung động!
Tần Cô Đồng giật mình và giảm tốc độ. Khi nàng nhìn kỹ thì thấy một sinh vật đen khổng lồ trong rừng. Con quái vật nhỏ kêu lên một vài tiếng rên rỉ và khu rừng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
- Sơn tiêu!
Tần Cô Đồng cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đầu ngón tay tê dại, không dám động dao găm trong tay.
Tiểu dã nhân hé mặt ra, con ngươi đen đối diện với Tần Cô Đồng. Giọng điệu không lưu loát nhưng lại lạnh thấu xương, "Phóng, này, lần này sẽ không... lệch."
Tần Cô Đồng không nghĩ gì được nữa, mặt không còn chút máu. Nàng nhìn xuống Trương Đà chủ, người đã bị cuốn bởi ghềnh thác rồi sau đó nhìn Tiêu Thanh Thiển, người đang ở một mình. Nhìn thấy cung tên của tiểu dã nhân đã sẵn sàng lao tới, và bóng dáng màu đen trong cánh rừng, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình tan nát.
Trương Đà chủ đã đoán được tình cảnh ở phía trên. Hắn đã từng thấy Tần Cô Đồng ân cần, dịu dàng và tỉ mỉ đối với Tiêu Thanh Thiển. Biết hai người có quan hệ thân thiết nên người phải hi sinh thì chỉ có mình thôi. Mồ hôi trên người hắn nhễ nhại chảy xuống nước, hắn với lấy sợi dây nhưng không thể bắt được, khiến dây thừng vàng quấn quanh cánh tay run lên, không lấy sức nổi.
Trương Đà chủ hít một hơi, lắc lư dây thừng, thân thể chạm vào vách núi. Dưới chân thác trơn trượt vô cùng, chẳng những không có chỗ đặt chân mà còn đụng vào xương phần bụng, đau đớn dữ dội.
Hắn phun ra một ngụm máu, mặc kệ thác nước chảy xiết, lớn tiếng hét lên: "Nữ nhi Tần gia! Ngươi đừng nghe hắn. Con quái vật trên núi này nói gì cũng giống như bọt trong nước! Ngươi buông lão tử ra, hắn vẫn giết bằng hữu của ngươi. Ngươi hãy nhớ đến hai mươi xác chết dưới chân núi! "
Tần Cô Đồng nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên, nắm chặt sợi dây. Nghe được tiếng rống giận dữ của Trương Đà chủ, trên trán nàng mồ hôi lạnh lăn dài. Tiêu Thanh Thiể đã cứu mạng nàng, Trương Đà chủ thì không phải sao!
Nhưng vào lúc này, nàng không biết phải làm gì.
Tay phải của nàng bị thương và yếu, coi như con dao găm này có thể giết chết tiểu dã nhân chỉ bằng một đòn đi thì con sơn tiêu kia ra khỏi rừng chỉ trong chớp mắt. Còn nàng dẫn theo Trương Đà chủ, làm sao có thể lao ra cứu viện? Nếu như nàng buông tay, Trương Đà chủ sẽ chết, không buông tay...
Gió lạnh thổi qua, Tần Cô Đồng run rẩy nói: "Ta..."
Khuôn mặt của dã nhân kia vẫn vô cảm, chỉ đem cung trong tay giương lên. Cánh cung phát ra âm thanh "cọt kẹt", hình dạng nhanh chóng giống như trăng tròn, sẵn sàng để bắn.
Toàn thân Tần Cô Đông run rẩy, nàng nhìn về phía Tiêu Thanh Thiển. Nước suối chảy xiết, sóng trắng tung tóe. Nàng ấy đứng bên mặt nước, làn gió nhẹ thổi bay tấm lụa xanh biếc. Lạnh lùng và bình tĩnh, giống như một bông hoa ngắn ngủi nở lặng lẽ dưới trăng, độc lập với thế giới, không lo lắng hay bị quấy rầy.
Sự sống và cái chết đã được đặt sẵn, mà nàng ấy không hề hay biết. Vẫn lặng lẽ đứng đó chờ Tần Cô Đồng nắm tay, cùng nhau đi đến một phương xa nào đó.
"Ta sẽ buông tay!" Tần Cô Đồng hét lên, ngay cả tiếng thác nước gầm thét cũng bị dập tắt, vang vọng khắp núi non. Hai mắt nàng đỏ bừng, nắm chặt dây thừng rống lên, "Ta buông! Ta buông! Ta buông tay ra, hắn sẽ chết!"
Nghe thấy tiếng gầm của nàng trong nước, Trương Đà chủ đột nhiên cảm thấy lòng như tro tàn, môi hắn khẽ mấp máy.
Cả người Tần Cô Đồng run lên, rụt rè nhìn xuống thác nước. Nhìn thấy Trương Đà chủ cúi đầu bất động như cá chết. Tần Cô Đồng đau buồn mà trào ra nước mắt. Nàng thầm thì, nước mắt lăn dài.
Một lát sau, Trương Đà chủ nhìn lên. Băng qua dòng nước sóng sánh, dường như vẫn có thể nhìn rõ những giọt nước mắt của nữ nhi. Trong lòng hắn chợt nóng lên, hắn cười lớn, tự đắc hét lên: "Con mẹ nó, một lần nữa lão tử lại làm anh hùng hảo hán!"
Nói xong thì mở khóa chụp, thả tay ra.
Tần Cô Đồng cảm thấy trong tay chợt nhẹ và nhìn thấy một bóng đen lóe lên, Trương Đà chủ lập tức bị thác nước nhấn chìm!
Thác đổ ào ào, sương giăng khói mù mịt, chỉ thấy núi non nhấp nhô trong mây mù, không nhìn thấy vật gì cả.
Tần Cô Đồng ngây người nhìn một hồi, sau đó run lên bần bật và quỳ xuống nước.