[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 39: Thông suốt




 Vực sâu không thấy ánh sáng, trời cao lồng lộng.
Tần Cô Đồng nhìn bầu trời đêm, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Theo tiểu dã nhân đu trên vách núi một lúc lâu, cuối cùng rơi xuống một cái khe. Nghiêng người, uốn lượn trên dưới một trăm bước. Trước mắt xuất hiện một không gian rộng mở, trăng treo trên trời, bầu trời đầy sao sáng.
Cây cối xanh tươi, nước suối chảy róc rách, đàn hạc bay, đàn nai chạy, cây cối mọc um tùm.
Nơi ở của tiểu dã nhân thực sự khá tươm tất. Có hai buồng đá trên vách núi, những chiếc giường đá và những chiếc ghế dài bằng gỗ, bên trên được phủ bởi những tấm da thú như cỏ nhung. Có một cái nồi và một cái bếp bằng đá bên ngoài, cái nồi bám đầy bụi, lâu ngày bỏ không.
Tần Cô Đồng nghe tiếng ồ ồ, chóp mũi thoang thoảng mùi lưu hoàng1. Nàng thầm nghĩ nơi này có suối nước nóng, rất tốt, ngày mai sẽ mang Thanh Thiển đi.
Tiểu dã nhân mang khách về nhà nên rất bận rộn, dọn giường, cầm tấm da thú rồi lại buông xuống, hắn kéo mở một phiến đá để lộ một cái lỗ và lấy ra tất cả các loại trái cây dại.
Thấy vậy, Tần Cô Đồng xua tay, lạnh giọng nói: "Không cần vội, bọn ta ăn cơm tối rồi."
Tiểu dã nhân đặt trái cây trên bàn đá, định đi vào trong sơn động lấy tiếp. Tần Cô Đồng vội vàng tiến lên ngăn lại, "Bọn ta thật sự đã ăn rồi, ngươi nên giữ lại đi. Mùa đông qua đến... Ơ?"
Tần Cô Đồng vội vàng ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve trên phiến đá. Trên phiến đá dài hai thước, nàng nhìn thấy các ký tự được khắc dày đặc.
Tiểu dã nhân cầm hạt dẻ và hồ đào hoang dã, đang định đưa cho Tần Cô Đồng thì thấy nàng cúi đầu đi tới gần phiến đá, làm hắn nhất thời ngẩn ra.
"Phu... người... hoá hình... nguồn gốc... sự biến đổi của thân thể..." Ánh sáng trong phòng cực kỳ kém, phiến đá bị mài mòn nghiêm trọng, Tần Cô Đồng không thể nhận ra rõ ràng nên không biết nội dung là gì.
Tiểu dã nhân nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của nàng, phiến đá này dường như có bí mật gì đó, hắn nghĩ ngợi rồi nói: "Trên, mặt... um, còn có... nhiều tảng đá, ngày mai... ta, ngươi, đi xem."
Tần Cô Đồng gật gật đầu, đứng lên nhìn về phía phòng đá, nàng hỏi: "Phòng đá này vẫn luôn ở đây à?"
Tiểu dã nhân gật đầu, từ khi hắn có ký ức đến nay, phòng đá vẫn ở chỗ này.
Tần Cô Đồng lau tay, dắt Tiêu Thanh Thiển và nói với tiểu dã nhân: "Ban đầu, nơi này có thể là chỗ ở của một ẩn sĩ. Ngày mai ngươi dẫn ta đi nhìn xung quanh."
Tiểu dã nhân gật đầu, nghĩ đến việc giết nhầm người, nghĩ đến dặn dò của nương trước khi lâm chung, trong lòng hắn ta cảm thấy bất an. Sau khi giúp Tần Cô Đồng dọn giường xong thì liền xoay người bước ra ngoài.
Tần Cô Đồng thấy da thú vẫn còn sạch sẽ nên cởi áo ngoài cho Tiêu Thanh Thiển, cởi giày và tất, đắp áo choàng lên. Bản thân nàng không ngủ được nên ngồi bên giường và nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy tiểu dã nhân đang đứng trước một đống đá, đó hẳn là mộ của nương hắn ta. Dưới ánh trăng, bóng dáng tiểu dã nhân vô cùng hiu quạnh và gầy yếu.
Tần Cô Đồng nhớ đến sự thờ ơ như dã thú trong mắt hắn khi hắn ép nàng. Trong lòng nàng nhất thời cảm thấy bùi ngùi, tâm trạng rối bời. Nhìn hoành đao trên bàn, trong lòng thầm nói: Sau khi tìm ra chân tướng, giết hắn ta cũng không muộn.
Phía sau lưng có gì đó chạm vào, cảm thấy hơi ngứa.
Đầu ngón tay Tiêu Thanh Thiển vẽ trên lưng nàng và viết một từ: ngủ.
Tần Cô Đồng cười thầm, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng cởi y phục và chui vào áo choàng, ôm lấy Tiêu Thanh Thiển và thì thầm: "Một trăm tám mươi lượng đúng là có giá trị nhỉ?"
Tiêu Thanh Thiển không thể nghe thấy nàng nhưng nàng ấy cảm nhận được hơi thở chạm vào da thịt, cảm giác hơi ngứa và nghiêng đầu đi.
Thấy vậy, Tần Cô Đồng lập tức nhăn chóp mũi lại, cúi người xoa má nàng ấy, cười xấu xa nói: "Ngươi vậy mà ghét bỏ ta."
Tiêu Thanh Thiển mò đến gò má, đi theo bả vai rồi vỗ lưng nàng. Tần Cô Đồng vội vàng nằm xuống, nhìn Tiêu Thanh Thiển đang ở gần trong gan tấc, nàng mơ mơ màng màng mà sinh ra một ý niệm trong đầu.
Trong núi không có mặt trời và mặt trăng, khi thức dậy thì trời đã rạng đông.
Tiêu Thanh Thiển ngồi bó gối, trông có vẻ mệt mỏi và trầm tư. Nàng ấy cảm nhận được động tĩnh, biết rằng Tần Cô Đồng đã tỉnh nên nghiêng đầu nhìn lại.
Tần Cô Đồng mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài ánh sáng rực rỡ, nhất thời có chút ngây người. Dụi mắt, thấy Tiêu Thanh Thiển đang nhìn mình, nàng cười hỏi: "Sao ngươi không đánh thức ta? Đói bụng không?" Nàng đã ở chung với Tiêu Thanh Thiển trong một thời gian dài nên mọi chuyện đều làm nhanh chóng, trong chốc lát đã sửa sang xong.
Nàng đưa Tiêu Thanh Thiển ra ngoài nhưng tiểu dã nhân không có ở đó nên nàng không biết làm gì.
Tần Cô Đồng rửa sạch hai quả hồng đưa cho Tiêu Thanh Thiển. Đi tới chỗ có tiếng nước thì đến một suối nước nóng, khói trắng đọng trên mấy vũng đá, đột nhiên cơ thể cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng nhìn trái nhìn phải thì thấy vị trí này tuyệt vời, nhìn xuống sẽ thấy ba mặt dưới suối. Cho dù tiểu dã nhân có trở lại thì nàng cũng có thể sớm nhìn thấy. Tần Cô Đồng hài lòng gật đầu, giải thích với Tiêu Thanh Thiển, sau đó quay trở về để lấy y phục tắm rửa.
"Nơi này thật sự rất tốt. Khi nào tìm được Bạch Diên thì chúng ta hãy sống ở đây. Ngươi cũng đừng đi thành Lưu Xuân chưa chắc tốt hơn ở đây." Tần Cô Đồng thản nhiên lẩm bẩm vì biết Tiêu Thanh Thiển không nghe được.
Nhẹ nhàng kéo xuống, y phục của Tiêu Thanh Thiển đã bị nới lỏng. Tần Cô Đồng vội vàng nhìn xung quanh, không thấy người mới thở phào nhẹ nhàng. Nàng bình tĩnh lại và cởi áo cho Tiêu Thanh Thiển. Đường viền cổ áo chậm rãi mở ra, lộ ra xương quai xanh như hố băng đầy tuyết, trung y tơ lụa tuột xuống, trên vai thơm ngát hương thơm, Tần Cô Đồng nhanh chóng trừng lớn hai mắt.
Y phục của Tiêu Thanh Thiển đã cởi một nửa nên có hơi lạnh. Nàng ấy biết Tần Cô Đồng đang ở trước mặt mình nhưng không biết tại sao lại đứng bất động nên nàng ấy đưa tay mò mẫm. Vừa mới đụng trúng ngực của Tần Cô Đồng thì Tần Cô Đồng liền giật mình. Rêu phủ kín mép bờ đá, nàng trượt chân ngã xuống suối nước nóng. Tiêu Thanh Thiển bị nàng bao vây nên cũng ngã vào.
Tần Cô Đồng vội vàng đỡ Tiêu Thanh Thiển dậy, thấy nàng ấy không bị gì thì mới yên tâm. Cả người nàng ấy ướt sũng, nước chảy tí tách trên mái tóc đen, khuôn mặt thì lộ ra vẻ vài phần uất ức. Tần Cô Đồng không khỏi bật cười.
Sau chuyện ngoài ý muốn này, Tần Cô Đồng cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều. Thay Tiêu Thanh Thiển cởi bỏ hung y tiết khố và tháo dây buộc tóc. Tóc đen rơi xuống, bay tán loạn. Trong lòng Tần Cô Đồng thầm tức giận: Gầy như vậy có gì đẹp. Hơn nữa mình đã từng nhìn thấy rồi, không có gì phải hoảng.
"Khụ khụ, Thanh Thiển, chúng ta cũng coi như đối mặt thẳng thắn." Tần Cô Đồng cầm bó tóc của Tiêu Thanh Thiển trong tay. Ở khóe mắt, nàng cảm thấy ở dưới nước một bóng dáng tinh tế, trắng như tuyết. Hai mắt nàng dường như nóng lên, vội vàng nâng cằm nhìn mây trắng lững lờ ở phía chân trời.
Ngâm mình trong suối nước nóng, vô cùng sảng khoái. Lúc này, tiểu dã nhân vừa đi săn về, nhìn hai người đang cười đùa thì hắn ta cũng cười theo.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn ta, Tần Cô Đồng lập tức nhíu mày, trong lòng nghĩ: Nếu ở lâu, e rằng sau này sẽ không hạ thủ được, không bằng rời đi ngay bây giờ. Nhưng nếu bỏ đi chẳng phải bỏ qua cho hắn hay sao.
Nàng đấu tranh trong lòng và do dự một lúc.
Tên dã nhân tiến lại gần, tay phải kéo cừu non và tay trái nắm hai con gà, một con là chim trĩ vàng mà hắn ta vừa bắt được, con còn lại là một con gà lôi đã được phơi khô trong hang. Còn trong tay sơn tiêu cầm nghệ, nấm linh chi, ngũ diệp sâm, quế thiên trúc... Những bảo vật trời đất này dùng làm gia vị, quả là xa xỉ.
Tiểu dã nhân cảm thấy rất thích Tần Cô Đồng, đó là một cảm giác kỳ diệu. Kể từ khi nương qua đời, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với đồng loại của mình như vậy. Tiểu dã nhân giơ cao hai tay, đưa thức ăn cho Tần Cô Đồng như dâng bảo vật.
Nhìn thấy nụ cười tươi rói của hắn, Tần Cô Đồng cảm thấy khó mà nhìn thẳng. Nàng gật đầu cứng nhắc, đuổi tiểu dã nhân đi, vội vàng cầu cứu Tiêu Thanh Thiển: Vô tâm chi ác có nên giết hay không?
Tiêu Thanh Thiển thầm thở dài: Người tốt do dự, người ác không cố kỵ.
Nàng dùng đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của Tần Cô Đồng, viết hai chữ: Ta đói.
Tần Cô Đồng ngây người một lát không biết nàng ấy có ý gì. Sau đó, nàng mới nhận ra Thanh Thiển đang ủng hộ mình. Thanh Thiển biết rằng nàng không thể xuống tay được nhưng khi nghĩ về Trương Đà chủ đều cảm thấy hổ thẹn. Thấy nàng không nhúc nhích, Tiêu Thanh Thiển đẩy cánh tay của nàng, giống như đang thúc giục. Tần Cô Đồng cảm thấy chóp mũi chua xót, đưa tay lên che mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Cô Đồng dời ghế gỗ cho Tiêu Thanh Thiển và quay lại giúp tiểu dã nhân làm bữa trưa. Tiểu dã nhân lấy ra một con dao găm ngắn, Tần Cô Đồng cầm lên nhìn. Đây là một thanh kiếm bị gãy một nửa, được kẹp giữa hai miếng gỗ, có một sợi dây mây mỏng quấn quanh. Nhìn thấy con dao găm ngắn này, nàng càng tin có một cao nhân đã từng sống ẩn dật ở đây.
Nhàn cư bất vấn thế như hà, vân khởi sơn môn nhật dĩ tà2, chính là nhất phái tiêu dao. Nhưng mà cũng không thể thiếu - Tùng lao tịch uấn an thần tửu, bố thủy tiêu tiên mịch cú trà2. Những ẩn sĩ, những cao nhân trên núi không thể tách rời nồi niêu, chứ đừng nói đến người thường. Ngay cả khi ăn uống tuỳ ý như Tần Cô Đồng nhưng nàng vẫn hy vọng sẽ cho Tiêu Thanh Thiển một bữa trưa thịnh soạn.
2. "Nhàn cư bất vấn thế như hà, vân khởi sơn môn nhật dĩ tà" và "Tùng lao tịch uấn an thần tửu, bố thủy tiêu tiên mịch cú trà" trích từ bài thơ "Đề hành dương ẩn sĩ sơn cư" của Đỗ Tuân Hạc thời Đường. Tạm dịch: Nhàn cư không hỏi như thế nào, mây trôi, mặt trời ở cửa chùa đã ngã; Rượu an thần ủ rượu thông, ban đêm lọc nước để pha trà.
Tiểu dã nhân nhặt củi và lấy nước, còn Tần Cô Đồng nhóm lửa và rửa nồi. Tiểu dã nhân cắt tiết bỏ máu, còn Tần Cô Đồng đun nước và vặt lông. Hai người tự chia nhau làm việc.
Sơn tiêu và Tiêu Thanh Thiển ngồi xuống, phơi mình dưới nắng.
Tần Cô Đồng vừa chặt gà vừa cảnh giác nhìn sơn tiêu. Thấy nó đến gần Tiêu Thanh Thiển thì lập tức quát lớn.
Tiểu dã nhân đem cừu non ra ngoài làm sạch. Khi hắn ta quay lại nhìn thấy cảnh sơn tiêu nghẹn ngào thì cười ha hả. Sơn tiêu thì thầm vài câu rồi xoay người ngã xuống đất và nằm bất động.
Bộ dáng giả vờ chết của sơn tiêu rất hài hước và thú vị. Tần Cô Đồng không nhịn được hỏi: "Nó mấy tuổi rồi? Giống như tiểu hài tử vậy."
Tiểu dã nhân suy nghĩ rồi nói: "A? Như vậy... lớn như vậy, nhặt nó, một chút xíu, lớn như vậy." Hắn ta vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay ôm vào ngựa.
Tần Cô Đồng luôn nghĩ sơn tiêu nuôi lớn hắn ta, nhưng hóa ra tiểu dã nhân mới là người đã nuôi dưỡng nó. Nàng chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi: "Ngươi đã nhặt nó vào mùa đông năm ngoái, trước khi nước đóng băng phải không?"
Tiểu dã nhân gật đầu.
Tần Cô Đồng đột nhiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là nhân quả báo ứng hay sao? Nếu Trương Đà chủ và những người khác không giết sơn tiêu để tế trời thì tiểu dã nhân sẽ nhặt được tiểu sơn tiêu. Nếu không có sơn tiêu, tiểu dã nhân chắc chắn sẽ không thể leo lên vách đá đó. Vì vậy, hắn ta sẽ không thể giết người báo thù, Trương Đà chủ cũng sẽ không chết.
Trong lòng Tần Cô Đồng bùi ngùi mãi không thôi, đem chuyện này nói với Tiêu Thanh Thiển. Tiêu Thanh Thiển viết vào lòng bàn tay: Hoạ phúc vô môn, duy nhân sở triệu3.
3. Hoạ phúc vô môn, duy nhân sở triệu: Phúc và họa là do chính mình chiêu cảm đến, không có nguyên nhân nào khác. (Trích: Tả Truyện – Tương Công nhị thập tam niên)
Tần Cô Đồng nghe vậy thì gật đầu rồi thầm nghĩ: Mười năm tai ương của Thanh Thiển, chẳng lẽ bởi vì cứu người là sai?
Với ý nghĩ này, nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, trong lòng không dám nghĩ tiếp.
Tiểu dã nhân không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt của nàng, hắn ta hớn hở vào nhà lấy viên đá muối quý giá.
Bữa trưa rất phong phú, không thể không kể đến món gà quay và thịt cừu nướng. Canh gà hầm với nghệ và nấm linh chi, súp xương cừu với muối và quả mơ, phá lấu cừu và đầu cừu chưng cách thuỷ với quế Thiên Trúc. Có quá ít chậu và bát đá nên rau rừng và trái cây chỉ có thể đặt trên lá.
Tần Cô Đồng biết Tiêu Thanh Thiển chỉ ăn hai quả dại, nàng ấy hẳn rất đói. Đầu tiên, nàng múc một bát canh nóng để cho nàng ấy ấm bụng. Sau đó rửa tay sạch sẽ rồi xé miếng sườn cừu nướng thành từng miếng nhỏ và đưa lên miệng Tiêu Thanh Thiển.
Sườn cừu được tẩm mật ong, có màu vàng, giòn bên ngoài và mềm ở bên trong. Mùi thơm tràn ngập, nước thịt ngập trong miệng.
Tiêu Thanh Thiển ăn cơm, luôn nhai chậm rãi, từ tốn và thong dong. Ăn có ngon hay không thì cũng không tỏ thái độ. Tần Cô Đồng biết nàng ấy không nếm ra hương vị gì nên không hỏi. Giờ phút này, nhìn thấy nàng ấy vẫn còn nguyên miếng thịt cừu trong miệng, nàng không khỏi lo lắng, "Nóng không? Nhổ ra đi."
Nàng vừa nói chuyện vừa ném miếng sườn cừu đang nướng xuống, muốn tách hai hàm của Tiêu Thanh Thiển ra. Tiêu Thanh Thiển sững sờ và nắm lấy tay nàng. Vị ngọt của mật ong lan toả trên đầu lưỡi và tràn ngập khắp khoang miệng. Hương vị ngọt ngào xa lạ khiến Tiêu Thanh Thiển hoảng hốt xuất thần.
Cái giá phải trả lớn như thế mà quay về cũng nhanh như vậy.
Tiêu Thanh Thiển lắc đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ, Tần Cô Đồng giật mình và ngây người.
Tiểu dã nhân ăn xong phân nửa đùi cừu, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Cô Đồng bất động, hắn ta nhanh chóng cầm lấy một cái đùi cừu khác đưa qua, "Ngươi ăn, không ăn, khí lực, ăn, có. Ta, ngươi, nhìn tảng đá."
Tần Cô Đồng xoa xoa mắt, lại gật đầu, "Đúng vậy, ăn no mới có khí lực. Ăn no rồi đi xem bia đá, nói không chừng là bí tịch võ công mà tiền bối nào đó để lại." Không biết tại sao trong lòng nàng vô cùng cao hứng, miệng nói ra những lời vô nghĩa.
Tiểu dã nhân gãi đầu, hắn ta không hiểu bí tịch là gì. Nhìn thấy Tần Cô Đồng vui vẻ như vậy, hẳn là chuyện tốt, so với viên đá muối còn tốt hơn.
Chú thích:
1. Diêm sinh (Hoàng Nha, Lưu Hoàng, Oải Lưu Hoàng, Thạch Lưu Hoàng): Là một nguyên tố có sẵn trong thiên nhiên hay do chế từ những hợp chất có lưu huỳnh trong thiên nhiên mà được. Trong YHCT, Diêm sinh là vị thuốc có vị chua, tính ôn, dùng để chữa mụn nhọt, người già bị táo bón lâu ngày, mạch máu bị cứng, khớp xương đau.
P/s: Sorry mọi người, lâu rồi không cập nhật:(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.