[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 41: Leo núi




     Tháng mười đầu đông, gió bắc kéo dài, ngày ngắn đêm dài.
     Đến giờ Mùi, mặt trời ngã về phía tây. Trong cốc thiếu ánh sáng, chợt cảm thấy lạnh lẽo.
     Tần Cô Đồng được Tiêu Thanh Thiển nhắc nhở, nàng nhìn thác nước kia, trong lòng biết có đầu mối. Nhưng vào lúc này, khi mặt trời lặn bị che khuất bởi dãy núi ở phía tây, nàng thực sự không muốn để Thanh Thiển một mình ở đây, bị gió lạnh thổi đến. Huống hồ, nàng cảm thấy mình đang bị thương, cần một khoảng thời gian để bình phục.
     Nghĩ vậy, nàng nói với tiểu dã nhân: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta về trước đi. Trước tiên nên chuẩn bị sẵn sàng một hai ngày cũng không vội vàng gì."
     Tiểu dã nhân vẫn đang lẩm bẩm chuyện cưới thê, nghe vậy thì gật đầu rồi kéo sơn tiêu đi cùng.
     Tần Cô Đồng mang hài và tất vào, vươn tay ôm Tiêu Thanh Thiển lên. Cơ thể đột nhiên trống rỗng, Tiêu Thanh Thiển cũng không hoảng sợ, lặng lẽ dựa vào cánh tay của nàng.
     Tiểu dã nhân và sơn tiêu nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, một trước một sau chạy nhảy ở trước. Nhìn thấy một người một thú ở xa, Tần Cô Đồng cũng không vội.
     Nàng nhảy lên khỏi tảng đá và rơi xuống giữa dòng. Mũi chân chạm vào một viên sỏi, ngay sau đó là bật lên cao. Cứ lặp lại như vậy, y phục bay phất phới, xóc nảy dị thường.
     Tiêu Thanh Thiển không rõ chuyện gì, vì vậy nàng ấy vội vàng chạm vào vai Tần Cô Đồng và vòng tay qua cổ nàng.
     Tần Cô Đồng không nhịn được cười, ai ngờ khí tức đột ngột dừng lại, thân thể nhanh chóng hạ xuống. Nội tâm nàng căng thẳng, vội vàng giữ một hơi lớn, miễn cưỡng ổn định thân thể, mới không bị xấu mặt. Gót chân xuống đất vững vàng, trong lòng hơi nhẹ nhõm. Không dám khoe khoang nữa, ôm Tiêu Thanh Thiển thành thành thật thật mà đi về.
     Bữa trưa phong phú nên còn dư rất nhiều.
     Tiểu dã nhân không đợi Tần Cô Đồng phân phó mà ôm cây khô để nhóm lửa. Thịt dê và gà được nướng trên lửa, chậu đá và bát đá được đặt ở bên cạnh. Tần Cô Đồng xoay người đặt Tiêu Thanh Thiển an vị trên băng ghế đá. Sau đó, nàng bước lại chỗ tiểu dã nhân, nhìn thấy chậu đá, bát đá bị tro bay đầy nên vội chạy sang bên hái vài chiếc lá to về đắp.
     Thấy bữa tối còn phải đợi một lúc nữa, Tần Cô Đồng đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Thiển, khoanh chân ngồi xuống, vận công toạ thiền.
     Đạo Hoá Tâm Pháp, lai lịch không thể nào khảo cứu. Tần Cô Đồng chỉ nghe phụ thân nói qua một hai câu, thật sự mờ mịt.
     Nàng thích tập võ từ nhỏ, thiên tư về gân cốt cũng cao. Lúc tập luyện Đạo Hoá Tâm Pháp, có thể nói là nước chảy thành sông. Khi nàng lớn hơn, đọc sách nhiều hơn, vậy mà sinh lòng nghi hoặc nên tiến độ chậm lại, không biết liệu nó có thể có ảnh hưởng gì hay không.
     Cái gọi là "Đạo Hoá" có thể nói là: Vạn vật thay đổi theo lẽ tự nhiên của trời. Cũng có thể nói: Luật trời có thể soi đường cho vạn vật.
     Cả hai đều tựa như nhau nhưng lại không giống nhau, Tần Cô Đồng vẫn chưa hiểu rõ.
     Chân khí lưu động, đan điền được nuôi dưỡng. Tần Cô Đồng cảm thấy toàn thân thoải mái, trong lòng trống rỗng bỗng sáng ngời, khi mở mắt ra thì sắc trời đã tối sầm. Nàng thầm nói không hay, mãi chìm đắm trong đó mà quên cả thời gian.
     Tiểu dã nhân và sơn tiêu đang nắm chặt con rận, và khi họ thấy nàng mở mắt thì lập tức reo hò đứng dậy, vội vàng lấy thức ăn rồi hét lên khi còn quá nóng.
     Tần Cô Đồng không nhịn được cười, dẫn Tiêu Thanh Thiển ngồi bên đống lửa.
     Ngọn lửa bốc lên, phản chiếu trên gương mặt mọi người, nhìn ấm áp lạ thường.
     Mãi cho đến khi nằm trên giường, nhìn trăng sáng và sương ngoài cửa sổ, suy nghĩ quanh quẩn trong lòng Tần Cô Đồng càng ngày càng khó kiềm chế. Nàng xoay người, ôm Tiêu Thanh Thiển vào lòng, ghé vào tai nàng ấy mà thì thầm: "Thanh Thiển."
     Tiêu Thanh Thiển đang nhắm mắt, đột nhiên cảm thấy tai hơi ngứa, hừ nhẹ: "Hử?"
     Tần Cô Đồng tự nhiên xấu hổ, xoay người quay mặt vào tường. Tiêu Thanh Thiển không hiểu gì cả cộng thêm cả người đau đớn, vì vậy đành phải nằm im bất động. Sau lưng Tần Cô Đồng không có động tĩnh gì, nàng lật người sờ soạng mớ tóc ngắn bên tai Tiêu Thanh Thiển, u oán thì thào: "Này? Thanh Thiển? Tiêu Thanh Thiển."
     Vừa nói xong, Tần Cô Đồng lo lắng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Thiển. Nhìn vẻ mặt của nàng ấy vẫn như thường lệ, nàng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng mất mát. Tâm tư của cô gái nhỏ như một mớ hỗn độn, rối như tơ vò, không thể gỡ rối lại không thể cắt đứt.
     Tần Cô Đồng thở dài, càng ngày càng càn rỡ, cọ vào người Tiêu Thanh Thiển, thì thào nói: "Về sau, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, được không? Không đi tìm Thanh Phi Sơ, ai mà biết hắn là người như thế nào. Nói không chừng cũng là nguỵ quân tử như Phương Hưng."
     Nói xong, nàng sửng sốt vài giây, một người như Đông Quân Thanh Phi Sơ thì mười Phương Hưng cũng không thể so sánh, huống chi là bản thân nàng. Chợt cảm thấy chán nản và bất lực, nàng buông Tiêu Thanh Thiển ra, quay lưng về phía nàng ấy và nhìn ra ngoài cửa sổ.
     Nhìn thấy vầng trăng khuyết như móc câu, trong trẻo lạnh lùng, tiêu điều thê lương, không khỏi buồn bã, nàng trầm mặc mà nói: "Sau khi tiễn ngươi, ta sẽ quay lại đây, nơi này cũng rất tốt, nói không chừng có thể mọc cánh thành tiên."
     Tần Cô Đồng đang tự lẩm bẩm than thở về bản thân, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có chuyển động, sau đó một cảm giác ấm áp truyền đến, nàng được Tiêu Thanh Thiển ôm vào lòng. Lập tức, khóe môi đang rũ xuống khẽ nhếch lên, bàn tay chậm rãi đưa qua, đan xen vào các ngón tay của Tiêu Thanh Thiển.
     Trải qua mấy ngày liên tiếp đều như thế này. Da thịt và hương thơm của người đẹp, một đêm mộng đẹp đến bình minh.
     Ngày hôm đó, Tần Cô Đồng thức dậy với một nụ cười, nhìn thấy lông mi của Tiêu Thanh Thiển khẽ run lên, như thể lướt qua trái tim nàng. Nàng cảm thấy ngứa ngáy không chịu được, đưa tay chạm vào. Tiêu Thanh Thiển cả đêm không ngủ được chỉ miễn cưỡng nhắm mắt, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến nhưng bị nàng làm cho tỉnh.
     "Thanh Thiển." Tần Cô Đồng dựa vào vai nàng ấy, thì thầm và mỉm cười.
     Tiêu Thanh Thiển vươn tay sờ gáy nàng, Tần Cô Đồng lập tức không nói gì nữa, rúc vào người Tiêu Thanh Thiển, cùng nhau ngủ say.
     Mãi cho đến khi tiểu dã nhân và sơn tiêu ở bên ngoài hét lên, Tần Cô Đồng mới miễn cưỡng đứng dậy. Nàng lấy y phục, giày và tất cho Tiêu Thanh Thiển mặc vào, rồi dẫn nàng ấy đi rửa mặt.
     Khi cả hai quay lại, trên bàn đá đã bày sẵn hoa quả dại, hạt dẻ nướng và thịt. Tần Cô Đồng cho Tiêu Thanh Thiển uống một ít nước ấm trước rồi lấy hạt dẻ. Nhìn thấy hạt dẻ nàng không khỏi nghĩ đến Bạch Diên, tự hỏi nàng ấy bây giờ thế nào.
     Nhìn thấy tiểu dã nhân ăn hồng hộc, trong lòng nàng khẽ động, mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
     Tiểu dã nhân sửng sốt, hỏi ngược lại: "Là cái gì... Tên?"
     Tần Cô Đồng nghe vậy, không khỏi cảm thấy thương tiếc, nàng giải thích: "Đó là cách người khác gọi ngươi... Nương ngươi gọi ngươi là gì?"
     "A... A ngoã... A oa."
     "Tên này, ta cũng không thể kêu." Tần Cô Đồng bật cười. Nàng đưa hạt dẻ đã bóc tới trước miệng Tiêu Thanh Thiển, nói với tiểu dã nhân: "Ta cho ngươi một cái tên nhé?"
     Tiểu dã nhân vui mừng hớn hở và nhanh chóng ngồi xuống.
     Tần Cô Đồng nghĩ tới mấy cái tên, nhưng không biết nên chọn ra sao. Nàng hỏi Tiêu Thanh Thiển, và Tiêu Thanh Thiển viết vào lòng bàn tay nàng: Họ.
     "Ồ, sao ta lại quên chuyện này." Tần Cô Đồng vội hỏi tiểu dã nhân, "Cha ngươi tên là gì? Nương ngươi có nhắc tới không?"
     Tiểu dã nhân gãi gãi đầu, quay đầu nhìn về phía mộ cách đó không xa. Một lúc sau, hắn ta quay đầu nhìn Tần Cô Đồng ngây người, nhỏ giọng nói: "Không nhớ... Nói qua, ừm, ta... Không nhớ ra được."
     Trong lòng Tần Cô Đồng thở dài, nghĩ đến cha mẹ của mình. Nàng nhìn Tiêu Thanh Thiển, trái tim nàng lạc chỗ, bất giác cảm thấy buồn. Nàng cúi đầu, viết vào lòng bàn tay nàng ấy: Hắn không nhớ, ngươi đặt tên đi.
     Tiêu Thanh Thiển lướt đầu ngón tay qua lòng bàn tay và viết: Bất Vong.
     "Bất Vong, Bất Vong." Tần Cô Đồng đọc hai lần, cảm thấy cái tên này có thâm ý sâu sắc. Nàng nói với tiểu dã nhân, "Sau này ngươi tên là Bất Vong. Về phần họ, sẽ tính sau."
     Sau đó nàng nhặt cành cây lên và viết nó xuống đất — Bất Vong.
     Tiểu dã nhân nhìn những dòng chữ trên mặt đất, vừa mờ mịt vừa vui sướng. Sơn tiêu đang nhấm nháp trái cây dại, cũng chạy đến và ra hiệu bằng những móng vuốt sắc nhọn của nó trên mặt đất.
     Tần Cô Đồng thấy thú vị, bèn nói với sơn tiêu: "Ta cũng đặt cho ngươi một cái tên. Ừm, gọi Sơn đại vương đi!" Nói xong thì viết "Sơn đại vương" lên mặt đất.
     Bữa cơm này tiêu tốn nhiều thời gian, khi mọi người đến thác nước thì mặt trời đã gần tới đỉnh đầu.
     Tần Cô Đồng đặt Sương Hoa Kiếm vào trong lòng Tiêu Thanh Thiển. Nàng vén vạt áo lên nhét vào thắt lưng da, quấn sợi chỉ vàng của Trương Đà chủ quanh cổ tay. Dặn dò vài câu thì đi về phía thác nước.
     Lúc này đang là mùa đông, nước chảy chậm nhưng thác vẫn cuồn cuộn những bọt nước trắng xóa, như muốn nuốt chửng núi sông. Nước bắn tung tóe khắp nơi, trong chốc lát làm ướt hết y phục của Tần Cô Đồng.
     Tần Cô Đồng ở dưới thác nước, nhìn kỹ hình dáng ngọn núi, trong đầu tính toán lộ trình. Quay đầu thoáng nhìn Tiêu Thanh Thiển, nàng đề khí và nhảy lên, đáp xuống một tảng đá. Phía trên có những viên đá tròn và rêu trơn trượt, nàng nín thở ngưng thần và ổn định thân mình.
     Sau đó ngẩng đầu lên xem xét, lại phát hiện lộ tuyến ban đầu đã không thể phân biệt được. Thác nước ào ào đổ xuống, dòng nước cuồn cuộn sợ rằng đập vào mặt, không mở mắt ra được.
     Tần Cô Đồng quay đầu nhìn xuống, nhìn Tiêu Thanh Thiển, nhìn tiểu dã nhân và sơn tiêu. Nàng đưa tay lau mặt, chân khí lưu động. Mũi chân đang kiễng trên đá, bỗng nhiên thân thể nhấc lên bốn trượng. Nàng đưa tay tìm kiếm trên vách đá rồi nắm lấy phần nhô ra.
     Ai ngờ vách núi lâu ngày bị nước bào mòn nên rất lỏng lẻo, khi chạm vào sẽ bị vỡ ra. Không có điểm tựa, thân thể Tần Cô Đồng liền rơi xuống thẳng tắp.
     Mặc dù nàng kinh hãi nhưng không hoảng hốt, mũi chân chạm vào vài cái hố nông trên vách núi, làm chậm sức rơi. Sợi dây tơ vàng trong tay ném ra, quấn quanh tảng đá lớn bên cạnh, thân thể lay động qua lại.
     Sau đó, với lực lắc lư này, Tần Cô Đồng xoay người nhảy lên, đạp lên tảng đá lớn. Vị trí này nằm cạnh thác nước, và tầm nhìn tốt hơn nhiều. Tần Cô Đồng bình tĩnh quan sát, tìm một chỗ đứng tốt, và tính toán lực đạo.
     Chân khí tràn ra khắp cơ thể. Nàng đạp mạnh lên tảng đá và phi thân nhảy lên, liên tiếp nắm lấy thành đá, mượn lực này mà nhảy lên cao hơn bảy trượng và hạ cánh xuống giữa thác nước.
     Mặc dù nước ở đây gột rửa với lực rất lớn nhưng tảng đá dưới chân vẫn vững chắc. Lúc này, toàn thân của Tần Cô Đồng ướt sũng, nàng cũng không lo được chuyện khác nữa, áp sát vào vách đá.
     Miễn cưỡng mới mở mắt ra được và nhìn lên trên, chỉ thấy dòng nước cuồn cuộn, một mảng trắng rộng lớn. Tuy nhiên, trong lòng nàng khẽ động, chợt nhớ đến những gì Tiêu Thanh Thiển đã nói trên thuyền – Tiên tri có thể giống nhau nhưng cách thức thì sẽ bất đồng.
     Lúc này nàng đang ở dưới thác nước, trước mắt là dòng nước cuồn cuộn, bên tai truyền đến tiếng ầm ầm. Nhưng trong âm thanh ầm ầm này, Tần Cô Đồng nghe được khác thường. Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ, ổn định lại tâm thần. Nàng nhắm mắt lại và lắng nghe, quả nhiên có một âm thanh mờ mờ ảo ảo hòa vào tiếng gầm rú của thác nước này.
     Cảm xúc của Tần Cô Đồng được nâng lên, vội vàng thả sợi dây tơ vàng trên cổ tay ném mạnh xuống. Sợi dây va vào vách đá và bị dòng nước cuốn trôi. Tần Cô Đồng lại đổi hướng, trong chốc lát sợi dây rơi xuống.
     Sau lần thứ tư, cũng có khác biệt!
     Tần Cô Đồng vui mừng khôn xiết và ném nhiều lần về hướng đó. Sau khi xác nhận là chính xác thì cũng không quản dòng nước chảy xiết hay không có chỗ đặt chân, nàng đề khí và ra sức nhảy, thả người nghiêng nghiêng bay tới.
     Nàng lao vào thác nước, nhưng không va vào vách đá. Thay vào đó, cơ thể hẫng đi và rơi vào một sơn động!
     Trong thác nước, có một nơi khác.
     Tần Cô Đồng nhảy vào sơn động, thân thể lộn một vòng rồi rơi xuống vững vàng.
     Sơn động này là chỗ của sông ngầm, nước chảy không qua bắp chân. Trước mặt tối đen như mực, không biết sâu đến mức nào. Tần Cô Đồng hơi thấp thỏm, không phải sợ hãi mà là lo lắng Tiêu Thanh Thiển và tiểu dã nhân sẽ đợi bên dưới rất lâu.
     Nàng nâng tay áo lau mặt, trong lòng thầm nghĩ: Tuy rằng nơi này không phải ở giữa thác nhưng muốn đi lên cũng không dễ dàng. Không bằng xem xét tình hình trước rồi lập kế hoạch.
     Suy nghĩ xong, nàng vươn tay rút con dao ở thắt lưng. Xoay người và dùng dao tách dòng thác, dòng nước chia đôi trong tích tắc. Nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển và tiểu dã nhân vẫn ở đó, nàng cảm thấy yên tâm được phần nào.
     Sau khi đi được khoảng một trăm bước, mắt dần thích ứng với bóng tối. Nhìn thấy sơn động thẳng tắp, đoán chừng vào mùa hè, nước chảy nhiều, theo thời gian bị rửa trôi. Không biết là loại đá gì nhưng sờ lên vách đá có cảm giác rất mịn.
     Nàng không biết nơi đây có tài nguyên khoáng sản phong phú, và sơn động này là một mỏ đá ngọc lam quý giá.
     Càng đi xa, nước càng ngày càng sâu.
     Lúc này, nước đã ngập bụng dưới, Tần Cô Đồng đang nghĩ tới việc quay lại. Trong lúc do dự thì nhìn thấy trước mặt có một tia sáng yếu ớt. Nàng vô cùng ngạc nhiên và vội vàng chạy đến.
     Nhìn thấy phía trước có một màn nước nông ở cửa động, Tần Cô Đồng lập tức tiến lên, đi qua cửa động thì nhìn thấy mặt trời.
     Mây trắng lững lờ trôi, chim hạc chim nhạn bay đầy trời.
     Đập vào mắt là một đầm nước, rộng lớn nhưng bằng phẳng, sóng nước chuyển động nhẹ nhàng. Bên cạnh đầm có nhiều bia đá dựng đứng hoặc bị ngã, nước thẩm thấu qua đá, rêu xanh dày đặc. Tần Cô Đồng bước tới, nhìn thấy những dòng chữ trên bia đá cũng giống như ở trong thung lũng, đều là điển tịch của Đạo gia.
     Tần Cô Đồng vịn vào tấm bia rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa, há hốc mồm ngay tức khắc.
     Nàng nhìn thấy những ngọn đồi xanh trập trùng và cây cối xanh tốt. Núi non mờ sương, hạc trắng chim xanh lượn quanh. Trong đó, ở phía xa xa, thấp thoáng thấy được một góc của mái cong. Bậc thềm ngọc ngàn lớp giống như suối trong khe núi.
     Không cần thấy được toàn cảnh, cũng có thể tưởng tượng ra được những cung điện sừng sững uy nghiêm, nằm sâu giữa những dãy núi.
     Tần Cô Đồng chậm rãi thở ra, suy nghĩ một lát. Sau khi nghĩ kĩ, đây chính là núi Thái Hoà, có thể là phái Thái Hoà như lời đồn đại.
     Nàng sống ở núi Hạc Minh và biết rất ít về sự tình trong giang hồ, chỉ biết Thái Hoà và Già Lam đã xuống dốc cùng lúc trong cuộc võ loạn mười lăm năm. Về sau này có phục hưng hay chưa thì không rõ.
     Tần Cô Đồng nhìn chằm chằm cung điện trên núi hồi lâu, không thấy có ai xuất hiện. Có lẽ môn nhân trong phái Thái Hoà rời đi xây dựng thành Thái Hoà dưới chân núi nên nơi này bị bỏ trống. Nàng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển, cũng chưa muốn đi tìm hiểu nên đã quay về.
     Khi ra khỏi thác, nàng thấy tiểu dã nhân và sơn tiêu đang muốn leo lên, nên vội vàng nói ngăn lại, "Quay về thôi, ta không sao."
     Âm thanh này do nội lực truyền ra, nên dù tiếng thác đổ ầm ầm thì cả tiểu dã nhân và sơn tiêu đều có thể nghe rõ. Ngẩng đầu nhìn thấy nàng vẫn tốt, lập tức vui vẻ ra mặt.
     Đi lên khó khăn, khi xuống thì dễ hơn nhiều.
     Tần Cô Đồng từ trên không trung nhảy xuống, xoay mấy vòng lộn nhào trên không để giảm tốc độ rơi xuống, trước khi hạ cánh đá vào vách đá, mượn lực mà bay ra, vững vàng đáp xuống tảng đá trong đầm nước.
     Nàng không quan tâm đến việc hong khô y phục hay tiểu dã nhân bên cạnh mà vội vàng đến chỗ Tiêu Thanh Thiển.
     Tiêu Thanh Thiển, mặc y phục trắng, ngồi yên lặng với thanh kiếm trên tay, gió nổi lên mây mù trên núi, tay áo bay phấp phới. Ánh tà dương chiếu đến gương mặt nàng ấy, vô cùng rực rỡ.
     Tiêu Thanh Thiển chậm rãi giơ tay lên, Tần Cô Đồng lập tức tiến lên phía trước.
     Mười ngón tay đan xen, Tiêu Thanh Thiển hơi ngẩng đầu lên, bóng dáng của Tần Cô Đồng hiện rõ trong con ngươi màu hổ phách. Vẻ mặt nàng ấy vẫn điềm đạm bình tĩnh như mọi khi, nhưng trong ánh mắt dịu dàng lại ẩn chứa tình cảm sâu sắc.
     Đôi môi khẽ mấp máy, nàng ấy khẽ nói thầm: A Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.