[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 48: Gột rửa




Khi Tần Cô Đồng nhìn thấy Diệp Ẩn Tử bước ra khỏi đại điện, nàng đột nhiên cảm thấy không ổn.
"... Thanh Thiển, Thanh Thiển."
Tần Cô Đồng thì thầm vài lần, Tiêu Thanh Thiển chỉ ậm ừ nhẹ nhàng. Nàng lo lắng nhưng không làm gì được đành phải chống hoành đao xuống, miễn cưỡng đứng lên. Nàng híp mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài bóng người lay động, âm thanh mơ hồ mà ồn ào, tựa như từ rất xa truyền đến.
"Tại sao... không tiến vào?"
Tần Cô Đồng suy nghĩ mờ mịt rồi lắc đầu quầy quậy. Tinh thần rõ ràng hơn một chút, không khỏi lo lắng cho Diệp Ẩn Tử.
Bây giờ xem ra, dự đoán của nàng không sai, những thứ kỳ quái này đều vì Diệp Ẩn Tử mà đến. Đối phương giả thần giả quỷ như vậy, nhất định có âm mưu lớn!
Nghĩ đến đây, Tần Cồ Đồng cảm thấy rùng mình, từ bên trong tăng thêm một ít khí lực. Nàng nhét Song Hoa Kiếm vào tay Tiêu Thanh Thiển rồi nhét nàng ấy dưới gầm bàn. Tự mình cầm hoành đao, lặng lẽ bước ra cửa.
Tần Cô Đồng biết rằng bây giờ nàng đang bị thương, chiến lực có hạn. Hơn nữa, những người này đến vì Diệp Ẩn Tử, vì vậy họ phải có kế hoạch tỉ mỉ và võ nghệ cao siêu. Nếu liều lĩnh xông ra, chưa nói đến chuyện có giúp được Diệp Ẩn Tử tiền bối hay không thì e rằng còn liên luỵ tới người ta.
Dựa vào cửa nhìn bên ngoài, Tần Cô Đồng thở dài.
Nhìn thấy Diệp Ẩn Tử bấm tay niệm thần chú, lấy tay làm kiếm. Sau đó, giơ tay vung chưởng, giết người như cắt dưa. Trên sân Thái Cực, nàng ta đi thẳng về phía trước, những người mà nàng ta gặp dọc đường sẽ ngã xuống khi nàng ta chạm vào họ.
Tần Cô Đồng đứng ở cửa một lúc, bóng người trước mặt dần dần biến mất. Trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể, còn không đến mười người còn đứng, tiếng kêu cứu dần dần tiêu tán. Trong cơn mưa rền gió dữ, xen lẫn với tiếng khóc trầm thấp, giống như tiếng nhạc của địa ngục.
Mưa rền gió dữ?
Mưa?
Tần Cô Đồng nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng khuyết giống như một cái móc và sương mù ở giữa mặt trăng ngày càng dày hơn. Tuy nhiên, không có mưa rơi mà là bông tuyết bay lả tả như có như không.
Nàng nheo mắt và há miệng thở ra làn sương trắng.
Hít một hơi thật sâu.
—— Keng!
Hoành đao ra khỏi vỏ kêu lên một tiếng rõ ràng.
Tần Cô Đồng lao ra với thanh kiếm trong tay, bước đi trên tuyết, mỗi bước như thống khổ khi khoan tim, nhưng nàng không hề hay biết. Trong cơn gió ngược, giọng nói của nàng từ xa truyền đến: "Tiền bối, dừng tay!"
Nhưng đã quá muộn, Diệp Ẩn Tử vung tay lên, ống tay áo quét ngang, những người trước mặt ngã ngửa ra sau.
Phía sau lộ ra một tiểu đạo đồng, búi hai chùm tóc nhỏ trên đầu, ôm một lư hương cổ, nước mắt lưng tròng, gắt gao nhìn Diệp Ẩn Tử. Môi hắn run run, lẩm bẩm: "... Sư thúc tổ."
Diệp Ẩn Tử cau mày, nheo mắt nhìn tiểu đạo đồng.
Tần Cô Đồng nhìn nàng ta chằm chằm, nhưng nàng ta còn chưa kịp cử động, tiểu đạo đồng đã buông tay ra, lư đồng trong tay lăn xuống tuyết.
"-- Tinh!"
"Tinh! Bùm! Bùm! Tinh! Bùm!"
Diệp Ẩn Tử chấn động.
Tần Cô Đồng biết có gì đó không ổn, vì vậy nàng ép khí lực trong đan điền, xuất ra chiêu 'Tung', lấy kiếm dẫn người, phi thân ra ngoài.
Tiếng lư đồng rơi xuống đất không ngừng vang lên thật lâu. Toàn thân Diệp Ẩn Tử run lên, giống như một tín hiệu, trong nháy mắt, những xác chết trên mặt đất lần lượt đứng lên. Đạo sĩ trẻ tuổi phía sau Diệp Ẩn Tử là nhanh nhẹn nhất, đánh một chưởng vào vị trí tim ở sau lưng của Diệp Ẩn Tử!
Hàn quang lóe lên và thanh kiếm cắm sâu vào trái tim của đạo sĩ trẻ tuổi. Tần Cô Đồng kéo cổ tay, rút ​​​​kiếm, máu phun ra.
Thay đổi chỉ trong tích tắc!
Lư đồng rơi xuống đất, xác chết sống lại, sát chiêu nhao nhao mà tới.
Tần Cô Đồng một chiêu giết địch, tưởng chừng như dễ dàng, nhưng thực ra đã kiệt sức. Thế nhưng vào lúc này, Diệp Ẩn Tử rơi vào ma chướng1, Tần Cô Đồng chỉ còn cách chiến đấu với bầy địch!
1. Ma chướng: (Cách gọi của đạo Phật) Chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Hoành đao tạo thành một vòng cung, xuyên qua bầu trời đêm.
Mượn một chiêu "Khai", bức lui mấy người. Nàng được một ít thời gian, cổ tay vung lên, sợi dây vàng mảnh trên cổ tay được ném ra ngoài. "Vù" một tiếng, xích sắt quấn quanh eo Diệp Ẩn Tử. Vừa dùng lực, máu đã chảy ra từ ba chỗ vết thương trên tay trái của nàng. Lúc này, nàng mất rất nhiều máu, da thịt trắng bệch.
Bông tuyết rơi xuống lông mi cong vút của Tần Cô Đồng, tạo thành một tầng sương trắng. Nàng kéo mạnh, kéo Diệp Ẩn Tử đến bên mình, bảo vệ nàng ta thoát ra khỏi vòng vây.
Tuy nhiên, địch nhiều ta ít, lúc nàng khoẻ mạnh còn không địch nổi thì nói chi đang bị thương nặng vào lúc này. Sắc mặt Tần Cô Đồng lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên. Một đôi con ngươi sáng lên, tinh thần chiến đấu trong mắt đang hừng hực. Hoành đao trong tay vung lên vung xuống, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào, dệt thành một tấm lưới.
Tần Cô Đồng dùng chân vạch xuống nền tuyết, bông tuyết và vụn băng bay lên, che đi mắt của quân địch. Nàng nhân cơ hội kéo dây xích, lưng tựa lưng với Diệp Ẩn Tử. Bước chân khẽ động, đổi hướng cho nhau. Hoành đao được vung lên, buộc đối phương phải lùi lại.
Tiếng gió nổi lên, xuyên thẳng không trung mà đến!
Nàng có lòng nhưng không đủ lực, hoành đao đặt trên ngòi bút của phán quan2. Né tránh không được, một phi tiêu hình chim yến đâm thẳng vào bụng. Tần Cô Đồng kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng đầu sang một bên, tránh thoát Nguyệt Nha Đao. Đúng lúc này, một đôi mai hoa châm lặng lẽ tới gần, xuyên qua bả vai của nàng.
2. Phán quan: Chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
Từ lúc nàng ở trong điện xông ra đến giờ phút này, nàng mới chỉ thở ba hơi, nhưng đã bị thương ở hai chỗ.
"Tiền bối!" Tần Cô Đồng hét lớn, phá vỡ chiến trường yên lắng này. Hoành đao dừng lại, ngay lập tức xuất ra chiêu "Thiên Lí Văn Chiến Cổ". Chân khí toàn thân tiết ra ngoài, khuấy động khí lưu chung quanh, đám địch nhân đều choáng váng, hoành đao nhân cơ hội đâm vào trong ngực chủ nhân mai hoa châm.
Lúc này, có một tiếng cười kỳ quái. Đám đông đang bao vây Tần Cô Đồng và Diệp Ẩn Tử đột nhiên tách ra. Chỉ thấy có thứ gì đó lao vút trong không trung, nhanh hơn cả mũi tên rời cung. Trong nháy mắt, đã tới gần, đâm thẳng trái tim của Tần Cô Đồng.
Nếu Tần Cô Đồng né tránh, Diệp Ẩn Tử ở sau lưng sẽ chết!
- - Phốc!
Tần Cô Đồng bất ngờ lùi lại và rơi xuống tuyết cùng với Diệp Ẩn Tử.
Chuỳ bay thất bại, người không mặt đi tới, thu vào trong tay.
Tần Cô Đồng cắn răng, nắm chặt hoành đao, lảo đảo đứng dậy. Nàng giơ thanh kiếm lên, cơ thể lắc lư và suýt ngã xuống. Nhìn người không mặt từng bước đến gần, trong mắt Tần Cô Đồng không hề có sợ hãi, nàng cười tươi, một kiếm chém ra, một tiếng vang phá vỡ đêm tối, giống như chủ nhân của mình, hùng hồng mà ca!
Người không mặt cầm trong tay một chiếc chuỳ bay, dưới ánh trăng, đầu chuỳ tẩm độc tỏa ra ánh sáng kỳ lạ. Người không mặt kinh quái cười nhạo, "Khà khà." Hắn giơ tay lên, vung chuỳ bay về phía trước.
Lúc này, Diệp Ẩn Tử phá tuyết đi ra ——
"Trong ngoài Tam Giới, Đạo là duy nhất!"
Âm thanh giống như tiếng gầm của một con rồng giận dữ, khiến người nghe kinh tâm động phách. Nàng ta bay vút lên không trung, kình phong như rít gào. Sức mạnh của chiêu thức không tên này cực kỳ dữ dội, kình khí như sóng lớn cuồn cuộn. Bên trong phạm vi của chưởng kình, không ai đứng vững, tất cả đều lảo đảo lùi về phía sau.
Diệp Ẩn Tử bay xuống, bên trong hai mắt có kim quang, thần sắc bình tĩnh, đâu có điểm thần trí hỗn loạn nào. Nàng ta nhìn xung quanh, cười nói: "Vô lượng thọ tôn. Bần đạo sống trên núi đã lâu, cũng không nghĩ có người làm ta phí sức nhiều như thế."
Nàng ta ung dung đứng, xung quanh có mấy chục người nhưng không ai dám bước tới. Người không mặt cầm chuỳ bay và định bước lên phía trước, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, hắn nhanh chóng cúi người và tránh sang một bên.
Ở đầu kia của sân, có ai đó bước lên cầu thang. Đầu tiên, có hai đại lực sĩ, bây giờ là mồng 9 tháng chạp lạnh lẽo, nhưng thân trên vẫn để trần. Tổng cộng có bốn tên đại lực sĩ khiêng một cỗ xe vàng ngọc, trên xe, một ông lão mặc áo bào gấm màu tím đang khoanh chân ngồi. Ông lão tóc bạc phơ, da nhăn nheo, trông già hơn bảy mươi. Trên đầu đội mũ, mặc áo bào màu tím thắt lưng ngọc, thần thái thong dong, phong độ nhẹ nhàng.
Cỗ xe bừng bước đi tới, đám người dọc đường đều cúi đầu hành lễ, tách ra hai bên.
Trước mặt, hai bên giương cung bạt kiếm nhưng trên mặt ông lão mặc áo tím lại mang ý cười, chắp tay thở dài, hoà khí mà nói: "Từ lâu đã nghe danh tiểu Chân Quân của Thái Hoà, lão phu luôn muốn được diện kiến. Ai ngờ năm đó từ biệt ở Trường An, đến bây giờ cũng đã 60 năm."
Diệp Ẩn Tử liếc nhìn hắn, sau đó hừ lạnh một tiếng. Nàng ta lười biếng, ngáp một cái, dựa vào phía trên đỉnh đồng, giễu cợt nói: "Già mà không chết là tặc. Lão tặc ngươi hôm nay tới xem bần đạo là muốn trộm cái gì?"
Khi Tần Cô Đồng nhìn thấy Diệp Ẩn Tử đại phát thần uy, lập tức như trút được gánh nặng và nằm xuống tuyết. Một bên tích góp từng chút khí lực, một bên vểnh tai lên để lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Trong lòng hết sức hiếu kỳ, nín thở ngưng thần, lặng lẽ quan sát diễn biến.
Lão giả áo tím cẩn thận nhìn Diệp Ẩn Tử, thấy mái tóc của nàng ta giống như lông vũ màu đen, nhìn không già đi chút nào. Đứng trong gió trông rạng rỡ, nhìn qua vẫn hào hoa phong nhã như năm nào. Lão giả cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình, dù đã bảo dưỡng tỉ mỉ nhưng vẫn không chịu được sự tàn phá của thời gian. Những đường gân và đốm nâu trên bàn tay khô như củi, chứng tỏ ông ta không còn nhiều thời gian.
Lão giả ngẩng đầu, thần sắc càng thêm cung kính, hơi dựa vào cỗ xe, nhẹ giọng đáp: "Lão phu đến đây là muốn cầu một chuyện, cũng xin thiên sư rộng lượng."
Đầu tiên là Chân Quân, sau đó là thiên sư, điều này khiến Diệp Ẩn Tử bật cười thành tiếng.
"Không tồi, không tồi, biết nói tiếng người." Diệp Ẩn Tử vỗ vỗ lư hương, híp mắt cười nói: "Ngươi muốn nói cái gì, để cho bần đạo cân nhắc một chút."
Nàng ta chưa kịp nói hết câu thì trở tay phản kích, đập vào phía trên đỉnh đồng. Đỉnh đồng nặng hơn ngàn cân đập mạnh và bay về phía đám người ở phía sau nàng ta. Sự việc xảy ra đột ngột, đỉnh đồng bay nhanh tới. Chỉ thấy -
—— Bùm!
Tất cả những người có mặt đều là các trung, cao thủ, nhưng đỉnh đồng ngàn cân lao tới như tia chớp, mọi người không kịp né tránh, một đòn đã giết chết bốn, năm người. Đỉnh đồng lăn xuống đất, trận thế trên sân Thái Cực vì đó mà run rẩy. Than trong đỉnh đồng tung toé, giống như ám khí, mấy người ở đó gào thét và rên rỉ không ngừng.
Biến cố này xảy ra trong nháy mắt, ai cũng không ngờ nàng ta sẽ ra tay đột ngột như vậy. Diệp Ẩn Tử nhàn rỗi đứng đó, như thể mấy thứ đó không liên quan gì đến nàng ta.
Tần Cô Đồng lúc đầu giật mình, sau đó chợt hiểu ra. Nhóm người này đã đặt than ở khắp mọi nơi trong phái Thái Cực, chẳng hạn như trong đỉnh đồng này. Than nóng đến mức làm tan băng tuyết xung quanh đỉnh đồng và biến thành dòng nước, tích tắc như mưa.
Nhiều rắc rối như vậy có lẽ liên quan đến tâm ma trong quá khứ của Diệp Ẩn Tử tiền bối. Nhìn thấy Diệp Ẩn Tử tiền bối tinh thần thoải mái như vậy, hẳn là kế hoạch của đối phương đã thất bại.
Từ khi người nọ đề cập đến chuyện của Diệp Ẩn Tử, lão giả áo tím mặc dù động tâm, nhưng ông ta cũng biết rằng nàng ta quá khó đối phó. Ông ta không muốn tổn thương kẻ thù một nghìn mà tổn hại mình tám trăm. Trong lúc vắt hết óc, tâm tư trống rỗng. Tình cờ, ông ta phát hiện ra biến cố của phái Thái Hoà khi đó, muốn lợi dụng chuyện này để bắt nàng ta mà không tốn chút sức lực nào.
Ai ngờ đến, Diệp Ẩn Tử không hề sợ hãi, ngược lại còn chế nhạo lão giả, "Bần đạo cũng không phải ngươi, giết người vì tiền. Tôi thay trời hành đạo, cuối đầu hay ngẩng đầu đều không hổ thẹn."
Lão giả khẽ khịt mũi, lộ ra vẻ hách dịch của người bề trên. Xoay chuyển ngọc thạch trong tay, sắc mặt hắn dịu đi, vỗ tay thở dài, "Diệp Ẩn Tử, cho dù lão phu giết người, cũng chưa bao giờ giết huynh đệ hoặc đệ tử của mình. Ngươi đại khai sát giới, chặt đứt hương hoả của phái Thái Hoà, không xứng với sư phụ của ngươi, Thanh Vũ Tử!"
Ông ta vừa nói ra lời này, Tần Cô Đồng tặc lưỡi, kinh ngạc nhướng mày. Cũng may mấy người này, kiến ​​thức của nàng đã tăng lên, biết được người vừa mới được nói đến, vì vậy nàng không thể tin được. Mặc dù tràn đầy nghi ngờ, nhưng nàng lập tức thu lại sắc mặt và bình tĩnh nhìn Diệp Ẩn Tử.
Diệp Ẩn Tử cúi đầu rũ bỏ băng phiến trên quần áo, nhướng mi nhìn lão giả, chán ghét nói: "Ồ, sư phụ ta báo mộng cho ngươi à?"
Tần Cô Đồng phụt cười.
Tiếng cười của nàng đặc biệt rõ ràng và chói tai trong sân trống rỗng và tĩnh lặng.
Diệp Ẩn Tử cũng cười thành tiếng. Tiếng cười không ngừng, dáng người nàng ta lắc lư như một con rồng đang bơi trên bầu trời. Chính diện một quyền và trở tay một chưởng. Ống tay áo vung lên, duỗi chân đá một cái. Trong nháy mắt, lại có bảy tám người ngã xuống.
Người không mặt cười quái dị, lắc lắc chiếc chuỳ bay trong tay, nhìn lão giả áo tím, khuyên nhủ: "Đại nhân, khách khí như vậy làm gì, bắt nàng ta trước rồi tính tiếp."
Da mặt lão giả co lại, biết Diệp Ẩn Tử đang cố tình khích tướng. Tuy vậy, khi nhìn thấy Diệp Ẩn Tử như rồng cuốn hổ chồm, trong lòng không ngừng hâm mộ. Muốn thử một lần nữa, kìm nén lửa giận, ông ta cung kính nói: "Bọn tiện nô này đắc tội với Thiên sư, tự nhiên đáng chết. Hiện tại Thiên sư hết giận, có thể truyền cho ta cách trường sinh không?"
Tần Cô Đồng đột nhiên cười thầm: Hóa ra trên đời, Diệp Ẩn Tử tiền bối không phải là người duy nhất cầu trường sinh. Đạo sĩ cũng thế, lão giả áo tím này cũng không giống người hồ đồ, sao cũng suy nghĩ không thoáng như vậy. Từ xưa đến nay, trong số vương hầu tướng lĩnh, người bình thường, có bất kỳ người trường sinh nào không?
"Trường sinh là tốt, trường sinh là vui. Sống cùng trời đồng thọ, cùng đất đồng xuân. Cầm quyền thiên thu, hưởng lạc vạn cổ. Chậc chậc, thật tốt, thật tốt." Diệp Ẩn Tử lười biếng mở rộng cánh tay và cười nói.
Lão giả áo tím nghe vậy không khỏi kích động, tiến lên một bước, cung kính nói: "Xin Thiên sư ban cho ta trường sinh pháp!"
Ông ta không nói thì không sao, nhưng khi mở miệng lại khiến Diệp Ẩn Tử không vui. Nàng ta phất ống tay áo, ngáp một cái, nói: "Văn Tiên nói: Vạn Thần triều lễ, dịch sử lôi đình, quỷ yêu tán đởm, tinh quái vong hình3. Bần đạo còn chưa được lôi đình chào đón, đâu rảnh mà so chiêu với hạng tôm tép các ngươi!"
Lão giả áo tím giận tím mặt, đem dương chi ngọc ấn trên tay thả xuống, hạ lệnh: "Giết không tha!"
Chú thích:
3. Trích "Kim Quang Thần Chú" của Đức Huyền Thiên Quân – Văn Thái Sư. Ý nghĩa: Hành giả sẽ trở thành một Lôi Thiên Sứ giữa đời thường, được chúng sinh Tam Giới hộ trì, năm vị Lôi Đế chào đón, chư vị Chánh Thần quý trọng mà minh chứng, trợ duyên trên con đường thực hành Lôi Pháp phổ truyền Chánh Đạo. Tà linh tinh quái cũng vì thế mà sợ hãi lánh xa mất bóng, không dám tác yêu tác quái.
P/s: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé! Ra chương hơi lâu, mn thông cảm nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.