*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Về sau có thể áp đảo được vợ hay không đây? Đây là một vấn đề nghiêm túc.”
Liên Hoa đã nghĩ đời này hắn có lẽ sẽ không có cơ hội tỉnh lại, không nghĩ tới bây giờ hắn lại cảm giác được ánh sáng.
Hắn muốn nhìn xem bên ngoài, vốn định mở mắt, hết thảy bên ngoài lập tức bày ra. Ừm, không trung sáng ngời, sóng nước nhộn nhạo, bên người còn có một vòng Ngọc Thạch óng ánh, thỉnh thoảng lóe lên tia sắc khiến người ta mê muội.
Chờ chút —— sóng nước? Trên đỉnh đầu hắn là mặt nước sao? Vì cái gì hắn không động đậy được? Vì cái gì hắn giống như đang ở dưới đáy nước? Linh khí trong làn nước xung quanh cuồn cuộn không ngừng truyền đến, khiến hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nhưng vì cái lông gì hắn vẫn không cử động được? Hơn nữa ở trong nước cũng không có áp lực nước đè nén, hắn biến thành cá rồi sao?
Hạ Chí ôm thằng nhỏ Liên Ngọc đi đến bên bờ linh tuyền. Đã mười ngày, ngày đó hắn không có cách gì nhìn thằng ngốc này chết đi, liền bới tung mọi thứ bên trong gian nhà trúc, nhưng căn bản không tìm được phương pháp gì có thể cứu được căn nguyên đã hao hết trong người.
Ngay khi hắn sắp tuyệt vọng, Liên Ngọc đột nhiên bò đến bên người tên ngu xuẩn, đem toàn bộ căn nguyên của mình đưa cho tên ngu xuẩn đó, bản thân Liên Ngọc mất đi căn nguyên, biến thành một đứa nhỏ thật sự. Căn nguyên của nó cũng không nhiều, nhưng để có thể cứu cái mạng nhỏ của Liên Hoa trở về thì vẫn đủ, Liên Hoa liền lâm vào trạng thái ngủ say, Liên Ngọc cũng ngủ mất, một lớn một nhỏ đến nay chưa tỉnh lại
“Vẫn không có động tĩnh sao?” Ngón tay thon dài của Hạ Chí xẹt qua mặt nước, gợi lên một làn sóng nhỏ.
Liên Hoa dưới đáy nước nhìn thấy vợ mình, cố gắng động một chút: “Vợ ơi, anh ở trong này! Anh ở trong này, anh đã tỉnh!” Liên Hoa kêu to hét lớn, nhưng Hạ Chí giống như không hề nghe thấy điều gì.
Liên Hoa lại liều mạng vặn vẹo thân thể, khiến vài bong bóng nước nổi lên. Hai mắt Hạ Chí lập tức sáng ngời, rốt cục cũng vươn tay đến chỗ Liên Hoa.
“Vợ…” Liên Hoa muốn bắt lấy tay Hạ Chí, nhưng hắn đột nhiên phát hiện mình không cảm giác được cánh tay, hắn bị liệt sao? Nhất thời, Liên Hoa cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Mơ mơ hồ hồ nghĩ, hẳn là không thể nào! Hạ Chí vói tay vào trong nước, cách Liên Hoa càng ngày càng gần.
Chuyện này không đúng! Vì sao vợ hắn lại biến thành người khổng lồ? Liên Hoa phát hiện bàn tay tới gần hắn vô cùng to lớn, quả thực có thể đem cầm lấy hắn nhấc lên.
Hạ Chí cầm lấy Liên Hoa, không sai, chính là cầm lấy! Liên Hoa quả thực muốn điên rồi, vì cái lông gì vợ hắn trong nháy mắt lại cao lớn như thế?
“Ừm, khôi phục không tồi.” Hạ Chí bế Liên Hoa lật qua lật lại nhìn một lần, còn xoa xoa bóp bóp khắp nơi.
“Ha ha ha, đừng có sờ, đừng có sờ, nhột~~!” Tay to của vợ ở trên người hắn sờ tới sờ lui, tuy rằng hắn không ngại được vợ sờ sờ, nhưng mà rất nhột đó!
Liên Hoa cảm thấy mình được nhấc khỏi mặt nước liền dần dần có khí lực, bắt đầu giãy dụa.
Hạ Chí cảm giác được Liên Hoa kháng nghị, liền đặt Liên Hoa lên mặt đất.
Liên Hoa đứng trên mặt đất, má nó, càng thêm cảm thấy vợ mình biến thành người khổng lồ, hiện tại hắn chỉ sợ cao đến được chân của vợ mình thôi.
“Vợ à, sao em lại thế này? Sao lại lớn như vậy? Má nó, cái tên em ôm trong tay là ai?” Liên Hoa cảm thấy thế giới này điên rồi.
Hạ Chí thấy Liên Hoa một bộ liều mạng như muốn nói cái gì đó, nhìn một hồi, lúc này mới biết được Liên Hoa xoay đến xoay đi biểu đạt cái gì.
“Cậu nhìn chính mình trước đi!” Hạ Chí nhẹ nhàng nhấc Liên Hoa đến bên bờ linh tuyền.
Liên Hoa không hiểu ra sao nhìn về phía mặt nước, má nó!!!! = m =, cái đầu nấm đang xoay tới xoay lui trên mặt nước kia là ai? Sao lại nhìn quen mắt dữ vậy?!
Hạ Chí thấy Liên Hoa như bị đóng băng, ho khan một tiếng: “À, cậu được cứu về liền trở thành như vậy.” Nói xong còn nhún vai, ôm thằng nhỏ vào nhà, tên ngu xuẩn đó rốt cục cũng tỉnh lại, hắn đã có thể yên tâm.
Liên Hoa thấy mình như hỏng mất khi nhìn đến đầu nấm trong nước. Lần đầu tiên thì biến thành pháo hôi, lần thứ hai trực tiếp biến thành manh sủng sao? Mệt mỏi quá, cảm giác bị vứt bỏ không được yêu thương.
Liên Hoa bẹp một tiếng ngã vào trong nước, trên dòng linh tuyền liền có thêm một cái xác chết trôi… không đúng, là nấm chết trôi.
Hạ Chí lấy ra một viên đan dược, đút cho thằng nhỏ Liên Ngọc ăn. Nó hiện tại hoàn toàn là một đứa bé bình thường, không ăn không uống khẳng định sẽ bị đói chết.
Ôm Liên Ngọc đợi trong chốc lát, phát hiện tên ngu xuẩn kia còn chưa chịu đi vào, liền buông thằng nhỏ ra, chậm rì rì đi ra ngoài xem Liên Hoa đang làm cái quái gì.
Đi ra mới phát hiện tên ngu xuẩn kia không nhúc nhích trôi lềnh phềnh trên mặt nước, trong lòng căng thẳng, nhưng lại lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
“Này, cậu còn muốn trôi tới khi nào nữa?” Hạ Chí dứt khoát ngồi xuống bên bờ linh tuyền.
“Tới khi biến thành người mới thôi.” Liên Hoa hữu khí vô lực trả lời.
“Vậy cậu cứ chậm rãi trôi đi, tôi phải đi rồi.” Hạ Chí vỗ vỗ tay, đứng lên, làm như lập tức muốn đi.
“A chờ đã, vợ à, đừng vứt bỏ anh! Cho dù bây giờ anh có biến thành một cây nấm, em cũng không thể vứt bỏ anh, ngay cả con anh cũng sinh cho em rồi!” Liên Hoa vút một cái bắn ra khỏi mặt nước, học theo điệu bộ Liên Ngọc trước kia nhảy thẳng vào trong lòng Hạ Chí.
Hạ Chí tiếp được đầu nấm, giật giật khóe miệng: “Cậu vẫn nên như trước thành thành thật thật đợi đi.” Nói xong liền thả Liên Hoa vào túi áo, rồi đi vào gian nhà trúc, hắn nghe thấy tiếng Liên Ngọc khóc, quả nhiên, tên ngu xuẩn vừa tỉnh, Liên Ngọc cũng tỉnh sao?
Thằng nhỏ Liên Ngọc ở trên giường khua loạn tay chân, còn có một bãi nước tiểu trên giường.
Liên Hoa từ trong túi áo Hạ Chí nhảy ra, hắn qua mấy giây mới thật sự tiếp nhận sự thật mình biến thành nấm, mà Liên Ngọc có thể biến thành người, về sau hắn khẳng định cũng có thể.
“Tiểu rồi?” Hạ Chí rối rắm nhìn Liên Ngọc oa oa khóc lớn.
“Vợ, nhanh đổi quần cho nó, đổi tã lót nữa!” Liên Hoa nhảy lên vai Hạ Chí tthúc giục.
Hạ Chí nhìn cây nấm trên vai, cau mày đổi quần cho Liên Ngọc, hắn đột nhiên cảm thấy thằng nhỏ cứ ngủ hoài cũng rất tốt, ít nhất không cần đổi tã lót.
“Nâng mông nó lên một chút! Cẩn thận cái chân, phía trước kéo chặt một chút, ấy đừng, như vậy là chặt quá, cẩn thận, còn phải lau sạch sẽ.” Liên Hoa vây quanh thằng nhỏ nhảy tới nhảy lui.
“Tôi biết rồi, cậu đừng có hối.” Hạ Chí lau mông cho thằng nhỏ, sau đó đổi quần. So với mang một đứa nhỏ, hắn tình nguyện đối mặt với một con biến dị thú cao cấp!
“Tốt lắm!” Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, dỗ Liên Ngọc ngủ.
Hạ Chí mang Liên Hoa đi ra ngoài, lúc này đây, Liên Hoa trầm mặc.
“Liên Ngọc là vì cứu anh sao?” Liên Hoa có chút âm trầm nói.
“Ừ.” Hạ Chí gật đầu, bế Liên Hoa lên ôm trong tay:”Tôi không có biện pháp cứu được cậu, là nó cứu cậu.” Bọn họ đều biết Liên Ngọc đã mất đi linh tính lúc trước, hoàn toàn biến thành một đứa nhỏ.
“Anh lại liên lụy nó.” Liên Hoa có chút thất thần, cả thân nấm đều trở nên ỉu xìu.
“Kỳ thật như vậy cũng tốt, ít nhất nó có thể hoàn toàn trở thành người.” Hạ Chí nói. Còn xoa xoa bóp bóp thân nấm mềm mại của Liên Hoa, giống như rau câu, sờ thật đã tay.
Bị sờ như vậy, thương cảm Liên Hoa cũng bay mất, lúc này mới nghĩ đến, hắn hiện tại chính là trần truồng như nhộng, liền ngượng nghịu.
“Vợ à, thân thể người ta đều bị em sờ hết trơn rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!” Liên Hoa xấu hổ nói, nói xong còn thẹn thùng cọ cọ ngón tay Hạ Chí, ngón tay của vợ thật linh hoạt, thật mềm.
Hạ Chí đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời đen thui, một cái tát bay Liên Hoa ra ngoài.
“Ui da, sao vợ lại đột nhiên bạo lực như vậy?” Liên Hoa lăn vài vòng trên mặt đất, lại rơi xuống linh tuyền.
“Hừ!” Hạ Chí vung tay bước đi, hoàn toàn không để ý tới Liên Hoa.
“Vợ à…” Liên Hoa thật vất vả đứng lên, đuổi theo người ta, hắn nói sai rồi cái gì rồi sao?
Liên Hoa nghĩ nghĩ chuyện hắn vừa nói, một tia điện liền đánh qua trong não, má, mình đúng là đồ con heo! Phải nói là hắn chịu trách nhiệm với vợ mới đúng! Nhớ tới ngày đó thần thái vợ phong tình nằm dưới thân mình, toàn bộ thân nấm Liên Hoa đều như bị thiêu cháy.
“Vợ, anh anh anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em! Em chờ anh với!” Một bên liều mạng đuổi theo Hạ Chí, một bên kêu to.
Cước bộ Hạ Chí chợt dừng, mặt càng đen, nghĩ đến cái gì, lại biến đỏ, đen đen đỏ đỏ đổi tới đổi lui, cước bộ lại chậm dần.
“Vợ à…” Liên Hoa xông đến Hạ Chí, không tự giác vận khởi linh lực trong cơ thể, nhảy lên, Liên Hoa ở giữa không trung biến trở về hình người. Hạ Chí không lưu ý, bị Liên Hoa một thân rắn chắc đập vào người.
“Vợ à… anh, anh biến trở lại rồi nè!” Liên Hoa hưng phấn kéo Hạ Chí bị hắn ngã đè dưới thân, một phen ôm vào trong ngực.
Sắc mặt Hạ Chí hoàn toàn đen như đít nồi, một cái sấm sét bổ tới, mái tóc đã trở về màu đen nguyên bản của Liên Hoa liền bị giật dựng lên hết.
“Vợ…” Liên Hoa chết cũng không buông tay, nắm chặt thời gian ăn đậu hủ, sờ tới sờ lui vòng eo gầy nhưng hữu lực của Hạ Chí, miệng cũng dời tới bên cổ Hạ Chí cắn cắn liếm liếm. Mấy cái tia sét tình thú đánh yêu kia, hắn tỏ vẻ bị hoài quen rồi.
“Bạch Liên Hoa!” Hạ Chí nghiến răng nghiến lợi, nhưng tia sét bự bự trong tay cũng không phóng ra nổi nữa.
Liên Hoa chiếm tiện nghi đã đời, liền ôm Hạ Chí ngồi trên cỏ ngắm cảnh: “Vợ nè, anh không phải Bạch Liên Hoa, anh chỉ là Liên Hoa thôi. Liên Hoa.” Liên Hoa thân mật ghé vào tai Hạ Chí thấp giọng nói.
Hạ Chí nghiêng đầu, cảm thấy hơi ngứa: “Ừ…”
“He he…” Liên Hoa cười nhẹ, vợ yêu nhà hắn chính là ngoài cứng trong mềm, Liên Hoa đắc ý dạt dào, ôm người ta càng chặt.
“Ngày mai trở về kinh đô đi, ở chỗ này chậm trễ không ít thời gian rồi.” Hạ Chí đột nhiên nói.
“Ừ, được.”
“Ừm. ” Thanh âm Hạ Chí đột nhiên có chút kỳ quái: “Cậu có thể mặc quần áo vào trước hay không?” Hạ Chí cũng không quay đầu lại nói.
Liên Hoa lúc này mới chú ý tới bản thân đã khôi phục hình người, còn lỏa thể! Khó trách hai tai vợ yêu vẫn cứ hồng hồng, hắn còn tưởng rằng là do hắn thân mật quá mức.
Tóc Liên Hoa liền xao động, rất nhanh đã bện thành một tấm áo choàng đen, hắn mới mặc vào. Tuy rằng không phải màu xanh, nhưng công năng vẫn còn.
“Vợ à, anh…” Liên Hoa còn muốn thừa dịp không khí đang không tồi làm thêm vài chuyện. Nhưng vụt một tiếng, bóng dáng Liên Hoa liền biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một tấm áo choàng mới làm ra.
Hạ Chí quay đầu liền phát hiện còn mỗi một tấm áo choàng, bên trong còn có cái gì nhích tới nhích lui.
Khóe miệng Hạ Chí nhếch lên, xốc áo choàng lên. Liên Hoa biến thành cái đầu nấm ỉu xìu nằm sấp trên mặt đất, thật đáng tiếc, năng lượng hao hết rồi.
“Cậu bình thường có thể duy trì hình người bao lâu.” Hạ Chí hỏi.
“Linh lực hao hết, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới khôi phục, thời gian duy trì dựa vào nguồn linh lực trong cơ thể.” Liên Hoa hữu khí vô lực nói.
“Được rồi.” Khóe miệng Hạ Chí cong lên, không biết suy nghĩ cái gì, cầm lấy Liên Hoa bỏ vào túi, liền đi vào gian nhà trúc.
Nếu Liên Ngọc đã tỉnh, vậy không cần ăn Tích Cốc đan nữa, một đứa bé mà thôi, vẫn nên cho ăn đủ dinh dưỡng, sữa bột trong không gian có nhiều.
…
“Woa, vợ à, em thật tuyệt…” Liên Hoa đứng trên vai Hạ Chí hưng phấn kêu to. Bọn họ hiện tại đang ở trên trời.
Hạ Chí đã đến kỳ Trúc Cơ, có thể ngự kiếm phi hành, Liên Hoa lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác của một phi cơ, thật sự là quá tuyệt vời. Hắn biến thành nấm, thương tổn trong cơ thể liền tốt lên ít nhiều, bất quá, mất đi căn nguyên cũng chỉ có thể chậm rãi tu luyện lại từ đầu.
Liên Hoa hỏi Hạ Chí rất nhiều về vấn đề tu chân, hắn thế mới biết cái Liên Ngọc cho hắn cũng chỉ là một bộ pháp tu chân vô danh mà thôi, một chút cũng không có phong cách bá đạo như của vợ hắn, thậm chí hắn đã đến được trung kỳ Trúc Cơ, nhưng vẫn không biết dùng pháp khí, càng không thể phi hành. Liên Hoa trong lòng chỉ có một loại cảm giác —— lại bị Liên Ngọc lừa.
Đáng tiếc hiện tại Liên Ngọc chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn, nếu không thì là oa oa khóc lớn, hoàn toàn không thể trao đổi với nó, Liên Hoa chỉ có thể từ bỏ. Cũng may anh đây có một người vợ toàn năng, vừa lúc có thể trao đổi vấn đề tu luyện, còn có thể làm sâu sắc thêm tình cảm.
Trên trời lại bay tới một đàn chim biến dị, đây đã là đợt thứ ba bọn họ dọc đường gặp phải. Hạ Chí nâng tay, lưới điện thật lớn liền bao vây đàn chim, một trận thét chói tai vang vọng khắp trời, trên trời chỉ để lại một đống tinh hạch. Hạ Chí vẫy tay một cái, tinh hạch liền ngoan ngoãn rơi xuống trên tay hắn, bị hắn thu vào không gian.
Liên Hoa nhìn tư thế oai hùng, năng lực trâu bò của vợ mà rơi lệ đầy mặt, vợ đến kỳ Trúc Cơ, giá trị vũ lực càng thêm cao, về sau có thể áp đảo được vợ hay không đây? Đây là một vấn đề nghiêm túc.
Hạ Chí đột nhiên gia tốc, Liên Hoa thiếu chút nữa theo đà quán tính mà rớt xuống. Liên Hoa không dám phân tâm, thành thật bám trên vai Hạ Chí, cũng không thể bị gió thổi té, gió thật lớn mà!
Hai người đại khái bay ba bốn canh giờ, liền thấy được căn cứ kinh đô.
Bên ngoài căn cứ kinh đô ba mươi dặm đều là khu an toàn, tùy thời có người tuần tra, thanh lý hết thảy biến dị thú hoặc tang thi tới gần. Người sống sót không đủ tư cách vào đi vào thành thì sẽ ở ngoài căn cứ. Ngoại thành có một khu gieo trồng lớn, rất nhiều người ở trong đó bận rộn.
Căn cứ này có rất nhiều quy củ tối nghiêm của Hoa quốc, tính an toàn cực cao. Các nhân tài của quốc gia, đại bộ phận đều ở kinh đô.
Điều kiện để tiến vào nội thành rất nghiêm, thu phí cũng rất cao, ngoại thành thì tốt rồi, người thường có thể gieo trồng ở khu công tác, hạt giống mới xuất hiện sau một năm giãy dụa ở mạt thế đã mang đến hi vọng cho mọi người.
Hạ Chí cách căn cứ một khoảng thì dừng lại, Liên Hoa liền thành thành thật thật đóng vai một manh sủng, hiện tại dị năng giả có sủng vật không nhiều, nhưng cũng không phải ít, dù sao căn cứ này là nơi tốt nhất ở Hoa quốc, cao thủ cũng rất nhiều.
Hạ Chí ôm Liên Ngọc từ trong không gian ra, bế trên tay. Thằng nhỏ Liên Ngọc mút mút ngón tay, rất ngoan để cho má má bế. Rất nhanh, Hạ Chí bước đi trên đường dành cho khách quý mà đi vào căn cứ, khiến một đống người xếp hàng bên cạnh xôn xao một trận.
“Đây là công tử nhà ai vậy?”
“Không biết, nhưng khẳng định lai lịch không nhỏ.”
“Còn ôm một đứa bé! Đầu năm nay, có vài đứa bé có thể thuận lợi sinh ra cũng không nhiều?”
“Đừng nói nữa, đến lượt chúng ta kìa.”
…
“Mẹ, em con đã trở về.” Hạ Sơ hưng phấn rống lên với mẹ hắn.
Hạ Chí vào thành, Hạ Sơ liền nhận được tin tức.
Mẹ Hạ đang nấu cơm, thiếu chút nữa làm đổ nồi cơm: “Em mày trở về thì trở về, hưng phấn như vậy làm gì?” Mẹ Hạ liếc thằng con thứ hai của mình một cái.
“Mẹ, con trai út của mẹ đem cháu về cho mẹ rồi kìa!” Đây chính là cái tên thần côn kia nói cho hắn, về sau mẹ hắn sẽ không buộc mấy anh em bọn họ kết hôn nữa.
“Cái gì?” Mạ Hạ lúc này thật sự làm đổ nồi cơm, gạo rơi đầy đất: “Mày nói thật đấy à?” Mẹ Hạ túm lấy tay thằng Hai nhà mình.
“Con lừa mẹ làm gì? Em ấy đã vào căn cứ, mới trở về mấy phút đồng hồ thôi.” Hạ Sơ nói.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Mẹ Hạ bỏ lại công việc trong tay, xoay người chạy lên lầu: “Lão Hạ! Con ông đem cháu về rồi! Ông nhanh đi đón cháu mau lên!”
Mẹ Hạ chạy được nửa đường, lại quay đầu lại: “Tiểu Chí có mang mẹ đứa nhỏ về không? Mẹ phải chuẩn cái gì đây?” Mẹ Hạ hưng phấn đi tới đi lui: “Tổ tông phù hộ, con trai mình rốt cục cũng thông suốt, chịu kết hôn sinh con rồi.”
Hạ Sơ nhìn mẹ mình lẩm bẩm, bất đắc dĩ thở dài: “Em trai à, em thật đúng là khiến mấy anh bận rộn, về sau cứ cho em nhiều thêm vài ngày nghỉ.”
Hạ Chí còn không biết tin tức hắn về đã bị toàn bộ giới cấp cao của căn cứ biết, dù sao hắn đã lâu không về căn cứ, khi về liền ôm theo một đứa nhỏ.
Liên Hoa hưng phấn nhìn xung quanh, bên trong căn cứ kinh đô cũng không kém căn cứ bình thường, nhưng đội tuần tra rất nhiều, thường hay kiểm tra thân phận người đi đường. Đến cả người dân cũng rất nghiêm túc.
Tác giả có chuyện muốn nói: (*/ω*) Rốt cục cũng gặp gia trưởng.
Tiểu kịch trường: Gặp gia trưởng
Hạ Chí: “Mẹ, đây là cháu của mẹ.” Ôm ra một đầu nấm xanh lè.
Tay mẹ Hạ run lên: “Con trai, có phải con ăn bậy cái gì hay không? Có muốn trị liệu một chút hay không?”
Hạ Chí mặt nghiêm túc: “Mẹ, này thật sự là cháu trai mẹ, nó là do con sinh.”
Mẹ Hạ: “Lão Hạ! Con trai ông điên rồi, lão Hạ, ông mau tới đây!”
Liên Hoa: “Mẹ vợ, con chào mẹ, con là cháu của mẹ.”
Mẹ Hạ, ngất, nấm nói chuyện, nhất định là do hôm nay mình mở cửa không đúng cách.
Hạ Chí / Liên Hoa, “Người tới mau, mẹ / mẹ vợ té xỉu, mau gọi bác sĩ!”