Bách Luyện Thành Yêu

Chương 25: Thị Tước Vũ Giả




Núi Sơn Nam là chỗ cày level nên hiện tại có không ít người tụ tập. Hồng Nương với hình dáng uy phong lẫm lẫm chở tôi đi đến liền dẫn tới một hồi rối loạn. Ngũ tặc đắc ý đến cái đuôi đều vểnh lên trên trời, thiệt, tôi không biết phải nói gì luôn.
“Nhện, cô không thể thu Hồng Nương vào à? Bọn tôi không muốn trở thành gấu trúc cho quần chúng vây xem đâu.”
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh. Hoàn toàn chính xác. Cả một đám đông đang tò mò nhìn sáu người chúng tôi cùng với Hồng Nương. Nhưng chuyện này thì tính cái gì.
“Tại sao phải thu? Chúng ta là con người chứ có phải là con thú đâu. Người ta muốn nhìn thì cứ nhìn đi a~ Dù sao họ không thể cướp sủng vật của tôi được. Hồng Nương, đi, chúng ta đi luyện cấp.” – tôi cưỡi Hồng Nương nghênh ngang bỏ đi, ngũ tặc thì một bộ muốn té xỉu.
Có điều, rất nhanh tôi liền phát hiện suy nghĩ kia quả là sai lầm. Hồng Nương giết đám quái 28 cấp như người ta thái rau gọt quả, soạt ~ kẽo ~ một nhát liền chém rớt một mảng lớn. Đám người bị cướp quái quay đầu u oán nhìn tôi.
“Cường giả ở bên kia ơi, bạn có thể thu hồi sủng vật không? Quái của chúng tôi đều bị nó cướp sạch rồi.”
… thật sự là mất mặt. Tôi làm sao lại quên đám quái nhỏ sẽ không thể chịu đựng nổi lực công kích cường hãn của Hồng Nương a. Giống như đem một tên cướp vũ trang hạng nặng quăng vào đám người bình dân tay không tất sắt vậy. Nghĩ tới đây, tôi liền thu hồi Hồng Nương.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi không cố ý, là chuyện ngoài ý muốn thôi. Xin mọi người cứ tiếp tục.” – tôi giả trang ngây thơ vô số tội, cúi đầu xin lỗi đám đông.
Quay người liền trông thấy ánh mắt khinh bỉ của ngũ tặc… e hèm, tôi vội vàng nói lảng sang chuyện khác: – “Phải rồi, quên chưa khoe, đây là phát minh mới của tôi, mũi tên có gắn cơ quan, Cửu Cửu Sát.”
Đổi Trắng Thay Đen cầm Cửu Cửu Sát, nghi hoặc lật tới lật lui: – “Cái này với mũi tên bình thường có gì khác biệt sao? Tôi nhìn thế nào cũng không thấy a~”
“Anh nếu có thể nhìn một cái liền thấy được chỗ huyền diệu của nó thì tôi làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ a~” – tôi dương dương tự đắc, sau đó mới giải thích công dụng và nguyên lý hoạt động của Cửu Cửu Sát.
Trộm Long Tráo Phụng nghe xong liền hưng phấn nói: – “Nhện, vậy cái nỏ của tôi cũng có thể cải tiến thành phát châm y như thế không?”
“Cải tiến cái nỏ thì không vấn đề. Chỗ khó là phần kim châm ở bên trong cơ. Phải dùng quặng sắt tốt nhất, sau đó đưa cho Đồng trưởng lão để ông ta dùng Yêu Hồ chân hỏa tinh luyện thành thép tinh khiết mới được.”
“Không phải hỏa diễm của Đồng trưởng lão thì không được à?”
“Chỉ cần là chân hỏa của bất kỳ tên NPC trâu bò nào của Yêu Hồ tộc đều có thể. Nhưng mà, anh có gan đi nhờ bọn họ tinh luyện khoáng thạch dùm anh sao?” – tôi nhếch mép nói.
Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó rụt cổ không dám lên tiếng nữa, có lẽ hắn vừa nhớ tới Hỏa trưởng lão, cái tên biến thái kia.
“Thế thì… Nhện này… mấy mũi kim châm đó không phải rất cao giá sao? Nhất định không thể dùng để giết quái bình thường rồi. Bởi vì bắn ra rồi đâu thể thu về đúng không?” – Tuyệt Mệnh nhìn ngay ra bản chất của vấn đề.
Tôi cười khổ: – “Đúng vậy, kim châm một khi phóng ra sẽ không thể thu về, là loại sử dụng một lần. Cho nên Cửu Cửu Sát chính là chiêu thức chung cực tất sát của tôi. Chỉ sử dụng dưới tình huống tính mạng nguy cấp. Hiện tại, tôi mới lắp đầy 7 mũi tên mà thôi. Nhiệm vụ trước mắt của tôi là phải thu thập thật nhiều quặng sắt thượng phẩm, sau đó nhờ Đồng trưởng lão tinh luyện một phát. Truyền tống trận của Yêu Hồ tộc chỉ có một chiều. Đi ra ngoài rồi không biết bao giờ mới quay trở lại được nữa.”
“Ừ.” – Tuyệt Mệnh gật đầu – “Cơ quan mũi tên này là thứ tốt. Nếu có thể lắp cơ quan này vào một thứ vũ khí quý hiếm thì càng hay. Lúc đó cô có thể dùng nó như vũ khí phòng thân bình thường.”
“Tôi cũng muốn lắm. Nhưng phải tìm loại vũ khí có lực sát thương cực đại, nếu nó có lực công kích thấp hơn mũi tên thì chẳng phải vô ích sao. Loại vũ khí có tính sát thương cao ấy biết tìm ở đâu bây giờ?”
Tuyệt Mệnh cúi đầu trầm tư.
“Nhện tỷ, dùng độc ăn mòn* thì sao?” – Tiểu Tặc ý kiến. (hình như theo truyện này thì “độc ăn mòn” là loại làm cho đối thủ liên tục bị giảm huyết cho đến lúc ăn vào giải dược hoặc đến lúc cạn máu mà chết)
Tôi sáng mắt lên nhưng lập tức liền ảm đạm: – “Độc ăn mòn đúng là có lực sát thương khá lớn. Nhưng nó rất khó tìm a~ Hơn nữa, cho dù tìm được, chị biết làm sao bôi nó lên mũi tên? Với lại, nó không phải sẽ ăn mòn luôn mũi tên à?”
“Nhện tỷ, nói tới vấn đề thông tin của trò chơi thì không ai qua nổi Trụ Tử ca. Chị cứ hỏi anh ấy là được.” – Tiểu Tặc vừa nói xong cả đám thẳng tắp quay đầu nhìn Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.
“Hắc hắc… phí tin tức của ta rất cao nha… AAAA ~ các ngươi làm gì…” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó còn chưa kịp nói hết câu đã bị cả đám lao vào dẫm đạp.
Một lát sau, dưới sự cưỡng bách của cả đám, Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mới ủy khuất phun ra tin tức cao giá kia.
“Trong rừng rậm Tri Chu có rất nhiều nhện độc. Nhưng loại có tính chất ăn mòn thì ta chỉ biết có 2, là Thị Tước Vũ Giả 30 cấp và Lam Tinh Sói Nhện 35 cấp. Những loại khác ta không rõ ràng lắm…”
“Có vẻ Thị Tước Vũ Giả 30 cấp rất thích hợp cho chúng ta đi train ngay bây giờ. Đặc điểm của nó là gì?” – Tuyệt Mệnh hỏi.
“Không phải chứ. Bọn ta cũng phải đi?” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhăn nhó như trái khổ qua – “Thị Tước Vũ Giả mặc dù giống Tuyết Lê Độc đều là quái 30 cấp nhưng chúng khác xa nhau a~ Thị Tước Vũ Giả phòng ngự thấp, công kích không cao, nhưng toàn thân trên dưới của nó đều là lông tơ chứa đầy kịch độc. Chỉ cần sơ ý đụng trúng lông tơ thôi liền bị trúng độc, tổn thương của độc tố chỉ bằng 80 thành của lực công kích (vật lý). Nhưng đó là độc ăn mòn đó. Tính làm sao cũng không có lợi, ta không đi.”
“Vậy thì đừng đến gần nó a~” – tôi kỳ quái nói – “Mỗi người mua một cái nỏ tiễn đứng ở xa mà bắn. Dù sao phòng ngự của nó cũng thấp. Nếu mọi người cùng lúc bắn tiễn không phải sẽ hạ gục nhanh tiêu diệt gọn nó sao?”
Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó đập cái bốp vào đầu: – “Trời ơi, sao tui lại đần như vậy, chuyện này cũng không nghĩ ra…”
“Còn một vấn đề nữa. Dùng cái gì đựng độc mới tốt?” – tôi hỏi.
“Cái đó không phải đơn giản à. Túi da của Con Nhện là nơi trữ độc tốt nhất.”
… đến lượt tôi trở thành tên đần…
~~~~~ ta là đường phân cách tuyến ~~~~~
Thị Tước Vũ Giả là loại nhện độc đẹp đẽ nhất mà tôi từng thấy. Tứ chi thon dài cân xứng, toàn thân bao bọc trong màu sắc rực rỡ. Có điều, như người ta thường nói, trong tự nhiên, phàm là thứ gì càng đẹp đẽ thì càng độc hại.
“Chuẩn bị…” – ngũ tặc đồng loạt giơ xạ nỏ lên – “Bắn…”
Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~
Năm mũi tên chui vào cơ thể của Thị Tước Vũ Giả, nó rống lên một tiếng thảm thiết quái dị, sau đó nổi giận đùng đùng quay đầu tấn công. Đổi Trắng Thay Đen huýt sáo một cái. Ngũ tặc đồng thời tản ra 5 hướng.
Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~ Xùy ~
Lại một vòng mũi tên bắn ra. Ngũ tặc thường xuyên đi train cùng nhau, cho nên, luận về sự phối hợp thì bọn họ là nhất đẳng. Trộm Long Tráo Phụng đem cự nỏ đồng khí giao cho Tiểu Tặc. Lúc này Tiểu Tặc là người có công kích cao nhất, cho nên con quái đang đuổi theo cậu ta. Thân ảnh của Tiểu Tặc phiêu hốt bất định (nhìn không rõ bóng dáng), bộ vị di chuyển cực kỳ quỷ mị, thậm chí người ngoài nhìn vào chỉ thấy tàn ảnh của cậu ta (vì di chuyển quá nhanh). Cậu ta còn cực kỳ vô sỉ, thỉnh thoảng sẽ dừng lại bắn vài phát tên để giữ trụ cừu hận của quái, khiến cho Thị Tước Vũ Giả một mực đuổi theo mông cậu. Mà tứ tặc còn lại thì chạy đằng sau con quái, không ngừng bắn mũi tên. Chưa đầy 1 phút sau, Thị Tước Vũ Giả không sờ được tới một cọng lông của ngũ tặc đã phiền muộn hy sinh.
Quái vừa ngã xuống, Đổi Trắng Thay Đen và Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhanh nhẹn chạy tới, cẩn thận mò xem có vật phẩm gì rơi ra hay không, thâu xong rồi liền rút đao giải phẫu thi thể.
Tôi chưa bao giờ thu thập thi thể của mấy con quái nhện, bởi vì chuyện này quá mức buồn nôn. Nhưng Đổi Trắng Thay Đen trông cực kỳ cao hứng, giống như rất hưởng thụ chuyện đó chứ có khó chịu chỗ nào đâu. Đúng là một tên biến thái ~
“Nhện, mau nhìn.” – Đổi Trắng Thay Đen hưng phấn giơ lên một thứ đen sì – “Là túi độc của Thị Tước Vũ Giả… độc tính ăn mòn…haha…”
“Ừm…” – tôi lấy một ống thủy tinh rỗng ra, bảo Đổi Trắng Thay Đen nhét túi độc vào đó – “Tôi đi luyện dược, mọi người cứ tiếp tục nhé.”
Nói xong tôi bò lên chạc cây đại thụ, không quên ra lệnh: – “Hồng Nương, ngươi cũng đi giết quái đi. Ta không thể thăng cấp nhưng ngươi thì có thể a~”
Tôi vừa nói vừa nhìn một con Thị Tước Vũ Giả ở đằng xa, đưa tay làm động tác cắt cổ. Hồng Nương nghe xong mệnh lệnh liền gật đầu, hùng hổ đi qua giết quái.
Tôi cúi đầu chuyên tâm luyện dược. Đương nhiên độc dược đã có sẵn rồi. Tôi đây là đem độc dược luyện với yêu hồ thảo để có giải dược mà thôi.
Sau khi đã chuẩn bị đâu ra đó, tôi rút ra một mũi tên, cải tiến một thoáng. Cài đặt bên trong vài mũi nhọn, thiết kế một hệ thống dưới gốc để khi mũi tên xoay chiều (khi bay trong không khí) thì mấy mũi nhọn sẽ xoát ra thuận tiện đâm rách túi da, độc từ bên trong sẽ theo khe hở mà chảy xuống tẩm lên thân (mũi) tên. Loại này có thiết kế tương tự như Cửu Cửu Sát, cơ quan khởi động ngay lúc mũi tên bay ra ngoài. Tôi còn tẩm độc lên một loại tên khác nữa, kích hoạt khi gặp chấn động. Loại cơ quan này thì tôi gắn lên những mũi tên bình thường nhất. Cứ nghĩ mà xem, trong tình cảnh hỗn loạn, hai tay đều vướng víu, bạn trông thấy một cung tiễn thủ bắn một mũi tên bình thường đến không thể bình thường hơn về phía bạn. Nhất định lúc đó bạn sẽ nghĩ, chỉ là một mũi tên nhỏ xíu, không thể lấy đi bao nhiêu máu. Vậy là bạn sẽ ương ngạnh hứng chịu mũi tên đó. Lại nói, hệ thống không có bán thuốc giải độc cho loại độc ăn mòn. Cho nên, người bị trúng tên chỉ có nước nằm chờ chết… haha… tôi tưởng tượng đến hình ảnh đó liền nhịn không được mà cười gian trá.
“Khặc ~ khà khặc ~”
Một âm thanh kinh dị vang lên cắt ngang suy nghĩ của tôi. Cbn, tiếng cười khó nghe như vậy, ngoài trừ cái tên người không ra người Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó thì còn ai vô đây. Nhìn quanh không thấy bóng dáng ai cả, tôi mở máy truyền tin.
“Mập Mạp, anh gào cái quỷ gì thế, làm tôi sợ muốn chết.”
“Nhện, bọn tôi ở ngay sau lưng cô. Quay lại nhìn thử xem.”
Tôi vịn nhánh cây đứng lên xoay người nhìn liền biết vì sao Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó lại cười dâm đãng như vậy. Hồng Nương đang đánh nhau với một con Thị Tước Vũ Giả. Chính xác mà nói là Hồng Nương đang rượt con Thị Tước Vũ Giả chạy té khói. Con quái chật vật đến độ vấp rễ cây té lên té xuống, trượt chân rồi lại đứng lên chạy trối chết. Hồng Nương ở đằng sau thì như cỗ xe tăng bọc thép, một đường đi qua cây gãy hoa tàn cỏ nát. Thoạt nhìn giống như một tên đầu trâu mặt ngựa đang truy đuổi tiểu cô nương nhà lành.
5s sau, Hồng Nương đuổi kịp Thị Tước Vũ Giả, nó giơ hai cái chân lên, sau đó giẫm xuống. Thiệt là quá thảm thiết ~ Tôi không nhẫn tâm đứng nhìn. Lúc này, trong lòng tôi phát thệ… về sau, tôi không bao giờ đi trêu chọc Hổ Nhện nữa!!!!
“Hồng Nương của cô quá mức hung hăn à ~” – Đổi Trắng Thay Đen phàn nàn – “Đem con người ta giẫm bẹp đến không còn hình dạng gì luôn, bảo tôi làm thế nào thu thập đây?”
“Không sao, chỉ cần túi độc còn nguyên là được.” – tôi vuốt ve Hồng Nương, nghĩ thầm, không lẽ nhân viên thiết kế bổ sung vào tập tính của Hổ Nhện là “thích dùng chân giẫm chết đối thủ” hả ta? Lúc trước đấu với Con Nhện cũng thế, mà bây giờ cũng thế. Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Hồng Nương, tôi lại suy đoán, có lẽ đây là sở thích của riêng nó hông biết chừng?!?
“Hồng Nương, làm tốt lắm, tiếp tục phát huy!” – tôi vỗ vỗ bờ mông cực đại của nó. Hồng Nương gật đầu, hăng hái chạy đi tìm đối thủ kế tiếp.
Ngũ tặc chuyên tâm cày level. Hồng Nương chuyên tâm chà đạp Thị Tước Vũ Giả. Con Nhện chuyên tâm ngủ. Tôi chuyên tâm nghiên cứu cơ quan thuật. Không ai chú ý đến thời gian. Cho đến lúc tôi nhận được tin nhắn của Đổi Trắng Thay Đen.
“Nhện, xảy ra vấn đề. Hình như chúng ta giết sạch đám Thị Tước Vũ Giả ở đây rồi. Đợi nãy giờ cũng không thấy chúng reload. Xem ra hôm nay sẽ không reload nữa…”
Đổ mồ hôi ~
Tôi nhìn đồng hồ, thời hạn online của tôi sắp đến, liền nói: – “Đại ca móc túi, tôi sắp phải log out rồi. Mọi người đổi nơi khác tiếp tục train đi nha. Không cần giết Thị Tước Vũ Giả nữa, hôm nay thu thập túi độc chắc đủ dùng rồi.”
“Được. Mà nè, Nhện, sao cô không mua mũ giáp trò chơi đi. Cái loại (thiết bị) liên kết có thời hạn quá ngắn, tôi còn nghe nói nó không tốt cho đại não nữa đó.”
Tôi im lặng, nếu có tiền tôi đã mua mũ giáp từ lâu rồi a, đâu đợi đến phiên anh nói. Tâm tình phiền muộn, tôi log out.
Vừa mở mắt ra, tôi nhìn thấy Thảo Hoa Mai cũng đang tháo thiết bị xuống. Hai đứa nhìn nhau, đồng thời cười gian một tiếng. Chúng tôi đúng là tâm hữu linh thông nha.
“Trời vẫn còn sớm.” – Thảo Hoa Mai nhìn ra ngoài – “Cơm tối cũng đã ăn rồi. Bọn mình chơi cái gì đây?”
“Đánh bài!” – tôi lôi bộ bài trong ngăn tủ ra.
Hai mắt Thảo Hoa Mai liền lóe sáng: – “Tốt tốt… chơi trò gì? Xì phé hay là Tiến Lên?”
“Tiến lên không tốt. Chơi xì phé đi. Bốn đứa cùng chơi, rút gân lột da* chịu không?” (hình như là một cách phạt khi bị thua nhưng chỗ này không hiểu lắm)
“Được.” – Thảo Hoa Mai lẻn đến bên giường của tôi, sau đó nhìn quanh phòng, dụ dỗ – “Tui và Sâu sẽ ngồi đối diện nhau, mấy bà ai tới?”
… không ai lên tiếng.
Tôi liếc Thảo Hoa Mai, nói nhỏ: – “Bọn mình có lẽ nên thả tay cho mấy bả thắng vài ván, nếu không về sau sẽ không còn ai dám chơi bài với bọn mình nữa.”
“Có đạo lý.” – Thảo Hoa Mai gật đầu – “Nếu không bọn mình bỏ một lần ngồi đối diện, giải tán rồi phối hợp sau?”
“Haiz…” – tôi thở dài – “Trừ bà ra còn ai có thể ăn ý với tui trong chuyện chèn ép người khác chứ. Nếu đổi là người khác tui sẽ không thể tìm thấy niềm vui trong việc cấu kết làm chuyện xấu a…”
“Đồng cảm…” – Thảo Hoa Mai cảm khái.
“Tri âm a~” – hai đứa nắm chặt tay nhau.
“Đồ thần kinh!” – đám còn lại khinh bỉ hai đứa tôi.
Cộc cộc!
Có người tới thăm phòng ký túc xá của chúng tôi? A, nói không chừng là con mồi có thể dụ dỗ để chơi đánh bài rồi? Nghĩ tới đây tôi liền nháy mắt kêu Thú Thú đi mở cửa, bả rất nhanh liền hiểu thâm ý của tôi.
Cửa mở, không ngờ là người phát thư.
“Xin hỏi Tiểu Ngư có nhà không? Tạp chí định kỳ hằng tháng của cô ấy vừa tới, mời ký nhận.”
Tiểu Ngư bò xuống giường ký nhận. Mở bao bì, rút tờ tạp chí Phụ Nữ bên trong ra, còn chưa kịp nhìn thấy hình bìa là mỹ nữ nào đã bị Thú Thú nhanh tay đoạt mất. Tiểu Ngư tập mãi thành thói quen nên chỉ nhún vai, bò lại lên giường. Thú Thú hưng phấn loạt xoạt mở mục lục ra đọc.
Các bạn đừng tưởng tên cầm thú này có hứng thú với trào lưu thời trang rồi son phấn hàng hiệu này nọ, hoặc là có hứng thú với ngôn tình tiểu thuyết hoa mỹ sến rện. Sự thật thì, Thú Thú hứng thú với…
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!” – Thảo Hoa Mai cười gian mở một trang tạp chí đặt lên giường của Tiểu Lược.
“Khụ khụ!” – Tiểu Lược thanh thanh cổ họng – “Lão sư bắt đầu giảng bài. Mọi người mau tắt đèn trèo lên giường an tọa.”
Cả đám ngoan ngoãn tắt đèn, khóa cửa, lên giường, đắp chăn. Tiểu Lược mở một cái đèn đọc báo nhỏ ở đầu giường, cẩn thận đọc lướt qua toàn bài văn, sau đó mới bắt đầu nói.
“Hiện tại chính thức tiến hành chương trình phổ cập giáo dục giới tính. Nội dung của bài học hôm nay là… (tác giả: nội dung phía sau đã bị biên tập)”
“Hết rồi.” – Tiểu Lược khép tờ báo lại – “Bây giờ là thời gian thảo luận, mời mọi người tự do phát biểu ý kiến.”
“À à…” – Thảo Hoa Mai lên tiếng đầu tiên – “Bài học hôm nay tui không hiểu cho lắm.”
“Ừ” – Tiểu Lược nghiêm túc nói – “Vấn đề này, nếu không tự mình trải qua sẽ rất khó mà hiểu được. Cho nên, mời bạn Sâu giải thích cặn kẽ cho mọi người ở đây được biết.”
Tôi giả chết.
“Sâu ~ Sâu ~” – không phải chỉ có một người gọi tôi mà là toàn bộ nữ nhân trong phòng đều kêu gào tên tôi.
“Làm gì chứ?” – tôi rầu rĩ lên tiếng.
“Mau nói a~ Mọi người đang chờ nghe nha.”
“Tại sao tui phải giải thích chớ?”
“Bởi vì trong bọn mình thì chỉ có bà là có kinh nghiệm.” – cả đám đồng thời nói.
Đúng là đau đầu mà. Lần nào cũng như lần nấy, mà tôi lại không thể phản bác được. Giải thích sao? Giải thích thế nào chứ? Cố gắng nhớ lại thời khắc đó, tôi mới phát hiện ra tôi đã quên rất nhiều thứ. Trong trí nhớ mơ hồ của tôi chỉ còn lại hình ảnh một đôi mắt ôn nhu, núi đồi tràn ngập hoa hướng dương… sau đó hoa hướng dương biến thành một tấm bia mộ.
Trầm mặc.
Rẹt ~ tôi kéo chăn che kín đầu.
Bộp bộp ~ Cái đám cầm thú này không biết lén lút giấu bao nhiêu ám khí dưới ra trải giường nữa. Làm sao mà ném nãy giờ còn chưa ném xong… Tôi vươn tay chộp một cái… kháo ~ là vỏ quýt.
“Các bà ăn quýt mà không gọi tui… thật quá đáng ~” – tôi phẫn nộ tung mền ra.
“Xì, ai biểu bà trốn miết trong game làm chi.”
“Tui…” – tôi còn chưa kịp nói đã nghe một tiếng vang nặng nề, có cái gì đó nện vào chân tôi, nhìn xuống, tôi mém chút té xỉu. Thảo Hoa Mai đúng là quái nhân, thế mà lại giấu một cuốn tiểu thuyết nặng như cục gạch ở dưới giường.
“Tất cả đồ vật rơi vào tay tui đều là của tui.” – tôi nghiêm túc nói. Đám cầm thú này quá xem thường tôi rồi.
Loảng xoảng ~ lại một đám ám khí bay tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.