Bách Luyện Thành Yêu

Chương 3: Thăng cấp như ngồi hỏa tiễn




Trong lúc tôi đang cố gắng phân tích hành vi cùng tâm lý kỳ lạ của mình, bạn Lạc Thủy Thanh Điểu đáng thương – chính là Thảo Hoa Mai, rốt cuộc giết đủ 100 con gà cấp 1, vui vẻ ôm tiểu thiên sứ chờ hồi máu.
“Tiểu Yêu, bé lên cấp 2 rồi, có thêm pháp thuật gì mới không a~ cái loại kỹ năng công kích mạnh đến biến thái gì gì đó.”
Tiểu Yêu gật đầu, xòe tay, một trái cầu ánh sáng tập trung trên lòng bàn tay, sau đó hướng vào con gà cấp 1, ném một cái. Ba~ con gà liền bị giây sát, kế tiếp là một mùi thơm nức mũi bay lên.
“Lôi quang đạn… haha… Tiểu Yêu, bé thiệt là lợi hại. Đi, chúng ta đi giết gà mái cấp 2.” – Thanh Điểu hưng phấn ôm Tiểu Yêu xông vào đàn gà mái.
Tiểu Yêu ném một trái lôi quang đạn lên người gà mái khiến lông gà bay tán loạn, đáng tiếc không nổ chết con gà, ngược lại làm gà mái nổi điên. Gà mái xù cánh nhảy lên, cúi đầu mổ một cái vào người Tiểu Yêu, nửa cột máu của Tiểu Yêu liền rớt. Gà mái vững vàng rơi xuống mặt đất, giang cánh lấy đà chuẩn bị cho cú tấn công tiếp theo. Ở đâu ra con gà mái hung hãn như vậy chứ? Đây là gà chọi thì có. Hoặc là gà tinh đã tu luyện thành yêu quái.
“Tiểu Yêu, bay lên!” – Thanh Điểu ra lệnh. Gà con cấp 1 không biết bay nên không nghĩ ra chiêu tấn công trên không này.
Tiểu Yêu phạch phạch đôi cánh nhỏ, dốc sức bay lên, tiếc là không thể tránh thoát, lại bị mổ một cái, vạch máu chỉ còn một tia mỏng manh. Tiểu Yêu giãy dụa quạt a quạt. Rốt cuộc nó bay lên một khoảng cách an toàn, lơ lửng trên không trung chờ hồi máu. Mà gà mái vẫn đứng trên mặt đất, nhìn chằm chằm.
Nhìn Tiểu Yêu cả người đều là máu, Thanh Điểu đau lòng vô cùng. Tuy rằng Tiểu Yêu rất yếu nhưng dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, lại biết nghe lời, Thanh Điểu thương nó lắm. Thanh Điểu hung ác nhìn con gà mái. Nếu không phải hệ thống cấm người chơi nhúng tay vào quá trình huấn luyện của triệu hoán thú, nói không chừng Thanh Điểu đã đi lên ăn tươi nuốt sống con gà rồi.
Dùng kim sang dược băng bó cho Tiểu Yêu, đợi đến lúc huyết lượng của Tiểu Yêu đã hồi đầy, Thanh Điểu liền ra lệnh cho Tiểu Yêu bay đến độ cao an toàn: – “Ở độ cao này đánh quái đi.”
Tiểu Yêu không động thủ, chỉ đưa mắt nhìn Thanh Điểu, đồng thời trong đầu Thanh Điểu vang lên một giọng nói.
“Chủ nhân, độ cao này đã vượt khỏi phạm vi công kích của ta rồi.”
Chóng mặt!! Quên mất lôi quang đạn chỉ mới có cấp 1, xạ kích trong khoảng cách gần mà thôi.
“Vậy thì sử dụng Trì độn thuật trước, sau đó tìm cơ hội dùng Lôi quang đạn.”
Tiểu Yêu là triệu hoán thú có trí tuệ, nghe Thanh Điểu nói liền hiểu được ý tứ của cô. Nó lao xuống dưới, phóng trì độn thuật xong liền lập tức bay lên. Tốc độ của gà mái giảm 20% nên không thể đuổi kịp. Canh chuẩn thời gian, Tiểu Yêu lại xoay người lao xuống, đợi đến lúc gà mái vừa chạm đất liền phóng Lôi quang đạn. Bị nện một cú lên đầu, gà mái còn chưa đứng vững đã té ngã. Không đợi gà mái đứng lên, Tiểu Yêu quăng thêm một trái Lôi quang đạn. Gà mái thế là treo (chết). Trên mật đất rơi ra một lọ Hồng dược loại nhỏ.
Nhặt vật phẩm bỏ vào đai lưng, Thanh Điểu ôm Tiểu Yêu lên, hôn bẹp một cái khiến cho trên mặt tiểu thiên sứ toàn là nước miếng.
“Tiểu Yêu thông minh quá. Kế tiếp cứ dựa theo phương pháp vừa rồi mà đánh nhé.”
Sau đó chính là thời gian nhàm chán, đánh quái, hồi máu, đánh quái, hồi máu… Thấy Tiểu Yêu đã có thể an toàn tự mình đánh quái, không cần nghe chỉ lệnh, Thanh Điểu đi vào hành lang trong sân huấn luyện, kiếm cái ghế ngồi xuống.
Ở đây đã có 2 người đang ngồi. Triệu hoán thú của họ cũng là loại có trí tuệ cao, cho nên quá trình luyện cấp xem như thanh nhàn. Người nam là một soái ca tóc đỏ, nửa ngồi nửa nằm trên ghế, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn ta đang tắm nắng ngoài bãi biển, bộ dáng rất đáng đánh đòn. Ngồi bên cạnh là một nữ sinh, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú sang khu vực quái cấp 4, dáng vẻ đáng yêu muốn đòi mạng.
Vị soái ca kia không chỉ có dáng vẻ đáng đánh đòn, mà từ đầu đến chân hắn giống như có dán nhãn “cấm đến gần”, hơi thở tản ra cái loại khí tức “duy ngã độc tôn” (một mình một cõi, tự kiêu tự đại). Bạn học Thanh Điểu bắt đầu tưởng tượng đến tình cảnh nếu mình đi qua đấm vào mặt hắn một cú thì sẽ vui vẻ đến chừng nào, vừa nghĩ đến liền nhịn không được nhìn chăm chăm vào tên kia.
Soái Ca phát hiện Thanh Điểu đang nhìn hắn, nội tâm bay lên, haiz… dáng người đẹp không phải lỗi của ta à, con gái đều thích nhìn ta cũng không phải lỗi của ta à. Có điều, sao cô nàng kia nhìn Công Chúa còn lâu hơn nhìn ta vậy? Không phải là đồng tình luyến ái đó chứ? Cảm thấy có hứng thú, Soái Ca liền mở miệng chủ động chào hỏi.
“Này! Tiểu thư cầm siêu đại pháp trượng, muốn qua đây ngồi chung không?”
Thanh Điểu vừa nghe thấy, phản ứng đầu tiên là muốn nhấc chân đi qua. Sau đó nhìn cô bé nữ sinh đáng yêu ngồi bên cạnh hắn, phản xạ liền dừng chân, ai da, người ta là hoa đã có chủ, ngươi đi qua làm gì nha.
“Không cần. Tôi ngồi ở đây được rồi.”
Soái Ca thấy Thanh Điểu không đi qua liền đứng lên lôi kéo cô bé nữ sinh chạy tới ngồi bên cạnh, mở miệng tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Soái Ca. Còn đây là Công Chúa, em gái của tôi.”
Cbn, tên này thật lấy tên là Soái Ca???? Thanh Điểu mắng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn vui vẻ chào hỏi.
“Tôi gọi là Lạc Thủy Thanh Điểu. Em gái của anh thật dễ thương.”
Công Chúa nghe lời khen của Thanh Điểu, từ sau cánh tay của Soái Ca chui đầu ra cười hì hì.
“Cảm ơn chị đã khen.”
“Tiểu thiên sứ của bạn bị làm sao vậy? Sao đánh chậm như vậy? Mọi người đều đã vào khu vực quái cấp 4 rồi, mà bạn hình như vừa mới đánh xong quái cấp 2 thôi.” – Soái Ca nói chuyện không hề nể mặt mũi, khiến Thanh Điểu phải đỏ mặt xấu hổ.
“Không có biện pháp. Toàn bộ kỹ năng của Tiểu Yêu đều là phụ trợ ma pháp, kỹ năng công kích thì quá thấp.”
“Phụ trợ ma pháp? Có cái nào?”
“Trì độn thuật cấp 2. Tinh lọc cấp 0. Kỹ năng này chỉ hữu dụng với sinh vật bất tử cho nên không thể thăng cấp. Rồi Trừ độc thuật 0 cấp. Thiên sứ khế ước 0 cấp. Kỹ năng này dùng trên sinh vật thuộc hắc ám hệ. Rồi còn Thiên sứ chi quang 2 cấp. Kỹ năng này vốn là phụ trợ ma pháp, làm cho mục tiêu bị suy yếu, có một chút công kích của lôi hệ. Lúc ở khu vực quái cấp 1, tôi chính là dùng kỹ năng này để đánh quái đó. Vừa rồi mới học thêm Lôi quang đạn, cấp 1.”
“Nó có nhiều kỹ năng như vậy?!?!” – Soái Ca kinh ngạc há mồm – “Triệu hoán thú của bạn sau này nhất định rất lợi hại. Bạn nên huấn luyện nó cho tốt a~”
“Dĩ nhiên.” – Thanh Điểu tâm tình thư sướng.
Soái Ca giơ tay kêu Điệp Tiên của mình quay về. Cáo Thiểm Điện của Công Chúa cũng chạy theo ngay đằng sau.
“Chúng tôi giúp bạn nhanh chóng đánh tới cấp 4, sau đó 3 người chúng ta phối hợp đánh quái, bạn thấy được không?”
Thanh Điểu ngây người. Có cục vàng từ trên trời rơi xuống đúng lúc nện trúng đầu mình hay sao? Vẫn là vàng 24K hay là vàng 19K nha?
Sau khi phục hồi tinh thần, Thanh Điểu gật đầu như giả tỏi: – “Được được. Vậy cám ơn hai bạn trước.”
Triệu hoán thú của người ta quả nhiên cường hãn. Điệp Tiên vẫy một cái, một đoàn bột phấn gây tê bay ra, lập tức có 3-4 con gà mái té ngã. Cáo Thiểm Điện linh hoạt né tránh phấn gây tê, sau đó cúi đầu cắn vào cổ mấy con gà mái, Tiểu Yêu từ đằng xa phóng tới một trái Lôi quang đạn, bọn gà mái liền chầu trời.
Thanh Điểu trợn mắt, cái gì gọi là đánh quái. Đây chính là đánh quái. Chỉ có thể cảm thán một câu mà thôi. Sảng khoái đã chết!!!!
“Này, hồn quay về!!!” – Soái Ca đứng trước mặt Thanh Điểu quơ quơ tay – “Triệu hoán thú của chúng ta có thuộc tính rất tương thích với nhau, hơn nữa đều là trí tuệ cao, dễ ra lệnh. Không bằng về sau chúng ta cùng tổ đội đánh quái đi. Vậy thì không cần kiếm thêm chức nghiệp khác nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy.” – Công Chúa phụ họa – “Liền gọi là tổ đội “Bảo bối thông minh” đi nha!”
“Cái tên này em lưu lại đặt cho Tiểu Điệp a~” – Soái Ca hung hăng gõ lên đầu em gái, không khách khí bác bỏ đề nghị kia – “Chúng ta phải gọi là tổ đội “Hủy Thiên Diệt Địa Sét Đánh Vô Địch Triệu Hoán Sư Đoàn”
Thanh Điểu đổ mồ hôi, nghĩ thầm, vốn chỉ cảm thấy Sâu là người biến thái kiêu ngạo nhất thế giới thôi. Thì ra núi cao còn có núi cao hơn. Đúng là bản thân chưa đủ trải nghiệm sự đời a~
Thanh Điểu không biết, chính lúc bả ở trong lòng nhắc tới tôi thì tôi đang đứng nói chuyện với Chu Tử Phi liền hắt xì một cái, nước miếng nước mũi phun đầy lên mặt Chu sư phụ…
“Sư phụ!” – tôi lấy lại vẻ kính cẩn, giống như cái người vừa phun nước miếng lên mặt ông không phải là tôi – “Con đã đến.”
Nếu lúc này Thảo Hoa Mai mà trông thấy bộ dạng của tôi, nhất định sẽ nói, đồ cáo già bày đặt khoác áo dê con.
Chu Tử Phi không nói gì nhìn tôi, sau đó giống như làm ảo thuật, từ trong không khí lấy ra một quyển trục đưa cho tôi. Tôi đưa tay tiếp nhận, thấy phía trên có đóng một con dấu “S”. Tôi cả kinh thiếu chút nữa ném luôn quyển trục. Sao lại là nhiệm vụ cấp S? Tôi mới 0 cấp nha. Muốn giết người hay sao hả?
Có lẽ Chu Tử Phi đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, nhanh chân giải thích.
“Đây vốn là nhiệm vụ của cấp 15. Nhưng ta đang cần vật phẩm của nhiệm vụ này, cho nên… nói chung là không sao đâu.” – vừa nói vừa móc ra một bình thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu trắng ngà, thoạt nhìn giống sữa bò – “Đây là Quỳnh tương ngọc dịch, uống một ngụm có thể trực tiếp thăng 10 cấp.”
Đưa cái chai qua, cẩn thận dặn thêm lần nữa: – “Chỉ cho phép uống một ngụm.”
Keo kiệt, tôi nhận cái chai, uống một ngụm. A, đúng là sữa bò, không hiểu sao lại đặt tên là Quỳnh tương ngọc dịch? Tôi đem cái chai trả lại. Sau đó kim quang trên người tôi lóe lên mấy cái. Thăng cấp rồi? Tôi mở bảng trạng thái, quả nhiên đã lên cấp 10. Trời, cái này còn nhanh hơn ngồi hỏa tiễn nữa. Nếu uống một ngụm tăng 10 cấp, nếu đem cả chai kia uống hết thì… hắc hắc… tôi cười nham hiểm, đưa mắt nhìn chằm chằm cái chai.
Chu Tử Phi nhìn dáng vẻ muốn nói mà không dám nói của tôi, khoát tay: – “Một ngụm hay một lọ đều cho phản ứng giống nhau. Mà một người chỉ có thể uống một lần. Sau đó sẽ không có hiệu quả nữa.”
“Thế sao sư phụ giấu nó nhanh như vậy làm gì?” – nhìn ông ta khư khư ôm cái chai trong lòng, tôi hoài nghi hỏi.
“Ta dựa vào thứ này để kiếm tiền nha. Nếu không phải cần ngươi làm nhiệm vụ, ta mới không cho ngươi uống miễn phí đâu.”
“Vậy cái này bán bao nhiêu tiền?” – thứ này là đồ tốt, là loại có tiền cũng không mua nổi.
“1 ngàn kim một ngụm.”
Bạch! Ta té. Một ngàn kim. Bằng 100 ngàn lượng bạc. Bằng 10 triệu văn tiền. Thật là mắc muốn chết!!!!!!!!!!!
“Nếu không còn việc gì thì con đi đây.” – Tôi vỗ mông đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút.”
Tôi lung lay lấy lại thăng bằng. Mấy bác NPC này thiệt là… sao khoái chơi trò mã hậu pháo quá thể. (mã hậu pháo là cách đánh cờ tướng, mình nghĩ chính là chiêu dùng pháo ép tướng vào thế kẹt rồi dùng mã chiếu tướng, còn ý trong truyện này nghĩa là có hậu chiêu thôi)
“Còn việc gì nữa sao sư phụ?”
“Để ngừa vạn nhất, ngươi học cái này đi.” – đưa quyển trục sơ cấp kiếm thuật ra.
Tôi choáng~ Tôi là Cung tiễn thủ. Học kiếm thuật làm gì a~ Không lẽ đầu óc Chu sư phụ bị úng nước rồi? Bất quá, kỹ năng chỉ có chê ít chứ không bao giờ than quá nhiều.
Tôi cò kè mặc cả: – “Sư phụ, cho con kỹ năng cao cấp đi. Đừng nhỏ mọn như vậy mà~”
Chu Tử Phi lắc đầu: – “Cho dù là kiếm khách cũng phải học từ sơ cấp, không thể nào học vượt cấp được. Trừ phi ngộ tính đặc biệt cao.”
“À, ra vậy. Ngộ tính của con là 9. Là cao hay thấp hả sư phụ?”
“Cái gì?!?” – Chu Tử Phi kinh ngạc há mồm, khép miệng lại, yên lặng xuất ra một quyển cao cấp kiếm thuật, khoát tay đuổi người, khiến tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.
“Còn bày đặt giả dạng cao thâm nữa chứ!” – tôi nói thầm, sau đó bóp nát quyển sách, đắc ý đem kỹ năng học ngay tại chỗ.
Ngồi trên bậc thang bên ngoài phòng kiếm thuật, tôi mở bảng thuộc tính, bắt đầu phân bố điểm… haha… tự nhiên có thêm 20 điểm thuộc tính, sướng chết người!!!!
Thanh trang bị hiển thị thêm cây cung bạch bản. Độ bền của áo quần giảm xuống còn 19/20. Cấp bậc của tôi mới là trâu bò. Hiện giờ, tôi chính là người đầu tiên của cái trấn này thành công lên đến cấp 10 đó nha. Nhưng bởi vì tôi chưa đi lĩnh giấy chứng nhận nên hệ thống còn chưa thông báo tên tuổi. Túi tiền, rỗng tuếch. Được rồi, chấp nhận thân phận kẻ nghèo a~
Lấy ra quyển trục của số 12. Tôi quyết định đi làm nhiệm vụ này trước. Sau khi lấy được Đông Sương Cung thì mới đi làm nhiệm vụ cấp S.
Mở quyển trục, đọc phần giới thiệu, tôi liền cười haha. Thì ra số 12 thầm mến Hồng Diệp của tiệm trang sức, nhiệm vụ của tôi là giúp anh ta viết một bức thư tình gửi cho Hồng Diệp, nếu cô ấy đồng ý kết giao thì nghĩa là nhiệm vụ thành công, bằng ngược lại, nếu cô ấy từ chối thì nghĩa là nhiệm vụ thất bại.
Đây quả nhiên là nhiệm vụ mở ra vì tôi nha.
Thu hồi quyển trục, tôi đi trở vào phòng kiếm thuật, tìm Chu sư phụ hỏi xin giấy bút. Vung tay viết một bức thư như rồng bay phượng múa. Đọc lại một lần, tự say mê luôn mới ghê. Ở trong lớp, tôi là người thường xuyên viết thư tình gửi cho mấy anh trai đẹp học cùng khối. Việc này sao có thể làm khó tôi chứ.
Xếp lá thư cất vào túi, tôi vội vàng chạy ra ngoài thành. Điểm nhanh nhẹn cao đúng là có khác, tôi cảm thấy cả thân mình đều nhẹ bẫng, chạy mà như đang bay. Chớp mắt một cái đã ra ngoại thành, tôi chui vào một mảnh rừng hoa dại mọc ở bên đường, khéo léo chọn một nhánh hoa xinh xinh ép vào phong thư, sau đó lại ngắt một đóa hoa móng tay kết lại thành hình chiếc nhẫn. Đại công cáo thành!
Đúng như tôi dự đoán, Hồng Diệp đọc bức thư của tôi thì cảm động đến rơi lệ. Ngay lập tức tháo chiếc nhẫn trên tay xuống tặng cho tôi xem như trả thù lao, bản thân cô ấy lại đeo vào chiếc nhẫn làm từ đóa hoa móng tay. Trang điểm, thay đồ, sau đó chạy tới kho binh khí, căn bản chẳng thèm để ý đến tôi luôn.
Tôi mở thuộc tính của cái nhẫn, không ngờ là trang bị phòng ngự hiếm thấy. Mặc dù chỉ là trang bị bạch ngân nhưng không hề kém với trang bị hoàng kim. Sau khi đeo nó vào có thể tùy ý khởi động vòng phòng hộ, vật lý công kích hấp thu 50%, ma pháp bắn ngược 50%, không dùng lam, duy trì 3 phút, cool down là 30 phút. Có cái nhẫn này thì tôi không cần lo tìm trang bị phòng ngự nữa.
Vốn tôi muốn đi cùng Hồng Diệp đến lấy Đông Sương Cung nhưng nghĩ lại có lẽ tôi đến đó sẽ trở thành cái bóng đèn, đành đi dạo xem quang cảnh trước vậy.
Tôi tản bộ đến tiệm thợ rèn, bán cây cung bạch bản được 1 lượng (bạc) 30 văn tiền, mua 4 bó mũi tên hết 1 lượng, chạy tới tiệm thuốc mua 3 bình Hồng dược loại nhỏ hết 30 văn tiền. Haiz… lại rỗng túi rồi. Kiếm tiền trong thế giới Hồng Hoang này đúng là không dễ dàng nha.
Tính toán thời gian không sai biệt lắm, tôi đi bộ tới kho binh khí. Hồng Diệp không ở đây. Số 12 vừa nhìn thấy tôi liền lấy cây cung ra.
“Lần này phải cảm ơn cô. Hồng Diệp đã đồng ý gả cho tôi rồi. Đến lúc đó cô phải tới tham dự lễ cưới của chúng tôi nhé.”
Tôi choáng~ Tiến độ của hai người này cũng quá nhanh đi à.
“Nếu rảnh, tôi nhất định đến.” – tôi vươn tay lấy cây cung.
“Để đáp tạ cô, tôi tặng cô mũi tên này luôn.” – số 12 lấy ra một mũi tên thủy tinh.
Đây là cái gì? Tôi nhận lấy.
>> Băng ngưng tên
>> Bạch ngân trang bị
>> Trụ cột công kích: 30
>> Kỹ năng phụ: dẫn đường, bổ sung băng hệ pháp lực công kích, tăng công kích lên quái vật hệ hỏa.
Lại thêm một kiện bạch ngân trang bị! Làm nhiệm vụ này thôi, tôi đã được đến 3 kiện bạch ngân trang bị rồi. Đúng là lời to. Khoan đã… nếu một cái nhiệm vụ cấp F đã ban thưởng như vậy… thế thì cái nhiệm vụ cấp S chẳng phải sẽ còn nhiều hơn?!?
Tôi không nói hai lời lập tức mở ra quyển trục nhiệm vụ cấp S. Yêu cầu: đi lấy bạch ngọc kết tinh của công chúa tộc Tính Tính ở núi Chiêu Ngọc.
Chỉ một câu này thôi?? Bạch ngọc kết tinh là cái quái gì?? Còn công chúa tộc Tính Tính tròn méo ra làm sao a?? Sao một câu giải thích cũng không có?!? Như vậy không được, suy tính thiệt hơn, chuyến hành trình này quá nguy hiểm. Tôi tỉnh táo lại. Tôi hiện tại đã 10 cấp, đầu tiên phải đi học phụ trợ kỹ năng, nếu không vòng tay luyện hóa của tôi sẽ thành đồ phế thải.
Đi vào giảng đường của phụ trợ kỹ năng, ngoài trừ NPC thì chỉ có một mình tôi ở đây. Bởi vì người chơi đến cấp 10 mới có thể học kỹ năng phụ trợ. Cho nên hiện tại… thế giới xung quanh tôi hoàn toàn thanh tĩnh, quá tốt đẹp!!!!
Mỗi người có thể học 2 kỹ năng phụ trợ chính, đó là “thu lượm” (lụm đồ) và “giám định”. Sau đó có thể học 3 trong số 12 loại phụ trợ chức nghiệp khác nhau, theo thứ tự là chế dược sư, thợ mộc, thợ rèn, cơ giới sư, kỹ sư, kiến trúc sư, vũ khí sư, thương nhân, thợ may, đầu bếp, ủ rượu và giám định sư.
Tôi là cơ quan sư, cho nên thợ rèn và thợ mộc là bắt buộc phải học rồi. Bởi vì vòng tay có thuộc tính đặc thù về chế dược cho nên tôi phải học luôn chế dược sư. Kế tiếp, tôi đi học 6 loại kỹ năng của 3 chức nghiệp phụ trợ kể trên là thuật đốn củi, thuật gia công, thuật đào quặng, thuật tinh luyện (kim loại), thuật hái thuốc và thuật bào chế (thuốc). Toàn bộ kỹ năng đều đang ở 0 cấp.
Tôi đem cây rìu (đốn củi), cái xẻng (đào đất), cái cuốc (đập đá) bỏ vào đai lưng, sau đó hướng tới cửa thành phía nam.
Trời tối rồi, Thảo Hoa Mai vừa gửi tin qua.
Tôi chỉnh trang người ngợm đâu ra đó, phân loại mớ thuốc vừa hái, nhìn quần áo, lại thấy nó giảm 1 điểm độ bền, đem đầu tóc rối bời chải chuốc cho bóng lưỡng, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay cổng thành. Sau đó, log out.
Thời gian trong trò chơi tính theo tỷ lệ 4:1, nghĩa là 1 giờ ở ngoài đời bằng 4 giờ trong trò chơi. Hiện tại đã hơn 7 giờ tối. Hai đứa chúng tôi đã ngốc trong trò chơi gần 3 tiếng đồng hồ = 10 tiếng của game. Cảm giác thiệt là thỏa mãn vì bản thân đã hoàn thành rất nhiều chuyện cần làm. Tôi quay đầu nhìn qua giường bên cạnh, Thảo Hoa Mai vẫn còn trong game, chắc là đang vội thăng cấp.
Sờ bụng, hình như hơi đói. Tôi nhìn 4 vị mỹ nữ đang nằm trên giường.
“Có ai muốn đi ăn cơm chung không~”
Không có phản ứng. Tôi đằng hắng, chậm rãi nói: – “Tui đi mua cơm, mấy bà muốn ăn gì?”
Vừa dứt lời, 4 cái hạp đựng cơm liền xuất hiện trước mặt tôi.
“Thịt bò hầm, nhiều ớt nhiều dấm!”
“Cháo bát bảo.”
“Năm cái bánh bao xá xíu!”
“Mua cho tui đùi gà, loại lớn nhất.”
Thật tình, thì ra đã có chuẩn bị từ sớm, đúng là một đám cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.