Bách Luyện Thành Yêu

Chương 52: Hội đấu võ bình chọn thiên hạ đệ nhất – CCTV lần thứ nhất




>> Hệ thống: Toàn thể người chơi xin chú ý, sau khi cân nhắc cẩn thận, ngày hôm nay, công ty Hoa Phong chính thức hủy bỏ BXH đẳng cấp cùng BXH tổng hợp thực lực. Thay vào đó, Hồng Hoang xin trân trọng giới thiệu Cao Thủ Bảng (BXH cao thủ). Đây là BXH không do hệ thống tiến hành đánh giá mà sẽ thông qua hội đấu võ tổ chức hằng năm bình chọn ra top 100. Hội đấu võ bình chọn thiên hạ đệ nhất – CCTV lần thứ nhất sẽ chính thức khai mạc sau 15 ngày nữa. Tất cả người chơi trên 25 cấp đều có thể đến tòa thị chính của thành phố thuộc chủng tộc của mình để đăng ký tham gia. Từng lãnh địa sẽ diễn ra các kỳ thi đấu vòng loại để tuyển ra 1 vạn người cuối cùng. Vòng chung kết sẽ diễn ra ở giác đấu trường của Thực Nguyệt thành. Xin lên trang web chủ của công ty để đọc thêm chi tiết.
Thông báo được đọc liên tiếp 5 lần. Mọi người trong Hồng Hoang đều sôi trào, người đang đào khoáng thì quăng cuốc, người đang luyện dược thì quăng nồi, người đang rèn sắt thì quăng búa, người đang tán gái thì quăng tâm. Nói chung, mọi người đều điên cuồng phóng tới chỗ luyện cấp, bắt đầu thời gian nửa tháng huấn luyện trong địa ngục.
“Chúng ta có tham gia không?” – Tiểu Tặc lên tiếng hỏi khi những người khác chỉ quay đầu nhìn nhau.
“Đương nhiên phải tham gia rồi, làm sao có thể thiếu chúng ta chứ?” – Đổi Trắng Thay Đen tâm tình lên như diều gặp gió.
“Tui chạy lên website xem thông tin kỹ càng đã, không biết có tiền thưởng gì không?!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó nhanh chóng mở website chăm chú đọc. Tên này có đầu óc kinh tế nhất bọn, dĩ nhiên điều đầu tiên hắn nghĩ tới là tiền thưởng. Mọi người nghe hắn nói mới bắt đầu tò mò.
“Kháo!! Giải nhất thưởng thần khí. Giải nhì thưởng linh khí thượng phẩm. Giải ba thưởng linh khí hạ phẩm. Từ hạng tư đến hạng mười thưởng linh khí… Nhện, cây cung của cô chỉ đủ làm phần thưởng hạng ba thôi a~” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó cười chế giễu.
“Cút!!” – tôi không thèm nhìn đến phần thưởng của các giải phía sau, gọi Hồng Nương ra – “Chúng ta đi báo danh thôi. Thực Nguyệt thành cách đây rất xa.”
Trên website có nói, những người chơi bên ngoài tứ đại chủng tộc phải đến báo danh ở địa phương trung lập là Thực Nguyệt thành. Kỳ thật, trong Hồng Hoang, ngoài trừ tứ đại chủng tộc thì chỉ còn người của Yêu Hồ tộc. Sao họ không nói thẳng là người của Yêu Hồ tộc thì phải đến Thực Nguyệt thành báo danh đi?!? Đúng là nhàm chán mà.
Lúc này, Ám Ảnh nhận được thông báo có cuộc gọi đến, sau khi nhìn tên người gọi liền nhăn mặt, không tình nguyện mở máy: – “Thiếu gia, có chuyện gì?… Không được… Aiz, cậu khóc cũng vô dụng, không được là không được… Tôi đã tham gia vào dong binh đoàn… Không thể nói cho cậu biết, đến lúc gặp sẽ rõ thôi… Được rồi, cậu không cần đóng kịch trước mặt tôi, tôi còn không biết rõ cậu sao… Thôi thôi, tôi cúp máy đây.”
Ba~ Ám Ảnh đập máy ngay lập tức, quay đầu liền thấy cả đám đang tò mò nhìn, hắn vội cười cười giải thích: – “Thiếu gia muốn tôi đại biểu Huyết Nhạn Các để tham gia thi đấu. Tôi đã cự tuyệt. Mọi người cũng biết đó, thiếu gia nhà tôi có chút…”
“Lắm lời!” – cả đám đồng thanh nói. Phải nói là hình tượng của Hồ Loan Phong trong mắt chúng tôi chênh lệch một trời một vực, chúng tôi không bao giờ cho cậu ta chút mặt mũi nào.
“Được rồi, không nói nữa. Chúng ta đi. Ám Ảnh, tạm thời cho anh mượn Hồng Nương để cưỡi, tốc độ của nó rất nhanh.”
“Em sợ anh không theo kịp mọi người à?” – Ám Ảnh là mẫn kiếm sĩ, tốc độ không hề kém, mặc dù không bằng đạo tặc nhưng so với cung tiễn thủ thì kẻ tám lạng người nửa cân. Có điều, tôi không phải là cung tiễn thủ bình thường nha.
“Không phải lo lắng mà là khẳng định anh sẽ không theo kịp.” – tôi đắc ý hất đầu nhìn Ám Ảnh.
Thấy dáng vẻ “đã tiên liệu từ trước” của tôi, Ám Ảnh liền chuyển hướng nhìn ngũ tặc, không ngờ cũng nhận được những cái gật đầu khẳng định. Ám Ảnh cười khổ ngồi lên Hồng Nương: – “Xem ra tôi sẽ trở thành chướng ngại vật của mọi người rồi.”
“Không đâu. Ngược lại là đằng khác. Anh sẽ trở thành trụ cột của cả đoàn.” – tôi vừa chạy đua vừa nhàn nhã nói chuyện – “Về sau, mấy nhiệm vụ như là dụ quái, đánh quái, lùa quái, cứu viện và hy sinh, toàn bộ các công tác quang vinh vĩ đại này đều là của một mình anh.”
Ám Ảnh nhìn quanh, phát hiện lời tôi nói hoàn toàn chính xác, bởi vì trong đội ngũ chỉ có hắn là chiến sĩ, thế là hắn bụm đầu thở ra: – “Anh cũng không phải là đao thuẫn chiến sĩ da dày máu cao a~”
“Giả đáng thương cũng vô dụng, lữ đoàn chúng ta chính là dùng thực lực để nói chuyện. Anh liền nhận mệnh đi thôi… hahaha..” – tôi đã rất lâu không cười vui vẻ như thế này. Thì ra, khi dễ Ám Ảnh chính là niềm vui thú lớn nhất trên đời của tôi.
Khi chúng tôi đến Thực Nguyệt thành, nơi này đã đầy nghẹt người. May mà Phong Bạo Quân Đoàn người đông thế mạnh, chúng tôi chen chúc trong đội ngũ của họ để tiến vào tòa thị chính. Ám Ảnh là Tô Nhiếp tộc nên đã trở về Tô Nhiếp thành để báo danh. Không biết Ám Ảnh ở chung một chỗ với tôi thế này có tính là phản bội tộc đàn hay không nhỉ?! Bởi vì Tô Nhiếp tộc và Yêu Hồ tộc chính là tử địch đó. Tôi cao hứng nghĩ thầm.
“Ủa?!” – Đổi Trắng Thay Đen kinh ngạc kêu lên một tiếng làm chúng tôi đều quay mặt sang nhìn.
“Làm sao vậy đại ca móc túi?” – tôi hỏi.
“Mọi người nhìn bên kia kìa. Tôi cứ nghĩ lữ đoàn chúng ta toàn là kẻ trộm đã đủ ngưu bức rồi, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn. Cái Tiêu Dao gia tộc này không ngờ lại tập hợp nhiều đạo tặc như vậy.”
Mọi người nhìn theo phương hướng mà Đổi Trắng Thay Đen đang nhìn… quả nhiên nhìn thấy một mảnh đen ngòm. Những người bên kia đều đeo gia huy của Tiêu Dao gia tộc. Lam Khải Y thấy chúng tôi tò mò nhìn liền thương tình giải thích cho nghe: – “Tiêu Dao gia tộc tập trung vào phát triển kinh tế, chủ yếu buôn bán tin tức, cho nên đạo tặc tương đối nhiều. Hầu như mọi tin tức của tờ Hồng Hoang Nhật Báo đều do Tiêu Dao gia tộc bán cho. Thực chất, tính chất (làm ăn) của họ và Phong Bạo Quân Đoàn của tôi là tương tự, chỉ lo kiếm tiền. Cho nên Thực Nguyệt thành là địa phương an tĩnh nhất trong Hồng Hoang.”
Xời ơi ~ cả bọn bễu môi khinh bỉ hắn. Địa phương an tĩnh nhất sao? Nếu hắn có thể đi tới Yêu Hồ tộc, nhìn thấy cái tiêu chuẩn trị an của nơi đó, đảm bảo hắn sẽ bị hù chết.
Đội ngũ chậm rãi tiến lên. Tôi vừa đi vừa quay đầu dòm ngó xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trong đội ngũ Tiêu Dao gia tộc có một người quen. Chính là cái người tôi gặp đầu tiên khi mới tiến vào Hồng Hoang, bạn học Tiêu Dao. Mặc dù từ sau khi tôi chuyển chức thì không gặp lại nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm này nọ. Tên của hắn là Tiêu Dao, chẳng lẽ…?
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà lên tiếng: – “Nè, Tiêu Dao, đã lâu không gặp a~”
Tiêu Dao thấy tôi lên tiếng nói chuyện thì nghi hoặc nhìn tôi: – “Xin lỗi bạn là?”
Đổ mồ hôi ~ tôi quên mất. Hình dáng của tôi đã thay đổi, nếu không phải bạn bè thân thuộc thì sẽ khó lòng nhận ra.
“À à… Mất Phương Hướng trấn, truyền tống trận, anh đã quên rồi à? Tôi là Lạc Thủy Tri Chu.”
“A… là cô…” – Tiêu Dao ngạc nhiên đánh giá tôi – “Tôi nhớ rõ Hồng Hoang không cho phép thay đổi diện mạo, cô làm thế nào…”
“Hắc hắc… là ngoài ý muốn thôi. Được rồi, không nói chuyện này. Tiêu Dao gia tộc là của anh thành lập sao?” – tôi tính toán trong lòng, nếu hắn là lãnh đạo của Tiêu Dao gia tộc, vậy thì hầu như trong tất cả các đại nghiệp đoàn ở Hồng Hoang tôi đều có người quen nha. Về sau, tôi có nháo sự cỡ nào cũng không cần phải sợ, đi đến đâu đều có chỗ trốn… hắc hắc… tôi cười gian tiến lại gần, vỗ vai hắn – “Không tệ nha. Không ngờ anh lại có bản lãnh đó.”
“Không phải.” – Tiêu Dao gãi đầu – “Bang hội này không phải của tôi. Là do anh trai tôi và đám bạn của ảnh thành lập. Tôi chỉ là phó bang chủ. Chúng tôi là một liên minh của vài tiệm internet nhỏ.”
“Ây da, anh không cần khiêm tốn. Tiêu Dao gia tộc là một trong bát đại nghiệp đoàn. Mặc dù anh chỉ là phó bang chủ nhưng so với bang chủ của nghiệp đoàn bình thường đã trâu bò hơn rất nhiều.” – tôi cười thầm trong bụng, xem ra anh ta không hề liên tưởng tôi với “Tri Chu đoàn trưởng nổi danh”, thân phận của tôi vẫn còn bí mật, vậy là tôi có thể âm thầm tính kế rồi… hắc hắc…
“Ha hả!” – Tiêu Dao cười rộ lên, vẻ đắc ý thoáng qua mặt không lọt khỏi ánh mắt tinh tường của tôi. Thật sự thì vuốt mông ngựa chưa bao giờ lỗi thời nha.
“Lão đại, tui chưa từng thấy Nhện tâng bốc ai, còn tưởng nàng không biết. Ai ngờ nàng chính là cao thủ thâm tàng bất lộ nha!” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó vụng trộm nói trong kênh mật.
“Ừ, đúng vậy.” – Đổi Trắng Thay Đen gật đầu không ngừng.
Sau khi cùng Tiêu Dao khoe khoang tâng bốc một hồi, rốt cuộc đến phiên tôi đến báo danh. Tôi nhận lấy mã số tùy ý do NPC đưa, 51494. Đờ mờ, biết ngay mà, chỉ cần là trò rút thăm thì tôi nhất định lấy phải con số xấu.
“Mọi người số bao nhiêu?” – tôi hỏi ngũ tặc.
“14948.”
“48148.”
“46147.”
“17147.”
“12314.”
“Tôi là 51494…” – tôi triệt để bó tay rồi.
“Bà mẹ nó!!!” – cả bọn đồng thanh chửi lên. Mọi người đồng thời rút thăm, đồng thời lấy tới dãy số xấu, cái này cũng quá thần kỳ rồi.
***ý nghĩa của mấy dãy số này mình không biết, không thể giải thích***
“May mà chúng ta không nằm chung một tổ, như vậy tỷ lệ sống sót cũng cao hơn.” – Trộm Long Tráo Phụng an ủi.
Hội đấu võ lấy số đầu của số báo danh để chia tổ. Mỗi lãnh địa chia làm 10 tổ. Chúng tôi phân biệt lọt vào tổ 1, tổ 4 và tổ 5. Không biết Ám Ảnh ở Tô Nhiếp thành thế nào rồi? Đoán chừng không có ai là đối thủ của anh ấy. Bên phía Thảo Hoa Mai thì hơi phiền phức, ngoài bang chủ Lầu Nhỏ còn có Thập Tự Thiết Tường Vi, có lẽ cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.
“Tri Chu, tôi ở tổ 2, bạn ở tổ mấy?” – Tiêu Dao cao hứng hỏi tôi.
“Tôi ở tổ 5.”
“Tốt quá, chúng ta không chung một tổ vậy sẽ không sớm chạm mặt nhau. Hy vọng chúng ta đều lọt vào vòng chung kết.” – Tiêu Dao cổ vũ vỗ vai tôi.
Tôi biết, hắn chỉ nói suông vậy thôi, có lẽ trong lòng hắn không đánh giá cao thực lực của tôi. Trong 10 vạn người chọn lấy 2500, là 1 chọi 40 đó. Hơn nữa, ở vòng xếp loại sẽ sử dụng thể lệ loại trực tiếp, nghĩa là chỉ cần thua 1 trận liền cuốn xéo. Lỡ đụng phải cao thủ ngay từ vòng gửi xe thì thực đáng thương. Trong lòng tôi biết vậy thôi chứ ngoài mặt vẫn lịch sự cảm ơn hắn, tôi luôn bảo trì hình tượng thục nữ trước mặt người ngoài a~
Sau khi báo danh xong, trên bảng thông tin cá nhân của tôi hiện lên một dòng chữ “Hội đấu võ kỳ thứ nhất – 9177”. Thì ra số người tham gia không nhiều lắm. Ngẫm lại cũng đúng. Hiện giờ, số lượng người chơi trong Hồng Hoang rất nhiều nhưng đại bộ phận là nhóm người đăng ký sau. Nhóm người chơi đăng ký vào đợt đầu chắc chỉ chiếm chừng 40 vạn. Đây lại là nhóm người chiếm đa số trên bảng đẳng cấp trên 25. Trong số này lại có một ít người với chức nghiệp đặc thù không thích hợp tham gia đấu võ, ví dụ những người luyện chức nghiệp sinh hoạt cuộc sống, thủy hệ thuật sĩ, thương nhân.. vân vân và vê vê. Mà nhóm người đăng ký sau thì chỉ có một ít ngưu nhân chứ phần lớn chưa đủ đẳng cấp để tham gia kỳ đấu võ. Cho nên, danh ngạch 40 vạn là con số trong sở liệu.
Trên bảng thông tin của tôi còn hiện lên danh sách toàn bộ đối thủ, địa điểm và thời gian đối chiến với từng người. Hệ thống không hiện rõ biệt danh hay số thứ tự, có lẽ vì phòng ngừa người chơi không đứng đắn đi ám toán hay bày mưu tính kế gì đó. Bởi vì phần lớn người chơi đều online vào buổi tối, cho nên toàn bộ trận đấu đều an bài vào buổi tối.
Trận đấu đầu tiên của tôi là ngày hôm sau, lúc 9g tối, địa điểm là Thực Nguyệt thành, đấu trường 225.
Nếu gặp được đạo tặc thì hay rồi. Tôi yy trong lòng. Bởi vì tôi lăn lộn với đạo tặc lâu ngày, bao nhiêu thủ đoạn của đạo tặc tôi đều nắm rõ. Nếu tôi đụng tới đạo tặc, nhất định toàn thắng… hắc hắc…
Bàn Cổ đại thần không nghe lời cầu nguyện của tôi. Khi tôi bước chân lên lôi đài, phát hiện đối thủ đứng đối diện lại là đồng loại.
Vị nam cung tiễn thủ với màu da rám nắng khỏe mạnh hướng tôi cười cười: – “Chào bạn!”
“Chào!” – tôi lộ ra nụ cười đơn thuần nhất, trong lòng lại cười muốn rút gân… haha… hiểu cung tiễn thủ nhất đương nhiên là cung tiễn thủ rồi. Xem ra tên kia rất tự tin nha, thấy tôi là con gái liền thở ra rồi. Tiểu tử, xem tỷ tỷ đây chơi chết cậu như thế nào. Tôi âm hiểm nghĩ trong lòng. Các trận đấu vòng loại không có khán giả, mặc kệ tôi dùng chiêu số vô sỉ bỉ ổi gì cũng không sợ có người biết.
“Có muốn dùng sủng vật không?” – NPC hỏi.
Kỳ đấu võ cho phép tuyển thủ tự định quy tắc với nhau, linh hoạt dựa theo tình huống mà làm, như vậy mới không nhàm chán. Nói ví dụ, 2 pháp sư đụng nhau, tự cảm thấy pháp thuật ngang ngửa, có thể xin vật lộn để định thắng thua. Hoặc là, 2 triệu hoán sư vì muốn che giấu thực lực cho vòng sau cũng có thể lựa chọn vật lộn. Có điều, một khi lựa chọn vật lộn rồi thì trong trận đấu không được phép sử dụng pháp thuật nữa, làm trái với quy tắc sẽ bị phán thua.
Vị nam cung tiễn thủ có lẽ đã quen đánh phối hợp với sủng vật nên nhanh miệng nói: – “Tôi muốn dùng sủng vật. Bạn thì sao? Nếu bạn không có sủng vật cũng không sao…”
Đổ mồ hôi ~ hắn lại dám dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” với tôi. Đồng đạo a~ Đáng tiếc, sủng vật của tôi mà xuất hiện sẽ hù chết cậu… haha..
“Tôi có sủng vật.” – tôi cố ý mắc câu.
“Được, quyết định sủng vật chiến. Trừ phi nhận thua, chết hoặc là không còn năng lực chiến đấu, trận chiến mới chấm dứt. Bắt đầu thôi.” – trọng tài nói xong liền bay ra khỏi vòng đấu.
Loát ~ tên kia vẫy tay, một con Xuyên Sơn Giáp 30 cấp xuất hiện bên cạnh.
Trách không được hắn lại tự tin như thế. Sủng vật cấp bậc cao thế mà. Cung tiễn thủ chọn Sơn Xuyên Giáp làm sủng vật là lựa chọn khoa học nhất. Con này huyết nhiều da dày, mặc dù công kích thấp nhưng tốc độ không tồi, thích hợp làm khiên thịt. Đáng tiếc, nếu không phải gặp tôi, tên này có lẽ đủ sức vào vòng trong.
Tôi thoải mái thở ra, vung tay triệu hồi Hồng Nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.