Bách Luyện Thành Yêu

Chương 86: Sự việc bại lộ




“Tri Chu, chúng ta làm sao bây giờ?” – hai người nhìn sang tôi.
Tôi nhún vai nói: – “Còn có thể làm sao… tiến lên thôi!”
Nói xong, tôi cầm Sát Quỷ, dẫn đầu đánh thẳng vào kẻ địch.
Nói thật, từ lúc biết Đồng Tịch đến giờ, tôi chỉ thấy anh ta thuấn di trước mặt tôi thôi chứ chưa từng thấy anh ta xuất thủ đánh người. Hôm nay nhìn thấy mới biết anh ta còn biến thái hơn tôi tưởng tượng. Cách đánh của anh ta là bất ngờ thuấn di đứng ngay trước mặt của đối thủ, thừa dịp người đó đang sửng sốt thì phóng ra một ngọn Yêu Hồ chân hỏa, sau đó cũng không quản người đó sống hay chết đã quay đầu thuấn di sang tấn công người khác.
Tôi đổ mồ hôi ~ Vì anh ta tấn công theo kiểu đó nên đại bộ phận kẻ địch đều còn sống nhăn răng nhưng ai cũng trở thành ngọn đuốc sống, toàn thân bọn họ bao trùm trong một ngọn lửa màu tím đen. Đây là Yêu Hồ chân hỏa biến dị. Một mặt nó sở hữu đặc điểm không thể dập tắt của Yêu Hồ chân hỏa, một mặt nó thừa hưởng đặc tính ăn mòn của Minh hỏa. Tóm lại là ngoan độc vô cùng. Haiz… tôi không đành lòng nhìn bọn họ chịu khổ. Cho nên tôi sẽ làm người tốt một phen. Tôi lên cung, đem từng người đang trúng Yêu Hồ chân hỏa giải quyết sạch sẽ.
Hằng thì đang phiền muộn vô cùng. Bởi vì 2 phe đang xáp lá cà, hắn không có biện pháp để dùng quần công, chỉ có thể tiêu diệt từng bộ phận. Hai tay hắn giơ lên, dần dần tụ lại một trái cầu ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó ném loạn vào đám người trước mặt giống như ném lựu đạn. Đừng nhìn quả cầu nhỏ xíu mà xem thường nha. Uy lực của nó cực kỳ khủng bố. Người nào trúng phải nó, toàn thân liền bị một quầng sáng màu vàng bao phủ, sau đó, đông ~ ánh sáng tan đi, người kia đã ngã xuống đất như cây chuối bị chặt. Đệch ~ đúng là vũ khí trâu bò mà.
Tôi không ngừng bắn tên, vừa bắn vừa quan sát Thâu Đêm Suốt Sáng. Tôi vốn tưởng cô ta sẽ tìm tôi gây phiền toái, ai ngờ cô ta lại cuốn lấy Lam Khải Y không rời. Lam Khải Y tuy chọn chức nghiệp thương nhân nhưng thực lực của anh ta cũng không tệ. Mặc dù kém hơn Thâu Đêm Suốt Sáng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống chọi một lúc. Tôi thấy anh ta tạm thời không có nguy hiểm gì nên không thèm nhìn nữa, gia tăng tốc độ bắn tên.
Trận hỗn chiến này đến nhanh mà tàn cũng nhanh. 20 phút sau, 1500 thành viên của Thập Tự Thiết Tường Vi chỉ còn lại khoảng 500 chiến sĩ. Pháp sư, thuật sĩ rồi cung tiễn thủ này nọ, cái đám máu ít phòng thấp đều bị tôi và Đồng Tịch giải quyết gần hết. Tôi phát hiện, không ngờ tôi và Đồng Tịch phối hợp cực kỳ ăn ý. Tôi có ý định gì trong đầu, chưa cần mở miệng, anh ta đã hiểu rồi. Hơn nữa, anh ta ra tay còn tuyệt tình hơn cả tôi. Thật không hỗ là cung linh của tôi nha. Đủ độc.
Thâu Đêm Suốt Sáng thấy tình hình bất lợi liền quyết định rút lui. Không ngờ cô ta hiểu về binh pháp ghê chứ. Đánh không lại thì chạy.
Sau khi bọn họ bỏ đi, ba người chúng tôi thở dài một hơi. Chỉ có Lam Khải Y là đau lòng muốn chết, bởi vì chiến đấu đoàn của hắn hiện giờ chỉ còn khoảng 200 người. Tổn thất gần 3/4 nhân mã. So với Thập Tự Thiết Tường Vi còn muốn thảm trọng hơn. Không có biện pháp, mặc dù bên này có 3 đại cao thủ là chúng tôi đây, nhưng với bang chiến thì cá nhân chỉ là một lực lượng nhỏ bé. Muốn giành thắng lợi trong bang chiến, phương pháp duy nhất là nâng cao sức chiến đấu của toàn bang hội.
Nhìn bộ dáng uể oải của Lam Khải Y, tôi có chút không đành lòng. Anh chàng này làm người cũng không tệ. Đầu năm nay kiếm chân quân tử rất khó a~
“Lam Khải Y, lần này thật sự cám ơn sự giúp đỡ của Phong Bạo Quân Đoàn, không ngờ lại khiến bên anh chết nhiều người như vậy, e rằng tiền an ủi thành viên sẽ tốn không ít. Tôi không có tiền, chỉ có 1 kiện trang bị xem như là quà tạ lễ.” – nói xong tôi ném Thu Thủy kiếm cho anh ta.
“Không cần đâu Nhện, chúng ta là bạn bè, đó là chuyện nên làm.” – vừa nói vừa luồn cây kiếm trả lại cho tôi.
Tôi khoát tay: – “Đồ vật tôi đã giao ra rồi thì không bao giờ lấy lại. Nếu anh không thích thì cứ đem bán lấy tiền đền bù cho các huynh đệ trong bang. Xem như đó là một chút tâm ý của tôi.”
Tôi nói xong, cũng không chờ Lam Khải Y trả lời, đã cùng Đồng Tịch và Hằng quay đầu đi thẳng vào hoàng cung.
Lam Khải Y cầm trường kiếm, đứng chết trân nửa ngày mới hồi tỉnh, nhưng đến lúc đọc thuộc tính của cây kiếm thì lại kinh hoàng la lên: – “Linh… linh khí…” – sau đó lại ngây dại đứng chết trân thêm một lúc nữa.
Nghe tiếng hét của Lam Khải Y, vài thành viên còn sót lại của Phong Bạo Quân Đoàn lập tức chạy lại vây quanh hắn.
“Cái gì? Linh khí? Cho xem với. Cho xem với.”
“Oa… đúng là linh khí nha.” – tỏng tỏng ~ tiếng nước miếng nhiễu
“Biến thái a… cực kỳ biến thái…”
Mọi người truyền tay nhau xem một vòng, sau đó Thu Thủy Kiếm trở về trong tay của Lam Khải Y. Lúc này, đệ nhất đoàn trưởng không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
“Lão đại, người tên Nhện kia rốt cuộc là ai vậy? Vừa khoát tay liền ném ra linh khí, đúng là xa xỉ. Nhưng top 3 của hội đấu võ không có tên cô ta. Vậy cô ấy lấy linh khí ở đâu ra? Chẳng lẽ cô ấy có thực lực đối đầu với Linh thú hay sao?”
Lam Khải Y mờ mịt lắc đầu: – “Từ lúc tiến vào trò chơi và gặp được cô ấy, ta chưa lần nào đoán đúng thực lực của cô ấy hết. Chỉ biết cô ấy rất lợi hại, còn lợi hại đến trình độ nào thì ta không biết. Mà thôi, không nói nữa. Tạm Thời Hết Tiền, cậu nói thử xem, linh khí này chúng ta nên giữ hay nên bán để lấy tiền an ủi anh em?”
Tạm Thời Hết Tiền nghĩ nghĩ: – “Bang chủ, hiện tại trong Hồng Hoang chỉ có vài món linh khí, nếu bán đi thì thật đáng tiếc, không bằng cứ giữ lại mà dùng.”
Lam Khải Y cười khổ: – “Lần này chúng ta chết nhiều người như vậy. Dựa theo bang quy, phải trả rất nhiều tiền an ủi cho các anh em. Phong Bạo Thành chỉ mới xây xong, tài chính còn đang thiếu thốn, nếu không bán thanh kiếm này, lấy đâu ra tiền để đền bù.”
Tạm Thời Hết Tiền không trả lời, chỉ vụng trộm gửi đi vài tin tức. Sau đó bọn họ trở về tổng đàn của Phong Bạo Quân Đoàn. Vừa bước chân vào cửa, Lam Khải Y sợ hãi kêu lên một tiếng, bởi vì toàn bộ thành viên vừa tham gia chiến đấu đã tụ tập trong sân, một mảnh đen ngòm toàn là đầu người với đầu người, hơn một ngàn cặp mắt chằm chằm nhìn vào Lam Khải Y.
Một thành viên thân cận mở miệng đầu tiên: – “Bang chủ, anh không cần cảm thấy khó xử. Tài chính của bang hội đang gặp khó khăn, chúng tôi đều biết. Chúng tôi còn chưa túng thiếu đến mức mở miệng đòi vài đồng bạc kia. Bang chủ, anh hãy giữ lại linh khí mà dùng. Tiền rất dễ kiếm nhưng linh khí không phải muốn có là được.”
“Đúng vậy.” – một đám người mở miệng phụ họa – “Bang chủ của Phong Bạo Quân Đoàn chúng ta cũng có linh khí rồi. Chuyện này nói ra rất thể diện a~ Bang chủ, tiền bạc thì tính cái gì. Hơn nữa, lần chiến đấu vừa rồi cũng không phải là mệnh lệnh của bang chủ. Đó là do chúng tôi tự nguyện. Cho nên, chúng tôi không cần phí an ủi.”
“Sản nghiệp của Phong Bạo Quân Đoàn nhiều như vậy, sớm muộn gì mỗi người chúng ta cũng sẽ trở thành tài chủ của Thực Nguyệt Thành, không cần gấp gáp làm gì a~”
Lam Khải Y nhìn một vòng, thật không biết nên nói gì. Lúc này, hắn mới hiểu vì sao trong số 20 người thì Thượng Quan Tường lại chọn hắn để giao chức bang chủ của Phong Bạo Quân Đoàn. Bởi vì hắn là người không có ngạo khí thiếu gia nhất, lại chịu hòa đồng với giới bình dân. Chính những phẩm chất này đã giúp hắn giành được nhân tâm.
Trên thế giới này, Thiên Lý Mã khó kiếm nhưng Bá Nhạc(*) lại dễ tìm. Thượng Quan Tường chính là hiện thân của Bá Nhạc. Chỗ lợi hại nhất của tên kia là biết nhìn người và biết dùng người đúng nơi đúng chỗ. Nghĩ tới đây, Lam Khải Y chợt nhớ lời nhận xét của Thượng Quan Tường về Nhện: – “Cô nàng này rất thông minh nhưng lại không có dã tâm, cho nên không thể làm nên chuyện lớn. Hơn nữa, cô ta không có ý thức về đoàn đội, không hữu dụng gì với chúng ta.”
Thất ca a~ mặc dù em rất tin tưởng con mắt nhìn người của anh, nhưng em lại có trực giác, lần này, anh nhìn nhầm người rồi… Đây là suy nghĩ trong lòng của Lam Khải Y.
(***Giải thích về Bá Nhạc: theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc là tên của một vị thần cai ngựa trên thiên đình, rất giỏi về xem tướng ngựa. Người ta dùng từ Bá Nhạc để tán dương một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người biết trao cơ hội để người khác trổ tài***)
o0o
Ba người chúng tôi thuận lợi đi vào hoàng cung của Thực Nguyệt Thành. Hằng thuận lợi lấy được thẻ bài, chọn được chức thái phó. Cái chức vụ này đó mà, chính là thầy giáo của hoàng tử, phụ trách dạy cho hoàng tử tri thức cùng võ thuật. Trải qua vài lần khảo hạch, mấy vị đại thần rất hài lòng với thực lực của Hằng, thế là Hằng thuận lợi trà trộn vào hạch tâm của nhóm chính trị gia. Điều duy nhất tôi nghĩ không ra là, vì sao Minh Vương lại muốn Hằng tới nơi này? Hỏi Hằng thì anh ta không chịu nói. Hỏi Đồng Tịch thì anh ta bảo không biết. Bày đặt thần thần bí bí, không biết bọn họ đang âm mưu gì đây nữa!!
Được rồi, nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa. Đây chính là nguyên tắc làm người của tôi. Sau khi yêu cầu Hằng thăng cấp nghề thợ mộc, tôi và Đồng Tịch liền cáo biệt Hằng.
Ra khỏi hoàng cung, Đồng Tịch hỏi: – “Tri Chu, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Đương nhiên là về Yêu Hồ tộc rồi. Tôi muốn đi đánh thức Bạch Trạch.” – tôi cười tủm tĩm đáp lại.
Thật ra tôi còn có chủ đích khác, chính là cần thời gian để nghiên cứu mũi tên mới. Hiện tại tôi chưa thể sản xuất thú máy, nhưng ám khí thì tôi có đủ đồ nghề rồi. Tôi đã đắc tội với Thập Tự Thiết Tường Vi, nhất định bọn họ sẽ không ngừng đuổi giết tôi, nhiều đồ chơi phòng thân thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn. Tôi còn chưa trở thành yêu quái, cần phải thận trọng trước sau. Hừ… chờ tôi biến thành yêu quái rồi thì… tôi cóc sợ ai nữa nha~
Vì muốn mau chóng trở về Yêu Hồ tộc, tôi và Đồng Tịch trực tiếp sử dụng ngự không phi hành.
Có một chuyện đã diễn ra sau lưng tôi mà tôi không được biết. Chính là… Lam Khải Y đem sự tình ngày hôm nay nói cho Tiểu Lược nghe, Tiểu Lược kể lại cho Thú Thú biết, Thú Thú nhỏ to gì đó với Soái Ca. Thế là, Phong Bạo Quân Đoàn và Triệu Hoán Liên Minh trở thành đồng minh ngoài biên giới vượt lãnh địa, ký kết hiệp nghị đồng lòng hỗ trợ lẫn nhau cùng đối phó Thập Tự Thiết Tường Vi. Nói cách khác, chuyện ân oán cá nhân giữa tôi và Thập Tự Thiết Tường Vi bỗng nhiên trở thành ngòi nổ châm mồi cho một trận bang chiến giữa tam đại bang phái. Mà ngược lại, bản thân tôi thì không bị liên lụy gì cả. Tôi… đúng là có tiềm chất hồng nhan họa thủy a~
Vào đến lãnh địa của Hỗn Loạn Chi Đô, nguyên lực của tôi gần cạn đáy. Dù sao nơi này là chốn hoang vu, rất khó đụng độ với đám người Thập Tự Thiết Tường Vi, thế là tôi và Đồng Tịch cùng hạ xuống đất, bắt đầu đi bộ.
“Ta nói này Tri Chu, bình thường ngươi chẳng chịu nghiêm túc tu luyện gì cả, nguyên lực chỉ có chút tẻo, mới bay một hồi đã hết sạch. Lỡ như gặp phải truy binh, ngươi làm sao chạy trốn a~” – Đồng Tịch bất mãn dạy đời tôi.
Được lắm, tên này một chút cũng không có tự giác của một cung linh. Suốt ngày nói tôi là chủ nhân nhưng có bao giờ xem tôi là chủ nhân thật sự đâu. Lúc nào cũng nhìn tôi như một đứa nhóc, lải nhải giáo huấn mãi thôi. Mặc dù anh ta đúng là nhiều hơn tôi cả ngàn tuổi, nhưng mà… dù sao tôi cũng là thanh niên trưởng thành rồi a~
Tôi u oán nhìn Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, bộ ít nói một chút thì anh sẽ chết hả. Anh tu luyện hơn 1 ngàn năm, nguyên lực đương nhiên mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi mới tu luyện không lâu, có được chừng này là giỏi lắm rồi. Dục tốc bất đạt (gấp gáp sẽ không thành công), Đồng Viêm đã nói như vậy. Tu luyện là phải nhắm vào chất lượng, quá nóng lòng sẽ khó thành công. Tốc độ tu luyện của tôi rất là khoa học, nếu tôi cũng sống đến 1 ngàn tuổi, khẳng định còn lợi hại hơn cả anh.”
Đồng Tịch bĩu môi liếc mắt, một bộ không thèm để ý. Tên này… tên này dám khinh bỉ tôi ~~~
Lúc này, có âm thanh nhắc nhở vang lên. Bên ngoài có người tìm. Tôi lập tức chào Đồng Tịch, thoát khỏi trò chơi. Tôi biết đám cầm thú cùng phòng ký túc xá sẽ không quấy rầy khi tôi đang ở trong game, trừ phi có chuyện cực kỳ quan trọng.
Quả nhiên, tôi vừa tháo mũ trò chơi thì Tiểu Ngư đã thông báo: – “Sâu, vừa rồi phòng hiệu trưởng vừa gọi điện tới, bảo bà phải đến trình diện. Bà rốt cuộc đã làm chuyện tày trời gì? Có thể kinh động đến cái người thần bí nhất của trường là thầy hiệu trưởng hả?”
Tôi nhún vai, giả vờ ngây thơ: – “Tui làm sao mà biết. Để tui đi xem sao.”
Tôi mặc thêm cái áo khoác rồi đi khỏi ký túc xá.
Dọc đường đi, tâm trạng của tôi rất bất an. Tôi thi đậu vào trường này đâu dễ dàng gì. Nếu vì… cái chuyện kia mà bị đuổi học thì tôi còn mặt mũi đâu mà nhìn ai chứ. Haiz… sao lại xui xẻo như vậy a~ Đúng là lòng hiếu kỳ có thể giết người. Về sau, tôi nhất định không bao giờ làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
Với tâm trạng ảo não và hối hận, tôi bước vào phòng hiệu trưởng. Trong lòng tôi hạ một quyết tâm, nếu ông ta thật sự muốn đuổi học tôi, tôi sẽ liều chết, đem chuyện nhà trường chế tạo sinh vật não tung hê lên. Hừ, đến lúc đó, bọn họ sẽ trở thành tâm điểm của sự chỉ trích, sẽ không có thời gian đi đối phó với tôi. Thế giới này, ai sợ ai!!!
Tôi ngồi đợi trên sofa một lát thì thầy hiệu trưởng xuất hiện. Ông ta ngồi vào ghế đối diện, bưng ly trà nóng trên bàn, chỉ vào cái tách đặt trước mặt tôi: – “Đây là trà Long Tĩnh đệ nhất đó. Trò uống thử đi.”
Nếu ông ta không muốn đi vào vấn đề chính thì tôi cũng chẳng ngu dại gì mà khơi nó lên. Thế là, tôi cầm lấy ly trà, đưa lên mũi ngửi… ồ, quả nhiên là trà ngon… một cổ mùi hương thơm mát chui vào mũi, thấm vào phổi, tôi nhịn không được nhấp thử một ngụm. Cho đến bây giờ, tôi vẫn tin rằng thức uống ngon nhất thế giới chính là trà của TQ. Mặc dù tôi không hiểu biết gì về trà, không đủ công lực để bình phẩm xem loại trà này ngon đến mức nào, chỉ có thể phán 2 chữ “dễ uống”. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, sau khi uống vào, lục phủ ngũ tạng đều phấn chấn hẳn lên, nhất là trong miệng cứ lẩn quẩn một hương thơm thanh thanh ngọt ngọt.
Kế tiếp, tôi bưng ly trà tu ừng ực một phát hết luôn, không hề giữ gìn hình tượng gì ráo trọi. Đặt ly trà xuống bàn, tôi thản nhiên nhìn về phía thầy hiệu trưởng, chuẩn bị nghe ông ta phán xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.