Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần

Chương 10:




Trần Ân Hạo đã nằm viện mười hai ngày, ngày mai anh sẽ được xuất viện.
Cả buổi chiều Mạc Uyển Như cứ tươi cười, hớn hở, đi đi lại lại trong phòng, rồi tự độc thoại: “Ân Hạo, anh nói xem ngày mai phải đi đâu chúc mừng đây? Đi hát karaoke, hay đi ăn BBQ? Em thấy tổ chức một bữa tiệc tại nhà là hay nhất, chúng ta sẽ mời thật nhiều bạn bè tới dự. Ân Hạo, anh xuất viện rồi có quay lại thị trấn Hạnh Phúc nữa không? Em nghĩ chắc anh cũng chẳng quay lại đó làm gì. Nhà anh ở thành phố Mộng Ảo cơ mà. Nhưng nếu anh tới đó, có thể tới nhà em ở. Nhà em rất rộng, rất nhiều phòng...”
Nhược Nhược và Trần Ân Hạo chỉ im lặng nhìn nhau, chẳng ai bảo ai liền gượng cười vẻ buồn bã.
Nhược Nhược định đến để giúp anh thu dọn đồ, ai ngờ quần áo, đồ đạc của anh đều được một cô giúp việc thu dọn đâu vào đấy rồi, chỉ còn chờ ngày mai tài xế đưa bà Trần tới làm thủ tục xuất viện rồi đón anh về nhà nữa thôi. Cuộc sống của người giàu đúng là khác hẳn những gia đình bình thường như nhà cô.
Nhược Nhược nhàn rỗi, đành ngồi một bên nghe Mạc Uyển Như thao thao bất tuyệt về kế hoạch chúc mừng. Trần Ân Hạo cũng cùng cảnh ngộ với cô. Cứ tưởng Mạc Uyển Như chỉ nói vài phút thôi, ai dè nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô ta vẫn cất cao giọng luyên thuyên. Nhược Nhược và Trần Ân Hạo nghe mà váng cả đầu, chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Bỗng Nhược Nhược nghĩ ra chuyện gì đó. Cô rút trong cặp sách ra một cuốn vở ghi chép, lật một trang giấy trắng, lấy bút hí hoáy viết. Viết xong, thừa lúc Mạc Uyển Như không để ý, cô đưa nhanh cuốn vở cho Trần Ân Hạo.
Trần Ân Hạo hiểu ý, lập tức đón lấy cuốn vở. Trên đó viết nắn nót: “Hay là ngày mai chúng ta ra viện sớm một chút rồi tới công viên chơi?”
Trần Ân Hạo khẽ cười, ngẩng lên nhìn cô. Vừa phát hiện Trần Ân Hạo đang nhìn mình, Nhược Nhược liền chỉ về phía Mạc Uyển Như, đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho anh đừng nói gì cả.
Trần Ân Hạo cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn gật đầu ưng thuận.
Hôm sau là thứ Bảy, Nhược Nhược không phải đi học. Mới sáng sớm cô đã tới bệnh viện. Trần Ân Hạo cũng dậy thật sớm, thay quần áo rồi ra cổng viện chờ cô. Nhược Nhược vừa đến, hai người liền đi ngay.
Đầu tiên, Nhược Nhược và Ân Hạo tới công viên lớn nhất trong thành phố, hết chơi tàu lượn siêu tốc, rồi lại chơi đu quay, lái tàu thủy... Hai người gần như thử hết các trò chơi.
Sau bữa trưa, họ đi leo núi, đến thăm ngôi chùa nghe nói là linh thiêng nhất ở đây, cùng nhau cầu bình an. Lúc họ xuống núi, trời đã xế chiều. Mặt trời chênh chếch trên đỉnh núi, chân trời được phủ một màn ánh sáng đỏ ửng, những đám mây đủ hình thù đủng đỉnh trôi theo chàng gió đa tình. Mùi thức ăn thơm phức theo gió đưa tới.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy.”
Nhược Nhược chỉ về phía chân trời, ráng chiều nhuộm đỏ cả khuôn mặt cô. “Thoáng cái đã hết một ngày rồi.”
“Không chơi nữa, anh đưa em ra bến xe, nếu về muộn quá, hai bác ở nhà sẽ lo đấy.”
Trần Ân Hạo kéo tay cô đi về phía bến xe buýt. “Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đi chơi.”
“Được không? Vậy thì thích quá!” Nhược Nhược vui sướng vỗ tay, cô bỗng nảy ra một ý: “Ân Hạo, mai anh có rảnh không?”
“Có chuyện gì không?”
“Hay là mai mình đến Nhã Đằng Các ăn cơm đi. Em nhớ ở thành phố này cũng có nhà hàng Nhã Đằng Các.”
Cô nhớ Lệ Lệ từng nói, trước đây Lâm Tiểu Cáp đã hẹn cô tới Nhã Đằng Các để tỏ tình với cô, tuy không thành công, nhưng Trần Ân Hạo ắt hẳn còn chút ấn tượng về chuyện này. Hiện giờ tình cảm giữa cô và anh đã tốt hơn nhiều so với dạo anh mới hồi phục trí nhớ, phải tiến thêm một bước, cô sẽ bày tỏ tình cảm với anh tại Nhã Đằng Các, biết đâu anh sẽ nhớ lại điều gì đó.
Trần Ân Hạo không hề hay biết những suy nghĩ đó của Nhược Nhược, chẳng chút phân vân liền đồng ý: “Được!”
“Vậy bảy giờ tối mai chúng ta gặp nhau tại Nhã Đằng Các ở thành phố Mộng Ảo.”
Hẹn Trần Ân Hạo xong xuôi, cô vui vẻ lên xe về nhà.
Hôm sau, tới giờ hẹn, Nhược Nhược trang điểm và ăn mặc giống với lần Tiểu Cáp hẹn cô trước đây, vẫn chiếc áo choàng lửng khoác ngoài với bộ váy màu phấn hồng dài đến gối và đôi bốt màu trắng. Cô nghĩ rất đơn giản, ăn mặc giống với lần trước, sẽ càng giúp anh nhớ lại chuyện trước đây.
Vì không quen đường sá ở thành phố Mộng Ảo nên Nhược Nhược quyết định đi sớm nửa tiếng. Bởi vậy cô tới Nhã Đằng Các trước Trần Ân Hạo. Chẳng biết làm gì, Nhược Nhược đành ngồi chống cằm ngắm nhìn cách bài trí trong nhà hàng.
Nhã Đằng Các ở đây có phần hơi khác so với ở thị trấn Hạnh Phúc. Tuy đều nằm ở trung tâm của con phố mua sắm, nổi tiếng bởi những món ăn ngon, cách bài trí tráng lệ, giá cả cắt cổ và chất lượng phục vụ rất tốt, nhưng Nhã Đằng Các ở đây to đẹp hơn rất nhiều. Vẫn là tấm bình phong thanh tao, nhã nhặn, chiếc kệ gỗ Cẩm Lai, đèn pha lê Swarovski, nhưng ở đây trông chúng đẹp và lung linh hơn ở thị trấn Hạnh Phúc.
Điều duy nhất không khác biệt chính là cách bố trí trên bàn ăn. Chiếc khăn trải bàn theo phong cách Anh trang nhã, giữa bàn cắm một bông hồng, ngọn nến thơm ở góc bàn ấm áp tỏa sáng.
Nhược Nhược ngồi ngay ngắn, miệng ngậm chiếc ống hút.
Hôm nay cô không hồi hộp như lần trước, ngược lại cô rất bình tĩnh. Có thể do tình thế thay đổi, lần trước người định tỏ tình là Tiểu Cáp, còn lần này đổi lại là cô, nắm thế chủ động nên cô không thấy hồi hộp nữa.
Trong lúc đó, Trần Ân Hạo vẫn ở nhà, ngắm mình trong gương...
Một chàng trai đĩnh đạc lại không khác gì một cô gái, cầm chiếc gương soi đi soi lại, thật quá điệu đà. Nếu là bình thường, có đánh chết anh cũng chẳng đời nào làm cái chuyện buồn cười như vậy. Nhưng hôm nay, đến chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, cứ nghĩ một lát nữa anh sẽ tới chỗ hẹn với Nhược Nhược, tim anh lại đập thình thịch, rồi không hiểu sao anh lại soi gương, ngắm kỹ xem mình ăn mặc như thế đã chỉnh tề hay chưa, trên mặt có vết lem nào không.
Trần Ân Hạo cũng thấy bực bội vì hành động của mình nhưng anh không sao kiềm chế được.
Khó khăn lắm mọi thứ mới hoàn tất, Trần Ân Hạo tự tin xuất phát. Ai dè mới xuống lầu anh gặp ngay Mạc Uyển Như. Có vẻ như cô ta đã đứng đó rất lâu rồi.
“Sao em lại ở đây?” Trần Ân Hạo ngạc nhiên hỏi. “Em đợi anh.”
Mạc Uyển Như nhìn anh vẻ hờn giận, trách móc: “Tại sao hôm qua anh không đợi em mà đã xuất viện rồi? Hôm qua, anh hẹn với Nhược Nhược đúng không?”
Trần Ân Hạo chau mày, không trả lời mà hỏi lại: “Sao em biết nhà anh ở đây?”
“Tập đoàn Trần Thị danh tiếng như vậy, ba anh suốt ngày xuất hiện trên báo chí với truyền hình, cả thành phố này ai chẳng biết gia đình anh. Em chỉ hỏi một người là biết nhà anh nằm trong khu này, đến khu này rồi em lại hỏi người bảo vệ. Thế nào, em thông minh đấy chứ?” Mạc Uyển Như dương dương tự đắc với chiến tích của mình.
“Uyển Như, bây giờ anh phải đi, gặp em sau nhé!” Trần Ân Hạo nhẫn nại nói hết câu mới quay người định bỏ đi.
Mạc Uyển Như vội kéo anh lại, không vui hỏi: “Anh định đi đâu?”
Trần Ân Hạo chau mày không nói gì.
Mạc Uyển Như nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, liền hiểu ngay ra: “Anh có hẹn phải không? Với ai? Chẳng lẽ là Lâm Nhược Nhược?”
Trần Ân Hạo vẫn không nói câu nào.
Mạc Uyển Như biết mình đoán đúng, cô ta vội nắm chặt lấy áo anh, chạy lên phía trước nói: “Em không cho anh đi!”
“Uyển Như, đừng gây chuyện nữa. Thường ngày em ngang ngược, vô lý, chỉ vì muốn tách anh khỏi Nhược Nhược đã bày ra không ít trò rồi, nể tình em là ân nhân cứu mạng của anh và Nhược Nhược, anh không so đo với em. Nhưng tối nay thì không được, cuộc hẹn tối nay rất quan trọng với anh, em còn gây chuyện nữa, anh sẽ tức giận đấy.”
Mạc Uyển Như chết lặng, nhìn anh trân trân, hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
Trần Ân Hạo nhìn cô hồi lâu, đắn đo một chút rồi nói tiếp: “Em vẫn để bụng chuyện Nhược Nhược từ chối anh trai em nên lúc nào cũng muốn làm khó dễ cô ấy. Em tiếp cận anh cũng là vì không muốn anh và Nhược Nhược bên nhau, kể cả chuyện em cướp bạn trai cũ của Nhược Nhược, anh đều biết hết.”
Mạc Uyển Như kinh hãi, tay buông thõng, mắt vẫn trân trân nhìn Trần Ân Hạo: “Anh hồi phục trí nhớ rồi sao?”
“Không!”
“Vậy làm sao anh biết? Là Lâm Nhược Nhược nói phải không?” Mạc Uyển Như nheo nheo cặp mắt gian xảo. “Ân Hạo, anh nghe em nói, mọi chuyện không phải như vậy đâu, là Lâm Nhược Nhược, cô ta...”
“Uyển Như, đừng chối quanh nữa, đừng để anh thất vọng về em thêm nữa.”
Trần Ân Hạo ngắt lời cô ta. “Chắc em cũng biết đám thám tử chứ? Chỉ cần bỏ tiền ra, bọn họ có thể điều tra cho em mọi thông tin em cần. Ba anh làm kinh doanh, anh cũng học tài chính, người làm kinh doanh luôn rất thận trọng, ba em cũng làm kinh doanh, điều này chắc em cũng rõ?”
“Anh... anh điều tra em?”
“Không, không chỉ có em, còn có cả Lâm Nhược Nhược. Em cũng biết, những gia đình có chút tiền bạc thường rất ít khi tiếp xúc với người lạ, bọn họ đều sợ bị lợi dụng, tống tiền, anh không phải ngoại lệ.”
Trần Ân Hạo thẳng thắn nói, rồi lựa lời khuyên nhủ: “Uyển Như, thật ra em là một cô gái tốt, vì sinh ra trong một gia đình giàu có, lại được ba mẹ và anh trai hết sức cưng chiều nên tính cách có phần bướng bỉnh cũng là chuyện bình thường. Tuy em vì chuyện của anh trai mà báo thù Nhược Nhược, nhưng việc em tìm người tới cứu Nhược Nhược và anh cũng đủ chứng minh em là người tốt. Anh nghĩ em nên quên chuyện anh trai bị từ chối đi. Tình yêu là chuyện của hai người, miễn cưỡng ở bên nhau không thể có hạnh phúc được.”
Vừa nghe nhắc tới anh trai mình, Mạc Uyển Như lập tức bị kích động, cô ta hét lên: “Không! Anh chẳng hiểu gì hết.”
“Không phải anh không hiểu, mà là tại em quá cố chấp. Em thử nghĩ xem, dù em có tìm mọi cách báo thù Nhược Nhược, cô ấy vẫn không thích anh trai em, thậm chí vì những việc làm của em mà cô ấy càng thêm ghét anh ấy. Cho dù một ngày nào đó, Nhược Nhược vì không chịu nổi em mà chấp nhận đến với anh trai em, nhưng em có dám đảm bảo Nhược Nhược sẽ yêu anh ấy không? Em có dám đảm bảo họ sẽ hạnh phúc không? Hơn nữa, theo anh được biết, anh trai em đã có bạn gái rồi, những việc làm của em cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em cố gắng làm gì? Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ tới việc thù hận sẽ làm em mờ mắt, vì báo thù em có thể đánh mất tình yêu thực sự của mình sao?”
Tuy những lời Trần Ân Hạo nói chẳng dễ nghe, nhưng Mạc Uyển Như không thể không thừa nhận anh phân tích rất hợp tình hợp lý. Cô dần lấy lại bình tĩnh, ánh mắt giận dữ cũng dịu đi: “Thật như vậy sao? Em vì thù hận mà đánh mất tình yêu thực sự của mình sao?” Dáng vẻ cưng chiều, phục tùng của Hoàng Lạc Thiên chợt hiện lên trong đầu cô.
Thấy Mạc Uyển Như trầm tư, Trần Ân Hạo khẽ cười nói tiếp: “Đúng thế, vì thế hãy rũ bỏ thù hận. Đừng vì chút chuyện vớ vẩn này mà để tuột mất hạnh phúc của mình, như vậy không đáng đâu.”
Nghe xong câu đó, bao nhiêu thù hận trong lòng Mạc Uyển Như bỗng như tan biến. Tuy đã nghĩ thông nhưng vì lòng sĩ diện, cô ta vẫn kiêu ngạo nói: “Thôi được! Anh nói cũng có lý, nể tình mấy câu đó, em tạm thời tha cho anh và Lâm Nhược Nhược.”
Đúng là một cô gái cao ngạo!
Trần Ân Hạo mỉm cười, khẽ ôm lấy cô nói: “Chúc mừng vì em đã nghĩ thông. Chúc em sớm tìm được tình yêu của mình!”
Trong lúc Trần Ân Hạo nói chuyện với Mạc Uyển Như, Nhược Nhược không ngừng xem đồng hồ.
Đã tới giờ hẹn, sao Trần Ân Hạo vẫn chưa tới? Hay là anh ấy quên mất rồi?
Không thể nào, trí nhớ của Trần Ân Hạo rất tốt, tuy chưa thể nhìn một lần là nhớ, nhưng tuyệt đối không có chuyện quên.
Mấy phút nữa lại trôi qua, vẫn chẳng thấy bóng dáng Trần Ân Hạo đâu. Nhược Nhược bắt đầu lo lắng liệu có phải trên đường tới đây anh đã gặp phải chuyện gì rồi không.
Thời gian cứ thế trôi đi, càng lúc cô càng sốt ruột. Cuối cùng, không thể ngồi chờ thêm được nữa, cô vội vàng thanh toán rồi chạy tới nhà Trần Ân Hạo.
Ai ngờ, khó khăn lắm cô mới hỏi thăm được địa chỉ nhà anh, rồi chạy một mạch tới đó thì cảnh tượng cô nhìn thấy lại không như cô tưởng tượng. Trần Ân Hạo lại đang cười nói thân mật với Mạc Uyển Như.
Nhược Nhược đứng cách bọn họ một quãng xa, cô không nghe rõ Mạc Uyển Như nói những gì, nhưng vẻ thân thiết cùng nụ cười hiếm hoi của anh khiến trái tim cô tan nát.
Cô đợi anh ở nhà hàng lâu như vậy, cô lo anh đã gặp chuyện, còn vì anh mà tức tốc chạy tới đây. Kết quả, anh lại ở đây cười cười nói nói với Mạc Uyển Như. Như thế là sao?
Nhược Nhược thấy uất ức vô cùng, định tới tìm anh hỏi cho ra nhẽ thì thấy anh ôm Mạc Uyển Như.
Từ trước tới giờ anh còn chưa cầm tay cô lấy một lần, vậy mà hôm nay anh lại ôm Mạc Uyển Như.
Nhược Nhược chết lặng, nhìn hai người tình tứ ôm ấp, nước mắt cô rơi lã chã, bàn tay giữ chặt miệng chỉ sợ hễ buông tay cô sẽ òa khóc.
Tại sao anh có thể hẹn hò với Mạc Uyển Như vào đúng ngày đã hẹn cô?
Tại sao trong lúc cô sốt sắng đợi chờ, anh lại có thể ở đây mà âu yếm Mạc Uyển Như?
Sao anh có thể?
Nhược Nhược khóc nấc, rồi không cần biết có bị bọn họ phát hiện ra hay không, cô quay phắt người chạy một mạch về phía bến xe.
Tiếng bước đi nặng trĩu nện xuống mặt đường như tiếng trái tim đang tan vỡ.
Từ hôm đó, Nhược Nhược không gặp lại Trần Ân Hạo nữa, cũng không nghe được tin gì về anh.
Tuy biết rõ anh sẽ chẳng bao giờ thích cô, nhưng cô vẫn muốn qua Mạc Uyển Như nghe ngóng tin tức về anh. Điều kỳ lạ là hai người họ cứ như hẹn trước với nhau, đến cả Mạc Uyển Như cũng tránh mặt cô, không cãi nhau với cô nữa, cũng chẳng xuất hiện trước mặt cô, nhìn thấy cô từ xa là tránh mặt.
Trần Ân Hạo giờ đây như một giấc mộng, tình cờ bước vào cuộc sống của cô, sáng hôm sau cô tỉnh lại thì mọi thứ đều biến mất.
Đôi lúc bất chợt nghĩ tới anh, tim cô lại nhói lên. May mà sắp tới ngày thi đại học, khối lượng bài tập khổng lồ đè lên đầu khiến cô không còn thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa.
Chỉ cần không nghĩ tới, tự khắc trái tim sẽ bình tĩnh lại, không nghĩ tới, sẽ không thấy đau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, kỳ thi đại học đã kết thúc.
Mới rũ bỏ được gánh nặng trên vai, đám học sinh hăm hở rời khỏi ngôi trường đã gắn bó với mình suốt ba năm trời.
Trong lớp 12A2 chỉ còn lại Nhược Nhược và Lệ Lệ.
Lệ Lệ thu dọn xong xuôi mọi thứ, quay sang nhìn Nhược Nhược thong thả thu dọn từng quyển vở, hỏi: “Nhược Nhược, đồ của tớ dọn xong hết rồi, cậu cần tớ giúp một tay không?”
“Không cần đâu, một mình tớ làm được rồi.”
Nhược Nhược nhìn cô bạn thân, chần chừ một lát rồi nói: “Lệ Lệ, hay là cậu về trước đi. Tớ... tớ muốn ở lại đây thêm một chút.”
Lệ Lệ nhìn cô bạn không chớp mắt, cô có thể đọc được mọi suy nghĩ trong đầu Nhược Nhược.
Nhược Nhược muốn lảng tránh ánh mắt đó, liền nghe Lệ Lệ nói: “Nhược Nhược, cậu lại nhớ tới anh ta rồi phải không?”
Nhược Nhược dừng tay, hồi lâu không trả lời. Lệ Lệ cũng đoán được câu trả lời. Cô thở dài, nói tiếp: “Tớ hiểu, vậy tớ về trước đây, cậu cũng đừng ở đây lâu quá nhé!”
Nhược Nhược gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô bạn rời khỏi lớp học. Trước khi ra ngoài Lệ Lệ không quên khép cửa lớp lại.
Lệ Lệ nói không sai, cô đang nhớ tới Trần Ân Hạo. Vườn hoa này, lớp học này, đâu đâu cũng ngập tràn kỷ niệm về Lâm Tiểu Cáp, đâu đâu cũng lưu lại hơi ấm của anh.
Mọi thứ nơi đây đều nhắc nhở cô, mọi thứ về Lâm Tiểu Cáp đều có thật.
Những thứ đó cũng là niềm an ủi duy nhất của cô. Nhưng ngay một chút an ủi đó ông trời cũng tước đoạt của cô. Thi đại học xong, cô phải rời khỏi nơi đây rồi. Sau này không còn được lặng lẽ ngồi đây mà hồi tưởng lại quãng thời gian êm đềm của hai người nữa.
Có lẽ đó là do duyên phận chăng?
Có lẽ cô và Trần Ân Hạo không có duyên với nhau, có mong muốn thế nào cũng vô ích. Nhược Nhược cúi gằm, mắt dần đỏ lên.
Đúng lúc ấy, có tiếng lách cách, cửa lớp mở ra, tiếng giày da quẹt trên nền xi măng vọng lại.
“Lệ Lệ, không phải cậu về rồi sao? Quay lại làm gì thế?” Nhược Nhược ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa lớp.
Cánh cửa mở rộng, ánh nắng cũng theo đó ùa vào lớp học, soi tỏ những hạt bụi li ti bay lất phất trong không khí.
Nhược Nhược thấy một người con trai đang đi về phía cô. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hào hoa, tuấn tú của anh trông bình lặng như mặt nước.
Cuốn sách trên tay Nhược Nhược rớt xuống, cô đứng lặng nhìn anh, ánh mắt như hờn trách: “Anh tới đây làm gì?” Nhược Nhược tỏ ra lạnh nhạt, cố gắng không để nỗi đau thể hiện ra ngoài.
“Anh tới tìm một thứ anh đã đánh mất.”
Trần Ân Hạo nhìn cô, từ từ bước tới trước mặt cô, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào và vẻ dịu dàng của anh khiến trái tim Nhược Nhược đập rộn ràng.
Lâm Nhược Nhược! Đến lúc nào rồi mà mày còn động lòng vì anh ta chứ? Sao mày ngốc vậy hả? Nhược Nhược thầm mắng mình, tự ép mình phải bình tĩnh, giọng lạnh tanh: “Tìm thấy chưa?”
Trần Ân Hạo vẫn cúi đầu nhìn cô chăm chăm, rồi khẽ gật đầu trả lời: “Tìm thấy rồi, nhưng anh không biết cô ấy có chịu cùng anh về nhà không?”
Nhược Nhược giật mình. Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ... anh đến tìm cô sao?
Trái tim cô càng lúc càng hỗn loạn. Cô quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt cháy bỏng của anh, lúng túng nói: “Vậy... anh tìm tiếp đi, tôi... tôi về trước đây...”
Nhược Nhược luống cuống đứng dậy, sách vở cũng chẳng buồn thu dọn nữa, định co cẳng chạy ra khỏi lớp học.
Trần Ân Hạo không nói gì, chỉ đứng lặng. Lúc cô chạy ngang qua anh, anh chìa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô.
Nhược Nhược lại giật mình, theo phản xạ cô vùng khỏi tay anh, không để ý tới vẻ đau buồn thoáng qua trong mắt anh, hoảng loạn lùi lại, cảnh giác nhìn anh, hỏi: “Trần Ân Hạo, anh muốn gì đây?”
Trần Ân Hạo im lặng mấy giây rồi nhìn cô, khẽ nói: “Nhược Nhược, anh có chuyện muốn nói với em.”
Giọng anh sao nghe nặng nề, khó nhọc đến vậy.
Nhược Nhược quay mặt đi, không nhìn anh: “Nói đi, tôi nghe đây.”
“Nhược Nhược, hôm đó không phải anh cố tình không tới.”
Anh nhìn cô, lại im lặng vài giây rồi mới bắt đầu kể lại câu chuyện. “Hôm đó, anh chuẩn bị tới chỗ hẹn, nhưng mới xuống lầu liền bắt gặp Mạc Uyển Như...”
Trần Ân Hạo mang hết những gì đã nói với Mạc Uyển Như thuật lại cho cô nghe.
Nghe xong, Nhược Nhược vui mừng quá đỗi. “Anh nói rằng, anh thất hẹn là vì muốn nắm lấy cơ hội thuyết phục Mạc Uyển Như không trả thù em nữa chứ không phải vì ghét em?” Cô nhìn anh, run run hỏi.
“Đúng thế!” Trần Ân Hạo thở dài, nói. “Lúc anh nói chuyện xong với Mạc Uyển Như và tới Nhã Đằng Các thì đã không thấy em đâu nữa rồi.”
Thảo nào không thấy Mạc Uyển Như tìm cô kiếm chuyện nữa, hóa ra vì Trần Ân Hạo đã thuyết phục được cô ta. Nhược Nhược thấy sống mũi cay cay. Cô khịt mũi, hờn tủi hỏi tiếp: “Vậy tại sao sau đó anh không tới tìm em?”
“Không, anh có tới.”
Trần Ân Hạo nắm lấy tay Nhược Nhược, xót xa nhìn cô. “Anh gọi điện cho em, nhưng bác trai nghe điện. Bác nói em sắp thi đại học rồi, mong anh trước khi kỳ thi kết thúc sẽ không tới làm phiền em. Ba mẹ em lúc nào cũng mong em đỗ đạt, bác sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của em. Anh hiểu. Về chuyện này, trước đây anh suy nghĩ không chu đáo, lúc đó anh không nên làm phiền em. Bây giờ em đã thi xong, anh có thể đến tìm em rồi, chỉ sợ không biết có phải quá muộn rồi không?”
“Không... không muộn.”
Nhược Nhược hạnh phúc đến phát khóc, cô sà vào lòng anh.
Trần Ân Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Từ khi em đi, anh thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa, đến cả làm bánh ngọt anh cũng không nổi. Nhược Nhược, anh biết rằng anh thích em mất rồi.”
Nhược Nhược thu người trong lòng anh, mỉm cười hạnh phúc, bao đắng cay, đau khổ, tủi hờn bỗng tan thành mây khói. Lúc này đây, cô đã hiểu tại sao ông trời lại để cho Trần Ân Hạo hồi phục trí nhớ. Thì ra đau khổ là để dọn đường cho hạnh phúc.
Nhược Nhược cười rạng rỡ nói ra điều đã cất giấu trong lòng từ lâu lắm rồi: “Trần Ân Hạo, em cũng thích anh.”
Anh im lặng giây lát, siết chặt vòng tay, nụ cười hạnh phúc cũng nở trên môi.
Ánh nắng chan hòa quấn quýt bên đôi trẻ, cơn gió mơn man mang theo lời chúc phúc tuyệt vời nhất của Thượng Đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.