Bạch Nguyệt Quang Của Thế Tử Nhân Đạm Như Cúc

Chương 1:




01
Sau khi đi kết giao buôn bán trở về, Trình Gia Hứa đã chuyển Bạch Nguyệt Quang, người đã biến mất mấy năm nay, vào tiểu viện mới xây của Hầu phủ.
Những cây tre xanh vốn được trồng cho ta, nay đã bị chặt tận gốc, vứt vào góc, bám bụi.
Ta hỏi Trình Gia Hứa điều này có nghĩa là gì.
Trình Gia Hứa đáp: “Nàng hiểu chuyện một chút, hãy để Mạn Mạn sống trong viện đi. Mạn Mạn đã chinh chiến vì đất nước, phủ Tướng quân và Hầu phủ lại là thế giao với nhau. Hóa ra lão Hầu tước đã bị hãm hại, Tướng quân vẫn nói chuyện chính nghĩa trong triều đình đã trở lại, chúng ta nên cùng nhau chăm sóc ngài ấy.”
“Phu quân thật sự suy nghĩ không thỏa đáng, Trác cô nương còn chưa gả đi, làm sao có thể sống một mình ở Hầu phủ, truyền ra ngoài thì nghe không hay. Nếu phu quân muốn giúp đỡ chiếu cố, hay là cho nàng ta thêm tiền nhé?”
“Tiền tiền tiền, nàng mở mồm ra là tiền, rốt cuộc thì nàng cũng là con gái của một gia đình thương gia, nàng có biết trên thế gian có rất nhiều chuyện, tiền không thể mua không!”
Ta choáng váng, đây là lần đầu tiên ta nghe Trình Gia Hứa nói chuyện với ta bằng giọng điệu như vậy.
Bạch Nguyệt Quang Trác Mạn Ninh nghe thấy tiếng động, vội vã ra khỏi phòng, nắm tay ta với vẻ mặt ân cần.
“Ta sớm đã nghe đến quý danh Bạch cô nương từ lâu rồi. Bạch cô nương đã vào Nam ra Bắc, muội không thấy giữa ta và Thế tử chỉ là huynh muội sao? Ngàn vạn lần đừng vì ta, khiến phu thê hai người xảy ra mâu thuẫn.”
“Trác cô nương hiểu lầm rồi, ta không có ý đó, ý ta là…”
Trác Mạn Ninh mỉm cười ngắt lời ta: “Ta còn tưởng muội muội không giống, muội là một người làm ăn, hiểu biết rộng rãi, nhưng không ngờ muội lại quan tâm quá mức. Chẳng lẽ Thế tử không đáng để muội tín nhiệm sao? Hơn nữa, ta đã ở biên cương đã nhiều năm, nhìn thấu mọi việc, nhân đạm như cúc, sẽ không bao giờ cùng muội tranh đoạt Thế tử. Chỉ vậy thôi, ta cảm kích lòng tốt của Thế tử, tốt nhất là ta vẫn nên đi.”
Nàng ta vừa nói đi, nhưng bước chân không hề di chuyển.
Tuy nhiên, Trình Gia Hứa lại tưởng thật, nắm lấy cổ tay nàng ta, cố gắng ngăn cản: “Tại sao phải đi? Có ta ở đây, ta còn có thể khiến muội không có chỗ để ở sao?”
Nói xong, hắn ta quở trách ta: “Sao nàng không thấu tình đạt lý như vậy? Mạn Mạn là ân nhân của Hầu phủ chúng ta! Nếu nàng không cho muội ấy ở lại, thì ta sẽ đi cùng muội ấy!”
Ta đông cứng tại chỗ.
Hồi lâu sau ta mới nghĩ đến việc đi tới giải thích, chỉ là ta cảm thấy không hợp lý, không có nghĩa là ta không đồng ý giúp đỡ ân nhân của hắn ta.
Không ngờ đến, ra đến ngoài viện, ở hòn non bộ, ta nhìn thấy hắn ta nắm tay nàng ta trìu mến.
“Xin lỗi Mạn Mạn, đều là lỗi của ta, khiến muội phải chịu ủy khuất rồi. Ta đã sống không tranh với thế gian hơn 20 năm, nhưng không ngờ lại lấy phải một nữ nhân xảo quyệt và xấu tính như vậy, thật là ngột ngạt.”
“Thế tử xin đừng phiền lòng, không phải ngài vẫn còn có ta sao, ta sẽ là tri kỷ của ngài. Trên đời này, có quá nhiều người khi nhìn thấy nam tử và nữ tử gần gũi, chỉ nghĩ đến chuyện bẩn thỉu mà thôi. Kỳ thực chính là trái tim của chính họ mà thôi.”
Hai người nói chuyện, tay trong tay.
Nhìn bóng lưng bọn họ, ta chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi chúng ta thành hôn.
...
02
Hai năm trước, Hầu phủ dính vào tai họa của triều đình và dần lụi tàn.
Trình Gia Hứa đã chủ động đến nhà ta, trước mặt phụ thân ta ngỏ lời kết thân với ta một cô nương tuổi đã lớn vẫn chưa gả đi ở trong kinh.
Phụ thân ta nói với hắn ta: “ Mặc dù nữ nhi của ta quả thực là trong khuê phòng chưa có hôn ước, nhưng Thế tử lại xuất thân từ một gia đình quý tộc. Nhi tử ta từ trước đến nay đã quen tự do phóng khoáng, sợ không thể làm tốt chức vị chủ mẫu của Hầu phủ.”
Trình Gia Hứa chắp tay thi lễ, cúi xuống thấp hơn nữa.
“Ta sớm đã nghe câu chuyện về Bạch cô nương từ lâu rồi, nàng còn trẻ nhưng có những hiểu biết sâu sắc về làm ăn buôn bán, nàng hoàn toàn không phải là một nữ nhi khuê các bình thường. Nếu ta có thể lấy Bạch cô nương làm thê tử, ta sẽ coi nàng như báu vật, trân trọng, bảo vệ và tôn trọng nàng cả đời.
Sau đó, cứ vài ngày hắn ta lại đến nhà ta để tặng tôi một số đồ vật nhỏ.
Bạch gia chúng ta là một thương nhân giàu có nổi tiếng, có thứ gì mà chúng ta chưa thấy qua?
Nhưng sự thận trọng và chân thành của hắn ta cuối cùng đã gây ấn tượng với phụ mẫu ta.
Phụ thân hỏi ý kiến ta, ta nói gả cũng được, miễn là hứa với ta ba điều.
Điều đầu tiên, ta thích tre xanh, muốn hắn ta đi ra vùng núi ngoại thành, vì ta mà đích thân đốn hạ mười cây xe tre xanh cho ta, ngụ ý thập toàn thập mỹ.
Trình Gia Húc không nói một lời lên ngựa rời đi. Khi quay lại, bàn tay hắn ta đầy vết phồng rộp.
Mười xe tre xanh đã được đưa tới, ta nhờ người chiết xuất nước tre rồi chuyển đến tiệm thuốc lớn nhất trong kinh.
Năm đó thời tiết không tốt, nhiều người bị ho, nước tre đã được sử dụng đúng cách, chữa khỏi bệnh cho nhiều người dân.
Ta nói với họ rằng đây là tâm ý của tiểu Thế tử.
Đột nhiên, người dân trong kinh thành cảm kích Thế tử, danh tiếng của phủ Thế tử ngày càng lớn.
Cũng chính vì vậy, mà sau khi lấy ta vào cửa, Trình Gia Hứa đã trồng tre xanh xung quanh Hầu phủ, gửi gắm lại những hồi ức chung của chúng ta, cũng có ngụ ý rằng mối quan hệ phu thê chúng ta cũng xanh tươi như tre xanh.
Vậy mà bây giờ hắn ta đã chặt hết số tre xanh mà hắn ta trồng cho tôi.
Điều thứ hai, ta muốn hắn ta để lại chứng từ, cả đời này chỉ có một người là ta.
Đêm tân hôn, ta gấp tờ giấy chứng từ, bỏ vào của hồi môn, kiêu hãnh nói:
“Thương nhân chúng ta đều sống chính trực. Một khi phu quân đã để lại dấu ấn lên giấy chứng từ, chàng chỉ có thể ở bên ta đến hết cuộc đời. Nếu chàng phụ ta, ta sẽ khiến chàng sống còn không bằng chết.”
Hắn ta mỉm cười ôm ta vào lòng: “Vậy vi phu nhất định phải sống trăm tuổi rồi.”
Vào ngày thứ hai sau tân hôn, hắn ta hỏi ta: “Nương tử, điều thứ ba là gì?”
Ta nói một cách thần bí: “Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, tạm thời cứ giữ vậy đi. Sau này ta nhớ ra, chàng chỉ cần làm là theo được.”
...
03
Ta đã nghĩ ra điều thứ ba rồi.
Chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp.
Trình Gia Hứa thực sự đã làm theo những gì hắn ta nói, bởi vì ta không đồng ý để Trác Mạn Ninh sống ở Hầu phủ, hắn ta cũng sẽ không quay về.
Người được phái đi hỏi thăm nói rằng Thế tử đã thuê một căn lầu ở bên ngoài và đang gióng trống khua chiêng cho người trang trí.
Hai xe hoa tươi được đưa đến hoa viên nổi tiếng trong kinh thành khiến mọi người bàn tán xôn xao.
“Người nào sống ở đây vậy, ra tay hào phóng thế?”
“Nghe nói hắn là tiểu Thế tử của Hầu phủ. Hắn chính là Thế tử, người đã cho mọi người nước tre, chữa bệnh ho cho mọi người vài năm trước. Căn phòng là mua cho cựu tướng trẻ Trác, vị tướng trẻ đã chinh chiến vì đất nước nhiều năm. Bây giờ phủ Tướng quân bị suy tàn, Thế tử rất cảm kích thế giao giữa hai nhà, nên đặc biệt tìm cho nàng một nơi như thế này.”
“Đây không đơn giản là ân nghĩa… chẳng qua Thế tử và tiểu Tướng quân, họ thực sự là một cặp bích nhân, ta nghe nói lúc trước họ thiếu chút nữa thì…”
Tiếng bàn tán của mọi người đến tai phụ mẫu ta, mẫu thân hỏi ta có cần họ ra mặt giúp đỡ không, nếu họ không được thì họ sẽ tìm người có thể đến giúp chúng ta làm hòa, tránh cho phu thê chúng ta thực sự không thể cứu vãn.
Ta cười: “Nếu có chuyện gì không thể cứu vãn, thì chỉ xem nữ nhi có muốn hay không thôi.”
Hắn ta thấy ta không đáp lại, Trình Gia Hứa lại càng làm ầm ĩ lên. Hắn ta đưa Trác Mạn Ninh đi khắp kinh thành vui chơi hưởng lạc mỗi ngày. Uống rượu ở Phàn lâu, ăn bánh bao ở quán ven đường, mua mặt nạ và tán tỉnh nhau ở lễ hội... Trong buổi họp mặt văn nhân ở chùa Đại Tướng Quốc, hắn ta đã đích thân viết một bức tường thơ để bày tỏ tâm ý của mình. Mọi người đều nói Thế tử và Tướng quân giống như trời sinh một cặp vậy.
Nếu không phải tiểu Tướng quân đột nhiên biến mất, hai người bọn họ đã không uổng phí nhiều năm như vậy.
Dường như mọi người đã quên Hầu phủ đã có nữ chủ nhân rồi.
Không ai nhớ đến ta, đại cô nương của Bạch gia.
Mà ta, cuối cùng ta cũng dành thời gian, để xem hai người họ hoà hợp với nhân gian và nhân đạm như cúc như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.