Bạch Nguyệt Quang Của Thế Tử Nhân Đạm Như Cúc

Chương 2:




04
Gõ cửa viện, trước mắt chỉ thấy hoa.
Những chùm hoa khoe màu đua sắc.
Ngoài ra còn có một chiếc xích đu được xây giữa những bông hoa, điều này cho thấy chủ nhân của sân là người rất quan tâm đ ến cuộc sống.
Trình Gia Hứa nhìn thấy người đến là ta, sắc mặt do dự nói: “Nếu nàng để Mạn Mạn ở Hầu phủ sớm hơn, ta đã không phải lãng phí nhiều tiền như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ thông rồi, cũng không tính là quá muộn, trước tiên hãy nhờ người chuyển đồ của Mạn Mạn đến Hầu phủ, những bông hoa này cũng phải được chuyển về.”
Ngày trước chung sống với nhau, và khi tình yêu của chúng ta đến thời kỳ sâu đậm, hắn ta cũng gọi ta là Mạn Mạn.
Ta nói với hắn ta rằng từ Mạn của ta có nghĩa là thiên trường nhật cửu tràn đầy sức sống.
Hắn ta cắn tai ta trêu chọc: “Nương tử muốn cùng ta thiên trường địa cửu, lại còn muốn khiến Hầu phủ tràn đầy sức sống? Vậy thì vi phu thực sự không biết phải cảm kích nương tử mình như thế nào.”
Giờ nghĩ lại, ta thậm chí còn không biết hắn ta đang gọi cho ta hay Trác Mạn Ninh.
Thực ra, ta đã nghe câu chuyện của họ từ lâu rồi.
Thế tử Hầu phủ và đích nữ của Tướng quân từ nhỏ đã quen biết nhau, bằng tuổi nhau, đều xuất thân từ nhà tướng nên có sở thích giống nhau.
Giữa hai người chỉ còn thiếu một câu nói của phụ mẫu hai bên.
Đáng tiếc không lâu sau, trong triều nổ ra náo loạn giữa các đảng phái, lão Hầu tước bị liên lụy, phu thê ông bị giam lỏng trong phủ để suy ngẫm về lỗi lầm của mình.
Đúng lúc thời điểm đó Trác Mạn Ninh cùng phụ thân đi xuất chính, biến mất một cách khó hiểu, không rõ sống chết.
Đúng lúc đó Trình Gia Hứa gõ cửa nhà Bạch gia ta.
Hắn ta nói phải, hắn ta đã nghe quý danh ta từ lâu và rất ngưỡng mộ ta nên vội vàng đến ngỏ lời hứa hôn với ta.
Chúng ta quả thực đã có một cuộc sống phu thê hòa hợp sau khi thành hôn.
Khi đó, điều mà Trình Gia Hứa thường nói nhất chính là: “Nhờ có thê tử, nếu không ta cũng không biết những ngày tháng của Hầu phủ sẽ trải qua như thế nào. Nhờ có thê tử, nếu không, phụ mẫu ta làm sao có thể an tâm trở về hồi hương chăm sóc bản thân, còn ta thì sao có thể được Bệ hạ phục lại ngôi vị, nàng chính là ngôi sao may mắn của ta.”
Hầu phủ dần dần khá lên, thái độ của hắn ta cũng dần thay đổi.
Dần dần, sự nhiệt tình của đôi phu thê mới lấy đã biến mất và trở nên lạnh lùng, xa lạ.
Khi gặp nhau, hắn ta không còn gọi ta là “Nương tử” nữa. Đôi khi hắn ta gọi ta bằng quý danh Bạch Mạn Mạn, đôi khi hắn ta còn bỏ đi quý danh.
Ta còn nghĩ cả hai chúng ta đều quá bận rộn.
Ta bận rộn buôn bán để kiếm tiền bù đắp khoản tiền hụt khổng lồ của Hầu phủ, trong khi hắn ta bận kết giao với những người có quyền lực và mưu cầu những tiến triển lớn hơn trong con đường làm quan mình.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi cười lạnh.
“Sao nàng lại cười?” Trình Gia Hứa không hài lòng.
“Thế tử đừng hiểu lầm, ta đến đây không phải để làm phiền hai người.”
Hắn ta nghe ta gọi “Thế tử”, “Thế tử” mà không phải “Phu quân”, lông mày hắn ta càng nhíu chặt hơn: “Mạn Mạn đã nói qua rồi muội ấy không có ý định tranh giành với nàng, nàng đừng lúc nào cũng vô lý như vậy.”
Trác Mạn Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo hắn ta, nhìn hắn ta bằng ánh mắt quở trách, như muốn khuyên hắn ta kiềm chế cảm xúc: “Gia Hứa!”
“Nàng nhìn Mạn Mạn hiểu chuyện, luôn cố gắng khuyên ta không tranh cãi với nàng. Muội ấy thực sự không muốn bất cứ điều gì, thực sự là một người nhân đạm như cúc cúc. Đừng đánh giá một quân tử bằng trái tim của một kẻ tiểu nhân.”
Nhưng rõ ràng là ta chưa nói gì cả.
...
05
Ta che miệng mỉm cười.
“Bản cô nương cười chết mất, thiết lập người nhân đạm như cúc cuối cùng cũng được cô diễn rõ rồi. Nàng ta không muốn bất cứ thứ gì vì nàng ta đã có tất cả. Nếu ngươi vội bám lấy nàng ta như thế này, nàng ta sẽ phải giả vờ thuyết phục ngươi đừng tranh cãi với ta, nếu không làm sao làm nổi bật sự khác biệt giữa ta và nàng ta đây.”
“Nàng nói bậy, Mạn Mạn không chỉ ở chuyện này, mà những chuyện khác cũng như vậy!”
“Có phải ngươi đang nói đến việc ngày xưa nàng ta còn trong quân doanh, phàm là được ban tặng phần thưởng, nàng ta sẽ cho cấp dưới chọn lựa kỹ càng, còn bản thân mình nhận phần còn lại phải không? Nhưng lần nào cấp trên cũng bày tỏ sự đồng tình, và thưởng cho nàng ta gấp đôi, bằng cách này, đó chắc chắn là cách kiếm tiền mà không mất một đồng nào, ta cũng làm vậy. Nếu ai đó thực sự nhân đạm như cúc, ai sẽ suốt ngày hét to lên cho cả đất nước nghe mình nhân đạm như cúc, khiêm tốn để cả nước biết nàng ta nhân đạm như cúc.”
“Nàng nói nhảm! Mạn Mạn không phải loại người như nàng nói!”
“Còn có cái gì có thể chứng minh Mạn Mạn của ngươi nhân đạm như cúc sao?”
Ngay cả khi ta đề cập đến điều này, Trác Mạn Ninh cũng chỉ ngăn hắn ta với đôi mắt đỏ hoe.
“Gia Hứa, bớt nói vài câu đi, muội muội tức giận như vậy chỉ vì quá yêu huynh, quá coi trọng huynh. Nhưng ta đã chinh chiến ở biên giới nhiều năm như vậy, ta thực sự đã coi thường mọi thứ trên đời từ lâu rồi. Chỉ là muội muội và ta kết giao không nhiều, nên mới không hiểu ta mà thôi.”
Ta đặt ngón trỏ lên môi và nhẹ nhàng nói: “Suỵt.”
“Hôm nay ta đến đây không phải để cùng hai người thảo luận vấn đề nhân cách, trong tiểu viện của ngươi có rất nhiều đồ của ta, ta phải mang đi.”
Trình Gia Húc lo lắng: “Đồ gì của nàng? Đừng nói nhảm! Sao bây giờ nàng lại trở nên ghen tị như vậy? Con gái của một thương nhân toàn thân có mùi như tiền, thật là uổng công thân phận của ta, cưới phải nàng.”
Ta liếc nhìn Trình Gia Hứa và bắt đầu kiểm kê đồ đạc của mình.
“Bộ bàn ghế gỗ lim trong nhà ngươi là do phụ mẫu ta tặng sau một tháng ta và ngươi thành hôn, ta không sử dụng đến nên cất vào kho của phủ, ta phải lấy đi.”
“Miếng vải lọc ngươi dùng để dán cửa sổ cũng là của hồi môn của ta, ta phải lấy đi.”
“Quả vải tươi trên bàn ngươi hôm nay nhất định là từ trong phủ mang đến. Sư huynh cho người gửi cho ta, toàn bộ kinh thành không có quả nào như thế này, ta phải lấy đi.”
Ta nhướng mày cười nói: “Con chó lớn màu vàng canh giữ Bạch gia thích ăn vải nhất, nên ta mới mang về cho nó ăn.”
“Nàng!” Trình Gia Hứa sắc mặt tái xanh.
“Không sao, muội muội muốn lấy thì lấy, vốn dĩ ta cũng không dùng những thứ này.”
Trác Mạn Ninh bật khóc.
“Còn chiếc ngọc lưu ly trên cửa sổ nhà ngươi, ta đã mua, tháo nó ra.”
...
06
“Bạch Mạn Mạn, đừng bắt nạt người quá đáng!” Trình Gia Hứa chỉ vào mặt ta:“Đã hai năm kể từ khi nàng gả vào Hầu phủ, nàng chưa hề phụng dưỡng song thân, cũng không sinh đứa con nào cả. Nàng vẫn không quan tâm đ ến phu quân mình như vậy, vênh váo hung hăng như vậy, nàng không sợ ta sẽ bỏ nàng!”
“Đúng rồi.”
Ta lấy trong tay áo ra giấy hoà ly đã chuẩn bị từ lâu: “Ngươi đã hứa sẽ làm ba việc cho ta, việc thứ ba tôi đã nghĩ ra rồi, Thế tử ký vào.”
Hắn ta cầm tờ giấy hoà lý đọc đi đọc lại, không thể tin nổi nói: “Năm đó nàng là một cô nương lớn tuổi bị mọi người trong kinh thành chê cười, nói nàng không thể kết hôn, chính là ta mạo hiểm bị thế gian khinh thường lấy nàng về. Bây giờ nàng dám yêu cầu ta hòa ly với nàng?
“Nếu ngươi không muốn hòa ly…”
“Nàng đang đợi cái gì?”
Ta thở dài: “Vậy thì ta chẳng còn cách nào khác là phải bỏ phu quân.”
“À, đúng rồi, những bông hoa này ngươi dùng tiền của ta mua, trong kho của ngươi thiếu hụt còn chưa bù đắp được, không cần ta nói, ngươi cũng tự hiểu. Ta không thích những bông hoa này, nên ta đã đập vỡ chúng rồi.
“Không thể nói lý, nàng quả thực không nói lý.”
Trình Gia Hứa run rẩy, lẩm bẩm những lời cuối cùng.
Nhưng hắn ta lại không chịu ký vào giấy hoà thân.
Hắn ta biết nếu chúng ta hòa ly thì hắn ta sẽ không có phần sản nghiệp nào của ta, ta sẽ lấy hết của hồi môn.
Không nói đến chi tiêu hàng ngày trong Hầu phủ, cho dù hắn ta có kết giao với những người có thế lực, nếu không có tiền của ta hỗ trợ, ta e rằng hắn ta sẽ không thể làm được gì.
Đến lúc đó, Hầu phủ mới xây dựng có lẽ sẽ quay trở lại thời điểm không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
Ta vẫn chưa kịp thực hiện thêm một hành động nào, thì đã nhận được lệnh đặc biệt vận chuyển một lô hàng lá trà đến cố quốc Lâu Lan.
Danh sách thuộc về triều đình, ta không chỉ muốn kiếm tiền mà còn đảm nhận sứ mệnh đưa tin cho việc trao đổi giữa hai nước.
Ta vội báo tin với phụ mẫu rồi lên đường đi ngay trong đêm.
Mẫu thân hỏi ta đã thông báo cho Trình Gia Hứa chưa, ta chán ghét đáp: “Bây giờ người đừng nhắc đến hắn ta nữa, khi về nhi tử sẽ kể chi tiết chuyện của nhi tử. Đừng để ý đến những lời đồn thổi mà người nghe được, nhi tử tự có cách.”
Cố quốc Lâu Lan cách xa kinh thành, mưa lớn liên tiếp nhiều ngày liền.
Về đến kinh thành đã là bốn tháng sau.
Bây giờ đã là cuối mùa hè ở Biện kinh thành.
Xe ngựa của ta vừa bước vào cổng thành, Ngô thúc, người đã theo ta nhiều năm, gõ nhẹ vào cửa xe ngựa của ta.
Ta hé một góc rèm, hỏi thúc ấy có chuyện gì.
Ngô thúc do dự nửa ngày mới nói, luôn cảm thấy kỳ quái, bình thường khi nhìn thấy ký hiệu xe ngựa của Bạch gia, rất nhiều người nhiệt tình chào đón. Hôm nay, những người quen đó tránh mặt khi nhìn thấy ta, có người thì thầm chỉ trỏ nói xấu.
“Thật sao?” Ta xoa xoa thái dương:
“Không sao đâu, ta sẽ giải quyết.”
Quả nhiên, sau khi trở lại thủ đô, tin đồn bắt đầu lan truyền.
Mọi người đều nói Bạch cô nương Hầu phủ trông có vẻ là một người phụ nữ tốt, nhưng không ngờ lại là loại người như vậy.
Đúng vậy, ta đã bất kính với phu quân, không hiếu thảo với song phu, thậm chí còn đưa song phu về quê nhà sống. Ta chính là nói tại sao lúc đó lão Tướng quân vào phu nhân lại bỗng nhiên rời Hầu phủ chứ.
Thành hôn mấy năm không thấy có gì, còn không chuẩn bị thê thiếp cho Thế tử, có thể thấy trong ba điều bất hiếu, bất hiếu nhất là không có con.
Dù sao nàng cũng là đích nữ của một thương nhân, không phóng khoáng, thích tranh đấu, chăn chút từng chi tiết, không thể sánh được với Trác tướng quân, người oai hùng và có tấm lòng rộng mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.