Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 57: Thợ săn vampire (42)




Một khắc kết giới sụp đổ, thần kinh Lý Việt Bạch một lần nữa căng thẳng. 
Chẳng lẽ cứ như vậy cùng Diệp Thanh gặp mặt? 
Trời mới biết, việc hiện tại hắn muốn làm, chính là không hề có cái gì ngăn cản mà đứng trước mặt Diệp Thanh, cùng y nói mấy câu, thậm chí ôm lấy bờ vai y... Nhưng không thể được, đây là việc hắn muốn làm nhất, cũng là chuyện hắn không thể làm nhất. 
Kết giới dần dần biến mất, hết thảy ảo giác đều tan biến, xung quanh dần khôi phục lại thành bộ dáng nguyên bản của lâu Thất Tinh. 
Diệp Thanh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt mình, có lẽ khoảng cách không vượt quá ba mét. 
Sự thật sắp xảy đến này làm Lý Việt Bạch khẩn trương đến không nói nên lời. 
Vampire cùng Vila... Gặp mặt tại khoảng cách gần như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì? 
Hắn đột nhiên xoay người, nhắm ngay phía cửa mở rộng. 
Vị trí của lâu Thất Tinh rất tốt, coi như là dựa núi trông sông, được xây dựng ở sườn núi nhỏ, dưới cửa, đối diện là một cái hồ nước, hồ nước rất lớn, rất sâu, mặt nước phủ kín tảo xanh biếc. 
Không kịp do dự, kết giới liền lập tức sụp đổ. 
Ở một giây cuối cùng, Lý Việt Bạch nhảy lên cửa sổ, nhắm chuẩn xuống hồ nước sâu thẳm phía dưới, sau đó, hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống. 
Gió lạnh đêm khuya thổi qua bên tai, đầu tiên là rơi xuống nhanh chóng, không khí ùa vào khoang mũi, ngay sau đó, hồ nước ôn hòa toàn bộ bao bọc lấy hắn, kín mít đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. 
Nước, nơi nơi đều là nước, nơi nào cũng bị nước trong hồ làm cho ướt sũng, lỗ tai ong một tiếng không nghe thấy gì, cho dù đã sớm ngừng lại hô hấp, dòng nước vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có) nhanh chóng lấp đầy đường hô hấp, phổi có điểm đau, không dám mở to mắt, trong bóng đêm quay cuồng dần chìm xuống, chìm xuống. 
Trong bóng tối, hắn nghe được tiếng gầm lên giận dữ, vội vàng, tức giận, là ngữ khí chưa từng nghe qua. 
"Lý Việt Bạch!" 
Giọng nói này là của Diệp Thanh, nhưng ngữ khí hoàn toàn không giống. 
Vô luận khi nào, Diệp Thanh cũng là bộ dáng bình tĩnh đến thiếu đánh, có thể không nói liền không nói, chưa bao giờ thích cãi lộn, cho dù gặp phải chuyện khẩn cấp cũng lười cất cao âm điệu. 
Nhưng hiện tại, hắn nghe thấy giọng nói này, không chỉ có vội vàng tức giận, còn có điểm hoảng hốt. 
Diệp Thanh sẽ là người dễ hốt hoảng như vậy sao? 
Hơn nữa, hiện tại mình đang ở trong nước, lỗ tai chứa đầy nước, tại sao còn có thể nghe thấy Diệp Thanh gọi mình? Chẳng lẽ là ảo giác? 
Ngây người một giây, hắn mới phản ứng lại --- thanh âm này, không phải là mình nghe thấy, mà là hệ thống truyền tới từ sâu trong đáy lòng. 
Là Diệp Thanh thông qua hệ thống nói chuyện với mình, không, rống giận. 
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, từ trong bóng đêm tìm được một chút cân bằng. 
Hắn vẫn biết bơi một chút, không khí trong phổi vẫn còn đủ, sau khi không thích ứng ban đầu qua đi, liền dần dần ổn định thân thể, bơi lên phía trên. 
"Tiểu Diệp, không cần đại kinh tiểu quái." --- hắn gửi cho Diệp Thanh một tin nhắn văn bản. 
"..." 
Sau khi tin tức gửi qua, bên Diệp Thanh rốt cuộc yên tĩnh. 
Đại khái là bởi biết mình không lập tức ngã chết hoặc chết đuối, mới yên tâm. 
"Chậc chậc." Hệ thống nhảy ra: "Lâu như vậy không gặp mặt, vất vả lắm mới thấy nhau, ngài cũng không thèm nhìn y lấy một cái, lập tức xoay người nhảy lầu... Thật sự là quá bạc tình..." 
"Nguyên nhân chúng tao không thể gặp mặt, không phải mày biết rõ nhất sao?" Lý Việt Bạch vừa nghe thấy thanh âm hệ thống liền giận sôi máu. 
"Ký chủ thân ái, chí ít ngài cũng phải nói với y một tiếng chứ, ngài không thấy cái biểu tình kia của y..." Hệ thống lắc đầu thở dài. 
"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này." 
Áp lực nước dần dần giảm, Lý Việt Bạch rốt cuộc nổi lên trên mặt nước, lộ mặt ra, hô hấp trong không khí. 
Độ ẩm trong không khí rất cao, Lý Việt Bạch mở to mắt, gian nan nhìn bốn phía xung quanh. 
Là đêm khuya tối tăm, nhưng có ánh trăng. 
Ánh trăng chiếu xuống hồ nước, chiếu lên sườn núi, chiều vào vườn hoang, miễn cưỡng có thể thấy nhiều thứ. 
Vừa rồi, hắn nương ánh trăng mới có thể thấy rõ vị trí của hồ nước. 
Trên đỉnh đầu là lâu Thất Tinh, cho dù bên ngoài có ánh trăng chiếu sáng, bên trong vẫn tối om như cũ, căn bản không nhìn thấy thân ảnh Diệp Thanh. 
Lúc trước ở trong lâu, có người thi pháp dùng pháp lực chiếu sáng, làm cho hắn thấy rõ ảo ảnh, chính là bây giờ kết giới sụp đổ, ánh sáng cũng biến mất, tất cả đều lâm vào hắc ám. 
Diệp Thanh hẳn là đang ở trong lâu. 
"Trong hồ nước, không có việc gì, không cần lại đây." --- Lý Việt Bạch gửi mấy chữ ngắn gọn cho Diệp Thanh. 
Lúc cơ thể ở trong nước, hơi thở Vila sẽ bị nước phong bế, sẽ không phát tán quá lợi hại, trong bóng đêm, thân ảnh cùng khuôn mặt của mình không có ai thấy rõ, âm thanh càng không cần phát ra. 
Tìm được loại trạng thái an toàn như vậy, Lý Việt Bạch mới an tâm. 
Nhưng mà, trạng thái an toàn không lâu lắm. 
Có người tới, hoặc là nên nói, có vampire tới. 
Vị trí của lâu Thất Tinh nằm ở vùng nội thành cũ, hiện tại hoang phế hay hoang dã đều không có gì khác nhau --- khác nhau vẫn phải có, hoang dã ít nhất vẫn là phong cảnh tự nhiên, lại trống trải rộng thoáng. Xung quanh lâu Thất Tinh, lại trần đầy đổ nát thê lương, quái thụ (cây lạ), đá lởm chởm, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra hơi thở khủng bố. 
Hiện tại, có vô số thân ảnh từ chỗ đổ nát thê lương bò ra. 
Bọn chúng có mái tóc thật dài, mặc áo choàng đen, dưới ánh trăng lộ ra răng nanh trắng muốt, dùng móng tay dài nhẹ nhàng chém cây cổ thụ thành hai nửa. 
Vampire đến. 
Bọn chúng từng bước, từng bước một mà tiến đến hồ nước mình đang ở. 
Cao Thừa Dục đương nhiên không phải hạng người dễ đối phó như vậy, nếu gã hẹn mình tới lâu Thất Tinh, nhất định phải bắt được mình trong lâu Thật Tinh, phương pháp kết giới ảo ảnh không thành công, gã cũng không có khả năng từ bỏ đơn giản như vậy, đương nhiên sẽ phái thật nhiều thủ hạ đến đây --- đấu tranh tinh thần không được, vậy dùng đấu tranh hiện thực, sử dụng đao thật kiếm thật. 
Tim Lý Việt Bạch trầm xuống, lập tức lẻn vào trong nước, bơi về phía bờ hồ. 
Số lượng vampire quá nhiều, súng trên người cũng đã dính nước, nếu đánh như vậy, mình không có phần thắng. 
Nhưng là, trong tay cao Thừa Dục có toàn bộ con tin trong cô nhi viện, nếu mình đào tẩu, đó chính là vi phạm ước định, chuyện con tin sẽ gặp phải không cần nghĩ cũng biết. 
Nếu đã đồng ý tới lâu Thất Tinh, thì không có khả năng lâm trận rồi bỏ chạy. 
"Trốn ở trong nước, đừng ra." Đột nhiên, thanh âm Diệp Thanh lần thứ hai vang lên. 
Là ngữ khí quen thuộc nhất trong trí nhớ, lãnh lãnh đạm đạm, giống như chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến y vậy. 
Lý Việt Bạch cảm thấy đôi mắt có chút cay cay. 
Hắn ngẩng đầu nhìn lâu Thất Tinh, nhìn cửa sổ tối om kia --- quả nhiên, nhìn thấy Diệp Thanh. 
Diệp Thanh ngồi trên cửa sổ, một chân co lên, một chân tùy ý rũ xuống dưới, tay phải chống cằm, cái tư thế này làm y cực giống vai hề trong các tác phẩm nghệ thuật. 
Làn da tái nhợt của y được ánh trăng chiếu đến làm nổi lên ánh sáng khác thường, giọt nước mắt màu lam dưới mắt cũng càng thêm rõ nét. 
Rất đẹp, nhưng cũng rất cô độc. 
Lý Việt Bạch vẫn luôn biết, ý nghĩa chân chính của vai hề, không phải vui sướng, mà là bi ai cùng cô độc. 
Trăm ngàn năm qua, những vai hề nổi tiếng xa gần mang đến cho đế vương và bình dân vô số sung sướng, đều không có ngoại lệ, họ đều có bản chất là bi ai, bọn họ hoặc bi quan chán đời, hoặc táo bạo tàn nhẫn, ngay cả bản thân mình, họ cũng không yêu, thậm chí có khả năng là cực kỳ chán ghét bản thân. 
Cho dù thế, họ vẫn không thể thoái mái mà đem bi ai cùng sự cô độc của mình triển lộ trước mặt người khác --- trước mặt người khác, bọn họ cần vui sướng, cần buồn cười, cần dùng bất kỳ thủ đoạn nào để làm trò giải trí cho người khác, để làm mọi người cười. 
Cho nên, vai hề đứng đầu thế giới này, cuối cùng đều bởi sự cô độc mà phát điên. 
Joker thể ngủ đông bám vào người Diệp Thanh cũng không ngoại lệ. 
Lý Việt Bạch từng suy đoán qua vô số lần, tại sao Joker sẽ ở chung một cái quan tài với Vila. 
Đoán tới đoán lui, lý do có thể tin chỉ có một --- là Joker cường thế bắt Vila phải ở bên cạnh mình, nhưng đối với Joker, Vila chỉ có chán ghét cùng cừu hận, mấy trăm năm qua, Vila luôn ở trong trạng thái hôn mê, không chịu tỉnh lại liếc Joker lấy một cái. 
Vốn dĩ Joker là sự tồn tại điên cuồng cố chấp lại bi ai, Vila sao có thể thích nó? 
Bởi vậy, sau khi Joker tỉnh lại, việc đầu tiên nó làm không phải là bám vào người Diệp Thanh, mà là mạnh mẽ khiến Vila bám vào người Lý Việt Bạch --- Joker thông minh cùng lãnh khốc, đương nhiên nó có thể dễ dàng nhận ra quan hệ giữa Diệp Thanh và Lý Việt Bạch thân thiết không phải bình thường, bởi vậy, nó dùng phương thức này, một lần nữa khiến Vila phải gắn bó với mình. 
Trùng hợp là Diệp Thanh gặp Joker, cứ cho là trùng hợp, Lý Việt Bạch lại thường xuyên nghĩ, hình tượng Joker kỳ thật rất thích hợp với Diệp Thanh --- đều là cô độc không khoái hoạt, khác nhau là, Vila chán ghét Joker cô độc không khoái hoạt, mà Lý Việt Bạch lại cảm thấy, Diệp Thanh cô độc không khoái hoạt lại cực kỳ đáng yêu. 
Tỷ như bây giờ, dưới ánh trăng, bộ dáng của Diệp Thanh khiến hắn trong lúc nhất thời xem đến ngây ngẩn cả người, căn bản không rời mắt ra được. 
Hiện tại sống chết trước mắt, nhưng mà không hiểu sao, trong đầu Lý Việt Bạch lại nảy lên ba chữ: Thật là đẹp. 
Diệp Thanh không cho hắn nhìn lâu lắm. 
Bởi vì bước chân của nhóm vampire càng lúc càng tới gần. 
Diệp Thanh lộ ra một nụ cười, sau đó, nụ cười nháy mắt biến mất. 
Thân ảnh y từ cửa sổ nhảy xuống, rơi vào đống vampire đang giương nanh múa vuốt. 
Lý Việt Bạch cảm thấy trái tim như ngừng đập, rất muốn nhắc y cẩn thận, lại sợ nhắc như vậy khiến y phân tâm, chỉ có thể lẳng lặng tránh trong nước, cái gì cũng không làm. 
"Ký chủ thân ái, ngài đoán xem, y có thắng không? Hay là chết?" Thanh âm châm chọc mỉa mai của hệ thống lại xuất hiện. 
"Hệ thống thân ái, mày định đùa tao như thế nào cũng không liên quan." Thanh âm Lý Việt Bạch lạnh hơn so với trước kia: "Nhưng lần này, tuyệt đối không cho phép một lần nữa thương tổn y." 
"A, thương tổn hay không thương tổn chẳng lẽ tôi có thể quyết định?" Hệ thống bắt đầu giả vô tội không nhận lỗi: "Ký chủ thân ái, hiện tại kẻ địch của Diệp Thanh không phải là những vampire đó sao? Có liên quan gì đến tôi?" 
Có lẽ không liên quan đến mày, nhưng ai mà biết, liệu mày có lại một lần nữa thất tín bội nghĩa, làm lại cái "Cơ chế vỏ chuối" đó một lần nữa? 
"Hệ thống thân ái, tao cho mày cơ hội cuối cùng." Từng câu từng chữ của Lý Việt Bạch vô cùng rõ ràng: "Hoặc ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tao, hoặc đi tìm chết." 
"Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của Chủ Thần." Hệ thống trả lời. 
"Tao đây liền trực tiếp hướng Chủ Thần thỉnh cầu." Lý Việt Bạch hít sâu một hơi: "Xin hãy cho tôi một cơ hội giết chết cái hệ thống này." 
"A? Giết chết tôi? Hệ thống không có linh hồn cùng thân thể, làm thế nào mới chết được?" Hệ thống phát ra tiếng cười bừa bãi: "Hơn nữa, Chủ Thần tuyệt đối sẽ không đồng ý... A?" 
Hệ thống đột nhiên nói lắp. 
"Chủ Thần đồng ý?" Lý Việt Bạch nghe ra khác thường. 
"Đúng... Đúng vậy!" Hệ thống lại bắt đầu nói lắp, từ thanh âm của nó, có thể thấy nó đã rơi vào khủng hoảng. 
"Chủ Thần đương nhiên sẽ đồng ý yêu cầu của tao, bởi lúc này, mày đã chơi đến phát hỏa." Lý Việt Bạch cười: "Hơn nữa, mày cũng từng nói, mục đích của Chủ Thần là muốn nhìn chuyện thú vị xảy ra, nếu ký chủ có thể giết chết được hệ thống, đó là chuyện thú vị nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.