Tần Phất không biết người mình đang giữ chặt là ai.
Đệ tử đột nhiên phát điên kia dẫn tới thủ hạ của ma tướng, nhưng tình trạng thân thể hiện tại của bọn họ đã đến cực hạn, Tần Phất chỉ có thể dẫn người chạy trốn.
Thủ hạ của ma tướng đuổi theo không rời, Tần Phất không biết phía sau nàng có bao nhiêu đồng bạn đuổi theo, cũng không có thời gian quan sát địa hình xung quanh, chỉ có thể dựa vào trực giác, cắn răng mà chạy về phía trước.
Cũng không biết rốt cuộc trốn bao lâu, Tần Phất mang theo người chui vào một sơn động mê cung, rốt cục bỏ xa thuộc hạ ma tướng đuổi theo không rời, từ một lối ra khác của sơn động chui ra.
Xung quanh là cảnh sắc hoàn toàn xa lạ, phía sau cũng không có truyền đến tiếng bước chân âm hồn bất tán của ma tướng.
Nhưng Tần Phất vẫn lo lắng như cũ, một đường cẩn thận xóa sạch dấu vết đi qua, cuối cùng ẩn vào một sơn động dã thú.
Rốt cuộc nàng nói hai từ "dừng lại."
Tiếng bước chân hoảng loạn dừng lại, trong sơn động yên tĩnh không thấy sự vui sướng sống sót sau kiếp nạn, từng tiếng từng tiếng thở dốc nặng nề lại rõ ràng có thể nghe thấy, trong hô hấp đều tràn ngập tuyệt vọng thâm trầm.
Không ai nói chuyện, cũng không ai dám di chuyển.
Tần Phất cảm giác được một cỗ áp lực nặng trĩu.
Cuối cùng nàng cũng xoay người lại, nhìn thấy nam nhân bị chính mình kéo theo.
Là một thanh niên gầy gò, Tần Phất nhớ rõ hắn, người này tên là Tưởng Bất Tài, là đệ tử dẫn đội của hành động lần này. Bởi vì mấy năm trước phong chủ Mệnh phong qua đời, Tưởng Bất Tài vẫn hoài nghi phong chủ của Trì Kiếm Phong bọn họ là hung thủ, cho nên xưa nay luôn cùng Trì Kiếm Phong bất hòa.
Tần Phất nhớ rõ lúc mới tới, dọc theo đường đi Tưởng Bất Tài đều cố ý gây khó dễ cho nàng, nhưng từ sau khi bọn họ bị ma tướng truy bắt, người này ngược lại hai lần cứu mạng nàng.
Người vừa rồi không cho nàng lên tiếng cũng là hắn.
Khi nàng quay đầu lại, Tưởng Bất Tài lại một tay hất tay nàng ra, lui về phía sau hai bước.
Tần Phất không thèm để ý, nhìn về phía sau hắn.
Ngoại trừ nàng và Tưởng Bất Tài, còn lại bảy người.
Địa vị của Thập Đại Ma Tướng gần với bảy đại hộ pháp của Ma Giới, lần này ra trận đều là tinh anh của Thiên Diễn Tông, dẫn đội chính là quan môn đệ tử của Mệnh Phong - Tưởng Bất Tài, hai mươi đệ tử tinh anh, cho dù tu vi thấp nhất cũng ở trên kim đan, hiện giờ bị Thập Đại Ma Tướng đùa giỡn vây khốn một tháng ở Vô Vọng Sơn, chỉ còn lại bảy người.
Trưởng thành ở một nơi giết chóc khắp nơi như Ma Giới, Thập Đại Ma Tướng mạnh hơn so với những đệ tử tinh anh dệt hoa trên gấm không biết bao nhiêu lần, chỉ trong vòng một tháng, các ma tướng đánh nặng thân thể bọn họ, bẻ gãy ngạo cốt của bọn họ, phá hủy đạo tâm của bọn họ, tra tấn linh hồn bọn họ.
Mọi người đều trở thành chim trong lồng, chắp cánh khó thoát.
Ký ức một tháng này từng chút từng chút xông lên, trái tim Tần Phất cũng dần dần trở nên tê dại, một cỗ tuyệt vọng thâm trầm đè ép khiến nàng không thở nổi.
Thời điểm dẫn bọn họ chạy trốn, bình tĩnh không biết từ đầu mà đến từng chút từng chút biến mất, nàng bắt đầu hoài nghi, bọn họ thật sự có thể chạy thoát sao?
Sau đó, một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Thanh âm kia mệt mỏi lại vẫn mang theo một cỗ sức sống, phảng phất ẩn chứa hy vọng chưa bao giờ từ bỏ.
Tần Phất quay đầu lại, nhìn thấy một nữ hài vóc người nhỏ nhắn.
Ký ức về nàng ấy đột nhiên hiện lên.
Thẩm Chi Chi, Tưởng Bất Tài có hôn ước với một thanh mai trúc mã, cũng coi nàng như sư muội của mình.
Không giống Tưởng Bất Tài, sư muội Chi Chi có nhân duyên cực tốt, hầu như mọi người ở đây đều được chịu qua ân huệ của nàng ấy, dọc theo đường đi Tần Phất cũng được nàng ấy cứu vài lần.
Một tháng bị nhốt, cũng là nàng ấy vẫn luôn cổ vũ mọi người, dốc hết sức nghĩ biện pháp, nhẹ nhàng trấn an mỗi người.
Có thể nói, trong một tháng này nếu như không có Chi Chi sư muội mà nói, bọn họ tuyệt đối không chống đỡ được đến hiện tại.
Thời điểm Tần Phất nhìn qua, Thẩm Chi Chi cũng vừa vặn nhìn qua, Tần Phất theo bản năng nở ra một nụ cười, Thẩm Chi Chi sửng sốt một chút, cũng nhẹ nhàng nhấp ra một nụ cười.
Sau khi Thẩm Chi Chi hỏi ra câu kia, trong sơn động trầm mặc một lát, Tưởng Bất Tài lập tức nói: "Nơi này tạm thời an toàn, chúng ta trốn ở chỗ này trước, tông môn sẽ tới cứu chúng ta."
Hắn dứt lời, một nam đệ tử dường như đã nhẫn nại đến cực hạn, hạ thấp thanh âm giận dữ quát:"Chờ một chút! Chúng ta đã chờ một tháng rồi, kết quả thì sao!"
Tưởng Bất Tài giống như bị chọc giận, thở hổn hển vài hơi, lập tức cười lạnh nói: "Vậy được, hiện tại ngươi nói cho ta biết phải làm sao bây giờ."
Bầu không khí trong lúc nhất thời giằng co.
Tần Phất theo bản năng nhìn về phía Thẩm Chi Chi.
Thẩm Chi Chi nhắm mắt lại, hai hàng lông mày hiện lên mệt mỏi.
Nhưng ngay sau đó, nàng mở mắt ra, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười,nhẹ giọng nói:"Được rồi, tất cả mọi người bình tĩnh bình tĩnh, dưỡng tốt tinh thần mới có thể đối phó với ngày mai."
Nể mặt Chi Chi sư muội, hai người tạm thời bình tĩnh lại.
Vì vậy bắt đầu nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Tần Phất nhìn thấy Thẩm Chi Chi lần lượt tìm Tưởng Bất Tài cùng nam đệ tử tranh chấp với Tưởng Bất Tài kia nói mấy câu, đến buổi tối, Tần Phát đã nhìn thấy hai người bọn họ không được tự nhiên nói xin lỗi lẫn nhau.
Ban đêm, thật vất vả mới tạm thời an toàn, những người khác đều đang tranh thủ thời gian tu luyện, cho dù như thế nào Tần Phất cũng không thể nhận định, luôn cảm thấy mình quên mất cái gì.
Nàng dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài sơn động.
Nhưng không ngờ lại gặp Thẩm Chi Chi.
Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, vẻ mặt là nỗi lo mà trước nay nàng chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng khi nàng ấy xoay người nhìn thấy Tần Phất, biểu tình lại khôi phục vẻ ôn hòa quen thuộc, nhẹ khuyên Tần Phất nghỉ ngơi sớm một chút.
Tần Phất quay người lại sững sờ nhìn nàng ấy, trong lòng luôn có một chút bất an.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ lại bị phát hiện, bắt đầu chạy trốn một lần nữa, Tần Phát yểm hộ các đệ tử khác rút lui thiếu chút nữa bị thủ hạ của ma tướng bắt được, Thẩm Chi Chi mạo hiểm quay trở về, dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc cứu Tần Phất.
Đợi đến buổi tối, khi bọn họ một lần nữa tìm được chỗ đặt chân, Thẩm Chi Chi lấy thuốc trị thương từ chỗ Tưởng Bất Tài, nhẹ nhàng giúp Tần Phất băng bó vết thương ban ngày.
Tần Phất cúi đầu nhìn, đột nhiên mặt mày ngưng trọng, nắm lấy cổ tay nàng ấy.
Ống tay áo hạ xuống, trên cánh tay nàng ấy là một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Tần Phất: "Sư muội, ngươi cũng bị thương!"
Thẩm Chi Chi nhàn nhạt buông tay áo xuống, vân đạm phong khinh nói: "Vết thương nhỏ thôi, muội tu là Dược Hoa Kinh, tuy rằng vừa mới nhập môn, nhưng chút vết thương nhỏ này vẫn sẽ tự mình khỏi hẳn."
Tần Phất không đồng ý nhìn nàng ấy: "Sẽ khỏi hẳn nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không đau sao?"
Thẩm Chi Chi sửng sốt.
Tần Phất không khỏi phân trần, bắt đầu băng bó vết thương cho nàng ấy.
Buổi tối hôm đó, trước khi nhập định Tấn Phát còn nghĩ ngày mai nhất định phải sửa lại tật xấu không yêu quý bản thân của Thẩm sư muội.
Nhưng mà đến ngày hôm sau, nàng không còn cơ hội này nữa.
Ngày hôm sau Tần Phất bừng tỉnh trong tiếng thét chói tai hoảng sợ của người khác, nàng cảnh giác tình cảnh trước mắt lại cho nàng một gây đau đớn.
Thẩm Chi Chi dựa vào một tảng đá lớn, quanh thân phát tán ra ma khí.
Thẩm Chi Chi nhập ma rồi!
Thẩm Chi Chi bị trói tay chân đặt trên mặt đất, ma khí quanh thân phát tán, đã hoàn toàn không còn ý thức.
Đệ tử ngồi xổm bên cạnh dò xét nàng ấy đứng dậy, vẻ mặt nặng nề, lắc đầu, nói: "Đã nhập ma, đan điền đều bị hủy hết."
Tưởng Bất Tài lảo đảo một cái, quỳ một gối xuống đất.
Không ai nói chuyện.
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Phất há miệng hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Không ai trả lời nàng.
Người nhập ma nên làm gì đây?
Người nhập ma, tính tình đại biến, sát ý tăng vọt, đã không còn lý trí của người bình thường nữa.
Chỉ có... Giết nó.
Nhưng bởi vì người này là Thẩm Chi Chi, không ai nói ra chữ "giết."
Vì sao lại là nàng ấy nhập ma? Vì sao cố tình lại là nàng ấy?
Khi người thân cận nhất bên cạnh người nhập ma, ngươi nên lựa chọn như thế nào?
Tần Phật giật mình cảm thấy từng có một đề thi lựa chọn tương tự từng đặt ở trước mặt nàng.
Nhưng lúc đó nàng đã chọn như thế nào đâu?
Nàng vừa nghĩ, đầu liền đau đến mức muốn nứt ra.
Mà mọi người trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Tưởng Bất Tài cũng mở miệng nói chuyện.
Hắn nói: "Chi Chi nàng ấy... Nhất định lý trí vẫn còn, chúng ta không thể giết nàng ấy!"
Những lời này phá vỡ sự trầm mặc như chết, cũng phảng phất nói ra tiếng lòng mọi người, những người khác bắt đầu mồm năm miệng mười tán đồng.
"Đúng vậy, đột nhiên Chi Chi sư muội nhập ma, tất nhiên là có kỳ quái!".
"Chi Chi là người bình tĩnh lý trí như vậy, ta không tin sau khi nàng ấy nhập ma sẽ mở ra sát giới!"
"Chúng ta có thể trói sư muội trước, chờ sau khi trở lại tông môn lại nghĩ biện pháp."
Tất cả mọi người đều biết làm như vậy không ổn, nhưng người này lại là Thẩm Chi Chi.
Trong một tháng này, nàng ấy gần như là trụ cột tinh thần của mọi người, không ai có thể mở miệng nói từ "giết" này.
Bọn họ không tự chủ được mà nghĩ, nếu nàng ấy vẫn còn có lý trí thì sao?
Nếu như nói Chi Chi sư muội còn có lý trí, vậy bọn họ giết nàng ấy, chẳng khác nào tự tay hại chết nàng ấy.
Đầu Tần Phát lại đau đến mức muốn nứt ra, một bên đối với Chi Chi sư muội đều là tín nhiệm cùng không nữ, một bên lại rõ ràng hiểu được nhập ma có ý nghĩa gì.
Người nhập ma, ngay cả đệ tử ở chung trăm năm cũng có thể không chút do dự chém giết.
Ân? Vì cái gì nàng lại biết chuyện này?
Mà lúc Tần Phất lâm vào hỗn loạn, những đệ tử khác đã thương lượng nếu như Chi Chi sự muội tỉnh lại nên khống chế như thế nào để không tổn thương đến nàng ấy.
Có người đột nhiên hỏi: "Tần Phất, người thấy thế nào?"
Một khắc kia, trong đầu Tần Phất đột nhiên vang lên một thanh âm không chút để ý.
"Người nhập ma, không có lý trí để nói chuyện, không giết họ trước khi bọn họ nhập ma, khi tỉnh lại bọn họ sẽ chém giết càng nhiều người."
Tần Phất đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Không được! Sự muội đã nhập ma, nhất định phải ở trước khi nàng tỉnh lại..."
Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Chi Chi đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt đỏ tươi mở ra, ma khí phân tán.
Tần Phật giống như bị ai đó đánh vào ngực một quyền, trước mắt một mảnh huyết sắc, ma khí bao vây tất cả mọi người, những người đang sống sờ sờ kia đột nhiên biến thành tứ chi rải rác trên mặt đất.
Tần Phất phun ra một ngụm máu, trước mắt một mảnh choáng váng, khi mở mắt ra, đập vào mắt lại là Ma Uyên.
Ma khí màu đen che khuất tầm mắt của nàng, nàng loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh áo trắng đứng trên Ma Uyên, trên khuôn mặt quen thuộc kia có hoa văn đọa ma đỏ tươi.
Tần Phất đột nhiên cái gì cũng nhớ tới, nàng nhớ tới mình là ai, cũng nhớ tới người trước mặt là ai.
Người nọ đưa tay về phía nàng, nói: "Phất nhi, lại đây."
Giống như giấc mơ đó.
- --Người nhập ma không có lý trí để nói.
Lời nói của Thiên Vô Tật lại vang vọng bên tai nàng.
Giờ khắc này, Tần Phát đột nhiên hiểu được đồ vật khiến cho nàng phải khốn đốn trong mơ rốt cuộc là gì.
Bạch y trích tiên còn đang duỗi tay với nàng, dường như chắc chắn nàng sẽ tới.
Tần Phát lại đột nhiên rút kiếm bên hông ra, một kiếm đâm về phía người nọ.
Một kiếm này, so với bất kì một kiếm nào nàng xuất ra ở đời này đều thẳng tiến không lùi.