Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 34:




Hứa Nghiên Bách cùng Lâm Thanh Diệu đi đo váy cưới từ nước ngoài lượng về, tạm thời không có chuyện gì, Lâm Thanh Diệu lại tiếp tục đến trường đại học nghe giảng. Hứa Nghiên Bách đưa cô đến trước cổng trường, thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của hai người, hận không thể dính nhau cả ngày. Nên trước khi đi vào, Lâm Thanh Diệu ôm lấy anh, lưu luyến không muốn tách ra.
“Em sao thế? Dọc đường ôm tới đây còn chưa ôm đủ?”
Lâm Thanh Diệu ăn vạ trong lòng ngực anh, cười nói: “Không ôm đủ.”
Vẻ mặt Hứa Nghiên Bách bất đắc dĩ, anh vén áo khoác lên, bọc lấy cả người cô.
Tưởng Thiên Du ngồi trong xe xa xa nhìn một màn này, tay nắm chặt, anh ta muốn đi tới đó tách hai người bọn họ ra, muốn mạnh mẽ đưa cô về nhà nhốt lại, anh ta mới là chồng cô, cô nên ở trong ngực anh ta..
Nhưng anh ta không làm gì cả, bởi vì anh ta biết, hiện tại anh ta làm gì cũng không được.
Đột nhiên anh ta nhớ lại một ngày nọ của năm hai đại học, Lâm Thanh Diệu đến trường đại học anh ta tìm, thời tiết vào khoảng cuối xuân, cô và anh ta ngồi trên bãi cỏ trong vườn trường đại học.
Cô hỏi anh ta: “Em nghe nói trường anh có cô gái theo đuổi anh, anh làm người ta tổn thương không nhẹ, từ chối thì từ chối đi, sao phải cứng rắn như vậy chứ? Con gái mẫn cảm lắm, bị tổn thương thì khổ sở rất lâu đấy.”
Nghe được lời này anh ta rất không vui, anh ta nói: “Anh từ chối người khác chẳng lẽ lại sai rồi?”
“Không sai, em chỉ là nói, lúc anh từ chối người ta không cần phải cứng rắn như vậy đâu.”
“Nếu không cứng rắn một chút, không phải là cho người ta cơ hội sao?”
Cô nhìn chằm chằm mặt anh a, đột nhiên phụt một tiếng cười ra tiếng, trong lòng anh ta càng khó chịu, anh ta vì cô mà từ chối cô gái khác không phải cô nên vui vẻ sao? Có phải cô không thèm để ý anh ta?
Một đôi tay nhỏ mềm mại đột nhiên duỗi ra xoa xoa mặt anh ta, cô ngồi lên đùi anh, cọ cọ trên trán anh, nói: “Tuy rằng anh cứng rắn từ chối người ta là không tốt lắm, nhưng anh vì em mà từ chối nên anh rất đáng được khen.” Cô dung ngón tay chọc chọc khuôn mặt anh ta, nụ cười còn ấm áp hơn so với ánh nắng ngày xuân, “ Thiên Du của em rất ngoan.”
Anh của lúc ấy, nội tâm tràn đầy ấm áp.
Khi đó bọn họ chỉ thuộc về nhau, có cô, không có cô gái nào có thể lọt vào mắt anh, thậm chí anh còn không thèm nói nhiều thêm một câu với cô gái khác.  
Nhưng vì sao người trong mắt từng chỉ có nhau sẽ đi đến bước này? Vì sao Tưởng Thiên Du chỉ thuộc về Lâm Thanh Diệu sẽ chấp nhận người khác, vì sao Lâm Thanh Diệu chỉ thuộc về Tưởng Thiên Du lại ở bên người khác?
Là vì không chịu đựng nổi việc mất đi cô dày vò? Hay là vì gương mặt giống cô kia?
Hoặc là nói vì vận mệnh trêu đùa?
Nhưng anh ta biết rõ, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không còn là người ngày xuân tươi đẹp năm ấy, chọc chọc vào mặt anh ta nói “Thiên Du của em rất ngoan.” Lâm Thanh Diệu trong mắt chỉ có mình anh ta.
Lúc Tưởng Thiên Du trở về nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng bên ngoài cửa nhà, Vu Trinh đứng bên xe, thỉnh thoảng đi qua bên đường ngó một cái, rõ ràng là cố ý chờ anh ta.  
Tưởng Thiên Du thấy Vu Trinh thì cảm thấy rất kỳ quái, theo lý mà nói, Lâm Thanh Diệu báo cảnh, chứng cứ cố ý đả thương người chưa thành, dù thế nào Vu Trinh cũng sẽ bị bắt giam một khoảng thời gian, là ai đưa cô ta ra?
Tài xế ngồi trước hỏi: “Tưởng tổng, muốn dừng lại không ạ?”
Tưởng Thiên Du chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói: “Không cần.”
Nhưng hai người không ngờ Vu Trinh đột nhiên đi lên, tài xế sợ tới mức dẫm phanh gấp, vội nói: “Xin lỗi Tưởng tổng, cô Vu đột nhiên xông ra, tôi không có cách gì.”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Du trầm xuống vài phần, Vu Trinh đi tới gõ gõ cửa sổ xe, Tưởng Thiên Du hạ cửa sổ xe xuống, mặt mày lạnh lẽo, “Tìm tôi làm gì?”
Thấy sắc mặt anh ta, trong long Vu Trinh có chút khó chịu, nhưng trên đường đến đây cô ta đã chuẩn bị tâm lý, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, cô ta vội nói: “ Anh biết chuyện Hứa Nghiên Bách và Lâm Thanh Diệu muốn kết hôn chưa?”
Nghe được lời này Tưởng Thiên Du cảm thấy rất ngoài ý muốn, anh ta cho rằng Vu Trinh tới tìm anh ta là vì anh ta ngừng đầu tư cho BLUE.
Nhưng lời này vừa vặn chọc trúng chỗ đau của Tưởng Thiên Du, sắc mặt anh ta lạnh hơn vài phần, “Biết.”
Tưởng Thiên Du rất lạnh nhạt, nhưng đột nhiên nhăn mày, cùng lúc nghe được những lời này khuôn mặt chợt căng chặt lên lại cho thấy nội tâm anh ta lúc này không được bình tĩnh.
Vu Trinh nói: “Nếu cô ta đã kết hôn với người khác, vậy anh cũng nên buông cô ta ra, cuộc đời còn đoạn đường dài phải đi, bỏ qua làm lại từ đầu chính là lựa chọn tốt nhất,  lúc trước khi biết cô ta trở về không phải anh cũng đã thử buông xuống sao? Khi đó chúng ta cũng thành bạn trai bạn gái chính thức, anh muốn ở bên em cho tốt phải không? Tưởng Thiên Du chúng ta cho nhau một cơ hội được không?”
Tưởng Thiên Du nói: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cô, không cần đến tìm tôi nữa.”
Vu Trinh cắn cắn môi, anh ta lạnh nhạt tuyệt tình khiến cô ta rất khổ sở, giọng nói của cô ta không khỏi thêm vài phần kịch liệt, “Tưởng Thiên Du, anh cho rằng em nói ra mấy câu này rất dễ dàng sao? Hiện giờ em bỏ tự tôn xuống để giữ lại anh, nếu anh còn không muốn, thì sẽ không có chuyện tiếp theo.”
Tưởng Thiên Du không nói chuyện, tay lại ấn nút kéo cửa xe lên, Vu Trinh vội vàng dùng tay đè cửa xe lại, cô ta nói: “Một khi đã như vậy, sau này em có bạn trai khác cũng không liên quan đến anh đúng không?”
Động tác chuẩn bị ấn nút kéo cửa xe lên của Tưởng Thiên Du dừng một chút, anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta vài giây, anh ta quay đầu đi, nói: “Buông tay.”
Vu Trinh buông tay xuống, như là hao hết sức lực lui về phía sau vài bước, cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, xe bắt đầu đi vào.
Về đến nhà Tưởng Thiên Du rót một ngụm rượu, giơ tay lên, ly rượu lập tức rơi nát trên mặt đất.
Tưởng Thiên Du cảm thấy mỏi mệt cực kỳ, ngồi thật mạnh xuống sô pha, xoa xoa trán đang đau nhức.
Cô nhanh chóng kết hôn với người khác, gì cũng không nhớ nữa, cô không còn là Lâm Thanh Diệu trước kia, hẳn là anh nên lựa chọn buông tay, hẳn là anh nên lựa chọn chấp nhận..
Giống như đã từng chậm rãi chấp nhận cô chết đi vậy.
**
Trước khi kết hôn Lâm Thanh Diệu đến trường học nghe giảng lần cuối, hôm nay mới vừa tan học cô liền nhận được điện thoại của Hạng Lạc, Hạng Lạc nói tối hôm nay sẽ tổ chức buổi tụ hội của bạn học cũ, mời cô cùng đi.
Trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Diệu cũng thỉnh thoảng có liên hệ với Hạng Lạc qua mạng xã hội, nhưng Lâm Thanh Diệu cũng chưa nói cho Hạng Lạc thật ra cô không phải là Trần Nhược Tố.
Hạng Lạc mời cô đi chính là mời Trần Nhược Tố đến gặp gỡ bạn học cấp 3 cũ, đúng ra Lâm Thanh Diệu không cần phải đi, nhưng từ lúc trở thành Lâm Thanh Diệu, cô thường xuyên suy nghĩ, nếu cô là Lâm Thanh Diệu, vậy Trần Nhược Tố chân chính lại đi nơi nào, 5 năm trước cô ấy rời khỏi trường học rồi không trở về nữa, không ai biết cô ấy đi nơi nào, Trần Nhược Tố mất tích đến nay vẫn chưa có tung tích gì, nên Lâm Thanh Diệu muốn đi tham gia buổi gặp gỡ bạn học cấp ba này, nhìn xem có thể hỏi ra từ trong miệng mấy bạn học trước kia manh mối gì đó hay không.  
Lâm Thanh Diệu nói chuyện sẽ tham gia buổi gặp gỡ bạn học này cho Hứa Nghiên Bách, “Lát nữa anh không cần bảo người tới đón em đâu, tan học em đi thẳng tới chỗ tụ họp đó luôn.”
“Anh có thể bảo người đưa em đi.”
“Không cần đâu, em có thể tự mình đi qua mà.”
Hứa Nghiên Bách cũng không cưỡng cầu, nói: “Lúc nào gặp gỡ xong thì gọi điện thoại cho anh.”
“Được.”
Chỗ tụ họp là một nhà hàng cách trường cấp ba của Trần Nhược Tố không xa, vì là lần đầu tiên Lâm Thanh Diệu tới, Hạng Lạc biết cô không quen nên chờ cô ở ngoài cửa.
Tuy rằng Lâm Thanh Diệu đã biết cô không phải Trần Nhược Tố, bị Trần Lạc Trân thôi miên ký ức Trần Nhược Tố, nhưng Lâm Thanh Diệu lại có cảm giác bạn tốt thân cận với Hạng Lạc.
Lâm Thanh Diệu nhìn thấy cô ấy vội vàng đi lên, nói: “Cậu chờ lâu chưa?”
Hạng Lạc thấy cô tới cũng rất vui vẻ, trả lời: “Không lâu, tớ cũng mới đến.”
Hạng Lạc nắm tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Tụ họp ở một phòng riêng, Hạng Lạc nắm tay cô đẩy cửa ra, bên trong bày hai cái bàn, bên cạnh bàn ngồi đầy người, có khoảng hơn hai mươi người, hơn nửa lớp học đều đến tham gia.
Bên trong đang rất náo nhiệt, Hạng Lạc kéo tay Lâm Thanh Diệu đi vào, ước chừng là không quen mặt Lâm Thanh Diệu nên bầu không khí đang ồn ào vui vẻ bỗng nhiên yên tĩnh lại, có không ít người đánh giá bên này, có người nhịn không được tò mò, hỏi: “Hạng Lạc, người đẹp này là?”
Hạng Lạc cười phụt một tiếng nói: “Để tớ xem, các cậu có mấy người có thể nhận ra đây.”
Có không ít người châu đầu ghé tai nghị luận, “Đây là ai vậy? Cậu có ấn tượng không? Trước kia hình như không có tới tham gia tụ họp mà?” “Tớ không có ấn tượng, tớ nhớ lớp chúng ta không có người đẹp như vậy mà.” “Tớ cũng không vậy.”
Lâm Thanh Diệu đứng ở bên cạnh có chút xấu hổ, cô cũng không biết năm đó Trần Lạc Trân là thôi miên cô như thế nào, mấy người trước mắt cũng có ít gương mặt quen thuộc, cứ như cô quen biết bọn họ vậy, chỉ là không nhớ ra tên họ cụ thể.
“Được rồi được rồi, mấy người đừng đoán nữa, dù sao mấy người cũng đoán không ra đâu.” Hạng Lạc không hề úp úp mở mở, đẩy Lâm Thanh Diệu ra phía trước, trịnh trọng giới thiệu nói: “Đây là Trần Nhược Tố.”
“Trần Nhược Tố?” Có người ngạc nhiên hô lên, “Cậu nói giỡn à Hạng Lạc, sao có thể là Trần Nhược Tố?”
Lúc Trần Nhược Tố học cấp ba nhìn rất béo, đương nhiên chuyện Trần Nhược Tố mất tích nháo ra rất lớn cho nên bạn học đều có chút ấn tượng, nhưng mà dù thế nào bọn học cũng không thể liên hệ nổi cô gái xinh đẹp trước mặt này với Trần Nhược Tố mập mạp năm đó.
“Sao không phải Nhược Tố, con gái mười tám thay đổi nhiều hiểu không? Cậu không biết có câu nói này sao, phụ nữ giảm béo chẳng khác nào phẫu thuật thẩm mỹ.”
Có người nhanh nhẹn đi tới, đánh giá Trần Nhược Tố từ trên xuống dưới, cả kinh nhếch miệng: “Cmn, cô thật sự là Trần Nhược Tố à?”  
Lâm Thanh Diệu cười cười, cũng không phủ nhận.
Lâm Thanh Diệu đến khiến mọi người rất khiếp sợ, nhưng con gái xinh đẹp đi đến đâu cũng được hoan nghênh, đã có một cậu không hề nghi ngờ gì vẫy vẫy tay với Lâm Thanh Diệu: “Trần Nhược Tố, lại đây ngồi.”
Hạng Lạc kéo cô đi qua ngồi xuống, người vẫy cô tới đây lại nói: “Trần Nhược Tố cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta học khóa thực nghiệm hoá học ở một tổ.”
Lâm Thanh Diệu đánh giá cậu vài lần, không có ấn tượng gì, nhưng cô cười cười nói: “Nhớ mà, chỉ là nghĩ không ra tên.”
Hình như được cô nhớ nên rất vui vẻ, cậu gãi gãi tóc nói: “Tớ tên Trình Bân.”
Đúng lúc này, chỉ thấy một người con trai đẩy cửa đi vào, nhìn xung quanh một vòng, cười nói: “Mọi người tới cả rồi?”
Người con trai tên Trình Bân vẫy vẫy tay với anh ta hô lên: “Tiêu Cảnh mau tới đây, đang chờ cậu.”
Nghe được lời này, Lâm Thanh Diệu nhíu nhíu mày, Tiêu Cảnh…… Này không phải người con trai Trần Nhược Tố thích sao?Vẻ mặt của Lâm Thanh Diệu tò mò nhìn qua, người con trai đi vào ăn mặc rất theo trào lưu, một quần Harem rộng thùng thình. Cô đã từng nhìn qua ảnh của Tiêu Cảnh, nhưng lúc đó là thời học sinh, diện mạo mang theo chút ngây ngô, lúc này Tiêu Cảnh hoàn toàn nẩy nở, quần áo cũng tốt hơn rất nhiều, trông có vẻ soái hơn trong ảnh một chút
Người con trai như vậy đúng thật cũng đảm đương không ít thanh xuân của con gái.
Tiêu Cảnh đi đến ngồi xuống bên cạnh Trình Bân, lại thấy Trình Bân nháy mắt với anh ta vài cái, ý bảo nhìn về phía Lâm Thanh Diệu, “Cậu có quen không?”
Tiêu Cảnh đánh giá mặt mũi Lâm Thanh Diệu trong chốc lát, nói: “Bạn cậu à?”
Hạng Lạc cười phụt một tiếng, cô ôm bả vai Lâm Thanh Diệu trịnh trọng giới thiệu với Tiêu Cảnh: “Nhìn cho rõ, đây là Trần Nhược Tố.”
“Trần Nhược Tố?” Tiêu Cảnh rõ ràng rất kinh ngạc, anh ta lại không chắc chắn đánh giá Lâm Thanh Diệu thêm vài lần, “Cô là Trần Nhược Tố?”
Lâm Thanh Diệu cười gượng hai tiếng, gật gật đầu.
Chung quanh có không ít bạn học ồn ào, Lâm Thanh Diệu phỏng đoán, xem ra chuyện Trần Nhược Tố thích Tiêu Cảnh có không ít người biết.
Lâm Thanh Diệu có thể cảm giác được, “Trần Nhược Tố” ngồi trước mặt khiến Tiêu Cảnh rất kinh diễm, anh ta nói chuyện với người khác cũng luôn luôn nhìn về phía cô, loại cố ý biểu hiện trước mặt cô này cũng rất rõ ràng.  
Sau đến lúc ăn, Lâm Thanh Diệu lấy thân phận Trần Nhược Tố xen vào trong đám người cùng nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc, Lâm Thanh Diệu thành công chuyển hướng sang đề tài ngày cô ấy mất tích.
“Các cậu còn nhớ ngày tớ mất tích thì đang làm gì không?”
Lời Lâm Thanh Diệu vừa ra, không ít người đều lâm vào trầm tư, sau đó liền có tiếng thưa thớt truyền đến.
“Tớ còn nhớ ngày đó tớ bị giáo viên mắng trong phòng vẽ tranh,  sau đó đi ra thì gặp cậu, cậu thấy tớ khóc còn đưa khăn giấy cho tớ, ngày hôm sau tớ liền nghe thấy tin tức cậu mất tích.” Có một cô gái lên tiếng.
“Đều là chuyện nhiều năm trước, tớ nhớ không được.” Có người con trai nói.
“Tớ còn nhớ ngày đó tớ với Tiêu Cảnh trốn học đi chơi game, chơi đến ngày hôm sau trở về thì phát hiện có rất nhiều cảnh sát ở trường học, khi đó bọn tớ đều bị doạ gần chết, tưởng trường học báo cảnh sát tới bắt học sinh xấu, sau mới biết được là cậu mất tích.”
Tiêu Cảnh cũng nói: “Cậu nói chưa hết, vừa nói tớ nhớ ra, lần đó đi tiệm nét với cậu, tớ còn bị rớt mất điện thoại, còn là loại trí năng vừa mới mua cơ.”
Lâm Thanh Diệu cũng không bắt được tin tức hữu dụng gì, nhưng đại khái cô có thể khái quát ra quỹ đạo trước khi mất tích của Trần Nhược Tố, sau khi tan học gặp được bạn học khóc vì bị giáo viên mắng còn đưa khăn giấy, vốn dĩ định cùng Hạng Lạc đi ra ngoài ăn bún đậu rồi sau đó lại quay về trường học học tiết tự học buổi tối, nhưng hôm đó Hạng Lạc đợi ở quán bún hồi lâu cũng không đợi được cô ấy, gọi điện thoại lại không ai bắt máy, hôm đó tiết tự học buổi tối Trần Nhược Tố cũng không tới, ngày hôm sau liền truyền đến tin cô ấy mất tích.
Về phần các bạn học khác, cơ bản đều không có liên hệ gì với Trần Nhược Tố trước khi mất tích.
Cho nên rốt cuộc là trước khi mất tích Trần Nhược Tố đã xảy ra chuyện gì, vì sao hẹn với Hạng Lạc cùng đi ăn tối lại không đến, nguyên nhân không đến là gì, vì sao mất tích giống như bốc hơi khỏi thế giới nhiều năm như vậy không hề có chút tin tức nào.
Rốt cuộc Trần Nhược Tố chân chính đã đi nơi nào, mất tích nhiều năm như vậy, là đã gặp nạn, hay là giống như cô từng mất tích, mất đi ký ức, tồn tại dưới thân phận của người khác?
Lúc tan cuộc đã là buổi tối, bầu trời bắt đầu mưa, đã gần tháng mười, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, trong mưa có cả gió, gió thổi phần phật, thổi đau cả mặt người ta.
Lâm Thanh Diệu đã gọi điện cho Hứa Nghiên Bách trước, cho nên lúc đoàn người đi ra, xe đã từ từ chạy đến cửa, trợ lý của Hứa Nghiên Bách cầm dù xuống xe lại đây đón cô, Lâm Thanh Diệu tạm biệt các bạn học, vẻ mặt của Hạng Lạc tò mò hỏi cô: “Nhược Tố, người đến đón cậu là ai thế?”
Lâm Thanh Diệu nói: “Bạn trai tớ.”
Hạng Lạc rất ngạc nhiên, “Cậu có bạn trai sao? Sao chưa nghe cậu nói gì?”
“Còn chưa kịp nói.”
Lâm Thanh Diệu lên xe, xe rời đi xa, trong đám người có người ghen tị nói một câu, “Có câu nói nói như thế nào nhỉ, phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi vận mệnh, ai có thể ngờ người ngồi siêu xe kia lại là con khủng long năm đó?”
“Cũng không thể nói như thế được, sao cậu biết người ta phẫu thuật thẩm mỹ chứ?”
“Khác biệt nhiều như vậy, nói không phẫu thuật thẩm mỹ tớ mới không tin.”
Lại có người nói với Hạng Lạc: “Hạng Lạc cậu nhìn xem, cậu với người ta thân như vậy, người ta có bạn trai cũng không nói cho cậu, hiện giờ người ta ngồi siêu xe, chúng ta thì sao, chỉ có thể làm xã súc*, thật là cùng lớp nhưng khác mệnh.”
(Động vật xã hội, tiếng Nhật là し ゃ ち く, một từ thông dụng trên internet , là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng , đề cập đến những nhân viên làm việc trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật, và chủ yếu được dùng để cười nhạo bản thân, nguồn: baidu)
“Bạn trai của cô ta, không phải là một ông già đâu nhỉ?”
“Ai biết được?”
“Đúng rồi Tiêu Cảnh, lúc đi học Trần Nhược Tố không phải rất thích cậu sao? Muốn đi theo ông già kia đoạt người không, nói không chừng cậu nói một câu, cô ta liền tung ta tung tăng chạy vào ngực cậu đấy.”
“Nghĩ cái gì đâu!”
Trong xe mở máy sưởi, Lâm Thanh Diệu sau khi lên xe cảm giác ấm áp hơn không ít, Hứa Nghiên Bách hỏi cô: “Thế nào? Em có tìm được tin tức gì không?”
Lâm Thanh Diệu lắc đầu, “Không phát hiện cái gì hữu dụng, năm đó Trần Nhược Tố mất tích đúng là bí ẩn, anh nói vì sao có một người như vậy đột nhiên biến mất chứ?”
“Vô căn cứ, nhất định có nguyên nhân.”
“Nghiên Bách, nhân mạch của anh rộng, lúc nào rảnh có thể giúp hỏi thăm chút.”
“Có thể.”
Hai người mới vừa trở lại nhà, Lâm Thanh Diệu liền nhận được điện thoại của Dương Vân, nói là sổ hộ khẩu về rồi.
Sau khi tắt điện thoại Lâm Thanh Diệu liền nói với Hứa Nghiên Bách: “Mẹ em nói đã lấy được sổ hộ khẩu, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Hứa Nghiên Bách cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh đáp: “Được, sáng mai liền đi.”
Lâm Thanh Diệu ôm eo Hứa Nghiên Bách, trong mắt cô tựa như đầy tràn những vì sao nho nhỏ, nói: “Nghiên Bách, ngày mai em có thể trở thành vợ của anh.”
“Vui vẻ không?”
Lâm Thanh Diệu vùi đầu trong ngực anh, “Rất vui.”
Hứa Nghiên Bách cũng cười rộ lên, hết thảy còn thuận lợi, hôn lễ chuẩn bị cũng không tệ lắm, bất an nơi đáy lòng cũng dần dần bị niềm thoả mãn khổ tận cam lai thay thế.
Tốt rồi, anh có thể lập tức cưới cô gái mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm rồi.
Trời mưa cả một đêm, ngày hôm sau vẫn tí tách tí tách như cũ, sáu giờ đồng hồ, Lâm Thanh Diệu ngồi dậy từ trên giường. Sắc mặt cô hoảng hốt một lát mới nghiêng đầu nhìn lại người đàn ông bên cạnh.
Cứ lẳng lặng quan sát như vậy hồi lâu, cô kéo chăn ra bước xuống khỏi giường, rửa mặt qua loa xong xuôi buộc một cái đuôi ngựa, cô đi vào phòng làm việc, ở giữa phòng bày một giá vẽ, mặt trên có hé ra một bản thiết kế chưa hoàn thành. Lâm Thanh Diệu đi qua, lấy bút, cũng không cần dung đến công cụ phụ trợ, phác thảo đơn giản rồi hoàn thành.
Làm xong tất cả nhưng Hứa Nghiên Bách còn chưa tỉnh, cô tay chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.
Gần đây giấc ngủ của Tưởng Thiên Du không được tốt, buổi sáng 4-5 giờ đã tỉnh lại, tỉnh rồi rốt cuộc ngủ không nổi nữa. Mới giờ này, bảo mẫu vẫn chưa tỉnh, anh tap ha cho mình một ly cà phê, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta đang buồn bực sáng sớm như vậy mà ai tới, mở cửa, lại không ngờ là Lâm Thanh Diệu.
Phía sau cô là sắc trời buổi sáng xanh nhạt dưới màn mưa, lộ ra một cảm giác mông lung, cô đứng ở nơi đó, mang cho người ta một loại cảm giác vừa thật vừa giả, Tưởng Thiên Du nghi ngờ có phải gần đây anh ta bị kích thích quá nhiều, vì trong lòng nhớ cô, cho nên mới nằm mơ thấy cô tới tìm anh ta.
Trong hiện thực, không có khả năng cô xuất hiện ở chỗ này.
Trong lúc anh ta không có phản ứng, ánh mắt cứ dại ra nhìn cô như vậy, màn mưa phía sau cô tựa như làm phai nhạt dần thân ảnh cô, anh ta cho rằng cô sẽ chậm rãi biến mất, nhưng trước sau gì cô vẫn đứng chỗ đó, cuối cùng anh ta không chắc chắn gọi cô một tiếng, “Diệu Diệu?”
Lâm Thanh Diệu từng cho rằng đối với Tưởng Thiên Du cô chính là độc nhất vô nhị, bảy tuổi khi quen biết anh, là một đứa trẻ rất cô đơn, luôn lạnh lùng với người khác, nhưng chỉ cần cô cười với anh, lạnh lùng nơi đáy mắt anh  đều tan ra, cứ như là bị gió xuân thổi mềm. Anh không giỏi giao tiếp, nhưng lại lúng túng đáp lại gần cô, ví dụ như lúc tan học sẽ làm bộ chờ ở cổng trường chờ cô ra cùng nhau đi, ví dụ như lúc trời mưa thừa dịp cô không chú ý,lặng lẽ đưa tay lên che trên đỉnh đầu cô.
Sau này bọn họ trưởng thành, thành thiếu niên, anh trổ mã vô cùng tuấn lãng, chỉ đáng tiếc cấp ba không học cùng trường, nhưng cô biết rất nhiều chuyện trong trường học anh, cô biết anh ở trong trường là đối tượng được rất nhiều cô gái thích,  cô sẽ lấy cái này trêu chọc anh, chính người rất giỏi che dấu chính mình này, mỗi khi bị cô trêu chọc sẽ biểu hiện rõ ràng ra không vui vẻ, nhưng mà anh lại rất dễ dỗ, cô cười với anh một cái, mặc dù chỉ là hư tình giả ý nói một câu “Tưởng Thiên Du em sai rồi” anh liền không hề tức giận.
Anh đối xử với những cô gái khác luôn là lạnh như băng, có vẻ EQ anh thấp như thế, nhưng anh sẽ giới thiệu với người khác cô là vợ anh, có vẻ rất thành thạo
Rất nhiều người đều hâm mộ bọn họ, thanh mai trúc mã, từ vườn trường đến váy cưới, giống như từ sinh ra đã chú định phải ở bên nhau, cô đã từng cảm thấy cô và Tưởng Thiên Du là trời cao an bài một đôi, đối với anh cô mãi mãi là độc nhất vô nhị.
Anh chiều cô, yêu cô, chỉ biểu hiện một mặt dịu dàng kia ra với cô, chưa bao giờ biểu hiện ra với người khác.
Thì ra, không có gì là độc nhất vô nhị, chỉ cần nửa năm, chỉ cần cô mất tích nửa năm anh ta liền lập tức tìm được nơi ký thác tình cảm, dịu dàng của anh ta cũng không phải của mình cô, cũng có thể là của cô gái khác.
Muốn nói anh ta phản bội sao, hình như cũng không tính, dù sao cũng là sau khi cô rời khỏi anh ta mới tìm nhà tiếp theo, nhưng vì sao người đàn ông cô yêu lại lạnh bạc như thế chứ, cô vừa rời khỏi lập tức tuyên bố tử vong, không quan tâm đến mẹ cô. Thậm chí còn không hề ôm hy vọng đi tìm cô, lại đem dịu dàng vốn là của cô chuyển lên người phụ nữ khác.
Tưởng Thiên Du cảm thấy ánh mắt Lâm Thanh Diệu nhìn anh ta rất kỳ quái, không phải loại ánh mắt xa lạ kháng cự kia, đáy mắt hỗn loạn tình cảm phức tạp.
Anh ta không rõ nguyên do, hỏi cô: “Diệu Diệu, sao em tới nơi này?”
Theo lý mà nói, cô sẽ không tới tìm anh ta.
“Tôi tới lấy đồ của tôi.” Giọng điệu của Lâm Thanh Diệu bình tĩnh, cô nói xong liền đi thẳng  vào.
Lâm Thanh Diệu quen cửa quen nẻo đi đến lầu hai, Tưởng Thiên Du rất nghi hoặc, vội vàng đi lên theo, liền thấy Lâm Thanh Diệu đứng ngoài cửa phòng làm việc của cô, thuần thục dung vân tay mở khoá, sau đó đẩy cửa đi vào.
Lần trước Tưởng Thiên Du mang cô tới bên này, đã nói với cô, cánh cửa này chỉ nhận vân tay hai người bọn họ mới có thể mở ra, nhưng chỉ đơn giản nói ra một câu như vậy, không ngờ cô lại thuần thục như vậy.
Lâm Thanh Diệu đi vào liếc nhìn một vòng, tất cả đồ vật của cô đều bị thu đến đây, cô tìm thấy trong ngăn tủ notebook của cô, rồi sau đó lại đi đến trước rương mật mã kia nhập mật mã.
Lúc Tưởng Thiên Du đi vào vừa lúc nhìn thấy chiếc rương mật mã kia cùm cụp một tiếng rồi mở ra, nếu ngay từ đầu chỉ là khó hiểu cô lại đây làm gì, chờ lúc nhìn thấy rương mật mã kia mở ra, Tưởng Thiên Du hoàn toàn khiếp sợ.
Mật mã của chiếc rương kia ngay cả anh ta cũng không biết, cô mất trí nhớ, sao cô lại biết được, trừ phi……
Phỏng đoán này khiến hô hấp của Tưởng Thiên Du cũng chậm mất nửa nhịp.
Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, ký ức khôi phục, Diệu Diệu bắt đầu đi giết lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.