Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 20: Giao Đấu




"Ân tướng, người của chúng ta phát hiện có một đội ngũ đang ở phía bên phải, phía trước chúng ta, đang tiến về phía Lạc Dương" Lý Nho cẩn thận bẩm báo tin tức với Đổng Trác đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Hả?" Đổng Trác mở mắt, nói: "Có lẽ là đội ngũ của Hứa Thành"
"Có thể, với bản lĩnh của Hứa tướng quân, hắn nhìn thấy Lạc Dương bốc cháy, khẳng định biết rõ đã xảy ra chuyện, có thể là tiến về phía Lạc Dương trợ trận" Lý Nho nói.
"Vậy gọi hắn một tiếng, không cần đi, tránh cho lại không công tổn thất một bộ binh mã" Đổng Trác nói.
"Ân tướng, chúng ta mang theo tiền tài, dân chúng, đi đường không nhanh, đang cần phải có người thay chúng ta ngăn cản truy binh, tranh thủ thời gian" Lý Nho nói.
"Vậy nếu Hứa Thành đầu hàng thì sao?" Đổng Trác hỏi: "Chẳng phải là không công tiện nghi cho đám kia nghịch tặc Viên Thiệu sao?"
"Ân tướng, ngài đã quên?" Lý Nho cười cười nói: "Hứa Thành ở Lạc Dương từng nhiều lần xung đột cùng Viên Thiệu. Với tính cách làm người của Viên
Thiệu, há có thể tha cho hắn. Hứa Thành cũng không phải người ngu, chắc chắn hắn sẽ liều chết quyết chiến. Chờ bọn hắn đánh xong, chúng ta chỉ sợ đã đến Trường An rồi"
"Ừ" Đổng Trác gật gật đầu: "Cũng được.
Cứ như vậy hãy cho các tướng sĩ đi nhanh hơn, dân chúng không chịu đi nhanh, dùng đao bức bọn hắn đi. Kẻ nào không đi được, giết ngay, phải nhanh đi đến Trường An"
"Tuân mệnh" Lý Nho nói.
"Không biết lúc này, Tôn Kiên đã tiến vào thành Lạc Dương hay chưa?" Viên Thiệu hỏi mưu sĩ Phùng Kỷ ở bên cạnh.
"Cho dù hắn tiến vào Lạc Dương cũng là do chúa công lãnh đạo có phương pháp. Người trong thiên hạ cũng chỉ sẽ ca công tụng công đức của chúa công.
Chúa công không cần phải lo lắng" Phùng Kỷ nói
"Hừ, lần này kịp thời đánh vào Hổ Lao quan, huynh đệ Lưu Quan Trương quả nhiên dũng mãnh. Đáng tiếc, kiêu ngạo, khinh người quá mức, không giáo huấn. Hơn nữa bọn hắn có quan hệ mật thiết quá mức với Công Tôn Toản, nếu không có thể thu dùng cho mình” Viên Thiệu còn nói thêm.
"Chúa công không cần như thế. Ba người kia không có bối cảnh, không cần để ở trong lòng. Chúa công lần này lập đại công đức, nhất định khiến chúa công có địa vị độc nhất vô nhị ở trong thiên hạ. Đến lúc đó chỉ cần hô một tiếng, tất nhiên thiên hạ nghe theo. Người người ưng thuận tụ tập, lo gì đại sự không thành?"
"Hay" Viên Thiệu nghiêng đầu nhìn liên quân Quan Đông bên cạnh. Đúng vậy, Viên thị ta bốn đời Tam công, nên phát dương quang đại ở trong tay Viên Thiệu ta. Trong lòng của gã đột nhiên xuất hiện một loại suy nghĩ thiên hạ ta mặc kệ hắn là ai. Viên Thiệu nhìn bầu trời đỏ rực phía xa xa, cảm thấy đó chính là biểu tượng hồng vận chuyển vào đầu gã.
Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một đội binh mã, dọa cho Viên Thiệu nhảy dựng lên. Những chư hầu khác ở trong đội ngũ cũng đôi chút giật mình. Bọn họ cho rằng Đổng Trác đã chạy, thành Lạc Dương lại bốc cháy, cho nên vội vàng gấp rút lên đường, căn bản là không nghĩ tới cần phải phái trinh sát. Không thể ngờ lại gặp phải quân đội gì đó? Chúng chư hầu cẩn thận từng li từng tí. Khi hai bên tiếp cận, bọn họ mới nhìn rõ ràng đối phương.
"Khổng Thứ sử, các người sao đến nơi này? Không đi Lạc Dương sao?" Có người hỏi.
"Chúng ta bị tập kích. Địch nhân quá mức lợi hại, chúng ta đành phải đến bên minh chủ, hợp lực kích tặc" Khổng Do nói ra nguyên nhân.
Chư hầu đều nhìn thấy đội ngũ trước mặt này. Nói là đánh tơi bời cũng không sai, nguyên một đám hữu khí vô lực
"Ta xem các ngươi giống như không có tổn thất bao nhiêu binh mã?" Tào Tháo hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Chúng ta. . ." Khổng Do thuật lại quá trình bọn họ bị tập kích.
*****************
Trên thực tế, Hứa Thành binh ít. Hắn còn phải phái một bộ phận đi ra bên ngoài hai Quan ải, cho nên hắn mệnh lệnh "Thanh thú quân" của Lệ Phương ở lại Lạc Dương ngăn cản Tôn Kiên. Tôn Kiên liên tục đại chiến, binh lực không nhiều lắm, vừa vặn dùng tinh binh đối phó tinh binh, đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Ở bên ngoài thành Lạc Dương, hắn còn bố trí kỵ binh tinh nhuệ của Bàng Bái, nhưng bởi vì cần phải truy kích Hung Nô nên mới không có mặt. Thế nhưng Lệ Phương suất lĩnh "Thanh thú quân" lại không giống bình thường. Hắn cũng không tốn phí bao nhiêu lực đã đuổi
Tôn Kiên đi. Một trong những nguyên nhân cũng là vì Tôn Kiên cho rằng nghiệp lớn phản Đổng đã đến bước cuối cùng, không đáng dốc sức liều mạng. Bằng không, cho dù không chết ở trong tay "Thanh thú quân", cũng sẽ chết trong tay người mình. Chính vì vậy Tôn Kiên mới không để ý Tổ
Mậu chết, triệt binh bỏ đi. Huống chi, lúc này quân đội của Từ Hoảng đã xuất hiện.
Mà đi theo Tôn Kiên bao gồm mấy lộ quân chư hầu Khổng
Do, đụng phải chính Cung Tiễn Thủ của Từ Hoảng với Quyền Thuật quân của
Vương Việt. Từ Hoảng vượt qua binh mã Tôn Kiên, chờ quân đội Khổng Do ở phía trước. Hai bên vừa thấy mặt, tên nỏ liền ùn ùn kéo đến bái kiến " anh hùng ". Tiếp đó Quyền Thuật quân của Vương Việt một mực cùng ở phía sau liên tục công kích khiến bọn hắn, những đại nhân này ngày bình thường sống an nhàn sung sướng bị hù dọa sợ một trận, cho rằng đụng phải đại đội quân địch, hơn nữa quân đội của bọn hắn không giống đối thủ, đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ngay khi vừa đụng trận đã giải tán, đành phải chạy trốn. Trong khi đó Vương Việt cứ như vậy, hữu ý mà như vô ý đuổi theo bọn hắn, một mực đẩy bọn hắn hướng về phía mấy người Viên Thiệu. Đây là yêu cầu của Hứa Thành. Hắn không cho phép tiêu diệt bọn chúng, giữ lại có ích hơn, mới để cho bọn hắn còn sống gặp được Viên
Thiệu
Sau đó chính Hứa Thành ra sân khấu. Đây là bộ phận chủ yếu trong kế hoạch, hai quân chân chính đối chọi. Đương nhiên, Hứa Thành một mực núp trong bóng tối, chuẩn bị xong tất cả, mà liên quân Quan Đông phải vội vàng ứng chiến. Hơn nữa Hứa Thành dụng kế khiến cho trong đó có một bộ phận quân chư hầu trở thành chim sợ cành cong, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí liên quân Quan Đông. Hơn nữa chư hầu Quan Đông không đồng lòng, mặc dù Hứa Thành binh ít, cũng đã chiếm hơn phân nửa phần thắng.
*************
Nghe xong được đám người Khổng Do tự thuật, đám người Viên Thiệu vừa sợ lại vừa giận. Từ nơi này lại toát ra một đội quân như này. Nên biết rằng, cấm quân Hứa Thành, bởi vì Hứa
Thành đã từng cứu Đổng Trác ở trong tay Tào Tháo, cho nên khi hắn thừa cơ yêu cầu, Đổng Trác đã cho hắn một ít áo giáp, binh khí. Tất cả đều là hàng tinh phẩm trong hoàng cung. Hứa Thành ra lệnh cho thợ thủ công dưới trướng thay đổi, lại thêm bọn họ không mang cờ hiệu, những chư hầu này nào có dự đoán được là cấm quân đến đánh bọn họ đâu?
Mà mấy người Viên Thiệu cũng bị chiến lực của đối phương làm kinh sợ. Đám người Khổng Do nói gì đi nữa cũng có gần mười vạn quân đội. Ngay lập tức đã bị đánh tan, đây cũng không phải là điều muốn làm mà có thể làm được.
"Có người. . ." Lại có người nhìn thấy một đội ngũ. Thế nhưng đội ngũ này không lớn cũng sẽ không khiến cho chư hầu lo lắng
"Nhanh, nhanh" Tôn Kiên gào to truyền đến: "Đại quân kẻ thù đã đến. Nhanh chuẩn bị giao chiến" trong lời nói tràn đầy lo lắng.
Mọi người cả kinh, có thể làm cho Tôn Kiên sợ thành như vậy, là người nào vậy?
***************
Trong khi chúng chư hầu vội vàng hấp tấp lập chiến trận, một đại kỳ màu đỏ như máu xuất hiện ở xa xa, liên tiếp vung vẩy, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực không thở nổi. Mấy võ tướng Tào Tháo nhìn thoáng qua, trong lòng kinh nghi bất định. Một cái lá cờ khiến cho mấy chục vạn đại quân tâm chí dao động. Đây rốt cuộc là dạng kẻ thù gì vậy? Chỉ có
Tôn Kiên, gắt gao nhìn về phía trước.
"Tướng quân, bọn họ thật sự sẽ sợ sao?" Hồng Phong hỏi: "Chẳng qua là một lá cờ mà thôi"
Những người khác thì không nói một lời. Bọn họ đều nhìn ra trong quân đội đối phương xao động. Rất rõ ràng, đám binh sĩ đối phương rất bất an, cũng chỉ có Hồng Phong, người thô lỗ mới có thể hỏi như vậy.
"Không biết kẻ thù mới là điều đáng sợ nhất" trong lòng mọi người vang lên lời của Hứa Thành: "Chính mình dọa mình mới là rất dọa người" Đây là lời tuyên bố của Hứa Thành. Ngẫm lại bị đập chết theo một cách không hiểu nổi, địch nhân là ai cũng không biết, liệu có ai không sợ không?
"Chúng ta đi, gặp mặt cùng bọn hắn một lần ‘ Hứa Thành nói
"Toàn quân tiến lên"
****************
Đám người Viên Thiệu nhìn thấy mấy trăm cây đại kỳ đột nhiên xuất hiện, ba
Đại phương trận bộ pháp đều nhịp, sát khí bức người, trong lòng có chút run rẩy.
"Chúng ta có hơn hai mươi vạn đại quân. Quân địch chỉ có mấy vạn người. Xem ra, một trận chiến này chúng ta tất thắng, không thể nghi ngờ ha ha ha" Tào Tháo đột nhiên lớn tiếng nói.
"Đúng vậy. Đạo dùng binh chính là lấy nhiều đối ít, dùng mạnh mẽ khắc yếu.
Quân địch dùng mấy vạn quân đội đến chiến với quân ta, đúng là muốn chết" Tôn Kiên cũng phụ họa theo.
Hai người nói khiến cho không ít người thì thào to nhỏ. Quân chư hầu vốn bị chiến thuật tâm lý của Hứa Thành hù, lòng quân lay động, dần dần đôi chút khôi phục.
"Quả nhiên là Tào Mạnh Đức. Quả nhiên là Tôn Văn Đài, rất giỏi, cũng chỉ có hai người các ngươi có thể gặp nguy không loạn. Hai vị, đã lâu không gặp. Hứa Thành rất vinh hạnh" giọng nói Hứa Thành xa xa truyền đến. Vừa rồi Tào Tháo, Tôn Kiên nói rất to nên hắn cũng đã nghe được.
"Ha ha, Hứa tướng quân, rất vinh hạnh. Không hiểu tướng quân đến vì cái gì? Chẳng lẽ là muốn đầu hàng quân ta?" Tào Tháo không buông tha bất luận cơ hội gì có thể gây phấn chấn lòng quân.
Tôn Kiên đang suy nghĩ, nghĩ xem chính mình bái kiến Hứa Thành này từ lúc nào?
"Hứa Thành, ngươi, đồ gian tặc này. Dựa vào Đổng Trác, làm ác vô số. Còn không xuống ngựa nhận lấy cái chết, còn đợi tới khi nào?" Viên Thiệu nhất thời bị quân uy Hứa Thành chấn nhiếp. Lúc này gã mới trấn tĩnh lại tinh thần, thấy binh lực Hứa Thành ít hơn rất nhiều so với bên mình, lập tức lớn lối.
"Ngu ngốc" Tào Tháo với Tôn Kiên đều thầm mắng trong lòng. Quân địch binh ít, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đều là tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nếu như thật sự phải đánh, cho dù thắng, sợ rằng cũng phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Tào Tháo vốn định dùng mấy tấc lưỡi thuyết phục Hứa Thành đầu hàng. Chuyện này ở cổ đại rất bình thường. Dù sao, lúc này bên mình chiếm ưu thế, nhưng lời mắng chửi này của Viên Thiệu lại phá hỏng tất cả, khiến cho hai quân không thể không đánh một trận. Thật không biết hắn muốn cái gì nữa đây? Tào Tháo thầm nghĩ: Dù cho Hứa Thành hàng, còn không phải tới lượt ngươi xử trí.
"Không dám, không dám" nghe Viên Thiệu nói xong, Hứa Thành phá lên cười ha ha: "Tại hạ làm ác vô số, cũng không dám kiêu ngạo ở trước mặt Viên tướng quân. Ngẫm lại Tôn Kiên tướng quân báo thù, giết kẻ thù diệt môn, báo thù cho hai vị Viên tướng quân, có thể nói là liều cái mạng già. Hai vị còn cắt đứt lương thảo của hắn, bởi vậy ở điểm làm ác, đối với hai vị Viên tướng quân, tại hạ vẫn tự thẹn không bằng"
Nghe Hứa Thành nói xong, Viên Thiệu hung hăng liếc nhìn
Viên Thuật. Chuyện Viên Thuật cắt đứt lương thảo của Tôn Kiên, toàn bộ liên quân cũng biết, muốn phủ nhận cũng không được. Hiện tại, ý tứ của
Hứa Thành đang nói hai người bọn họ hợp mưu, nửa thật nửa giả, khiến cho gã không thể nào phản bác. Sao gã lại không tức giận, lại không oán hận tên đệ đệ hỗn đản này.
"Tiểu tặc chớ có ở chỗ này lời ngon tiếng ngọt. Nhanh tới thử xem đại đao của ta " tiếng hét lớn vang lên, khiến cho Viên Thiệu thoát khỏi xấu hổ, không khỏi nhìn về hướng phát ra giọng nói.
"Đáng giận" Hứa Thành thầm mắng. Hắn vốn muốn mượn cơ hội kêu gọi đầu hàng trước trận, tổn hại nghiêm trọng huynh đệ Viên Thiệu một phen. Dù sao hai người này cũng không phải đồ tốt gì cho cam, có rất nhiều nhược điểm, không cần đến tấn công sĩ khí quân địch. Thật là đáng tiếc, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một tên khốn làm rối loạn kế hoạch của hắn
"Tiểu tặc nhanh mau ra đây. Gia gia ta không đợi được, ta muốn giết ngươi" một Đại tướng cầm đao đã chạy đến trước trận hai quân, lớn tiếng kêu gào.
"Chúng ta biết mặt sao?" Hứa Thành lộ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ. Người này không thù với hắn. Ngoại trừ Viên Thiệu, hắn vẫn còn không chính thức đắc tội với ai đó.
"Tiểu tặc còn nhớ Tây Lương Mã Siêu. Ta muốn báo thù cho Thiếu chủ nhà ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.