Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 116: Không Chiến Có Quả




Ba ngày sau dưới thành Trường An!
Vương Việt, Lã Bố!
Trong mắt mọi người giống như tràn đầy kích điện! Cuồng phong! Oanh lôi! ( kỳ thật không có bất kỳ điều gì! )
Khí thế vô hình đặt ở trong lòng mấy chục vạn người chăm chú xem cuộc chiến!
"Ngươi có di ngôn gì lúc lâm chung không? Ta có thể thực hiện giúp ngươi!" Vương Việt lên tiếng nói trước, giọng nói có chút thành khẩn.
"Làm sao ngươi biết ngươi nhất định thắng lợi?" Lã Bố cả giận nói.
"Vốn tưởng rằng ta chạy như bay cả ngày đến đây, ngươi sẽ lợi dụng cơ hội ta mệt mỏi mà khiêu chiến cho nên chúa công đã để ta tĩnh dưỡng ba ngày mới đối chiến cùng với ngươi. Đáng tiếc! Lúc này ta xem sắc mặt ngươi mỏi mệt, thần sắc tiều tụy. Trận chiến này chưa đấu ngươi cũng đã thua ba phần!" Vương Việt tự nhiên nói.
"Ít nói nhảm đi, muốn đánh thì đánh, không cần phải dài dòng!" Lã Bố cảm thấy khí thế của mình bị Vương Việt nói mấy câu chuyện phiếm mà làm giảm đi không ít, hắn không khỏi bắt đầu bối rối trong lòng! Phương Thiên Họa Kích bắt đầu lắc lư!
"Muốn đánh, muốn đánh!" trong trận Quân Hứa Thành, Dương Nhị kêu loạn một hồi đã bị Hứa Thành dùng một cái tát trấn áp!
"Ngươi loạn gọi cái gì? Đây chính là cái gọi khiến cho đối phương căng thẳng!" Từ Hoảng ở một bên cũng trách mắng Dương Nhị với giọng nói bất mãn.
"Ta còn căng thẳng hơn cả ngươi!" Dương Nhị hạ giọng la lên.
"Sao ngươi phải như vậy? Ngươi!" Từ Hoảng cảm thấy ngượng ngùng. Hắn không ngờ tiểu tử Dương Nhị này lại có tình cảm tốt với Vương Việt!
"Thế nhưng ta đánh bạc Vương sư phó thắng nếu hắn thất bại ta sẽ phải bồi thường lớn hơn!" những lời này của Dương Nhị khiến cho Từ Hoảng đang vô cùng cảm thán, giật mình kinh ngạc, suýt chút nữa ngã, rớt xuống ngựa!
". . ." Trương Tú với Diêm Hành còn có đám người Cao Thuận đều tương đối được Hứa Thành coi trọng. Bọn hắn cùng sống chung với Dương Nhị, đã nghe nói Dương nhị này vô sỉ đến cực điểm. Trong khi đó Cao Thuận đã sớm biết tính tình của Dương Nhị, nên hắn còn tiếp thụ được. Trương Tú với Diêm Hành thì đều không nhịn được, trừng mắt coi thường Dương Nhị!
"Ngươi chỉ là vì đánh bạc sao?" Từ Hoảng chỉ muốn bắt tên khốn này lại sau đó cẩn thận thu thập hắn!
"Còn có thể vì nguyên nhân gì? Còn không phải là vì hai tên khốn nạn Bàng Bái, Công Tôn Chỉ! Ván bài này đã được sắp đặt mấy năm, suýt chút nữa đã không thể tiếp tục chơi nữa!" Dương Nhị nói.
"Bọn hắn cũng dám đánh bạc Vương sư phó thua! ?" Từ Hoảng mở to hai mắt! Hai gã này không muốn sống chăng?
"Bọn họ nói trong vòng hiệp khó phân thắng bại! Ta nói trong vòng một trăm hiệp Vương sư phó có thể thắng!" Dương Nhị khẩn trương nói.
"Hừ!" Khá tốt chỉ là Từ Hoảng vẫn hung hăng mà tỏ vẻ mình một chút đối với đồng liêu loại hành vi này khinh thường!
"Ta cá là trong vòng năm mười hiệp sẽ phân thắng bại hơn nữa người thắng chính là Vương Việt sư phó!" Giọng nói Hứa Thành xen vào! Sau đó Hứa Thành lại nhìn chúng tướng ở hai bên, hỏi: "Các người ai đánh bạc cùng ta?"
". . ." Tuyệt đối sẽ không có người nào đồng ý. Thu thì cũng không có gì đáng nói. Thắng, ai dám? Chỉ riêng việc thua Hứa Thành đã mất thể diện, ai dám đòi tiền cược không?
"Ai! Vốn ta muốn người thắng sẽ được lĩnh chức Thứ sử Ung Châu!" Hứa Thành lắc đầu, hình như hắn đang lầm bầm lầu bầu!
". . ." Vẫn không có người đáp lời. Mấy lão nhân Dương Nhị trong quân Hứa Thành biết rõ Hứa Thành chưa bao giờ có thói quen bắn tên không đích, hơn nữa thắng thì sao nào? Căn cứ quy định cải cách mà Hứa Thành đã cho tiến hành, chức Thứ sử Ung Châu chỉ có thể chủ quản hành chính Ung Châu, bọn hắn, một đám quân nhân kiếm chức vị đó làm gì? Hơn nữa chức vị này hình như thuộc về Lại bộ quản lý, Hứa Thành sẽ tùy tiện sẽ dùng nó để đánh bạc sao? Có âm mưu, nhất định có âm mưu!
"Vương Việt ta vốn là một kẻ vũ phu bởi vì phạm vào khúc mắc ở trong thành Lạc Dương, muốn dựa vào người cao quý, thầm nghĩ mưu một chức quan. Sau này may mắn chúa công không bỏ ta, trao cho ta địa vị cao, quyền cao. Từ đó về sau tâm kết trong lòng ta dần dần cởi bỏ, ta mới phát hiện mình không phải là người có thể cầm quân cho nên ta mới mời chúa công nhường cơ hội cho những tướng lĩnh khác. Ta chỉ là một người bình thường chỉ huy ‘ Quyền thuật quân ’ kiêm huấn luyện tân binh mà thôi. Hôm nay đánh một trận cùng ngươi là tâm nguyện cuối cùng của ta, ta cũng không muốn để cho người ta nói ta khi dễ ngươi!" Vương Việt rút trường kiếm ra, xoa xoa lưỡi kiếm, nói.
"Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu! Cái gì mà ức hiếp?" trong mắt Lã Bố bắt đầu bốc lửa. Đánh đơn đấu, đây là lần đầu có người dám nói có thể "Khi dễ" hắn!
"Ngươi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Ta sẽ thỉnh chúa công kéo dài kỳ hạn công thành thêm ba ngày, ngươi tự giải quyết cho tốt!" Nói xong Vương Việt tra trường kiếm vào vỏ, không thèm quan tâm đến Lã Bố, hắn quay đầu ngựa trở về trận, bỏ mặc Lã Bố đứng ở đó, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Cuối cùng Lã Bố chỉ có thể thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn cũng vòng ngựa Xích Thố quay lại thành Trường An!
"Không phải chứ!" Dương Nhị gào thét một tiếng "Rõ ràng lại không đánh, chẳng lẽ lại muốn chúng ta chờ thêm vài năm? Khi đó Lã Bố chết thì phải làm gì?"
"Cạch!" Từ Hoảng không thể nhịn được nữa, một cước đạp hắn xuống ngựa!
"Lại kéo dài ba ngày sao?" Hứa Thành từ chối cho ý kiến đối với đề nghị của Vương Việt!
"Chúa công, mạt tướng cho rằng không thể!" Trương Tú nhìn thấy Hứa Thành gật đầu với mình, hắn mới lên tiếng: "Thời cơ chiến đấu sẽ mất đi, nếu chỉ bởi vì Vương Tướng quân luận võ cùng Lã Bố mà kéo dài thời gian chỉ sợ sẽ bất lợi với sĩ khí quân ta"
"Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) Vương mỗ cũng biết đạo lý này" Vương Việt cũng không phải là người chỉ vì lời nói của Trương Tú mà tức giận "Nhưng lần này thì lại không như thế. Việc đánh hạ Trường An đã thành kết cục đã định, muộn vài ngày, sớm vài ngày đối với quân ta mà nói cũng không xảy ra chuyện gì lớn cho nên ta mới mời chúa công lùi lại mấy ngày sau mới công thành. Hơn nữa Lã Bố ở Trường An thời gian cũng không ngắn trong thành Trường An có đủ các loại người mà ai cũng phải khuất phục trước vũ lực của hắn. Nếu có thể đánh bại hắn, chúng ta đánh vào Trường An, những kẻ không an phận trong lòng cũng sẽ thành thật một chút!
"Vậy Vương tướng quân ngài có nắm chắc phần thắng hay không?" Cao Thuận hỏi.
"Cho dù khi Lã Bố ở vào thời điểm hùng mạnh nhất ta cũng nắm chắc đánh bại hắn!" Vương Việt nói.
"Vương sư phó ngươi có phải hay không thái quá mức tự tin rồi! ?" Dương Nhị thăm dò nói.
"Ha ha đây không phải là vấn đề có tự tin hay không mà trên thực tế Lã Bố cho tới bây giờ đều khó có khả năng là đối thủ của Vương sư phó!" Hứa Thành nói.
"Chúa công, cho dù Lã Bố chính là kẻ thù của chúng ta, ngài cũng không nê quá xem thường người ta" Dương Nhị phản bác.
Cao Thuận, Tào Tính với Hác Manh cùng hai người Trương Tú, Diêm Hành từng có một ít kinh nghiệm giao đấu cùng với Lã Bố đều bày tỏ đồng ý với ý kiến của Dương Nhị, đương nhiên đồng thời cũng biểu đạt vẻ khó hiểu đối với những câu nói kia của Hứa Thành.
"Lã Bố lợi hại Đúng vậy lợi hại trên chiến trường cắn xé nhau, có thể nói hắn là vô địch; Vương sư phó cũng không phải là đối thủ nhưng Vương sư phó hắn nghiên cứu quyền thuật vốn là thuật so đấu giữa hai người, Lã Bố đánh nhau cùng Vương sư phó chính là dùng sở đoản của mình tấn công sở trường của Vương sư phó, không thất bại mới là lạ! Hơn nữa còn bị bại rất nhanh!" Lúc này Hứa Thành mới lộ ra vẻ sâu hiểm khó dò!
"Thì ra là thế! Ha ha ha!" Vương Việt ngửa mặt lên trời cười dài, nói: "Khi ta đứng đối mặt cùng với Lã Bố, ta chỉ dựa vào trực giác cảm thấy hắn không phải là đối thủ của ta nhưng không như chúa công nghĩ sâu sắc đến như vậy. Nếu như trận này tất thắng, cuộc chiến này còn gì hứng thú! Chúa công, nếu như ngài đã hiểu rõ ràng như thế, vì sao còn đồng ý để cho mạt tướng tới đây?"
"Nếu như ta không để ngươi nhìn thấy Lã Bố, ngươi có thể cam tâm sao?" Hứa Thành nói với Vương Việt.
"Đương nhiên không thể!" Vương Việt dứt khoát nói: "Đã như vậy mạt tướng sẽ thu hồi thỉnh cầu kia của mình, chúa công, mạt tướng thật sự không cần phải tiếp tục so đấu cùng với Lã Bố. Mạt tướng quyết định quay về Lạc Dương! Xin ngài cho phép!"
"Như vậy cũng tốt nhưng thời gian cũng không cần gấp Vương sư phó ngươi không muốn nhìn thấy Trường An rồi hãy đi sao?" Hứa Thành lại hỏi.
"Có cái gì tốt mà nhìn? Chẳng lẽ Trường An có thể phồn hoa hơn so với Lạc Dương sao? Không phải chỉ nhiều hơn một đám công khanh bá quan mà thôi! Đều là một đám đáng ghét, không nhìn cũng thế!" Vương Việt nói.
Ngày hôm sau Vương Việt quay trở về Lạc Dương!
Đêm đó!
Trên lâu thành cửa nam thành Trường An, Thành môn hiệu úy đảm nhận nhiệm vụ thủ thành mới nhậm chức không lâu: Bao Bất Đồng, đang đứng! Mà người đi theo ở bên cạnh hắn không phải là ai khác mà chính là đường đường Vệ úy Công Dã Kiền!
"Thế nào?" Công Dã Kiền hỏi.
"Yên tâm! Chung quanh trăm người đều là người một nhà!" sắc mặt Bao Bất Đồng ngưng trọng mà "Mỉm cười" nói: "Chỉ cần đến rạng sáng, đám binh sĩ trên tường thành mỏi mệt không chịu nổi, tinh thần lại lỏng lẻo, cửa vừa mở ra chúa công có thể công khai vào thành" .
"Tốt!" vẻ mặt lo lắng của Công Dã Kiền đã dãn ra, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta đi xem phòng ngự ở những nơi khác. Ngươi hãy chú tâm một chút!"
"Yên tâm đi!" Bao Bất Đồng âm thầm ra hiệu!
Rạng sáng cuối cùng đã tới. Khi sắc trời còn đang đen kịt, trên thành Trường An các binh sĩ canh phòng còn không có mặt, từng đám bóng đen đã theo tường thành mò tới bên cạnh cổng thành!
"Ô oa ô oa. . ." Hắc Long học xong tiếng kêu của quạ xong hắn thầm oán hận: "Học cái gì không học lại chỉ muốn học con quạ! Chúa công cũng thiệt là! Vốn ta muốn nói mùa xuân mà, hãy nên học chim khách, cũng biểu thị chúng ta đại thắng! Đúng rồi tại sao chim khách lại kêu?"
"Két..!" Tiếng kêu của quạ vừa qua không lâu, cửa thành Trường An rốt cuộc đã mở ra một đường nhỏ sau đó khe hở này chậm rãi mở rộng, rốt cục tất cả đều mở rộng!
Hắc Long khoát tay, hắn là người đi vào đầu tiên! Sau đó một hàng bóng đen dài hẹp bắt đầu tiến hành hạ độc thủ quân coi giữ cổng thành không có tiêu chí người một nhà! Cho đến tận khi một bó đuốc bừng sáng quay ba vòng trên tường thành. Âm thanh "Ầm ầm" mới khiến cho các binh sĩ canh phòng tường thành mới toàn bộ bừng tỉnh!
"Địch tập kích ...! . . ."
"Xông lên!" khi thấy không còn cần thiết che dấu tung tích của mình, tất cả quân Hứa Thành nằm dưới sự chỉ huy của bốn Đại tướng; Dương nhị, Từ Hoảng, Lệ Phương, Cao Thuận hợp thành một dòng nước lũ cực kỳ hùng hậu xông vào cố đô mấy trăm năm của Đại Hán —— Trường An!
"Quét sạch tất cả lực lượng phản kháng trong thành sau đó đến cửa cung tập hợp!" Dương Nhị hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" Mấy người Từ Hoảng đồng thời trả lời sau đó bốn người chia nhau mà đi!
Ngay sau đó là liên tiếp những tiếng hò hét. Trận chiến công thành này là trận chiến nghiêng về một bên!
Nhưng có một điều cần phải thừa nhận đó chính là Nghiệp Thành còn khó tấn công hơn so với Trường An! Đây là kết luận mà cuối cùng Dương Nhị đã đưa ra! Trường An rộng lớn hơn so với Nghiệp Thành, đông người hơn! Thế nhưng có một điều khác biệt chính là người ở nơi này không một lòng! Đổng Trác cho di dời tất cả gia tộc quyền thế danh môn Lạc Dương đến Trường An mặc dù đại bộ phận đều chịu tổn thất thế nhưng vẫn còn có những thế lực cũ của Trường An cũng rất nhiều mà khi quân Hứa Thành phá thành mà vào cũng không thể khiến cho bản thân những thế lực này, các danh môn, gia tộc vốn có lực lượng vũ trang nhất định, liên hợp lại phản kháng cho dù có cũng chỉ mấy nhà mà thôi!
Mà chính bản thân gia tộc các quan lại triều đình đến từ bên ngoài thì càng không cần phải nói, dưới sự bảo vệ của mấy ngàn cấm quân Hoàng thành do Chu Tuyển chỉ huy, âm thầm nguyền rủa Hứa Thành!
"Trong thành thế nào?" Hứa Thành chậm rãi tiến vào cửa thành Trường An!
"Gần như đã không còn một âm thanh nào khác!" Công Dã Kiền ở một bên nói.
"Sao ngươi còn ở lại chỗ này vậy?" Hứa Thành la lên đối với hắn.
"Chúa công, không phải ngài muốn tá ma giết lừa chứ?" Công Dã Kiền ở trên triều đình quá lâu nên đã học được một ít điều xấu, tâm lý hắn có chút u ám! Hơn nữa trên thực tế bọn hắn là bộ hạ cũ của Hứa Thành, tự nhiên cách nói chuyện cũng không kiêng kỵ.
"Binh!" Hứa Thành tiếp tục vung tay tát, hắn nói: "Cái tốt thì các ngươi không học! Sao các ngươi lại học theo tính tình của Dương Nhị với Bàng Bái rồi hả?"
"Ha ha hắc!" Bao Bất Đồng ở một bên cười trộm.
"Các người không thể tiếp tục ở lại Trường An khiến cho người ta phát hiện ra thân phận của các ngươi, cũng không có chuyện gì cả nhưng sẽ có người nói các ngươi đều là người không nói đạo nghĩa, vô sỉ phản bội, chẳng lẽ các người muốn để cho thiên hạ bêu danh sao? Cho nên các ngươi hãy về Lạc Dương, để cho lão Thường an bài một vị trí cho các người. Nếu các người không muốn làm chính vụ thì tìm lão Hà cũng được!" Hứa Thành nói.
"Chúa công cái này là có ý gì? Đến lúc đó chúa công ngài hãy cho sửa lại sách sử một chút không phải sẽ được sao?" Công Dã Kiền thờ ơ nói.
"Ngươi hãy bỏ ý nghĩ đó đi! Chẳng lẽ ngươi không biết ta căn bản không quản được những người ghi sách sử kia sao?" Hứa Thành cũng thờ ơ nói.
"Còn người nào mà ngài không thu thập được sao?" Bao Bất Đồng tranh nói trước Công Dã Kiền. Khi người không có mặt ở trong quân Hứa Thành mới càng có thể cảm nhận được Hứa Thành lợi hại cho nên khi hắn nghe Hứa Thành nói vậy mà cảm thấy rất ngạc nhiên!
"Còn không phải là lão già Thái Ung kia sao, ta luôn luôn đề xướng kính già yêu trẻ, tự mình cũng không thể đánh vào mặt của mình!" Hứa Thành nói.
". . . Nói xạo! Còn không phải ngươi muốn lấy con gái người ta sao?" Công Dã Kiền với Bao Bất Đồng đồng thời la lên trong lòng thế nhưng bọn hắncó thể đoán được tâm tư Thái Văn Cơ, cũng không thể không nói suy nghĩ của bọn hắn không linh hoạt!
"Vậy chúa công, chức quan của ty chức ở Trường An đã là Vệ úy, ngài cũng không thể để cho Thường đại nhân trao cho ty chức chức quan quá thấp!" Công Dã Kiền nói. Rõ ràng tư tưởng quan chức của gã vẫn còn rất mạnh!
"Vậy phải cho các người chức quan gì mà mới không thể khiến người ta chú ý đây? Hơn nữa các người còn phải làm tốt để tránh khỏi bị người khác hạ cấp" Hứa Thành làm ra vẻ suy tư nói.
"Chúa công, chúng ty chức vẫn nên làm từ chức quan khởi đầu! Ty chức cũng không muốn để lại tiếng xấu này! Hơn nữa ty chức muốn dùng tên cũ của mình!" Bao Bất Đồng nói.
"Được rồi! Nế dùng tên cũ trước đây thì chỉ cần không bị người đã từng gặp các ngươi biết rõ là được, như vậy các người không cần phải bắt đầu từ tầng thấp nhất! Nhưng như vậy thì cần phải chọn cho các ngươi một chức quan sao cho xứng mới được!" Hứa Thành nói mà khiến cho sắc mặt Công Dã Kiền cùng Bao Bất Đồng cực kỳ sầu khổ!
"Các người cẩn thận suy nghĩ xem có chức quan nào phù hợp thì báo cho ta. Đợi khi ta quay trở lại Lạc Dương, ta sẽ đi thương lượng một chút với mấy người lão Thường!" Hứa Thành khoát tay áo nói: "Hiện tại các người không thể để người ta phát hiện. Ta sẽ cho người mang các ngươi đi ra ngoài quân doanh"
"Vâng!" Hai người khom mình hành lễ!
Tạm thời xử lý xong sự việc của Công Dã Kiền với Bao Bất Đồng, mấy người Hứa Thành đi tới đại môn hoàng cung mới phát hiện đại quân đã sớm công phá nơi đây, hắn chỉ cần đi theo người mấy người Dương Nhị phái tới dẫn đường, tiến vào bên trong!
Rốt cục khi đi đến cung Vị Ương Hứa Thành nhìn thấy một đám binh sĩ đang bao vây quanh toàn bộ cung điện. Dương Nhị, Cao Thuận đều có mặt ở nơi này, Từ Hoảng với Lệ Phương vẫn còn ở nơi khác chỉ huy quân đội không đến, còn Trương Tú với Diêm Hành thì đi theo Hứa Thành! Mà trên bậc thang bên ngoài cửa điện cung Vị Ương chính là mấy văn võ bá quan Chu Tuyển, Vương Doãn, Phục Hoàn ôm một hài tử mười mấy tuổi đang giằng co cùng thủ hạ của hắn!
"Tránh ra chúa công đến rồi!" Hắc Long vốn xông lên phía trước nhưng thân phận hắn bây giờ chính là thân vệ số một của Hứa Thành, nên hắn là người lên tiếng nói đầu tiên khi phát hiện ra Hứa Thành đến!
"Nhiều người như vậy mà không thể dồn lại sao? Như này mà cũng là làm sao?" Hứa Thành làm ra vẻ nói.
"Vị này là nghĩ đến chính là Phiêu Kỵ Đại tướng quân sao?" Vương Doãn từ trong đám người đi ra nghiêm nghị hỏi.
"Ta chính là Hứa Thành ngươi là Vương Doãn Vương Tư Đồ! Ta đã thấy bức họa của ngươi! Ngươi còn xấu hơn nhiều so với bức họa mà họa sĩ vẽ!" Hứa Thành, lưỡi đỏ như kiếm, nói không chút lưu tình!
"Ngươi. . ." Vương Doãn giận dữ nhưng hắn lập tức nhịn xuống. Hiện tại cũng không phải là thời điểm tức giận với Hứa Thành. Vương Doãn nói: "Thánh giá ở chỗ này ngươi thân là Phiêu Kỵ Đại tướng quân vì sao còn không bái kiến?"
"Hoàng đế ở nơi nào?" Nghe thấy giọng nói của Hứa Thành, Hiến đế ngửa người về phía sau, thân thể co lại, không dám đi tới!
"Hứa Thành, sao ngươi dám nói như thế ở trước mặt bệ hạ? Ngươi cũng nên biết đây chính là tội thất lễ trước quân vương?" Đổng Thừa vốn muốn nói đây là "Tội khi quân" nhưng lời nói vừa đến bên miệng hắn, hắn lập tức sửa lại!
Đối với Đổng Thừa mà nói thì Hứa Thành từ chối cho ý kiến!
"Ngươi. . . Ngươi chính là Phiêu Kỵ tướng quân. . . Hứa khanh gia sao?" Khi thấy Hứa Thành không trả lời Đổng Thừa, Hiến đế vẫn còn có thể xuất ra một chút dũng khí!
"Ngươi chính là đương kim bệ hạ?" Hứa Thành nghiêng đầu hỏi.
"Trẫm đúng là đương kim thiên tử! Khanh gia tự tiện mang binh đánh vào Trường An, thủ hạ lại cưỡng ép tiến vào hoàng cung là vì nguyên nhân gì?" Hiến đế lộ ra vẻ e sợ, lên tiếng hỏi.
". . ." trong lòng Hứa Thành đột nhiên xuất hiện một chủ ý, hắn nói: "Ta chỉ là muốn tới hỏi bệ hạ xem Đổng Trác Đổng tướng quốc chết như thế nào? Không biết Đổng tướng quốc có tội tình gì? Vì sao triều đình phải xử tử Đổng tướng quốc? Ta xuất thân từ môn hạ của Đổng tướng quốc nên vì hắn báo thù!"
Nghe xong những lời này của Hứa Thành thì không chỉ có người bên triều đình mà ngay cả chúng tướng phía sau hắn đều có chút khó hiểu. Khi Hứa Thành hắn còn ở dưới trướng Đổng Trác cũng đã "Độc lập" mặc dù không nói rõ ràng, trở mặt thành thù nhưng cũng đã tự lập môn hộ. Nhưng bây giờ Hứa Thành lại hỏi nguyên nhân cái chết của Đổng Trác, ra vẻ có ý muốn báo thù cho kẻ mập mạp kia. Thật sự không một ai hiểu đến cùng Hứa Thành hắn muốn làm gì?
"Vương Tư Đồ! Ngươi với Lã Bố hãy nói vì sao phải xử tử Đổng tướng quốc?" Hiến đế quay người nhìn Vương Doãn hỏi.
. . .
Đám người đứng ngoài xem yên tĩnh!
. . .
"Đây chính là Hoàng đế mà chúng ta phải chết để bảo vệ sao?" phần lớn đám quan lại triều đình đều nghĩ như vậy! Bọn hắn đều cảm nhận được một tia hàn ý đang tiến vào lòng của bọn hắn!
Thật lâu!
"Ai! . . ." Vương Doãn thoát khỏi tình trạng ngây ngẩn, hắn ngửa mặt lên trời thở phào một hơi rồi chậm rãi đi xuống bậc thềm!
Các tướng sĩ quân Hứa Thành vẫn không nhúc nhích!
"Thì ra là muốn Vương Tư Đồ tự sát để có thể lưu toàn thây!" Có ít người nghĩ như vậy!
"Cho ta một cây đao!" giọng nói Vương Doãn lộ ra vẻ khá bình tĩnh!
". . ." Không có người trả lời hắn. Tất cả mọi người đang dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn!
". . ." Vương Doãn nhìn bốn phía nhìn một cái rồi đột nhiên hắn tiến về phía trước, xông tới chỗ một binh sĩ quân Hứa Thành, đoạt thanh đao trong tay tên lính.
"Này lão đầu nhi ngươi làm gì?" thân thủ của Vương Doãn quá kém, hắn bị tên binh lính lách người tránh thoát sau đó tên lính dùng lời lẽ hào hùng nói với Vương Doãn!
Vì không đoạt được đao, Vương Doãn quay nhìn bậc thềm trước điện rồi cuối cùng hắn vẫn phải quay đầu đi sau đó cúi đầu vọt tới cột đá đầu tiên ở bên cạnh.
Không thể đụng vào! Dương Nhị kéo hắn lại nói: "Vương lão đầu, ngươi không biết ngươi làm cho máu me bắn tung tóe còn khiến người khác phải tẩy rửa sao? Nói đạo đức một chút không được sao!"
"Hứa Thành, ngươi dám khinh ta thế này sao?" Vương Doãn tức giận tới mất trí, hắn xoay đầu lại nhìn Hứa Thành, lớn tiếng gào thét!
Khi nhìn thấy ánh mắt Vương Doãn tràn ngập tuyệt vọng gào lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Hứa Thành, trong mắt ai nấy cũng đều tràn đầy khinh bỉ. Sao người này ác độc như vậy, ngay cả chết cũng không cho người ta chết thoải mái!
"Ta khinh ngươi cái gì?" Hứa Thành oan uổng nói.
"Nếu như ngươi vì Đổng Trác mà báo thù thì ta sẽ bồi thường ngươi một cái mạng! Ngươi không muốn động thủ thì ta tự sát, vì sao người còn cho thủ hạ ngăn cản? Còn cố ý trào phúng ta? Đây không phải ngươi có chủ tâm khinh thường ta thì là vì cái gì?" Vương Doãn lớn tiếng gầm lên!
"Ta nói nên báo thù vì Đổng tướng quốc! Nhưng ta nói ta muốn giết ngươi sao? Ta vốn chỉ muốn chửi, mắng ngươi một chầu là được!" Hứa Thành giơ hay tay nói: "Hơn nữa thủ hạ của ta ngăn cản ngươi tự sát chính là vì tấm lòng muốn chăm sóc người bị thương ngươi cũng không nên đổ oan uổng cho bọn hắn hơn nữa ngươi còn phải cực kỳ cảm tạ bọn hắn mới đúng!"
"Ngươi. . . !" Vương Doãn giơ tay chỉ vào Hứa Thành mà không nói ra lời!
"Ta cái gì mà ta? Ngươi người này thực không nói đạo lý!" Hứa Thành ngang ngược khoát tay chặn lại, hắn nhìn chung quanh la lớn: "Đều ở chỗ này mà làm gì? Không thể dồn lại à? Đều theo ta ra ngoài!"
Nói xong không để ý tới Hiến đế với văn võ bá quan đang trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc tới cực điểm, Hứa Thành quay người lại, tách thủ hạ tướng sĩ ra, quay trở về theo đường cũ! Rất nhanh thủ hạ của hắn đều lui xuống theo hắn!
"Chúa công cứ như vậy đi sao?" Dương Nhị hỏi.
"Không đi thì có thể làm gì? Đại sát một trận?" Hứa Thành hỏi ngược lại: "Nếu không thì cho ngươi tới động thủ nhé?"
"Không cần không cần!" Dương Nhị liên tục khoát tay nói: "Thế nhưng chúa công, ngài sẽ không cứ như vậy mà buông tha đám người này chứ?"
"Cái gì mà buông tha với không buông tha? Ta không có kẻ thù trong bọn họ!" Hứa Thành nói.
". . . Không có kẻ thù? Không phải chứ! Đã đánh một trận lớn như vậy mà còn không có kẻ thù sao?" Dương Nhị phát hiện ra bản thân mình giống như vĩnh viễn cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Hứa Thành, tâm trạng hắn không khỏi phiền muộn!
"Các người đánh vui vẻ như vậy mà có nhìn thấy Lã Bố hay không?" Hứa Thành lại hỏi.
"Chúa công Lã Bố đã bị chết!" Hắc Long ở bên đáp.
"Cái gì?" Hứa Thành trợn trừng mắt nhìn Hắc Long hỏi: "Hắc Long, làm sao ngươi biết? Không phải là ngươi giết chớ? Ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?"
"Chúa công, chuyện này không phải do tiểu nhân làm!" Hắc Long liên tục khoát tay nói: "Tiểu nhân đi đến đã nhìn thấy trên thi thể của hắn cùng với ba tướng lĩnh thủ hạ đều cắm mũi tên, hơn nữa gương mặt đã bị giẫm đạp tới mức hoàn toàn thay đổi nên nghĩ ra là hắn muốn ngăn quân đội của chúng ta, người của chúng ta xông tới chỗ của hắn nên mới bắn tên giết hắn!"
"Ai!" Hứa Thành lắc đầu "Lão Cao nha! Trong nhà Lã Bố còn có người nào?"
"Còn có một chính thê là Nghiêm thị phu nhân, tiểu thiếp Điêu Thuyền phu nhân, hơn nữa còn một con gái tên là Lã Văn!" Giọng nói của Cao Thuận có đôi chút trầm trầm. Nói gì đi nữa Lã Bố cũng chính là chúa công đầu tiên của hắn, nay Lã Bố chết như vậy cũng thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó chịu!
"Tất cả đều là nữ nhân ai! Thật sự là khó làm! Còn có Điêu Thuyền!" Hứa Thành cảm thấy mình giống như là bị điện giật khi nghe nói đến nữ nhân này. Hắn nói: "Phái người cẩn thận chăm sóc, đợi khi Trường An yên ổn, hãy đưa Nghiêm thị với con gái nàng đến Ký Châu. Có ngươi trông nom thì ta nghĩ cũng không ai có thể khi dễ cô nhi quả phụ các nàng!"
"Mạt tướng thay Lã Bố tạ ơn chúa công!" Cao Thuận dập đầu đối với Hứa Thành, Hứa Thành cũng không ngăn cản hắn! Về phần Điêu Thuyền thì nàng chỉ là một thị thiếp mà thôi. Lỗi của nàng chính là xinh đẹp, đúng vậy chính là xinh đẹp nhưng không phải bản thân nàng đã mất đi rất nhiều sao?
"Ai cho các người tiến đánh hoàng cung. Không phải ta đã mệnh lệnh các ngươi chỉ tới cửa cung là ngừng hay sao?" Hứa Thành lại nhìn chúng tướng thủ hạ hỏi: "Nếu không phải lúc này ta phản ứng nhanh, các người có biết sẽ có bao nhiêu phiền toái hay không? Ừ?" .
"Còn có lão Cao, sao ngươi đi cùng mà cũng không ngăn bọn hắn lại?" Hứa Thành lại trách cứ Cao Thuận.
"Mời chúa công thứ tội!" Cao Thuận đang muốn trả lời thì Diêm Hành ở phía sau đột nhiên chạy ra quỳ gối trước mặt Hứa Thành.
"Là ngươi hạ lệnh?" Hứa Thành hỏi.
"Đúng vậy. . . Mạt tướng!" Diêm Hành vốn tưởng rằng công tiến hoàng cung mà thôi trên thực tế không để xảy ra điều gì quá mức thì không gì không được. Thế nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng đến nỗi trong giọng nói của hắn cũng mang theo chút run rẩy!
"Vì sao ngươi muốn trái với quân lệnh?" Giọng nói Hứa Thành cũng không có thay đổi gì nhưng chính vì thế mà lại làm cho chúng tướng ở đây đều cảm thấy có chút khó chịu giống như trái tim bị cái gì đó đè lại!
"Mạt tướng. . ." rốt cục Diêm Hành hiểu rõ Hứa Thành có uy thế lớn đến cỡ nào. Một người có bao nhiêu thực lực thì người đó sẽ có bấy nhiêu lực uy hiếp chẳng qua là Hứa Thành là kiểu người mà lực uy hiếp bình thường cũng không hiện ra rõ ràng mà thôi!
"Vốn khi chúng ta đánh tới trước cửa cung thì ngừng lại, không tiếp tục tiến công nữa nhưng cấm quân thủ vệ hoàng cung lại bắn chết vài tên quân sĩ của chúng ta cho nên mạt tướng mới nhất thời phẫn nộ dẫn binh tấn công vào. Dương Nhị tướng quân với Cao Thuận tướng quân thì sau đó mới tới!" Diêm Hành đáp.
"Chỉ là như vậy sao?" Hứa Thành lại hỏi.
“Đúng vậy! Chẳng qua là về sau Chu Tuyển mang binh phản kháng lại làm chết không ít huynh đệ cho nên chúng ta cứ như vậy mà tiếp tục tấn công!" Diêm Hành cũng không dám ngẩng đầu lên thế nhưng sau khi nói xong cảm giác của hắn tốt lên rất nhiều!
"Mạt tướng có thể làm chứng vì Diêm tướng quân!" Trương Tú coi như là một trong những tướng lĩnh đến sớm, hơn nữa lại cùng là hàng tướng như Diêm Hành nên bình thường hai người đi lại có vẻ gần. Lúc này hắn cũng ra mặt vì Diêm Hành!
"Trái với quân lệnh cuối cùng là trái với quân lệnh!" Hứa Thành chậm rãi nói: "Dương Nhị, ngươi phái người đi về phía Từ Hoảng hỏi xem lần này tiến công Trường An còn có các tướng sĩ nào làm trái với quân lệnh hay không?"
"Vâng!" Dương Nhị quay người đi tìm người!
"Lát nữa chính ngươi đi tới chỗ Điển quân hiệu úy báo cáo ( Điển quân hiệu úy tương đương với quân pháp quan quân Hứa Thành) ngoại trừ xử phạt mà Điển quân hiệu úy phạt ngươi, ta còn muốn phạt ngươi bị giam cầm ba ngày! Ngươi nghe rõ không?" Hứa Thành nhìn Diêm Hành nói.
“Dạ, mạt tướng lĩnh mệnh!" Diêm Hành thở ra một hơi. Hắn chỉ sợ Hứa Thành thừa cơ hội giết người! Nhưng như này thì an tâm! Nếu thật sự suy nghĩ kỹ một chút thì thấy bản thân mình vẫn còn suy bụng ta ra bụng người. Nếu Hứa Thành muốn giết chính mình thì hắn còn phải đợi tới lúc này không?
"Đứng lên đi!" Hứa Thành nói.
"Đa tạ chúa công!" Diêm Hành đứng lên nhưng khi ánh mắt hắn quay nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy ngoại trừ Trương Tú, hắn chỉ thấy những ánh mắt thương càm làm cho trong lòng của hắn đột nhiên lại cảm thấy có chút lo sợ bất an!
"Chúa công" không lâu sau người mà Dương Nhị phái đi ra ngoài đã quay lại bẩm báo: "Từ tướng quân hồi báo chúa công, nói hôm nay công thành không có một tên binh lính vi phạm quân lệnh!"
"Ngươi hiểu rõ lỗi của ngươi nghiêm trọng như thế nào không?" Hứa Thành lại nhìn Diêm Hành hỏi.
"Mạt tướng đã hiểu rõ!" Diêm Hành chỉ biết khom mình hành lễ! Không thể ngờ rằng ý thức quân kỷ của chính mình cũng không sánh bằng một tiểu binh! Thật sự khó có thể chịu được!
"Các người trước kia đã từng hỏi ta là vì sao không cần toàn quân tiến công Trường An. Đây là đáp án. Ta muốn cả thành thị này không phải là một đống phế tích! Ở chỗ của ta mà không có quân kỷ thì vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội xuất chiến bởi vì Hứa Thành ta sẽ không để ý đến cái gì gọi là công khanh gia tộc quyền thế mà ta chỉ không muốn bị dân chúng chửi bớ. Điểm này các người vĩnh viễn nhớ kỹ trong lòng cho ta! Mà muốn đạt thành điểm này thì nhất định phải nghiêm túc quân kỷ cho ta. Diêm Hành ngươi vừa tới cho nên ta chỉ phạt nhẹ người về sau ngươi sẽ không còn có cơ hội lần thứ ba vi phạm quân kỷ, hiểu chưa?" Càng gần đến cuối giọng nói của Hứa Thành lại càng thêm nghiêm khắc khiến cho tất cả mọi người bên người đều không dám ngẩng đầu lên!
"Mạt tướng nhất định sẽ không tái phạm!" Diêm Hành nghe Hứa Thành giáo huấn mà có chút khó chịu trong lòng càng lúc càng tăng. Mình đã lớn từng này mà đã có ai nói với mình những lời này chưa? Bây giờ thì tốt rồi nhưng mình không nghe lại không được!
"Tốt rồi! Dương Nhị, ngươi tiếp tục dẫn người bao vây Hoàng thành, chư tướng còn lại đi tới trấn an các nơi khác trong thành! Diêm Hành, ngươi đi tìm Điển quân hiệu úy. Tất cả đều đi thôi!" Hứa Thành khoát tay ra hiệu, chúng tướng lập tức giải tán lại khiến cho hắn cảm thấy có chút "Chim thú tán loạn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.