Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 184: Chết Không Nhắm Mắt




Trong hai năm này Từ Hoảng đã biết rõ Từ Thứ lập được bao nhiêu đại công ở chỗ Bàng Đức tại Tây Cương, trên tay có bao nhiêu cân lượng. Người mà có thể làm cho hắn kiêng kỵ như vậy há có thể coi thường? Tuy trước mắt mục tiêu chiến dịch của bọn hắn cũng đạt được toàn bộ, cũng gần như được theo ý muốn. Nếu như ở phía trước có "Ác nhân" chặn đường, vậy không nên đi trêu chọc bọn hắn là được. Vì vậy, Từ Hoảng không nói một tiếng mà tựu hạ lệnh rút quân. Kết quả hành động này của Từ Hoảng đã khiến cho sau khi Bàng Thống cùng Tôn Tĩnh nhận được tin tức đã lập tức đưa ra vô số phán đoán, không biết hắn rốt cuộc đang tính toán điều gì.
Không nói tới thế cục Kinh Nam. Trên sông Trường Giang, Cam Ninh cũng suất lĩnh thủy quân Giang Đông chỉ còn không xa nơi mục đích đã được lựa chọn sẵn.
Sau khi tụ hợp cùng Từ Thịnh, đại quân này của hai người bắt đầu tiến về nơi mà lần trước Từ Thịnh đã thất bại.
"Liên thể thuyền lớn?" Nói thật, Cam Ninh cũng không coi địch nhân sắp đối mặt vào mắt. Ở trên sông Trường Giang, ngoại trừ Chu Du, Cam Ninh hắn thực không có đối thủ. Thế nhưng, sau khi nghe Từ Thịnh nói tới liên thể chiến thuyền, hắn cũng đôi chút không hiểu rõ.
"Đúng vậy, bọn hắn gép các chiến thuyền thành một chiến thuyền cực lớn, các binh sĩ ở trên thuyền có thể dùng cung nỏ thậm chí còn có thể dùng máy ném đá cỡ nhỏ để đối phó chúng ta, rất khó đối phó" Từ Thịnh nói.
"Quân địch dùng liên thể thuyền lớn, tuy lực công kích trở nên cường đại, thế nhưng khi ở trên mặt sông khả năng xoay sở không tốt mới đúng. Sao ngươi lại không đối phó được bọn hắn?" Cam Ninh lại hỏi.
"Từ mỗ đương nhiên biết rõ là cần phải thuyền nhỏ tính linh hoạt để đối địch, thế nhưng thuyền lớn của chúng triển khai thành một hàng ngăn chặn mặt sông, thuyền nhỏ của chúng ta căn bản không cách nào vọt tới thượng du. Hơn nữa, cho dù thuyền lớn của chúng lạc đàn, chúng cũng tụ tập đầy đủ binh lực ở bốn phía, chúng ta căn bản là không tìm được góc chết để công kích bọn chúng!" Từ Thịnh nói.
"Tình hình như thế thì sao không dùng thuyền nhỏ vây quanh bờ sông ở thượng du, sau đó phóng hỏa thuyền tấn công địch? Thuyền lớn của chúng chìm nước quá sâu, chỉ sợ không cách nào giương oai vào gần bờ dược?" Cam Ninh suy nghĩ ra một biện pháp.
"Nói dễ vậy sao? Không nói đến bọn chúng sắp đặt cự nỏ trên thuyền có thể bắn xa, hơn nữa, cho dù thả hỏa thuyền cũng vô ích, Cam tướng quân, tướng quân không nghĩ tới sao, dưới đáy thuyền lớn của bọn chúng lại có khung sắt che chắn ở bên ngoài, hỏa thuyền căn bản không thể nào tới gần" Từ Thịnh lại tố khổ nói.
"Ừ!" Cam Ninh cúi đầu, xem ra cũng là một điều khó làm!
". . ." Từ Thịnh không nói tiếp, hắn chỉ nhìn Cam Ninh, hy vọng Cam Ninh nghĩ ra được biện pháp.
"Chỗ ngươi làm đắm thuyền chặn dòng, quân Hứa Thành đã tới di dời đi hay chưa?" Cam Ninh đột nhiên lại hỏi.
"Đã di dời, hơn nữa, bọn hắn đã thanh lý gần như hết rồi!" Từ Thịnh buồn bực nói.
"Thật tốt!" Cam Ninh lớn tiếng cười nói.
"Sao lại thật tốt? Chẳng lẽ Cam tướng quân đã có biện pháp đối địch hay sao?" Từ Thịnh liền vội vàng hỏi.
"Hừ, điều ta sợ chính là bọn chúng không dọn dẹp chỗ đó. Hôm nay xem ra, tướng lĩnh chỉ huy thuỷ quân của Hứa Thành cũng là kẻ cầu công mà sốt ruột! Chỉ cần bọn hắn một lòng khiêu chiến, chúng ta có thể dẫn dắt bọn chúng tới khu vực mặt sông rộng rãi. Khi đó, chúng ta có thể dùng thuyền lớn của quân ta cưỡng ép vọt tới trong trận của chúng, liều mạng làm tổn thất một ít thuyền lớn, nhất định phải xé toang thế trận của chúng. Khi đó sẽ xảy ra hỗn chiến, những cự nỏ cùng máy ném đá của chúng chỉ sợ không thể dùng được nữa. Chúng ta chỉ cần lại lợi dụng ưu thế cơ động linh hoạt của thủy quân chúng ta, đánh bại bọn chúng cũng không phải là việc khó!" Cam Ninh nói.
"Liều mạng tổn thất mấy chiến thuyền cỡ lớn?" Từ Thịnh trầm tư một chút rồi nói: "Chỉ sợ cũng không dễ dàng! Thế trận của chúng rất chặt chẽ, tuyệt không dễ dàng xé mở!"
"Lúc đối địch, không phải đối phương sẽ phải hạ buồm xuống sao?" Cam Ninh đột nhiên hỏi.
"Đó là đương nhiên, nếu như không hạ buồm xuống, quân ta có thể bắn hỏa tiễn thiêu hủy buồm của chúng, như vậy sẽ dễ dàng khiến cho toàn bộ thuyền bốc cháy " Từ Thịnh không hiểu đáp.
"Hay lắm, hạ buồm xuống, chẳng phải là nói tốc độ của bọn hắn rất chậm sao?" Cam Ninh vừa cười nói.
"Cái này, liên thể thuyền lớn hình thể quá lớn, vốn không nhanh nhẹn!" Từ Thịnh thậm chí đã muốn gọi quân y đi theo trong quân. Chẳng lẽ Cam Ninh lúc này đã mắc phải chứng bệnh nào đó sao? Nếu như vậy thì thật sự quá bất lợi với lần đối chiến này.
"Không nên lo lắng!" Cam Ninh chứng kiến sắc mặt của Từ Thịnh, đã hiểu rõ suy nghĩ của Từ Thịnh, hắn không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười. Hắn vỗ vỗ bờ vai của Từ Thịnh, lại nói tiếp: "Lên thể thuyền lớn như vậy thì hành động bất tiện, mà địch tướng lại vẫn muốn đi khiêu chiến, chỉ cần quân ta làm bộ chiến bại, vừa đánh vừa lui, dẫn quân địch tới địa điểm quân ta mai phục, có thể chỉ cần một lần hành động mà PHÁ...!"
"Xem ra thật sự phải tìm quân y xem bệnh cho ngươi rồi!" Từ Thịnh thầm nói trong lòng, thế nhưng, hắn vẫn nói ra nghi ngờ của mình: "Cam tướng quân, Trường Giang không phải là hồ nước, không có nơi nào cho chúng ta có thể dùng để giấu binh, thì thì chúng ta mai phục như thế nào? Chẳng lẽ tướng quân muốn dẫn bọn chúng tới hồ Động Đình? Vậy cũng quá xa!"
"Ai nói chúng ta nhất định phải đối địch với chúng ở trên mặt sông hay sao?" Cam Ninh cười hỏi.
"Vậy ý của Cam tướng quân là. . ." Từ Thịnh giống như bắt được cái gì đó.
"Đúng vậy, địa điểm chúng ta mai phục chính là ở trên bờ! Liên thể thuyền lớn? Buồn cười, cũng không đủ linh hoạt, tốc độ lại không nhanh, hơn nữa khi giao chiến lại phải hạ buồm xuống, bởi như vậy, tốc độ của bọn hắn sẽ trở nên càng thêm chậm. Phục binh trên bờ của chúng ta hoàn toàn có thể đánh rất sảng khoái, mà điều thuỷ quân chúng ta cần phải làm chính là ngăn cản con đường chạy trốn của chúng. Ngươi hãy suy nghĩ một chút, thuyền lớn vốn tốc độ chậm, nhưng vẫn có thể xuôi theo dòng di chuyển xuống dưới. Cho dù chúng ta có phục binh trên bờ, nếu như bọn hắn phát hiện, giương buồm lên thì cũng có thể rời khỏi chỉ trong thời gian ngắn. Dù sao Kinh Châu đã rơi vào trong tay bọn chúng, bọn hắn có thể xuôi dòng đi xuống đi vào trong đó tránh trận chiến này. Thế nhưng bởi vì có thuỷ quân của chúng ta ở trên sông, bọn hắn cũng không dám giương buồm lên, bởi như vậy, dù có nước chảy tương trợ, bọn hắn cũng đừng nghĩ đơn giản mà có thể tẩu thoát, cộng thêm quân ta trên bờ tương trợ, bọn chúng cũng chỉ có một đường bại vong mà thôi!" Cam Ninh cười nói.
Chiến sự thật sự có thể diễn ra đúng như Cam Ninh dự đoán sao?
Lạc Dương, phủ Hứa Thành.
"Chúa công, Trần Đăng đã đáp ứng, hơn nữa, còn không đề cập tới bất luận yêu cầu nào!" Hà Thông nhìn Hứa Thành báo cáo thành quả hành động lần này của hắn.
"Hắn có nói có điều gì khó xử lý hay không?" Hứa Thành lười biếng hỏi nói. Lúc này trên đầu gối hắn, là một tiểu oa nhi chỉ có hai tuổi, đang không ngừng vươn bàn tay nhỏ bé non nớt với ý đồ chạm vào chòm râu của hắn. Đứa trẻ này này chính là con mà Mi thị sinh cho Hứa Thành, tên gọi Hứa Bình. Ý tứ đương nhiên rất rõ ràng: Bình định thiên hạ! Về phần tiểu thư tỷ tỷ kia của nó, tên càng cực kỳ khủng khiếp nữa, gọi là Hứa Quân, chính là ý tứ quân lâm thiên hạ. Tuy hầu như tất cả mọi người đều phản đối khi Hứa Thành đặt cái tên này cho đứa bé, bởi vì Hứa Thành có quyền phủ quyết, cho nên, tất cả ý kiến phản đối cũng không có hiệu quả. Về phần Hứa Thành nghĩ như thế nào trong lòng thì không có ai hiểu rõ ràng, thế nhưng sau khi tên của hai tiểu oa nhi được xác định, bên người Hứa Bình có một nhóm lớn nhân sĩ trung thành bảo vệ, mà Hứa Quân, tự nhiên cũng có không ít. Điều trái ngược nhau chính là thành phần giám thị chiếm đa số, bởi vì mẹ đẻ của Hứa Quân là Văn Thu, người Tiên Ti tộc, thực sự khiến cho vị tiểu cô nương này đã nhận được lời chúc phúc từ hầu như tất cả các bộ tộc, quân lâm thiên hạ, tương lai tiểu công chúa sẽ trở thành đại biểu kiêm Thủ Hộ Giả của bọn họ ở Lạc Dương cũng nói không chừng!
"Hắn cũng không nói gì, thế nhưng, dùng thế lực của Trần gia hắn tại Từ Châu, cho dù mấy năm này hắn một mực đã bị Tào Tháo áp chế, hoàn thành chuyện này cũng hẳn không phải rất khó mới đúng!" Hà Thông cân nhắc nói.
"Ừ! Cũng thế, năng lực của những thế gia này cũng không thể nhỏ. . . Ai!"
Một tiếng hét thảm, khiến Hà Thông, người đang tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe Hứa Thành nói chuyện, càng hoảng sợ. Sau khi nhìn kỹ hắn nhận ra Hứa đại thiếu gia đang hung hăng mà cắn tay Hứa Thành, mặc dù mới hai tuổi, thế nhưng răng sữa cũng không phải không thể cắn được. Về phần nguyên nhân cắn, là vì cái tay này cũng dám ngăn cản "Sự nghiệp vĩ đại" tóm râu ria của nó!
"Xú tiểu tử, lại dám cắn Lão Tử của ngươi" Hứa Thành dựng râu trừng mắt, giơ cao Hứa Bình lên, nói: "Tiểu tử, ngươi là người thứ nhất dám tiến hành tấn công ta ở trước mặt mọi người, ngươi biết không?"
". . ." đầu óc Hà Thông thiếu chút nữa như bị chập điện, trước công chúng? Không phải chứ! Nơi đây chỉ một mình ta mà thôi! Ai, không ngờ chúa công cũng muốn tính toán ngay cả con trai của mình, cũng thật sự không chịu nổi nữa rồi! Tiểu thiếu gia, thiếu gia phải nhớ kỹ, chờ tới lúc tiểu thiếu gia hiểu chuyện, thời gian nhất định sẽ không thể sống khá giả, Lão Tử của tiểu thiếu gia nhất định sẽ tính sổ, trước tiên vẫn cần chuẩn bị tâm lý thật tốt .
"Ha ha ha. . ." Tiểu hài tử luôn đều cảm thấy tò mò đối với tất cả, Hứa Bình có thân phận rất cao, lại là người thừa kế chính thống duy nhất hiện nay của Hứa Thành. Bình thường nào có người dám giơ hắn đưa lên cao hay sao? Tự nhiên cảm thấy mới lạ đối với loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, cho nên, nó không chỉ không sợ, ngược lại còn cười khanh khách.
"Cười? Cười đã chưa?" Hứa Thành trừng lớn mắt, "Hung dữ" nói.
"Phù. . ." Một "Suối phun" nóng hổi phun ngay vào giữa trán Hứa Thành.
"Ai da! Tiểu thiếu gia long tinh hổ mãnh, quả nhiên là dòng chảy rất mạnh" Hà Thông cười gian nói, sau đó, hắn cũng mặc kệ Hứa Thành, lập tức giang chân bỏ chạy.
"Người đâu! Thay quần áo cho tiểu tử thúi này!" Hứa Thành không cần quan tâm với việc phải gây chuyện với Hà Thông, hắn nhìn về hướng hậu đường lớn tiếng kêu lên: "Tìm một cái khăn mặt cho Lão Tử!"
"Ha ha ha. . ." Hứa Bình giống như không nghe thấy tiếng rống to của Hứa Thành, nó vẫn đang giương hai con mắt nhỏ, tò mò nhìn bốn phía. Đứng trên cao, quả nhiên nhìn rất xa!
Giang Hạ, Lưu Bàn, sau khi Trương Phi cùng Gia Cát Lượng trở về, hắn liền buông tay rời đi. Gia Cát Lượng cũng không giữ hắn lại. Vốn người ta coi như là vì thể diện của Lưu Kỳ nên mới đi theo đám người Lưu Bị. Hiện tại, không chỉ Lưu Bị cũng không có mặt ở đây, Lưu Kỳ cũng bị bắt ở trong thành Tương Dương, lại còn đã thư tới, nói hắn đi Tương Dương gặp mặt. Thậm chí, bạn vong niên của hắn là Hoàng Trung hiện tại cũng ở trong thành Tương Dương. Tất cả những yếu tố này cộng lại, khiến cho hắn thật sự không thể tiếp tục ở lại Giang Hạ.
Mà một khi Lưu Bàn đi rồi, Giang Hạ lập tức trở nên trống rống!
Lưu Bàn làm người nghĩa khí. Khi đi hắn không mang theo bao nhiêu binh mã, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là những binh sĩ Kinh Châu kia cũng không đi theo hắn. Huống chi, Lưu Bị tuy đối xử với mọi người không tệ, những binh lính này trên danh nghĩa cũng không do Lưu Bị quản, cũng không phải tất cả mọi người đều ưa thích chiến tranh cùng người khác, cho nên sau khi nghe thấy tin đồn đại do người của Liêu Giang phái tới tung ra, binh sĩ trong thành Giang Hạ đã rời đi không ít.
Hiện tại, trong thành Giang Hạ, một thành lớn ở Giang Nam, cũng chỉ còn lại có bốn người, Trương Phi, Gia Cát Lượng, Tôn Càn cùng Hướng Sủng là có thể ít nhiều làm được việc. Mà trong lúc này, người chính thức có thể bày đặt kế sách, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Gia Cát Lượng. Hiện tại Trương Phi đang không có đại ca, tánh khí táo bạo, động một chút là hắn lại muốn nổi giận. Ngoại trừ bằng hữu cũ Tôn Càn, không người nào nguyện ý tới gần hắn, mà mặc dù Tôn Càn có bản lĩnh không tệ, lại chỉ giỏi ở phương diện liên lạc và ngoại giao. Những hạng mục mặt khác thì hắn không quá nắm chắc. Hướng Sủng thì tuổi còn rất trẻ, chưa thể tự đứng ra làm việc.
"Ngươi hãy nghĩ biện pháp đi!" hiện tại mỗi ngày, việc đầu tiên của Trương Phi sau khi rời giường chính là tìm Gia Cát Lượng, câu nói đầu tiên là "Đã nghĩ ra biện pháp chưa?", câu thứ hai chính là câu nói này, sau đó câu thứ ba chính là "Phế vật, uổng công đại ca ta coi trọng ngươi như vậy, cũng chính bởi vì ngươi mà đến nay đại ca ta tung tích không rõ, ngươi còn có thể diện gì mà sống ở chỗ này?", sau đó hắn liền nghênh ngang rời đi. Nếu như không phải Gia Cát Lượng đã có nghiêm lệnh, cộng thêm Tôn Càn cố hết sức khuyên bảo, chỉ sợ Trương Phi hắn sớm đã không kiên nhẫn ở lại Giang Hạ nữa mà tự thân hắn xuất mã đi tìm Lưu Bị.
"Tam Tướng quân, với năng lực của chúa công, Lượng cũng không cho rằng Liêu Giang có thể đơn giản vây khốn chúa công, cho nên điều mà hiện tại chúng ta cần phải làm nhất chính là đợi, một mực đợi đến lúc chúa công trở về, trả lại thành Hạ còn nguyên vẹn cho chúa công!" Tuy Trương Phi cứu được Gia Cát Lượng trên chiến trường, thế nhưng hôm nay Gia Cát Lượng không có hứng thú nghe câu thứ ba của Trương Phi nữa.
"Đợi một chút, ngươi chỉ luôn có một câu này" Trương Phi lớn tiếng kêu lên: "Trước kia không phải ngươi rất có bản lĩnh đấy sao? Vì sao đại ca của ta nghe xong ngươi đã bị làm hại tung tích không rõ? Hiện tại bảo ngươi phái binh đi tìm ngươi cũng không muốn. Không phải vì ngươi thấy đại ca của ta không có mặt mà ngươi muốn dâng Giang Hạ cho Liêu Giang kia đấy chứ?"
"Tam Tướng quân không thể nói như vậy!" hiện tại hành động của Tôn Càn chủ yếu là hòa giải. Hiện tất cả sự vụ trong thành đều về Gia Cát Lượng quản, Trương Phi không có dũng lực lại không thể khống chế chính mình, nếu như hắn thật sự chọc giận Gia Cát Lượng, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng.
"Lượng chịu ơn nghĩa ba lần viếng thăm của chúa công, không dám ruồng bỏ" Nghe xong câu nói thật lòng này của Trương Phi, quả nhiên Gia Cát Lượng thay đổi sắc mặt, thế nhưng hắn cũng không thể đối chọi gay gắt cùng Trương Phi, hắn chỉ nói: "Tam Tướng quân, Lượng biết rõ, tướng quân cùng chúa công có tình nghĩa huynh đệ, thế nhưng hôm nay chúng ta chỉ còn sót lại một thành Giang Hạ, hơn nữa thế cục trong thành từ sau khi Lưu Bàn đi đã trở nên cực kỳ bất ổn. Nếu như tam tướng quân cố ý muốn đi tìm chúa công, ta cùng với Công Hữu tiên sinh chỉ là văn sĩ, làm sao có thể trấn áp được những lính kia? Nếu có người lòng dạ khó lường, thừa dịp này phát động. Như vậy, một chút cơ nghiệp cuối cùng của chúa công cũng sẽ phải vứt bỏ. Khi đó, chẳng lẽ tam tướng quân lại muốn cùng chúa công bỏ trốn bốn phía sao?"
"Ta không đi ra ngoài, thế nhưng phái người đi tìm đã được chưa?" Trương Phi còn gọi là nói.
"Tam Tướng quân, hôm nay thế cục tứ phía căng thẳng như thế, Liêu Giang có lẽ đã thu phục được toàn bộ Kinh Châu, sao tướng quân lại biết hắn không bố trí tai mắt ở chung quanh Giang Hạ? Nếu như hắn biết được tình huống trong thành từ những người mà chúng ta phái đi ra ngoài, tướng quân cho là hắn sẽ buông tha một cơ hội tuyệt vời để đánh chúng ta sao?" Gia Cát Lượng nói.
"Hôm nay trong thành Giang Hạ muốn có tướng mà không có tướng, binh lính cũng không nhiều, ngươi cho rằng hắn không thể tìm được tin tức từ những binh lính đã bỏ đi sao? Vậy chẳng lẽ Lưu Bàn sẽ không nói cho hắn biết? Đã như vậy, tại sao ngươi còn muốn thả cho bọn chúng rời đi?" Trương Phi lớn tiếng hỏi.
"Không thả bọn họ đi, thì cũng có thể được! Thế nhưng Tam Tướng quân, tướng quân cũng đã biết, hậu quả của việc này là rất có khả năng ở trong thành sẽ xảy ra một trận quyết đấu rất quyết liệt, chẳng lẽ tướng quân còn không biết Lưu Bàn là người nóng nảy như nào sao? Hơn nữa, cho dù bọn hắn không động thủ, hơn nữa đáp ứng ở lại, thế nhưng tướng quân cho rằng bọn họ sẽ một lòng đi theo chúng ta sao? Ngươi cho rằng có thể dùng binh mã mà trấn áp bọn họ sao? Bọn hắn đều là Kinh Châu binh" Gia Cát Lượng van nài nói: "Thả bọn họ đi, cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ! Thế nhưng, với tính cách nóng nảy của Lưu Bàn, nếu hắn sẽ nói ra tình hình thật sự trong thành của chúng ta, hắn tựu cũng không đợi đến lúc chúng ta trở về mới bỏ đi, hắn hoàn toàn có thể chiếm đoạt, hiến thành cho Liêu Giang. Khi đó, hắn tuyệt đối có thể nhận được chức tước một Đại tướng, mà những binh lính kia, lời của bọn hắn còn chưa đủ để cho một gã Đại tướng phải tin tưởng, nhất là những binh lính kia cũng cũng không biết thực lực chân chính của chúng ta trong thành!"
"Không biết thì như thế nào? Chẳng lẽ vì vậy mà Liêu Giang cũng không thể tiến đánh chúng ta sao?" Trương Phi thở phì phì ném ra một câu nói như vậy rồi bỏ đi.
"Ai!" Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, chán nản ngồi xuống.
"Quân sư, ngài cũng đừng trách Tam Tướng quân. Quân sư cũng biết, hắn đã mất đi nhị ca, nếu như ngay cả chúa công cũng không thể tìm về được, hắn liên tục mất đi hai huynh đệ thân thiết!" Tôn Càn đuổi theo Trương Phi lại khuyên hai tiếng, sau khi trở về hắn còn phải khuyên giải Gia Cát Lượng, quả thật hắn đã vô cùng mệt mỏi.
"Ta làm sao không biết chúa công cùng Tam Tướng quân huynh đệ tình thâm!" Gia Cát Lượng lau gương mặt mỏi mệt, hắn còn nói thêm: "Chẳng qua chúng ta hiện tại không thể thi triền được! Muốn binh không có binh, muốn tướng không có tướng, chúa công lại mất tích, ai!"
"Như vậy, chúng ta thật sự không thể phái người đi tìm sao? Vừa rồi Tam Tướng quân nói không sai, cho dù chúng ta không đi tìm, sớm muộn gì Liêu Giang cũng tới đánh chúng ta!" Tôn Càn nói.
"Công Hữu, ngươi biết không? Ta một mực có một dự cảm không hay, đó chính là chỉ sợ chúa công đã không còn nữa!" Gia Cát Lượng ném ra ngoài một câu nói vô cùng nặng nề.
"Cái gì?" Tôn Càn nghe xong câu này của Gia Cát Lượng mà toàn thân run lên, hắn vội vàng khoát tay, nói: "Quân sư, ngươi vạn làn không được nghĩ ngợi lung tung. Chúa công nhiều lần thoát thân từ bên trong hiểm cảnh, sao sẽ bởi vì chỉ một lần binh bại mà không còn nữa! Lời này cũng không thể nói lung tung"
"Liêu Giang nên biết, nếu như hắn muốn hoàn toàn giành được Kinh Châu, hắn không thể để lại cho chúa công một một chỗ để đứng dậy, cho nên theo lý mà nói, có lẽ sau khi hắn đạt được Tương Dương, hắn phải lập tức tiến công chúng ta, nhưng hôm nay hắn vẫn chỉ ở lại trong thành Tương Dương, cũng không để ý đến Giang Hạ, thành lớn của Kinh Châu. Ngươi nói xem đây rốt cuộc là nguyên nhân gì?" Gia Cát Lượng lại hỏi.
"Cái này. . ." Tôn Càn nhìn thấy thỉnh thoảng hai mắt Gia Cát Lượng lóe sáng, trong lòng hắn dần dần trở nên băng giá, chỉ còn lại bờ môi hắn không tự chủ được mà thốt lên: "Không có khả năng, không có khả năng" .
"Công Hữu, ngươi nên đi về trước đi!" Gia Cát Lượng đứng dậy, đỡ Tôn Càn lên, nói: "Không nên suy nghĩ lung tung, đây chẳng qua là do Lượng đoán mò. Kỳ thật, ngươi nói không sai, với năng lực nhiều lần thoát thân từ hiểm cảnh của chúa cồn, một Liêu Giang còn không thể trở thành uy hiếp của chúa công!"
"Không thể nào, không thể nào. . ." Tôn Càn vẫn thì thào tự nói, hắn cứ trong tình trạng thất hồn lạc phách mà bị Gia Cát Lượng phái người tiễn đưa trở về nhà.
"Ai!" Nhìn bóng dáng Tôn Càn dần dần rời xa, Gia Cát Lượng thở dài một hơi, sau đó, hắn giơ hai cánh tay trắng lên, cứ như vậy mà quan sát, thoáng nở nụ cười, cùng lúc đó, trong lòng của hắn âm thầm nói: "Liêu Giang, ta không biết hiện tại Lưu Bị như thế nào, nhưng ta có thể khẳng định, Lưu Bị đã không cách nào cấu thành uy hiếp đối với các ngươi nữa. Đã như vậy, để báo đáp ơn tri ngộ của Lưu Bị, hai cánh tay này của ta đành phải dính đầy máu tươi, ta ở ngay Giang Hạ chờ ngươi, ngươi phải nhanh lên một chút, ta đợi không được bao lâu nữa!"
Đêm đó!
Trên đường phố đường Giang Hạ thành vốn rất yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa mất trật tự.
Không lâu, tiếng vó ngựa đi tới trước cửa phủ Gia Cát Lượng, vốn là người quản lý Gang Hạ trên thực tế.
"Mở cho ta cửa!" Một tiếng hét to vang lên, giống như một tiếng sét đánh.
Cùng với một tiếng "Két..", một người làm hiện ra, cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Người hầu này nhìn về phía người trước mặt, mượn ánh sáng đuốc của người người nọ bên cạnh, hắn rốt cục thấy rõ tướng mạo đối phương, hắn vội vàng nói: "Ơ, thì ra là Tam Tướng quân ngài! Ngài có chuyện gì không? Chủ nhân nhà ta vừa mới nằm ngủ. . . A...!"
Đối với người hầu hơi chút đôi chút ba hoa này, Trương Phi cũng không nói nhảm, hắn phóng ngựa tiến lên vài bước, một mâu gọt ngay đầu của tên người làm xuống dưới, sau đó hắn vung xà mâu lên, nói: "Xông vào cho ta, bắt Gia Cát Lượng, đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia cho gia gia!"
"Vâng!" Hơn mười tên thân binh của Trương Phi lập tức liền phá cánh cổng vọt vào bên trong.
Lập tức, trong phủ liền truyền ra từng tràng âm thanh bừa bãi lộn xộn.
Trương Phi cũng không nhàn rỗi, hắn xuống ngựa, tay cầm xà mâu, sải bước mà đi vào trong phủ Gia Cát Lượng, sát cơ trong đôi mắt giống như hoàn toàn nổi giận.
Hắn cứ như vậy nhìn trong phủ đi đến. Không lâu sau hắn liền gặp một đám người xô xô đẩy đẩy đi tới phía của hắn. Sau khi hắn nhìn kỹ càng thì quả nhiên là Gia Cát Lượng đã bị thân binh của hắn bắt tới đây.
"Trương Phi, ngươi muốn làm gì?" Gia Cát Lượng người còn chưa tới trước mặt Trương Phi, đã giận dữ hét.
"Làm gì? Ngươi, đồ tiểu nhân hèn hạ!" Hét lớn một tiếng, Trương Phi mãnh liệt tiến lên trước một bước, xà mâu cũng đâm một cái.
"Phụt! . . ."
. . .
"Ngươi. . ." Không thể tin nổi, Gia Cát Lượng nhìn miệng vết thương thật sâu ở trên bụng mình, một mâu này của Trương Phi quả thật không ngờ rất hung ác, giống như đã hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể của hắn.
"Là. . . Cái gì?" Một tay bụm lấy miệng vết thương, Gia Cát Lượng chậm rãi quỳ rạp xuống đất, thế nhưng thân thể của hắn vẫn gắng gượng, không ngã xuống đất.
"Vì sao? Phì!" Trương Phi hung hăng nhổ một bải nước miếng về phía Gia Cát Lượng, nhổ vào mặt của hắn, nói: "Uổng công ta còn bảo vệ ngươi đi ra ngoài từ trong ngươi từ trong vòng vây trùng trùng điệp điệp. Không thể tưởng được, ta cứu ngươi, lại cứu một con sói vô ơn!"
"Gia Cát quân sư!" cùng với tiếng gọi trầm trầm này, Gia Cát Lượng nhìn được Tôn Càn, chỉ thấy Tôn Càn đang chậm rãi từ sau lưng Trương Phi đi tới. Tôn Càn nói: "Ngươi cố ý nói với ta là chúa công đã không còn nữa, càng cần phải phòng thủ thành Giang Hạ. Ngươi chỉ muốn thừa dịp chúa công không có mặt ở đây mà cướp lấy Giang Hạ mà thôi. Thế nhưng Giang Hạ là hi vọng phục hồi của chúa công, Tôn Càn không có khả năng cho ngươi thực hiện được!"
". . ." Gia Cát Lượng ngạc nhiên, trên mặt hắn tràn đầy thần sắc không tin, hắn thều thào: "Không thể nào, tại sao phải như vậy?"
"Ngươi cẩu tặc kia, đến hiện tại rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định!" Trương Phi giận dữ hét, xà mâu trong tay run rẩy. Từ đó có thể thấy được Trương Phi đã vô cùng giận dữ.
"A. . . Ha ha. . . , " trong lúc đó Gia Cát Lượng nở nụ cười, phối hợp cùng với máu trên người hắn, thần sắc trên mặt, làm cho tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một tâm trạng buồn bã bi thương cực độ, hắn thì thào: "Ông trời không. . Hữu ta. . . , nhớ. . . Nhớ kỹ, dùng. . . Dùng. . . Dùng hỏa. . . !"
Một tiếng tắc nghẽn dừng lại, một đời Ngọa Long, cứ như vậy mà mất! Khi chết, hai mắt hắn trợn lên, trong đó tràn đầy vẻ không cam lòng, đến chết không thể nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.