Bách Niên Hảo Hợp

Chương 28: Hồng trần vạn trượng (2)




Chu Khải Thâm mười phần chua loét mắng: “Có bệnh.”
————————————————
Vị đàn anh này của Bạch Kỳ là nhân tài tốt nghiệp trường Y Harvard, hiện đang là bác sĩ phẫu thuật chính của khoa Ngoại tổng hợp, mấy năm trước tốt nghiệp về nước rồi thực tập trong một chuỗi bệnh viện tư nhân. Tính đến ngày hôm nay, anh ta đã khám qua rất nhiều bệnh nhân, rất có thể là đã quên tên rồi.
Lúc đó Bạch Kỳ vội vã tìm cách chứng thực: “Thật sự quen? Triệu trong Triệu, Tiền, Tôn, Lý(*), Tây trong Đông Tây Nam Bắc, Âm trong âm thanh. Triệu Tây Âm, anh nhớ sao?”
(*) Triệu, Tiền, Tôn, Lý: Bốn họ lớn của Trung Quốc.
Đàn anh vốn là người cẩn thận, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ một lần, lại cho một câu trả lời phủ định.
Bạch Kỳ cho rằng chuyện này là khúc nhạc đệm không đáng nhắc tới, cũng chỉ thuận miệng nói với Mạnh Duy Tất thôi. Cô ấy lái xe tới đây, là một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt, sau khi thấy cô ấy đã đi được một đoạn xa anh ta mới lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Mạnh Duy Tất nói: “Giúp tôi điều tra một người, tra xem ba năm trước anh ta thực tập ở bệnh viện nào.”
Vừa treo điện thoại thì Trương Nhất Kiệt gọi tới. Anh ta nói: “Mạnh tổng, có chuyện phải báo cáo với anh. Tổng giá đốc Đàm muốn giới thiệu một người múa chính vào đoàn đồng thời cùng tham gia quay phim.”
Mạnh Duy Tất nhíu mày, “Người còn chưa tới đã muốn múa chính?”
“Tên người kia rất ấn tượng, Lâm Lang, từng đạt giải quán quân cuộc thi Vũ đạo Thanh Niên toàn quốc vừa rồi. Cô ấy còn là một bloger khá nổi tiếng, có hàng triệu người hâm mộ, rất có khả năng phát triển. Cô gái này không phải loại tốt gỗ hơn tốt nước sơn, trình độ chuyên môn rất mạnh, đường hoàng ra dáng tốt nghiệp từ Học viện Vũ đạo, cùng một trường với tiểu Triệu.”
Rất hiếm khi Trương Nhất Kiệt giành nhiều lời để ca ngợi một người mới trẻ tuổi như vậy, thái độ của anh ta rất rõ ràng, có bối cảnh nên muốn gởi lời giùm, nếu có thể tuyển người này vào, sẽ không làm dự án thua lỗ.
Mạnh Duy Tất hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Đàm và cô ấy có quan hệ gì?”
“Thuần túy là ngưỡng mộ đi.”
Mạnh Duy Tất cười khẩy, không trả lời.
Trương Nhất Kiệt hiểu ý của anh ta, cũng cười nói: “Mạnh tổng, đối xử bình đẳng a. Cậu cảm thấy cậu và tiểu Triệu là thuần hay không thuần?”
Mạnh Duy Tất vô cùng không vui nhíu mày, “Đừng có mang bất kì người nào ra so sánh với cô ấy.”
——
Triệu Tây Âm nghỉ ốm năm, sáu ngày, sau khi trở lại mọi người đều cư xử khách sáo với cô, cũng không có ai tò mò muốn tìm hiểu nguyên nhân cô nghỉ bệnh, chỉ đi qua dặn dò cô chú ý đến sức khỏe. Bình thường cô là người sống rất khiêm tốn, cũng không thích gây chuyện cho nên nhân duyên với người qua đường luôn rất tốt đẹp.
Hôm nay sau khi sắp xếp đội hình xong, Sầm Nguyệt chạy tới thì thầm: “Nghe nói đoàn vừa mời tới một thành viên mới.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu, “Hả?”
“Hẳn là giao cho vị trí múa chính đi.” Sầm Nguyệt nói: “Rất giỏi, ký hợp đồng cùng công ty với Nguyễn Đại, đang trong tình trạng nửa ra mắt nhưng đã có rất nhiều fans.”
Triệu Tây không quan tâm cho lắm, “Bình thường.”
Sầm Nguyệt kéo tay cô, giọng càng nhỏ hơn, “Cậu không hề muốn múa chính sao?”
“Làm gì có chuyện muốn và không muốn thì có thể biến nguyện vọng thành sự thật chứ?” Triệu Tây Âm cười xòa, “Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, trái lại cứ cố gắng múa, không phụ lòng khán giả là được.”
Ý tưởng kịch bản của《Cửu tư》vô cùng đẹp đẽ, bối cảnh là triều Đường, đồng thời xảy ra đường phân chia của một số góc nhìn làm nổi bật bốn đức tính ôn lương cung kiệm, đặc biệt là ý nghĩa về trung thành và hiếu thảo. Trong đó phần “nghệ” là đoạn dịu dàng và tình cảm nhất của bộ phim, được triển khai trên tình cảm thầy trò, Tô Dĩnh là “thầy”, đảm nhiệm vị trí C(*) trong cảnh múa đầu tiên, sau đó bị gian tế hãm hại, rồi chịu oan mà qua đời, vì để minh oan cho nàng mà đồ nhi giỏi nhất của nàng đã phải chịu nhiều đau khổ, cuối cùng cũng có thể rửa sạch oan khuất. Cảnh múa thứ hai là “đồ nhi” của nàng lĩnh múa, hoàn thành “truyền thừa”.
(*) Vị trí C: Vị trí trung tâm.
Ứng cử viên cho vị trí “đồ nhi” vẫn chưa được giải quyết nhưng mọi người đều biết rõ, nếu bàn về biểu hiện chuyên nghiệp, thì tám chín phần mười là Triệu Tây Âm. Nhưng sau khi tin tức vừa được lan ra vào ngày hôm nay, nói thật còn chưa hẳn.
Bản thân Triệu Tây Âm không hề nghĩ nhiều, song ngay khi cuộc họp được tổ chức vào buổi chiều, người kia xuất hiện, cô bỗng choáng váng.
Mấy tháng không gặp mà Lâm Lang càng trở nên xinh đẹp. Cô ta đẹp theo kiểu rực rỡ chói lóa, đập vào mắt người khác là mí mắt được vẽ đậm và khí chất phong tình. Lâm Lang đứng trên đài, cúi đầu mỉm cười tới là thạo, “Hy vọng có thể cùng mọi người tiến bộ, cũng xin các thầy cô chỉ đạo chăm sóc nhiều hơn.”
Sầm Nguyệt thì thầm: “Ban nãy tôi trông thấy cô ấy ở bên ngoài, nói nói cười cưới với mấy thầy cô khác, đoán chừng đã được nội bộ chỉ định là người múa chính rồi.”
Triệu Tây Âm không nói gì, tâm tư mải phiền nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
Lâm Lang đặc biệt biết cách lôi kéo lòng người bằng cách tặng quà cho từng người một. Ở trong cái ngành này cô ta được xem như là một người mới đang lên, chạm tay là bỏng, đăng một dòng trạng thái lên weibo cũng có một hai ngàn fans nhảy vào bình luận. Cứ như thế, với ánh sáng của chính mình, cô ta nhanh chóng trở thành trung tâm của các cô gái trẻ.
Triệu Tây Âm đứng trong góc, bình thản thu dọn đồ.
Lâm Lang bị rất nhiều người bâu quanh, cô ta nhướn chân mày, ở khoảng cách ba, bốn mét đột nhiên có một âm thanh chát chúa vang lên, “Tiểu Tây! Tôi đã xem video huấn luyện của cậu rồi, thật sự là múa tệ hơn thuở học đại học nha.”
Thế giới chìm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Triệu Tây Âm.
Sầm Nguyệt cũng khó hiểu, vỗ vai cô, “Hai người biết nhau à?”
Lâm Lang đi tới, thân thiết khoác tay qua vai cô, hai mắt cong cong, “Đúng rồi, chúng tôi là bạn thời đại học, phòng ký túc của bọn tôi còn cách vách nhau đấy. Tây Âm rất giỏi, năm một cậu ấy đã tham gia cuộc thi Vũ đạo Thanh Niên rồi, đoạt giải nhất đó lẽ nào mọi người không biết?”
“Trước kia trong các cuộc thi cậu ấy đều là người đứng nhất, tôi còn phải học tập cậu ấy nữa đó, thật sự là nhân vật nổi tiếng của trường chúng tôi năm đó.” Lâm Lang cười cười dán mặt vào mặt cô, rất có dáng vẻ của tình hữu nghị lâu dài.
Triêu Tây Âm đẩy tay cô ta ra, giọng lạnh tanh: “Đâu có, bây giờ tiền đồ của cậu sáng sủa, đã là tiền bối.”
Lâm Lang cũng không khiêm tốn, vui sướng nói: “Về sau có thể kề vai chiến đấu nhở.”
Triệu Tây Âm cười lấy lệ, rồi trước những ánh mắt hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc tò mò, bình tĩnh dịu dàng bước ra khỏi cửa. Không lâu sau, Sầm Nguyệt tìm thấy cô đứng bên cửa sổ hành lang, gió thu đang đượm, cuối tháng mười thời tiết dần trở nên mát mẻ.
“Sao vậy, tâm trạng không tốt?” Sầm Nguyệt thân thiết hỏi.
“Không sao.”
“Hai người thật sự là bạn học?”
“Ờ.”
“Tôi biết cô ấy, weibo của cô ấy có rất nhiều người theo dõi. Nhưng tôi cảm thấy cô ấy múa không đẹp bằng cậu, mà mặt mũi cũng không đẹp bằng cậu, lúc đó cô ấy nổi tiếng hình như là chụp một bộ ảnh múa nghệ thuật, kêu rằng những kia đều là người qua đường chụp nhưng tôi thấy chính là cố ý chụp. Lượt chia sẻ đặt biệt lớn, tựa đề rất kì dị —— lạc bước sa chân chốn phàm trần, sẽ không tày luyến thương thiên đường. Ôi da gà da vịt đều nổi hết lên rồi!”
Khóe miệng Triệu Tây Âm cong cong, cúi đầu, để mặc mái tóc dài che khuất gò má.
Sầm Nguyệt nói: “Hình như cô ấy đã kí hợp đồng với công ty môi giới, bộ kịch này hả, theo tôi thấy cô ấy được chọn hẳn là nhờ vào đó í. Tiểu Tây, cậu có muốn đi con đường này không?”
“Không.” Triệu Tây Âm nói rất kiên định: “Tôi chỉ là thích múa.”
Sầm Nguyệt thở dài, “Tôi cũng thích múa, nhưng tôi chỉ thích múa cột thôi.”
Triệu Tây Âm cười khanh khách, “Rất tốt mà, tôi chưa từng học, nếu không lần sau cậu dạy tôi nhé?”
Sầm Nguyệt phồng má, đưa tay ra, “Một lời đã định.”
Một tiếng vỗ tay, hai cô gái đều vui mừng khôn xiết. Hai người đứng bên cửa sổ, mùa thu hoàng hôn càng trở nên lười biếng, sắc trời hơi tối khiến thế giời có chút yên bình. Đột nhiên Sầm Nguyệt ai ôi một tiếng, chỉ ngón tay sang bên phải, “Tiểu Tây, người kia có phải là Nghê Nhụy không?”
Cửa sau dựa vào đường lớn, Nghê Nhụy hết sức phấn khởi bước lên một chiếc ô tô màu trắng.
Trí nhớ Triệu Tây Âm rất tốt, hình như nhà Nghê Nhụy cũng có một chiếc BMW màu trắng, tuy nhiên biển số xe không phải cái này.
Khoảng cách lầu hai có hơi xa một chút, Sầm Nguyệt không thấy rõ bèn hỏi cô thêm một lần nữa.
Triệu Tây Âm vừa bình tĩnh vừa chắc chắn, “Không phải, cậu nhìn lầm người rồi.”
Kể từ cái hôm Lâm Lang đến ra mắt mọi người thì cô ta không xuất hiện trong suốt hai, ba ngày sau đó. Có người nói cô ta đi chụp một tấm poster tuyên truyền, khiến mọi người không ngừng lướt weibo của cô ta trong sự ướt ao.
Giữa trưa Đới Vân Tâm đi theo đoàn chỉ đạo tới phòng luyện tập, sau khi kết thúc bảo một mình Triệu Tây Âm ở lại.
“Em hãy thực hiện lại động tác phất tay áo, tay giơ chưa đủ cao, sức căng của chân trụ chưa đạt yêu cầu.” Đới Vân Tâm luôn rất nghiêm khắc với cô, “Dẫn khí đến đan điền, dùng sức bật của ngực để kéo thẳng sống lưng, em đứng lên nhanh như vậy làm cái gì, thực hiện từng động tác một cho cô.”
Triệu Tây Âm lặp lại bảy, tám lần theo lời của bà, sau khi không còn phạm sai lầm nữa mới ấm ức nói: “Hồi chiều lúc em nhảy động tác này thì bị một con muỗi cắn vào mông, lại không khéo bị cô bắt được.”
Đới Vân Tâm giả bộ cầm cầm cây thước đánh vào mông cô, lực rất nhẹ, “Em bớt lắm lời lại cho cô.”
Triệu Tây Âm cười khúc khích tránh đi, đôi chân trần nhảy lên một cái, “Sư phụ tha mạng.”
Đới Vân Tâm chưa kịp lên tiếng, muộn rồi, Triệu Tây Âm đã đụng vào người ta. Lực va hơi lớn khiến cô lảo đảo, ngay lúc sắp sửa cắm đầu xuống nền nhà thì được một vòng tay đón lấy. Vẻ mặt Mạnh Duy Tất dịu dàng, than thở, “Cẩn thận nào.”
Triệu Tây Âm nhanh chóng đứng dậy, “Cảm ơn.”
Đới Vân Tâm tới gần, “Thiếu đông gia đích thân đến tuần tra rồi.”
Mạnh Duy Tất cười, “Ngài đừng chế nhạo em nữa.”
Đới Vân Tâm không rảnh đối phó với đám thanh niên bọn họ, thời gian của bà rất quý, “Cô còn có việc, đi trước.”
Mạnh Duy Tất tiễn bà, “Cô giáo Đới đi thong thả ạ.”
Thế là chỉ còn lại hai người bọn họ, loáng một cái thời không trở nên yên tĩnh.
Mạnh Duy Tất nghiêng đầu, “Ăn với anh bữa cơm nhé?”
“Triệu Tây Âm nói: “Không được rồi, em còn phải tập thêm.”
Mạnh Duy Tất không cố ép cô, nhưng cũng không đi, chỉ đứng một bên cố gắng đè thấp cảm giác tồn tại. Triệu Tây Âm cũng không ngại, đi tới xà ngang gần đó giạng chân hình chữ mã. Mạnh Duy Tất rất có kiên nhẫn, anh ta được gia đình dạy dỗ nghiêm túc nên dù thời gian có dài thêm đi nữa, tư thế đứng của anh ta vẫn luôn thẳng thớm quy củ. Đại khái hơn một giờ sau, cuối cùng Triệu Tây Âm cũng nghỉ ngơi. Cô liếc nhìn Mạnh Duy Tất, ánh mắt không biết làm sao cho đặng, “Anh thực sự không cần phải cố ý đợi em.”
Mạnh Duy Tất dịu dàng nói: “Anh nào có đợi em, chín rưỡi anh còn có một họp video, vì vậy anh vừa không thể đưa em về nhà, cũng không thể mời em ăn cơm.”
Triệu Tây Âm hơi ngẩn ra, gật đầu: “Là em lòng dạ tiểu nhân rồi.”
Tình trạng giữa hai người như thế này khiến Mạnh Duy Tất đặc biệt khó chịu. Anh ta che giấu cảm xúc, nói: “Tiểu Tây, chuyện Lâm Lang đến đoàn em không cần quá lo lắng, khi nào thông báo chính thức còn chưa được công bố thì tất cả mọi lời đồn đại đều là võ đoán. Mấy hôm trước anh và đạo diễn Bàng có tổ chức một cuộc họp, ông ấy luôn quan tâm em.”
“Mạnh Duy Tất.” Đột nhiên Triệu Tây Âm ngắt lời, đôi con ngươi trong veo nhìn vào anh ta, “Em nghĩ anh đã hiểu lầm, em thật sự, thật sự không có nửa phần hứng thú với chuyện múa chính.”
“Em tới múa, cũng chỉ vì múa. Không có bất cứ quan hệ gì đến chuyện dự án này béo bở ra sao, và triển vọng phát triển tốt như thế nào. Anh có hiểu không?” Một lời này Triệu Tây Âm nói tới là bình bình tĩnh tĩnh, tới là thẳng thắn dứt khoát, “Cảm ơn lòng tốt của của anh, nhưng đây không phải thứ em cần.”
Nương qua đôi con ngươi của anh ta, cô như nhìn thấy được người con gái cả người tự tin, tỏa sáng, và tràn đầy sức sống của mấy năm trước. Cho đến hôm nay, dẫu thương hải tang điền nhưng sống lưng cô vẫn thẳng tắp như thuở nào. Mãi mãi thích làm gì thì làm, mãi mãi kiên định tự tin.
Mạnh Duy Tất im lặng một lúc, thấp giọng, “Được.”
Triệu Tây Âm không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cười xòa, gật đầu, giọng khẽ khàng, “Cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc đó, hai tai Mạnh Duy Tất đều kêu ong ong, đất trời đảo lộn, không còn phân biệt rõ quá khứ và hiện tại. Mãi đến khi Triệu tây Âm gọi tên anh ta lần thứ hai, anh ta mới dần hoàn hồn.
Triệu Tây Âm nói: “Vậy anh làm việc đi nhé, em về nhà trước.”
Mạnh Duy Tất đột nhiên nói: “Nếu như anh nhớ không lầm, thì Nghê Nhụy là con gái của mẹ em?”
Triệu Tây Âm dừng lại, “Hả?”
“Vốn anh không tính nói, nhưng em ấy là em gái của em, anh nghĩ vẫn là nên nói cho em thì hơn. Có thời gian em hãy nói chuyện với em ấy một chút.”
Trong lời nói mang theo hàm ý, Triệu Tây Âm nhìn anh ta.
Mạnh Duy Tất nói: “Anh gặp em ấy mấy lần trên bàn ăn.”
Triệu Tây Âm chau mày, “Hai người cùng nhau ăn cơm?”
Mạnh Duy Tất chối còn không kịp nữa là, khoảnh khắc nhìn thấy hai mắt cô lấp lóe anh ta liền nói: “Anh nào dám.”
Theo quán tính Triệu Tây Âm nhìn đi chỗ khác, sau ba giây im lặng, đã hiểu.
Mạnh Duy Tất cho cô một ánh mắt chắc chắn, “Có mấy lần cô ấy đi cùng với một nhà sản xuất tới tham dự tiệc tối, đương nhiên cũng có một vài cô gái khác đi cùng. Loại tiệc tùng này thỉnh thoảng tham gia cũng rất bình thường, nhưng em ấy còn nhỏ, khả năng nhìn nhận và lựa chọn đều không đủ, là con gái sẽ dễ dàng bị thiệt.”
Triệu Tây Âm im lặng một lúc lâu, tâm trạng chùng xuống nhưng biểu cảm trên mặt không thay đổi. Tất nhiên cô biết rõ đạo lý này, hôm đó Sầm Nguyệt hỏi cô người bước lên chiếc BMW màu trắng kia có phải là Nghê Nhụy không, cô nói không phải, thật ra chính là. Lại thêm hôm nay Mạnh Duy Tất có lòng tốt nhắc nhở, cơ bản đã có thể khẳng định rồi.
Lý trí và tình cảm đang thiên nhân giao chiến, sắc mặt Triệu Tây Âm càng ngày càng tệ.
Mãi đến khi Mạnh Duy Tất vô cùng lo lắng thì cô cũng chịu mở miệng, ai dè cô nói: “Có phải đám đàn ông các anh rất chú ý đến chuyện, trong các bữa tiệc đó nếu không có con gái theo ngồi sẽ ăn không ngon nhỉ.”
Dọc đường trở về công ty mở cuộc họp, Mạnh Duy Tất dần tỉnh táo lại, câu nói này của Triệu Tây Âm thuần túy là không vui và xem thường, chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Song lòng tốt của anh ta bị xem thành chuyện xấu, rồi tự dưng bị liệt vào danh sách những gã đàn ông cặn bã “Không thể đụng vào.”
Hơn mười một giờ khuya, Cố Hòa Bình và Chu Khải Thâm đánh bài ở chỗ cũ. Vận may của Cố Hòa Bình không tệ nên vô cùng đắc ý, vừa chơi di động vừa chơi bài, dùng hành động thực tế mô phỏng “nhất tâm nhị dụng(*)” để nhục nhã bài của bạn.
(*) Nhất tâm nhị dụng: Một công đôi việc, nghĩa là vừa làm cái này vừa làm cái kia.
Chu Khải Thâm ném xấp bài lên người anh ta, anh đổ cáu, “Cậu có thôi hay không hả, không muốn chơi thì giải tán.”
Cố Hòa Bình rướn người qua bép xép: “Giải tán? Trong mấy người chúng ta, người có kinh nghiệm cũng chỉ có mình cậu.”
Một tiếng chửi thề của Chu Khải Thâm chửi tới trời long đất lở, song Cố Hòa Bình lại bị vòng bạn bè hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, “Chuyện gì đang xảy ra với Mạnh Duy Tất vậy?”
Cảm xúc mãnh liệt của Chu Khải Thâm đột nhiên tắt ngúm.
Cố Hòa Bình nhìn anh chau mày, “Lỗ tai của Chu ca dựng hết cả lên rồi kìa, Chu thỏ.”
Chu Khải Thâm không nói nhiều lời, đi tới đạp mạnh vào người anh ta, “Ngày hôm nay cậu đã uống nhầm thuốc rồi phỏng?”
Cố Hòa Bình nghiến răng chịu đựng, đau, thật đau. Anh ta không tiếp tục ồn ào nữa, đưa di động qua.
Thì ra là mấy phút trước Mạnh Duy Tất chia sẻ một bài súp gà cho tâm hồn có tựa đề là “Thiền”, đại khái chính là chủ đề thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Anh ta còn viết thêm một câu —— “Ba năm như một ngày, đau khổ chính mình chịu.”
Weixin của Cố Hòa Bình có chung bạn tốt, có người bình luận: “Duy Tất, đây là gây phải tội gì rồi?”
Mạnh Duy Tất trả lời: “Nói sai.”
Cố Hòa Bình nhìn tới ngẩn ngơ, nhưng trực giác vẫn còn tồn tại, “Bộ dạng này của cậu ta, vô cùng giống cái kiểu dập đầu nhận sai với bạn gái.”
Ánh mắt Chu Khải Thâm sáng như bó đuốc, anh dùng tốc độ nhanh nhất thiêu từng chữ từng chữ trong câu nói của Mạnh Duy Tất thành một cái lỗ to. Sau đó ném điện thoại cho Cố Hòa Bình, mười phần chua loét mắng: “Có bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.