Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 4: Hoạt thai chi nguy




Tiêu lâm hồn phi phách tán.
Hắn hốt hoảng chạy nhanh đến, bước tới mấy bước, đỡ được Lăng Thư Minh sắp ngã xuống đất. Hai tay dính đầy máu, đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ sẫm. Hắn không biết nên xem chỗ nào, căn bản chỗ nào cũng không dám xem.
Hắn bất quá ly khai trong chốc lát, đến tột cùng là xảy ra sự tình gì?
Lăng Thư Minh hai mắt nhắm nghiền làm cho Tiêu Lâm lo lắng không thôi. Từ xa xa nhìn chỉ cảm thấy hắn gầy, nay ôm vào trong ngực, sức nặng nhẹ tựa lông hồng, làm cho hắn có cảm giác như muốn ôm mà không ôm được.
Khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, còn dính vài vết máu, Tiêu Lâm dùng khăn nhẹ nhẹ lau đi.
Một bên lau, một bên nhẹ giọng gọi “Thư Minh? Thư Minh?”.
Hồ An một đường truy chạy tới đây chứng kiến một màn này, gặp một công tử cẩm hoa y phục ôm chặt lấy Lăng Thư Minh, vẻ mặt ai tuyệt, liền không lên tiếng, lặng lẽ đứng nhìn.
Dư quang Tiêu Lâm thấy hắn, ôm chặt Lăng Thư Minh đứng lên, liếc mắt một cái khiến Hồ An đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, Hồ An chịu không được loại ánh mắt lăng trì này, đầu gối run run.
“Là ngươi làm bị thương hắn?”.
Hồ An quả thực khóc không ra, hoảng sợ trước khí thế bức người của Tiêu Lâm hắn không dám tranh cãi, cuối cùng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Bên cạnh Hồ An còn một cây roi nhiễm đầy vết máu, Tiêu Lâm hai mắt nhíu lại, nổi giận, một tay hắn ôm chặt thắt lưng Lăng Thư Minh, một tay dùng nội lực giằng lấy cây roi, chường hạ một chưởng xuống cánh tay phải Hồ An, nhất xả……
“A!”.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng giáo trường, Hồ An bị mất một tay tại chỗ quay cuồng kêu lên.
Binh sĩ, quân nô đều bị một màn này làm cho kinh sợ, không một người nào dám lên tiếng. Lưu Mạnh nghe thấy tiếng động mà đến nhìn thoáng qua người mà Tiêu Lâm ôm vào trong ngực, liền hiểu rõ.
Hắn gọi hai người đem Hồ An ly khai, đến bên cạnh Tiêu Lâm nói “Vương gia mau đem người về phòng, ta lập tức kêu quân y.”.
Tiêu lâm khẽ nhíu mày, liền nhớ tới nếu cứ ôm chặt như thế này cũng không có ích gì, gật gật đầu nói “Mau chút.”.
Lăng Thư Minh nằm trên giường, khó nhịn rên rỉ một tiếng, tiêu lâm nắm chặt tay hắn, truyền chút nội lực cho hắn “Thư Minh, Thư Minh, mở to mắt nhìn ta, Thư Minh.”.
Lăng Thư Minh như nghe thấy tiếng gọi, mở to mắt, lăng lăng nhìn Tiêu Lâm.
“Cảnh vương?” Hắn há miệng thở dốc, nhưng không có phát ra âm thanh, Tiêu Lâm xem biểu tình của hắn, gật đầu nói “Đúng, là ta.”.
“Tiêu Lâm?” Hắn lại hỏi một câu, lần này cổ họng như bị chặn.
Tiêu Lâm thấy biểu tình của hắn như là đang kích động muốn đứng lên, nghĩ Thư Minh không muốn gặp mình, vội hỏi “Ngươi đang bị thương, ta ra ngoài trước.”.
Lăng Thư Minh không có nghe đến, ngồi xuống, ấn mạnh tay vào bụng vội la lên “Con, chúng ta, con….. Cứu hắn……”.
Tiêu Lâm nghĩ đến chính mình nghe lầm, gỡ tay hắn ra, ôm chặt bả vai hắn nói “Thư Minh, ngươi nói cái gì?”.
Thư Minh cố gắng đến bên cạnh Tiêu Lâm, dùng hết khí lực lớn tiếng nói “Ta, bụng…… Lý…… Là ta……. Là của chúng ta…… Con, cứu…… Cứu…… Cứu hắn.”.
Tiêu Lâm nghe rõ, không thể tin nhìn Lăng Thư Minh đem tay mình kéo qua, đưa tới dưới bụng.
Bụng cứng rắn cứng rắn, cảm giác ấm áp theo lòng bàn tay truyền đến, thân hình cực gầy, lại có bụng thật không hợp với lẽ thường. Mặc kệ Lăng Thư Minh có phải hay không hồ đồ, bụng cũng không thích hợp.
Tiêu Lâm còn muốn hỏi lại, nhưng Lăng Thư Minh lại hôn mê, hắn lại vội vàng truyền chút nội lực bảo vệ tâm mạch của Thư Minh, thoáng nhìn phía nửa người trên che kín đầy với thương duy cái bụng là không hề gì, nhất thời thất thần.
Con?
Thư Minh là nam tử, hắn rõ ràng là nam tử. Không phải là hắn đến đây ăn chút khổ sở nên thần trí đã không còn tỉnh táo chứ? Hay là trong bụng có bệnh gì, hắn lại nghĩ lầm là con?
Quân y còn chưa có đến, hắn gấp tới độ tới cửa chờ.
Vừa nhìn thấy Lưu Mạnh đem quân y đến, Tiêu Lâm duỗi chân bước tới vài bước, bước tới trước mặt quân y ném hắn tới bên giường.
“Trên thân đều là vết thương, hạ thân không có, xem vết thương, nhanh……” Hắn nhìn thoáng qua Lưu Mạnh đứng một bên, Lưu Mạnh hiểu ý nói “Mạt tướng lui xuống.”.
Lưu Mạnh cáo từ, Tiêu Lâm ở trong phòng thong thả bước vài bước “Xem xong vết thương, xem kỹ bụng của hắn. Xem là cái chứng bệnh gì.”.
Quân y gật đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương.
Làm việc trong quân y, đối với loại ngoại thương này từng gặp vô số lần, không mất bao lâu liền lập tức băng bó thỏa đáng.
“Vương gia, vết thương không mấy trở ngại, chính là vị này…….” Y quan không biết xưng hô như thế nào, do dự một lát nói “Vị công tử này thân thể suy yếu, chịu đựng không được nên mới ngất đi. Ta thay hắn bắt mạch.”.
“Đừng dài dòng, mau bắt mạch.”.
Y quan nắm lấy cổ tay Lăng Thư Minh, mày càng nhíu chặt, vài lần lén ngước nhìn Cảnh vương đang khẩn trương, muốn nói lại thôi.
Hắn do dự, cuối cùng lại là thần sắc sợ hãi, bùm một tiếng quỳ xuống.
“Vương gia thứ tội!”.
Tiêu Lâm cảm thấy kỳ quái, lớn tiếng quát,“Nói!”.
Chẳng lẽ thực sự bệnh bất trị? Cái trán bỗng nhiên thấy đau, hắn bóp nhẹ, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Công tử mạch đập rất bình thường, nhưng mà không có sức khỏe, mạch rất lưu loát. Sức khỏe chỉ cần tịnh dưỡng.”.
“Nói trọng điểm.”.
“Là, nếu là nữ tử, không thể nghi ngờ chính là hỉ mạch, này nam tử…… Xin thứ cho hạ quan học nghệ không tinh, thật sự chẩn không ra kết quả.”.
Hỉ mạch….. Không thể nghi ngờ?
Tiêu Lâm ngồi trở lại bên giường, ánh mắt nhìn xuống bụng của Lăng Thư Minh, hắn xốc chăn lên, đối quân y nói “Ngươi tới nhìn xem.”.
Quân y nghi hoặc vươn tay, ở bụng xoa bóp vài cái, sắc mặt hoảng hốt.
Lăng Thư Minh không khoẻ hừ hừ vài tiếng, khôi phục lại tĩnh táo.
Lúc này, bụng của hắn bỗng động, vật cứng quân y đang chạm bỗng trượt một chút, dọa quân y vội vàng buông tay.
Tiêu Lâm hỏi “Xảy ra chuyện gì?”.
Quân y chỉ trứ lăng thư minh bụng nói,“Này, này…… Này…… Này……”.
Tiêu Lâm nhìn theo ngón tay hắn đến bụng của Lăng Thư Minh…… Ân?
Hắn nghĩ đến chính mình hoa mắt, cái bụng đang bình thường bỗng co rút một chút, rồi mới buông ra. Hắn đưa tay đến, rõ ràng cảm thấy có cái gì đó đang chuyển động.
“A!”.
Lăng Thư Minh đột nhiên mở mắt, ai kêu một tiếng, mười ngón tay gắt gao nắm chặt sàng đan, hô “Con……”.
Tiêu Lâm bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, hét lớn một tiếng “Đi lấy dược, bổ thân an thai!”.
Quân y sợ đến ngây người, không biết làm sao.
Tiêu lâm lại rống lên một tiếng, hắn vội vàng mang mang đồng ý, xoay người bỏ chạy.
“Chờ đã!” Tiêu Lâm kêu hắn lại “Quản cho tốt cái miệng của ngươi!”.
Một giọt mồ hôi lạnh rớt xuống, y quan không ngừng gật đầu.
Lăng Thư Minh lộ ra thần sắc thống khổ, nắm chặt sàng đan, buông cũng không buông ra.
Tiêu Lâm ôm chặt hắn, hoang mang lo sợ.
Trong bụng co rút càng ngày càng nhanh, tâm cũng giống như bị ai cắn nuốt, hắn cũng giống như Thư Minh cả người run lên.
Có cái gì sẽ xảy ra.
Tiêu Lâm lại có cảm giác muốn nắm cũng nắm không được, có cái gì sẽ trôi khỏi tay hắn.
“Con, Lâm ~”.
Thư Minh thì thào kêu, thanh âm càng ngày càng thấp.
Tiêu Lâm liên tục không ngừng chuyển nội lực vào, thân mình Thư Minh suy yếu trống rỗng, không còn làm được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.