Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 53:




Tiểu bảo bối như ngọn nến, bà đỡ thật cẩn thận ôm đến cho Tiêu Lâm cùng Thư Minh xem. Cục cưng đỏ rực nhiều nếp nhăn, mắt còn chưa mở, hé ra cái miệng nhỏ nhắn tương tương hợp hợp giống như đang tìm đồ ăn. Nhỏ như vậy, Thư Minh nhớ tới Tiêu Lâm đã chuẩn bị phỉ thúy cho nó, nở nụ cười.
Tiêu Lâm tiếp nhận đứa nhỏ, cười hỏi Thư Minh,“Ngươi cười cái gì?”.
Thư Minh sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ nói, “ Khối ngọc của ngươi thực sự là so với đầu của bảo bối còn lớn hơn.” Hắn muốn ngồi dậy, Tiêu Lâm liền ôm đứa nhỏ tới ngồi xổm bên giường. Hai người vui rạo rực nhìn bảo bối, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Tiểu bảo bảo tóc rất là nhiều, mọc tới vành tai, đen bóng  , Thư Minh ở trên mặt hắn vuốt phẳng không ngừng, đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm như cánh hoa, trong lòng tất cả yêu thương.
Tiêu Lâm đem đứa nhỏ đặt bên cạnh hắn, chính mình cũng trèo trên giường, đem một lớn một nhỏ này ôm vào trong lòng. Hắn nhìn cục cưng nói “Chưa thấy qua đứa nhỏ vừa sinh ra có tóc dài như thế.”.
Lại dùng đầu ngón tay điểm điểm cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng, cái miệng nhỏ nhắn liền mở ra, Tiêu Lâm cười nói,“Muốn ăn gì a!”.
Thư Minh vội nói “Mau ôm cho bà vú uy nó ăn.”.
Tiêu Lâm cười nói,“Xem đủ? Không nhìn?”.
Thư Minh có chút gấp gáp, e sợ cho tiểu bảo bối đói bụng,“Đừng để nó đói khóc.”.
Tiêu Lâm liền gọi bà vú đến.
Thời điểm rời khỏi người Thư Minh, tiểu gia khỏa tựa hồ biết không ở bên cạnh cha mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, anh anh khóc vài tiếng. Bà vú vội vàng vỗ nhẹ hống, thế này mới ngoan ngoãn tiêu sái.
Vài tiếng khóc kia làm cho tâm Thư Minh lo lắng lên, Tiêu Lâm hôn hôn mày nhăn lại của hắn nói “ Không cần luyến tiếc? Tiểu hài nhi sao lại không khóc?”.
Thư Minh ngượng ngùng, gương mặt lại đỏ lên.
Tiêu Lâm hỏi,“Thân mình hoàn hảo? Có chỗ nào không thoải mái không?”.
Không thoải mái thật không có, chính là mệt lợi hại.
Thư Minh lắc đầu,“Chỗ nào cũng hảo, chính là mệt. Mí mắt đều hạ xuống, thực nặng nề.”.
Tiêu Lâm đã sớm đau lòng đến hỏng rồi, lúc này nghe hắn nói, vội nói “Nhắm mắt ngủ. Ta nắm tay ngươi.”.
Những lời này thật ấm lòng người nha, Thư Minh nghe lời nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói,“Tiêu Lâm, ngươi đối đãi ta hảo tốt. Hôm nay, là ngày ta rất vui vẻ.”.
Tiêu Lâm khẽ hôn hai gò má hắn, nhu tình như nước, sẳng giọng,“Từ nay về sau mỗi ngày đều vui vẻ, đừng dễ dàng thỏa mãn như vậy.”.
Thư Minh cũng không phản bác hắn, nhợt nhạt cười, thể xác và tinh thần thả lỏng, chỉ chốc lát sau, hô hấp liền sâu, ngủ say. Tiêu Lâm thay hắn dịch hảo góc chăn, bàn tay cầm lấy tay Thư Minh, tựa vào đầu giường.
Người nằm bên cạnh tựa hồ khác xưa, Tiêu Lâm nhịn không được cúi người tỉ mỉ xem. Khuôn mặt tuấn tú mảy may không biến đổi, chính là tuấn lãng hơn một phần còn đầy ôn nhu, lông mi nồng đậm cũng phá lệ mềm mại hơn, hắn nghĩ chạm một chút, lại sợ Thư Minh đang ngủ, tâm không cam lòng hung hăng nhìn vài lần, tầm mắt dừng ở cánh hoa hồng nộn.
Miệng Thư Minh là hình thoi, thời điểm không cười trên miệng cũng thành nụ cười yếu ớt; chỉ là nhìn như vậy, tiêu lâm liền hoàn toàn không thể chống đỡ, chỉ hận không thể nhập hắn vào trong người.
Hắn liếm liếm môi, thầm than một hơi, ai, không thể hôn.
Tóm lại Thư Minh của hắn bộ dạng hảo, tính tình hảo, sinh đứa nhỏ cũng xinh đẹp nhu thuận.
Nghĩ đến đứa nhỏ, Tiêu Lâm miệng đều cười đến mang tai.
Đó là con của hắn cùng Thư Minh, hắn may mắn dữ dội, kiếp này có thể cùng Thư Minh có con. Quả thực chính là ân điểm thần ban. Đợi đến khi trăng tròn, nhất định phải đến trong miếu thắp hương, còn muốn thỉnh cao tăng cầu phúc cho con.
Cái tiểu gia khỏa kia tuy mặt mày còn chưa thấy rõ, nhưng nhìn liền cảm giác đó là tiểu Thư Minh, thật sự là đau lòng.
Thư Minh ngủ ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Tỉnh lại liền thấy Tiêu Lâm cười tủm tỉm nhìn hắn. Ngoài cửa sổ ánh sáng tràn ngập, Thư Minh nói “Ngươi không ngủ một lát?”.
Tiêu Lâm không đáp hắn, hỏi lại hắn “Thân mình cảm giác sao? Có đói bụng không? Tối hôm qua nhìn ngươi ngủ sâu không nỡ gọi ngươi.”.
Thư Minh gật đầu, thành thật đáp “Đói bụng.”.
Dưới phòng bếp, nghe Tiêu Lâm truyền cơm, không lâu đã đến. Nhiều điểm tâm sáng, còn có một chén cháo hoa. Dọn xong liền đặt tại trên bàn, Tiêu Lâm hỏi,“Có thể ngồi dậy không?”.
Ngủ một đêm, trên người không còn mệt mỏi khó chịu hôm qua, Thư Minh nói “Thử xem đi.”.
Tiêu Lâm liền hắn nâng hắn lên, dìu hắn ngồi dậy. Thư Minh nói,“Ân, có thể ngồi.” Thắt lưng không ngờ không bủn rủn, chính là chỗ phía sau còn có chút không khoẻ.
Không nghĩ tới khôi phục mau như thế.
Tiêu Lâm thấy hắn trên mặt lại nhiễm đỏ ửng, ngạc nhiên nói “Ngươi xảy ra chuyện gì?”.
Thư Minh ngập ngừng nói,“Ta nguyên tưởng rằng phải mấy ngày nữa mới khỏe, không nghĩ tới qua một đêm, thân mình cảm giác như đã khôi phục.”.
Tiêu Lâm cười hắn,“Ông trời của ta, ngươi chẳng lẽ còn muốn thêm mấy ngày nữa sau? Ta hận không thể lập tức loạn bính ngươi. Nói sau, công lực của ngươi sao lại cao như vậy? Mau khỏe như vậy cầu còn không được.”.
Thư Minh trả lời hắn một câu,“Ta khỏe như vậy cũng cảm thấy vui vẻ a.”.
Tiêu Lâm múc cháo đưa đến bên miệng hắn,“ Đại tướng quân của ta tính tình ổn trọng, sao lại vui vẻ như vậy. Vui vẻ là tiểu Vân Nhi.”.
Bỗng dưng trong lòng mềm nhũn, lại nói “Tiểu Vân Nhi lát nữa liền ôm lại đây.”.
Thư Minh từ trong tay hắn đoạt lấy bát nói “Ta chính mình ăn. Ngươi đừng uy ta.”.
Tiêu Lâm thấy hắn từng ngụm từng ngụm uống cháo không chút trở ngại, liền rời khỏi hắn, chính mình cũng lấy một chén cháo uống. Vừa hạ bát, bà vú liền ôm tiểu bảo bối phía sau là trần thái y cùng nhau đến.
Tiêu Lâm ôm đứa nhỏ, bà vú cáo lui.
Trần Thái y cấp Thư Minh chẩn mạch.
Lão nhân sờ sờ râu, cười nói “Tướng quân đã khôi phục. Tiếp qua ba ngày liền có thể xuống giường.”.
Thư Minh hỏi,“Đứa nhỏ sao?”.
Trần Thái y nói,“Tiểu công tử rất khỏe. Vương gia cùng tướng quân cứ yên tâm đi.”.
Đợi Trần thái y cáo lui, Tiêu Lâm ôm đứa nhỏ giống như ôm vật quý đưa Thư Minh xem, vui vẻ nói,“Thư Minh ngươi xem, một buổi tối nhưng lại trưởng thành rất nhiều, trên mặt cũng ít nếp nhăn.”.
Chính là ánh mắt còn chưa mở.
Thư Minh vươn tay nói “Cho ta ôm một cái.”.
Tiêu Lâm đem đứa nhỏ cho hắn, chính mình thoát ngoại bào, tiến vào ổ chăn,“Tiểu Vân Nhi giống ngươi. Ngươi xem miệng này, cái mũi này, với ngươi một cái khuôn mẫu khắc ra.”.
Thư Minh yêu thích không buông tay,“Tiểu Vân Nhi đâu giống ta? Ta cảm thấy hắn giống ngươi, khuôn mặt giống, lông mi giống, không biết khi mở mắt, sẽ giống ai.”.
Tiêu Lâm nhìn qua,“Mi mắt hắn lại dài như vậy……”.
Thư Minh nói tiếp “Ân, còn có chút diễm a…… Chớ không phải là đôi mắt hoa đào giống ngươi sao.”.
“Ôi chao!” Tiêu Lâm quát to một tiếng, tiểu bảo bối nhi bị một tiếng của hắn làm cho bất an giật giật đầu, Thư Minh cuống quít vỗ vỗ hắn, nói nhỏ “Đừng sợ, đừng sợ.”.
Tiêu Lâm nhỏ giọng nói,“Trăm ngàn đừng giống ta, rất chói mắt.”.
Thư Minh trừng mắt liếc mắt một cái,“Con của ngươi không cần giống ngươi sao?” Tiêu Lâm không biết xấu hổ  nói “ Ánh mắt giống ta, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị. Giống ngươi mới tốt, vừa thấy liền tâm sinh thân cận, sẽ không bố trí phòng vệ.”.
Tiểu Vân Nhi há miệng thở dốc, nãi thanh nãi khí “A” một tiếng.
Thư Minh cười nói,“Tiểu Vân Nhi nói không phải.”.
Tiêu Lâm nói,“Rõ ràng tiểu Vân Nhi nói phải.”.
“Không phải.”.
“Phải.”.
“Không phải.”.
“Phải.”.
“A!” Thư minh kêu nhỏ một tiếng,“Ngươi xem, bảo bối đang cười a!”.
Tiêu Lâm ôm ngực nói,“Làm ta sợ muốn chết, ta nghĩ ngươi xảy ra chuyện gì.” Hắn chọc chọc hai má tiểu bảo bối nói,“Cười lại cho cha thân ngươi xem.”.
Tiểu Vân Nhi phình to hai má nhắm mắt không để ý, như là lại ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.