Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 6: Mộng tỉnh đoạn tình




Cả người giống như vừa được đưa vào nước sôi, lại được tẩm qua nước đá đông lạnh; cắn chặt khớp hàm, vẫn là không khắc chế được cả người run run, tiếng khớp xương vang vọng rõ ràng bên tai; thân mình tựa hồ nặng ngàn cân, cả người giống như đang bị rơi trên không trung, giữa không trung chao đảo, gân mạch đều cảm thấy đau.
Sau đó, như là đã rơi xuống mặc đất, Lăng Thư Minh còn chưa kịp nghĩ gì, cơn đau đớn đã hướng tứ chi mà truyền đi. So sánh với những đau đớn lúc trước, loại này đau càng sắc bén, hoàn toàn, giống như bị cây đao sắc bén cắt vào da thịt, giống như cây kim bén nhọn đâm vào thất kinh bát mạch.
Toàn thân đều đau đớn, duy chỉ có tâm trống rỗng một chút cảm giác cũng không có, chết lặng một mảnh.
Cẩn thận nghe, ngay cả tiếng tim đập cũng không.
Ta là đã chết sao?
Lăng Thư Minh hỏi chính mình, bỗng dưng đầu ngón tay chạm được một mảnh tơ lụa, hắn chậm rãi sờ soạng, đó là loại tơ thượng hạng.
Cố gắng mở mí mắt cứng ngắt, một vầng sáng ấm màu da cam lúc sáng lúc tối óng ánh long lanh, thật vất vả mới ngưng trụ tầm mắt, nguyên lai là ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, mà bên cạnh có một người ngồi, máy tóc dày đen như lịa chảy xuống khuôn mặt như quan như ngọc, người kia im lặng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Thư Minh chậm rãi nắm chặt tay, đầu ngón tay dùng sức ở lòng bàn tay nắm chặt một chút, một tia đau đớn dâng lên, giống như dưới một đồng có xanh ngát bỗng rớt xuống một trận cuồng hỏa, nháy mắt lan tràn sang xung quanh, lúc mới tỉnh dậy chỉ là cảm giác đau đớn ngắn ngủi, nhưng loại đau nhức này nháy mắt lan khắp toàn thân.
Hắn còn sống, nếu không sao loại đau đớn này lại chân thật như vậy.
“Ngô……” Hắn nhăn lại lông mi, hai tay không tự chủ được hướng bụng tìm kiếm, nơi đó giống như là tâm của sự đau đớn, cuồn cuộn đau đớn không ngừng lan ra xé rách cơ thể.
Tiêu Lâm nghe được tiếng vang cuống quít xoay người bổ nhào vào giường, khẽ vuốt hai má Thư Minh, ôn nhu hỏi  “Thư Minh, ngươi tỉnh? Thân mình có thấy khó chịu không?”.
Thư Minh bỗng dưng cả kinh, bàn tay sờ vào cái bụng mềm nhũng, này…… Con của ta đâu? Hắn nhớ lại trước đó chịu cực hình, mạnh giương mắt, chống lại ánh mắt lo lắng của Tiêu Lâm, mồ hôi lạnh nặng nề rơi xuống, hung hăng kiềm trụ cổ tay Tiêu Lâm hỏi “Con đâu?”.
Con đâu? Ba chữ này nghe thật trúc trắc, Tiêu Lâm trong lòng chấn động, hắn sợ Thư Minh không chịu nổi, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, liền khuyên,“Ngươi…… Ngươi không cần…… Chú ý, con cuối cùng…… Cùng chúng ta vô duyên.”.
Ngay cả bản thân cũng cố gắng lắm mới nói ra được, áp chế đi lệ sắp trào ra. Hắn nhẹ nhàng nói với Thư Minh đang run rẩy, không biết như thể nào mới có thể làm cho người nọ tiêu tan đi đau khổ.
Người trong lòng đang cố gắng chống đỡ bỗng nhiên hư nhuyễn, Tiêu Lâm cúi đầu vừa thấy, Thư Minh không biết khi nào đã nhắm hai mắt lại, khóe mắt ướt sũng không chút tiếng động tự mình gánh chịu bi thương, chỉ có trong ngực thủy chung kịch liệt phập phồng, chỉ ra rằng giờ phút này nội tâm hắn vô cùng kích động.
Quả nhiên, là cái gì hắn cũng không nguyện ý lộ ra trước mặt ta?
“Thư Minh, trên người ngươi rất đau sao?” Hắn không dám lỗ mãn vuốt nhẹ mí mắt đang nhắm chặt của Thư Minh, nhớ tới lúc vừa rồi nhìn thấy Thư Minh khóc, bỗng đau lòng không thôi.
Lăng Thư Minh chính là lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói,“Vương gia, ta chốc lát liền tốt hơn.” Một lát sau, hắn một lần nữa mở to mắt, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng.
Hắn giãy dụa ngồi xuống, Tiêu Lâm không thể làm gì khác phải chiều theo.
Lúc ngồi xuống, tác động đến thắt lưng, lại là một trận đau nhức, thân mình lung lay sắp ngã, nếu không phải có Tiêu Lâm ở một bên ôm chặt, chỉ sợ hắn liền ngã xuống, căn bản không thể đứng lên.
Như là có cảm ứng, ánh mắt hắn chuyển đến một hộp gấm trên bàn trà, đôi môi vô huyết ngập ngừng vài cái, Tiêu Lâm ở một bên nghe rõ, hắn đang hỏi “Con ta?”.
Tiêu Lâm dìu hắn ngồi lên giường, đem hộp gấm lại, cầm tay hắn cùng tay của chính mình đặt lên trên, nức nở nói.
“Ta kêu Lưu tướng quân làm một cái quan tài thật hảo, chờ thân thể ngươi tốt hơn, chúng ta tìm một địa phương thật hảo, cho con của chúng ta.”.
Lăng Thư Minh cố hết sức đem hộp gấm ôm vào trong lòng,“Là, nam hài, hay là nữ oa nhi?”.
Tiêu Lâm nắm thật chặt cánh tay,“Nam hài.”.
Thư Minh kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, vốn là ban đêm bão cát không ngừng thế nhưng lại có trăng có sao, không một ngọn gió. Bên trong viện có một gốc cây đại thụ, nhưng chỉ còn vài mảnh lá, thê lương vô cùng.
Ngày đó, tỉnh khỏi giấc mộng, lưu luyến tình nghĩa cũng chỉ làm trò cười, hắn dứt khoát xoay người ra đi, nhưng mà trong bụng lại có con. Trên đường sung quân cơ cự chịu đói, nhận hết khuất nhục, thời điểm đến đây gian nan khốn đốn, phí sức lao động, đều vì đứa nhỏ trong bụng mà cố gắng chống đỡ. Chính là chờ ngày tiểu sinh mệnh cất tiếng khóc chào đời đem đến cho hắn niềm vui mới, khiến hắn biết trên đời này hắn không chỉ có một mình.
Nhưng mà chung quy vẫn là không được, cho dù lo lắng cố sức, đem hết toàn lực vẫn là cầm giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Con, ngươi có trách cha không duyên không cớ khiến ngươi chịu loại khổ sở này?
Chỉ mong ngươi hãy đi, tìm gia đình tốt hơn cha mà dấn thân vào.
Hắn nhẹ nhàng vuốt phẳng hộp gấm, trong mắt nhòe lệ quang.
“Thư Minh, không cần phải hao tổn nhiều tinh thần. Ngươi còn có ta, ta là cố ý tới tìm ngươi.”.
Ánh mắt hắn quá bi thương, ưu tư hiện rõ, Tiêu Lâm sợ hắn lại thêm bệnh, vội vàng quơ quơ bờ vai của hắn, dẫn ánh mắt của hắn chuyển hướng vào mình, ôn nhu khuyên giải an ủi.
Lăng Thư Minh nhìn khuôn mặt diễm lệ trước mắt, sợ run một lát, rồi lại cúi đầu chăm chú nhìn hộp gấm “Vương gia, ngày đó nghĩa phụ ở ven đường nhặt được ta, trên cổ ta còn có một khối huyết ngọc.”.
Tiêu Lâm không biết vì sao hắn lại nói câu chuyện này, thấy hắn có ý tứ mới nói ra, liền không đánh gãy, lẳng lặng nghe hắn nói.
“Năm ta mười sáu tuổi, nghĩa phụ trả nó lại cho ta, nói đây là Điền Trì anh ngọc, có thể cứu người sống lại. Lúc ta khởi binh, chinh phạt Bích Tây, ta ở Trục Lâm Phô bị cổ độc làm hại gặp được một gã Di tộc vu y, hắn dùng anh ngọc làm thuốc giải cổ độc của ta.”.
Tiêu Lâm có biết chuyện này, lúc ấy Lăng Thư Minh mười sáu tuổi dẫn binh bình định Bích Tây, một trận chiến thành danh, hoàng huynh hắn từng nói, Lăng Thư Minh tuổi còn nhỏ nhưng đầy chiến tích, Lăng Huyền Tế như hổ thêm cánh. Chỉ là sau trận chiến đó, Thư Minh lại gặp loại hiểm ngộ này. Lúc đó hắn không biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng từ miệng Thư Minh nghe được Dị tộc vu y dùng anh ngọc làm thuốc giải, vẫn là âm thầm kinh hãi.
“Di tộc vu y nói cho ta biết, cả đời này không thể cùng nam tử cấu kết, nếu không máu huyết nhập thể, sẽ là nghịch thiên cùng nam nhân ám kết châu thai.”.
Tiêu Lâm nghe thấy căng thẳng nắm chặt tay, trong lòng hoảng loạn.
“Đó là chân tướng của đứa con trong bụng ta.” Sau khi nói rõ ràng, liền rời khỏi vòng tay của Tiêu Lâm “Tội thần đều không phải là cố ý giấu diếm…… Mà là…… Mà là” Hắn kích động đứng lên, ngay cả thở hổn hển mấy hơi thở, cũng không thể tiếp tục nói.
Tiêu Lâm nhẹ nhàng ôm lấy hắn,“Tốt lắm, Thư Minh, đừng nói nữa, là ta phải xin lỗi ngươi.”.
Lăng Thư Minh không nói, khí lực toàn thân đã dùng hết, toàn thân như nhũng ra ỷ lại vào người Tiêu Lâm.
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Tóm lại, ngươi tưởng cũng đừng tưởng. Ta phía trước thực xin lỗi ngươi, hồ ngôn loạn ngữ của ta ngươi vẫn để trong lòng, có phải hay không?”.
Tiêu Lâm dùng lực kéo Thư Minh vào lòng, nghe Thư Minh bình tĩnh nói ra nguyên nhân thụ thai, trong lòng không khỏi run rẩy, rõ ràng đây là cảm giác xa cách, khiến hắn không thể khống chế được mà sinh ra cảm giác sợ hãi. Lăng thư minh muốn nói cái gì? Đôi môi kia hé ra hợp lại sẽ nói ra lời nói làm cho hắn tê tâm liệt phế, hắn không thể để Thư Minh nói, hắn còn muốn tìm cơ hội bù đắp.
Hắn đặt tay lên má Thư Minh, buộc hắn nhìn chính mình “Thư minh, không cần nhớ, những sự tình trước kia cũng không cần nhớ, chúng ta có tương lai, có sau này, Tiêu Lâm ta thề, nhất định sẽ thành tâm thành ý đối với ngươi.”.
Lăng Thư Minh sờ đôi tay lạnh băng vì sợ hãi của người kia, thở dài một hơi, nói “Ngươi là Cảnh vương a!”.
Tiêu Lâm giống bị hỏa thiêu, mạnh mẽ lùi về.
Ngươi là Cảnh vương a!
Hắn nhắm chặt mắt nói “Ta là Cảnh vương. Khi đó là do ta hồ đồ.”.
Lăng Thư Minh nằm ngã vào trên giường, nhắm mắt lại,“Ta không thể kham nỗi, ta là quân nô mang đại tội, ta không kham nổi.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.