Bách Yêu Phổ 2

Chương 1.3: Niêm Hoa 3




Edit: Sa
Sư phụ nói, có được kiếm Vô Nhạc thì mới có thể đệ nhất thiên hạ.
Hắn là đệ tử trẻ tuổi nhất của sư phụ, qua Tết Nguyên tiêu là tròn mười bảy.
Cách Tết Nguyên tiêu một tháng, sư phụ qua đời. Giang hồ quyết đấu, tài nghệ không bằng người, đối thủ trẻ trung dẻo dai, mạnh mẽ khôn cùng. Hắn nhìn thấy kiếm của đối phương đâm xuyên qua ngực sư phụ, nhìn thấy máu túa ra như suối trùm lấy thi thể sư phụ, nhìn thấy kẻ chiến thắng vứt cờ của môn phái họ xuống đất, nhìn thấy trước khi đi đối phương còn nhổ nước bọt lên thi thể sư phụ, nói “Cũng chỉ có thế”.
Sư phụ không còn, môn phái sụp đổ, trước khi đi các sư huynh vỗ vai hắn, nói về buôn bán nhỏ đi, sẽ thoải mái hơn luyện kiếm, ít nhất là có thể sống sót.
Về, nhưng về đâu? Hắn không cha không mẹ, được sư phụ nhặt về nuôi, trừ nơi này, không có nơi đâu thuộc về hắn.
Nhưng hắn vẫn đi, đến một nơi tên là Chướng Châu không có trên bản đồ, là chướng trong từ chướng ngại. Nơi đây ẩn sâu ở phía tây nam, nghe nói người dân hung hãn, đất đai cằn cỗi, một năm chỉ có hai mùa là đông giá rét và hạ nóng bức.
Dẫu có như thế, Chướng Châu vẫn là nơi mà kiếm khách mơ ước đặt chân đến vì có thanh kiếm tên Vô Nhạc, được giấu trong Vực Quỷ nằm ở phía tây Chướng Châu, không ai biết lai lịch của thanh kiếm này, chỉ biết kiếm có hồn yêu, giết người vô hình, vô địch thiên hạ.
Giang hồ chém giết giành giật tấm bản đồ dẫn đến Vực Quỷ, cuối cùng nó lại lặng lẽ rơi vào tay sư phụ. Nhưng gần trăm năm qua đi, môn phái của họ vẫn chỉ là hạt bụi tầm thường chốn giang hồ, không có đệ nhất thiên hạ, không có cao thủ lừng danh.
Sư phụ kể sư huynh của người đã tới đó, chính sư phụ cũng đi tới, nhưng cuối cùng, ngay cả cửa Vực Quỷ người cũng không dám bước vào. Ở đó quá tối quá lạnh, đứng trước cửa cũng không dằn nổi mà run rẩy. Người phải thừa nhận rằng người sợ. Còn những đồng môn can đảm khác đi vào Vực Quỷ thì không ai quay về, người duy nhất còn sống là sư phụ của người, thương tích đầy mình, hơn nữa còn mất một cánh tay. Sư phụ của sư phụ nói Vực Quỷ có loài chim khổng lồ trông chừng, hình dáng như quái vật, hung mãnh dị thường, kiếm Vô Nhạc quả thực không phải thứ mà người phàm trông mong, từ bỏ đi.
Nhưng hắn không muốn từ bỏ, tấm bản đồ đã phai mực được cất trong lồng ngực là phương pháp duy nhất cứu vãn tôn nghiêm của môn phái.
Hắn muốn là người đệ nhất thiên hạ.
Đi nửa tháng, rốt cuộc hắn cũng đến Chướng Châu đương độ lạnh nhất. Những tưởng chỉ có phương Bắc mới có tuyết rơi, hóa ra phương Nam cũng có.
Có thể hắn tới vào năm gặp hạn, hoặc cũng có thể nơi đây năm nào cũng vậy, Chướng Châu trong mắt hắn là nơi người chết nhiều hơn người sống.
Trên nghĩa địa trống trải ngổn ngang xác chết, có người bận thiêu xác.
Hắn hỏi đã xảy ra chuyện gì, có người trả lời rằng trước đó không lâu vừa phát dịch bệnh, cả thôn đều bị nhiễm, chết gần hết thôn.
Lại có người khiêng xác tới, ném xuống đất.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ rất khẽ, nhìn theo nơi phát ra âm thanh, một cô bé được bọc áo đỏ bị kẹp trong đống xác chết, mày nhíu chặt.
Có người đi tới, ném củi lên đống xác. Trong lúc hắn xách cô bé lên như xách một con mèo, có người bắt lấy cánh tay hắn.
“Cô bé này còn sống.” Hắn nhìn chằm chằm đối phương.
“Thì sao?” Đối phương nhìn lại hắn như thể đang nhìn quái vật, “Đã mắc bệnh thì đằng nào chả chết, chết sớm đoàn tụ với cha mẹ sớm chẳng tốt hơn à?”
“Nhưng bây giờ cô bé còn sống.” Hắn siết cánh tay tối phương càng lúc càng chặt, cho đến khi đối phương kêu gào thảm thiết, hắn mới buông ra.
Hắn nghĩ ngợi một chút, lấy Kim Sang Đan ở trong bao quần áo ra rồi nhét vào miệng cô bé. Hắn chỉ có viên thuốc này, còn trị được bệnh hay không, cứu được tính mạng hay không thì hắn không quyết định được, bây giờ hắn chỉ biết làm thế.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trong ánh mắt kinh hãi của nhiều người, hắn cõng cô bé đi xa.
Ta không biết mình có thể sống để trở về hay không, nếu muội cũng vậy, nếu chúng ta có nỗi khổ giống nhau, vậy thì tạm thời bầu bạn đi.
Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nằm úp sấp trên vai hắn, hít một hơi thật sâu, đạp tuyết đi thẳng.
Ngày thứ hai, cô bé tỉnh lại, có thể ăn uống.
Ngày thứ ba, cô bé có thể bước đi.
Ngày thứ năm, cô bé có thể chạy.
Trước kia không thấy Kim Sang Đan là thứ có ích, bây giờ rốt cuộc cũng có ích một lần, hắn thấy vui vui.
Chướng Châu y như cái tên của nó, khắp nơi toàn là chướng ngại, núi non gập ghềnh, gai mọc thành rừng, theo bản đồ, phải đi ít nhất mười ngày nữa mới tiến tới khu vực Vực Quỷ.
Bên ngoài thôn xóm xa lạ, hắn lặng lẽ quan sát trai gái đi qua đi lại ở bên trong, cô bé nấp sau lưng hắn, níu chặt áo choàng của hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi họ đồng hành.
Những ngày qua, hắn cõng cô bé đang dần dần hồi phục đi qua sông cạn, băng qua núi hoang, bắt thỏ nơi rừng cây trụi lá, nhóm lửa trong miếu thổ địa đổ nát. Hắn nhét tuyết vào cái lọ bị vứt, hơ lửa cho tuyết tan thành nước rồi đổ lên khăn, cẩn thận lau gương mặt bẩn thỉu của cô bé.
“Cô nương trong sạch không thể để mặt bẩn được.” Hắn vừa lau vừa rầm rì, “Bẩn đến mức không thấy mắt đâu.”
Cô bé dè dặt đón nhận sự chăm sóc của hắn, ở cái tuổi của mình, cô bé còn chưa hiểu người trong sạch hay người xấu là gì, chỉ biết tiểu ca ca trước mặt đây khác với người dân trong thôn. Hắn không mắng cũng không đánh người, càng không trói người ta như súc vật rồi lôi họ ra khỏi nhà, ném vào giàn thiêu. Cha mẹ bị bắt đi như thế, tuy cô bé mê man vì bệnh nhưng vẫn nhìn thấy. Ngọn lửa hôm đó rất cao, cao tới tận trời.
Nhưng tiểu ca ca rất ít nói, họ rất hiếm khi nói chuyện với nhau.
“Cha mẹ muội đâu?”
“Không có.”
“Muội có tên không?”
“Nha Nha.”
“Ăn đi.”
Chỉ vậy thôi. Nhiều lúc cô bé muốn hỏi tiểu ca ca tên gì nhưng nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của hắn, cô bé không dám hỏi. Cô bé không sợ hắn, dẫu rằng hắn đã giết thỏ ngay trước mặt mình, cô bé chỉ sợ hắn không vui. Trên thực tế là lúc nào trông tiểu ca ca cũng không vui, đến cả khi ngủ cũng nhíu mày.
Gió rét gào thét bên ngoài ngôi miếu đổ nát, bất kể là qua đêm ở sơn động hay miếu hoang, hắn luôn ngủ ở phía ngoài, để dành chỗ an toàn nhất cho cô bé. Không có gối, hắn kê đầu cô bé lên cánh tay mình, đắp áo choàng lên người cô bé, sau đó hắn nằm im ngủ tới sáng. Có mấy lần dậy sớm hơn hắn, cô bé ngắm lồng ngực hắn rất lâu, thấy hắn vẫn đang thở thì mới an tâm. Chỉ cần ngủ dậy trước, cô bé sẽ đắp áo choàng lên người hắn, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, bắt chước hắn cầm hòn đá nhọn cạy băng, cố nhét vào lọ rồi hơ trên lửa, như vậy thì khi tiểu ca ca ngủ dậy sẽ có nước nóng uống.
Lần nào hắn cũng giả ngủ, vờ như không biết gì, nhưng sự thật là hắn không biết phải đối mặt như thế nào, đã quá lâu rồi hắn không được ai quan tâm, dẫu rằng đối phương chỉ là cô bé bảy tuổi.
Sau đó cô bé không để hắn cõng nữa, nói tự mình đi được. Hắn không đồng ý, không phải vì thương tiếc cô bé mà là sợ ảnh hưởng đến tốc độ của mình, nhưng khi nhìn thấy cô bé cố gắng đuổi kịp bước chân mình, không hiểu vì sao hắn lại chợt thay đổi suy nghĩ, thôi vậy, chậm một chút cũng không sao.
Tuy là mùa đông nhưng thỉnh thoảng mặt trời vẫn chiếu rọi nơi khỉ ho cò gáy này, đất và tuyết ánh lên màu vàng, hai hàng cây khô bên đường thoạt trông không quá tiêu điều nữa.
Dẫu sao cũng chỉ là trẻ con, cô bé đắp hai người tuyết, một lớn một nhỏ.
“Tiểu ca ca, sau này huynh cho muội ăn kẹo được không?” Đắp người tuyết xong, cô bé chợt quay đầu nhìn hắn, gương mặt ngập tràn mong đợi.
Hắn ngồi trên tảng đá đối diện cô bé, hỏi: “Muội thích ăn kẹo à?”
“Muội chưa ăn bao giờ.” Cô bé đáp, “Mẹ muội kể lúc cha mẹ thành thân, cha muội đem kẹo về, mẹ chỉ mới ăn một lần đó thôi. Sức khỏe cha muội không tốt nên không đi khỏi thôn được, vì vậy cũng không mang kẹo về được. Mẹ muội nói kẹo là thứ ngon nhất trần đời.”
Cô bé đắm chìm trong tưởng tượng của mình, nụ cười ngây thơ rạng rỡ nở trên gương mặt cô bé dường như hóa thành làn gió xuân thổi vào lòng người.
Hắn ngưng mắt nhìn gương mặt tươi cười của cô bé, trong thoáng chốc, hắn chợt muốn bế cô bé lên, thay đổi phương hướng, không đi Vực Quỷ nữa. Về Lạc Dương thôi, dẫn nhóc con chưa từng ăn kẹo này đến Thiên Phương Trai để ăn kẹo. Kẹo hoa quế, kẹo bơ,… cho cô bé ăn hết.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát.
Hắn là kiếm khách, thứ hắn muốn lấy là mạng người chứ không phải kẹo.
Vì vậy, phải chia tay thôi.
Hắn ở bên ngoài thôn hồi lâu, Nha Nha như nhận ra điều gì, luôn níu chặt vạt áo hắn.
Hắn đang xem xét ai có thể nuôi cô bé. Nhưng nhìn tới nhìn lui, những người đi qua đều chẳng thể tự lo lấy thân mình, không có ai toát lên vẻ từ bi trong ánh mắt. Nhưng mà, tiếp tục hành trình thì có lẽ sẽ chẳng còn bóng người.
“Ta phải tới một nơi nguy hiểm, không thể dẫn muội theo được.” Hắn nói.
Mắt Nha Nha đỏ hoe nhưng lại không dám khóc, nhỏ giọng nói: “Tiểu ca ca, muội sẽ không cản trở huynh đâu.”
“Có thể ta sẽ chết.” Tuy tàn nhẫn nhưng hắn vẫn nói: “Như cha mẹ muội vậy, không thể nào quay về.”
“Huynh đi đâu, muội theo đó.” Cô bé dẩu môi, nắm áo hắn chặt hơn.
Hắn quay đầu nhìn gương mặt non nớt nhưng quật cường của cô bé. Vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhỏ đến mức không hiểu chết là gì, vì vậy mới không sợ cái chết.
Cuối cùng, hắn vẫn không giao cô bé cho ai.
Vào một đêm mưa tuyết giăng lối, rốt cuộc hắn cũng đến đích, nơi có thể lấy mạng hắn, Vực Quỷ. Đó là cái động sâu nhất sơn cốc, trước cửa động, đá lỏm chỏm với những hình thù kỳ quái như giương nanh múa vuốt.
Hắn dặn cô bé đứng chờ trước cửa động, nếu trời sáng không thấy hắn ra ngoài thì có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ đi ra nữa, cô bé phải đi theo con đường cũ mà quay về thôn xóm trước đó, cuộc sống sau này đành phó mặc cho số phận vậy.
Cô bé không dám nói thêm gì, chỉ gật mạnh đầu, sau đó ngoan ngoãn đứng ở chỗ hắn chỉ.
Hắn muốn xoa đầu cô bé nhưng cuối cùng vẫn không giơ tay lên. Xoa đầu thì thay đổi được gì? Hắn thầm cười nhạo bản thân, sau đó đi thẳng vào Vực Quỷ, hệt như ném mình vào miệng quái thú, bóng tối thăm thẳm thoáng chốc nuốt chửng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.