Bách Yêu Phổ 2

Chương 5.2: Long Tước 2




Edit: Sa
Hôm nay trời mưa phùn, tới trưa mới tạnh. Lắm Lời giúp Đào Yêu quét dọn chuồng ngựa, Cút Xéo thực hiện nhiệm vụ đặc biệt được Miêu quản gia giao phó là dắt đàn gà dạo bộ, một lúc sau, có vẻ như mấy con gà mái không còn sợ nó nữa, vui vẻ bám dí theo nó, ngược lại mấy con gà trống chỉ cần khó ở là sẽ mổ lên đầu nó cho hả giận, nếu cứ thế mãi, e là nó có tu thành người thì cũng sẽ là thằng đầu hói.
Ty Tĩnh Uyên vẫn bị giam trong phòng, ngày ba bữa được đưa tới đúng giờ. Đào Yêu có đi đưa cơm một lần, chỉ thấy gương mặt tội nghiệp của gã sau ô cửa sổ, râu ria xồm xoàm, còn cố ý giơ hai tay ra ngoài quơ quàng: “Đào nha đầu, ngươi tới rồi, nào, tới nói chuyện với ca ca đi, chán chết ta rồi!” Thật sự là chẳng có tí phong phạm nào của Đại thiếu gia cả, rất chi là nghi ngờ gã và Ty Cuồng Lan không phải huynh đệ ruột thịt, giữa hai người chênh nhau ít nhất hai mươi Liễu công tử chứ chẳng chơi.
“Ngon miệng nhé Đại thiếu gia, cách thời hạn mãn tù của ngươi còn mấy ngày nữa thôi.” Đào Yêu lè lưỡi, cười hì hì.
“Đừng đi, đừng đi mà.” Gã bưng chén cơm đứng trước cửa sổ, vừa đâm cơm vừa hỏi, “Cho dù không tán gẫu với ta thì cũng hãy kể cho ta những chuyện hay ho gần đây đi mà. Haiz, ta có tâm hồn tự do bay lượn bẩm sinh, ngày nào không ra ngoài sẽ làm ta bứt rứt không yên, biết nhược điểm này của ta nên đệ ấy mới nhốt ta lại.”
“Với bản lĩnh của ngươi mà không trốn đi được à?” Đào Yêu cười giảo hoạt.
“Ta sợ Lan Lan giận mà.” Ty Tĩnh Uyên vọc thức ăn, “Nếu ngươi có một đứa em như đệ đệ của ta, ngươi cũng sẽ giống ta thôi. Mau kể nhanh lên, gần đây có chuyện gì hay ho không?”
Đào Yêu nghĩ ngợi, vỗ tay: “A, nhớ ra rồi. Cũng không coi là hay ho nhưng mà là chuyện lớn.”
“Vương Tam mặt rỗ nhà hàng xóm lại cưới vợ mới à?”
“Không phải, là tai nạn chết người đó. Nghe nói ông chủ của Hưng Tường Trai ở phố Bắc Đại chết rồi.” Đào Yêu kể rất sống động, “Ta cũng chỉ nghe mấy gã người làm trong phủ kể lại thôi. Nạn nhân chết ở trong phòng ngủ của mình, nha sai tới điều tra đều nói hiện trường rất đáng sợ, một đao mất mạng, đầu lìa khỏi thân. Hưng Tường Trai bán đồ cổ, cứ tưởng là giết người cướp của, nhưng thấy bảo đến cả tiền trong rương cũng không thiếu tờ nào. Cho nên kết luận là báo thù. Chuyện này có tính là hay ho không?”
“Ông chủ Dương bị giết à?” Ty Tĩnh Uyên trợn trừng mắt, suýt nghẹn cơm, “Lão ta keo kiệt lắm, buôn bán cũng bẩn tưởi kinh lên được, thường xuyên bán hàng giả cho người không am hiểu đồ cổ. Ta nhớ Miêu quản gia cũng từng bị lão ta lừa. Hồi nửa năm trước, Miêu quản gia bỏ số tiền lớn để mua cái bình lưu ly có tuổi đời trăm năm, hoa mà cắm trong cái bình đó là có thể tươi tốt vạn năm. Mua về, Lan Lan vừa nhìn đã biết hàng rởm, hoa cỏ cắm vô bình không tươi quá nửa tháng. Đến cả lão Trương cũng biết chắc chắn không phải hàng trăm năm, còn nói từng thấy người ta bán tràn lan ở chợ đêm, siêu rẻ. Lúc ấy Miêu quản gia tức giận kinh khủng, ôm bình đến Hưng Tường Trai đòi tiền, ông chủ Dương thấy là đại quản gia của Ty phủ, không dám nhiều lời mà lập tức hoàn tiền, còn nói tiểu nhị trông tiệm bị mù nên mới bán nhầm hàng, xin Miêu quản gia bỏ qua cho. Miêu quản gia lấy lại được tiền nên cũng không đôi co thêm, chỉ nói làm ăn phải đàng hoàng, sau đó không thèm ngó ngàng tới tiệm ấy nữa. Hồi ấy ta còn đùa nếu có ngày lão ta thăng thiên thì chắc chắn là do bị người ta cướp tiền nên lão tức chết. Không ngờ nửa năm sau, họ Dương lại chết thật, nhưng không phải vì tiền…”
Đào Yêu bĩu môi: “Theo như ngươi nói, ông chủ Dương lúc sống đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, vậy thì có thể bị báo thù lắm.”
“Chắc vậy. Nhưng mà ra tay tàn nhẫn quá, một đao chặt đầu…” Ty Tĩnh Uyên nhai ngấu nghiến, “Tuy ông chủ Dương không tốt đẹp gì nhưng cũng chưa nghe lão ta gây ra tội ác tày đình, phải thù hằn bao nhiêu mới xử ông ta vậy chứ.”
“Sao, Đại thiếu gia muốn nhúng tay vô chuyện này à?” Đào Yêu tò mò, nói gì thì Ty gia chuyên xen vô chuyện lớn chuyện nhỏ trên giang hồ mà.
“Đó là việc của quan phủ.” Ty Tĩnh Uyên ợ to, “Nếu ta ra mặt giải quyết chuyện này thì từ nay tới cuối năm đừng hòng bước chân ra khỏi phòng. À, còn đùi gà không, cho ta thêm hai cái.”
“Không được, hôm nay lão Trương chỉ chiên bốn cái đùi gà thôi, lão nói hai cái còn lại để dành cho ta rồi.”
“Chia cho ta một cái đi.”
“Không.”
“Hứ, nha đầu này, ta là Đại thiếu gia của ngươi đấy, nào có ai giành thức ăn với thiếu gia chứ!”
“Ta chịu trách nhiệm cho ngựa ăn chứ không có nhiệm vụ cho Đại thiếu gia ăn, ta không giành thức ăn với ngựa đã là hết lòng với Ty gia lắm rồi.”
“Biết rồi biết rồi, cho thêm hai cái bánh bao chắc là được chứ?”
“Cái này thì được.”
“Bánh bao nhân thịt chứ không phải bánh bao chay đâu nhá!”
*
Mấy ngày nay ở Biện Kinh, điều khiến người ta khiếp đảm nhất chính là vụ án của ông chủ Hưng Tường Trai. Từ đầu đường tới cuối ngõ đâu đâu cũng bàn tán xôn xao chuyện này, mọi người vừa suy đoán nguyên nhân gây án vừa cảm thán thế sự vô thường. Tuy không có nhiều hảo cảm với ông chủ Dương nhưng một ông già sáu mươi tuổi con cháu đầy đàn lại chết dưới lưỡi đao lạnh lẽo cũng khiến người ta thổn thức. Trừ bàng hoàng, mọi người cũng rối rít chỉ trích hung thủ quá tàn nhẫn, dám làm ra chuyện ác độc này ngay dưới chân thiên tử, đồng thời trông mong quan ngủ sẽ sớm ngày bắt kẻ này quy án, xét xử nghiêm minh.
Quan phủ cũng rất sầu não.
Hiện trường vụ án không để lại bất cứ manh mối nào, không một dấu vết, chỉ một đao lấy mạng. Người khám nghiệm tử thi chưa từng thấy mặt vết cắt nào mượt mà đến thế, khả năng dùng đao của hung thủ đã đạt cảnh giới thượng thừa, người bình thường khó mà làm được, nói gì thì đó cũng là cổ người chứ có phải nhánh cây khô bẻ phát là gãy đâu.
Người phụ trách vụ án này là Thẩm đại nhân đã hai ngày không ngủ, tối qua còn xắn tay áo tìm hồ sơ của một vụ án từ cách đây rất rất lâu. Hồ sơ ghi lại, khoảng bốn mươi năm trước, khi Thạch Kính Đường tấn công thành Lạc Dương, trong lúc hỗn loạn đã xảy ra án mạng hàng loạt, có tới sáu mươi, bảy mươi người chết tại một ngọn núi ở vùng ngoại ô hẻo lánh, nạn nhân đều mất mạng chỉ bởi một đao, vết cắt bằng phẳng như gương, không tìm ra hung thủ, đến nay vẫn là bí ẩn.
Đọc đến đây, ông đau đầu không chịu nổi, tới hừng đông vẫn không buồn ngủ.
Đã bốn mươi năm rồi, chắc hẳn hung thủ không phải là một người.
Trong lúc ông suy nghĩ, một sai nha gõ cửa.
“Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến.”
“Ai?”
“Người đó không nói, chỉ bảo thuộc hạ dâng phong thư này lên, nói đại nhân đọc xong sẽ hiểu.”
“Đưa đây.”
Một phong thư bọc trong miếng lụa trắng được đặt trước mặt ông.
Ông mở ra, nhíu mày, hít một hơi lạnh.
Phong thư cũng trắng tinh, miệng phong bì được vẽ một con quái thú, giống hổ nhưng không phải hổ, thân hình mạnh mẽ, mắt sáng sắc bén, ẩn dưới vẻ uy phong lẫm liệt là sự tàn nhẫn thâm trầm.
Ngoài hình vẽ ra, phong bì không còn gì khác, một chữ cũng không có, càng thú vị hơn là bên trong lá thư cũng không có gì.
“Đây là…” Thẩm đại nhân lẩm bẩm, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy sửa soạn lại y quan, ra ngoài nói với sai nha, “Mau theo ta nghênh đón khách quý.”
*
Liễu công tử đói bụng không ngủ được, hơn nữa nghĩ tới nồi thịt kho tàu bị Đào Yêu chén sạch trong bữa tối thì lại càng tức không ngủ được.
Giữa tiếng ngáy không ngớt của Đào Yêu và Lắm Lời, hắn lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Hẳn nhà bếp vẫn còn nhiều thứ để ăn, bánh bao thừa cũng được, ăn kèm với pa-tê do lão Trương làm cũng coi như mỹ vị nhân gian.
Vừa tới cửa nhà bếp, hắn dừng chân.
Vào giờ này, đáng lý nhà bếp phải im ắng mới đúng, nhưng thực tế lại khác.
Hắn nhìn qua khe cửa, một dải ánh sáng bạc bay qua bay lại trong căn bếp tối thui, giống như một cơn gió có hình thù, nhìn kỹ lại giống chim, tuy hình dáng mờ mờ nhưng vì đang ở trong bóng tối nên hiện lên rất rõ ràng.
Nhìn thì coi bộ tới ăn vụng.
Hắn nhìn thứ giống như chim dừng lại trên thớt, hít lấy hít để cái mâm đồ ăn thừa đang được đậy lồng bàn.
Từng tia yêu khí nhè nhẹ trôi qua khe cửa.
Liễu công tử suy nghĩ đôi chút, khẽ khàng đẩy cửa vào, lặng lẽ tới sau lưng thứ đó rồi thò đầu ra hỏi: “Thơm không?”
“Úi cha!” Thứ đó giật bắn mình nhảy ra xa, nhưng nhoáng cái đã lao thẳng vào mặt Liễu công tử.
Liễu công tử chẳng lấy làm bối rối, tiêu sái giơ một chân lên, mũi chân chuẩn xác đá trúng một vật cứng, sau đó trên vách tường bị một con dao phay cắm vào.
Liễu công tử tới gần nhìn thử, thật sự là một con dao phay bình thường, nhìn cán dao thì có vẻ con dao đã “có tuổi”, lưỡi dao cũng có những vết xước nhuốm màu thời gian.
Dưới chân thiên tử có khác, đến cả con dao phay cũng có thể thành tinh!
Trong lúc hắn suy nghĩ, con dao bỗng hóa thành hình chim, lưỡi dao bị cắm vào vách tường giãy giụa xin tha: “Xin tráng sĩ hãy giúp tôi với, rút tôi ra đi, tôi không có ác ý, tại ngài làm tôi sợ quá thôi.”
Tình huống bỗng chốc khá buồn cười, làm yêu quái mà đến cả rút mình khỏi vách tường cũng không được, kỳ tài thật đấy.
Liễu công tử cầm lấy mình nó, tuy hơi mờ nhưng sờ vẫn có cảm giác, vừa giống cơm cuộn lạnh ngắt vừa giống luồng gió hữu hình.
Hắn rút nhẹ, giải cứu kẻ xui xẻo này.
Nó rớt xuống cái kệ gần bàn, vừa thở hổn hển vừa sửa sang lại vài cọng lông lưa thưa trên đầu.
Liễu công tử kéo cái ghế tới rồi ngồi đối diện nó, đánh giá một phen vẫn không biết nó là loài yêu quái gì, cũng không nhớ loài nào lúc thì biến thành dao lúc lại biến thành chim.
“Cảm ơn nha.” Con chim cao ngạo gật đầu với hắn, trái ngược hoàn toàn vẻ chật vật ban nãy, “Ồ, là ngươi đó à, ra là thằng nhãi mới làm phụ bếp hai ngày. Có điều ta thấy ngươi không giống người, trên người ngươi có mùi lạ.”
“Nếu ta là người bình thường thì hồi nãy đã bị mi chém chết rồi.” Liễu công tử hừ lạnh, “Mi coi mi đó, yêu quái mà lại nửa đêm mò vào nhà bếp ăn vụng? Lại còn tu hành kém cỏi, nghĩ sao mà để cho đói mất hết cả thần thái.”
“Ta giết một người, hao tổn nhiều sức lực.” Con chim nghiêm túc nói, “Chứ không đã không đói tới mức này.”
Liễu công tử sửng sốt: “Giết ai?”
“Ông chủ Dương của Hưng Tường Trai chứ ai nữa.”
Hưng Tường Trai?
Vụ án này xảy ra vào mấy ngày trước, Đào Yêu còn sinh động kể lại cho họ nghe, nói toàn bộ kinh thành đều đang bàn tán chuyện này. Lúc đó hắn chỉ cười mỉa, nói nuôi quan phủ tốn cơm, nếu để hắn điều tra thì đã tóm gọn thủ phạm lâu rồi.
Xem ra không thể nói lung tung được!
“Mi có thù với ông ta?” Liễu công tử hỏi.
“Không hẳn.” Con chim nói, “Người cầm ta có thù với ông ta.”
“Người cầm mi?” Liễu công tử phân tích lời nó, “Hình dáng khác của mi là con dao, vậy người cầm mi là…”
“Lão Trương đó.” Con chim thẳng thắn, “Ta hiện là dao của lão.”
“Biết ngay mà! Thảo nào nhìn mi quen thế, coi bộ con dao mà lão Trương dùng hằng ngày là mi nhỉ.” Liễu công tử nói xong đột nhiên ngớ người, chỉ vào nó, “Khoan đã, ý của mi là lão Trương vừa bảo mi thái thức ăn cho bọn ta vừa sai mi chặt đầu người khác?”
“Ê ê không có à nha.” Con chim nói, “Đã bốn mươi năm ta không dính máu người rồi, lão Trương luôn dùng ta để nấu cơm thôi.”
Liễu công tử thở phào nhẹ nhõm, gương mặt không còn có vẻ như sắp nôn nữa, tặc lưỡi: “Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong, một kẻ giết người, hằng ngày làm bạn với yêu quái mà lại cam tâm làm đầu bếp hầu hạ người khác.”
“Lão không biết dao của lão là ta.” Con chim lúng túng ho khan, “Lão tưởng ta chỉ là một con dao.”
“Ồ?” Liễu công tử nhíu mày, “Rốt cuộc mi là chim yêu hay dao tinh?”
“Ờm, thấy mặt mũi ngươi cũng được, lại có duyên gặp nhau trong bếp nên ta không ngại nói cho ngươi biết.” Con chim rũ lông, Liễu công tử thấy một cơn gió nhẹ quét qua hai gò má, “Ta là Long Tước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.