Bách Yêu Phổ 2

Chương 5.4: Long Tước 4




Edit: Sa
Liễu công tử trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Ông chủ Dương chính là Mái Ngói?”
“Phải.” Con chim đáp, “Gã tìm cao thủ thay hình đổi dạng. Năm năm trước bọn ta đi tỉnh khác trở về, vào Ty Phủ, thường xuyên đi ngang qua Hưng Tường Trai, gặp mặt cũng mấy lần nhưng không nhận ra gã.”
“Ông ta sửa lại dung mạo nhưng hẳn là chân vẫn không chữa được.” Liễu công tử cau mày, “Làm sao mi nhận ra ông ta?”
“Nhờ bình hoa giả mà Miêu quản gia đã mua.” Con chim cười lạnh lẽo, “Bốn mươi năm trước, món hàng giả đầu tiên gã làm là bình hoa, có dáng vẻ y chang vậy, hồi đó gã còn đắc ý nói chỉ có gã mới nghĩ ra cách lấy chu sa giả làm lưu ly. Ngay hôm đó lão Trương đến Hưng Tường Trai, quan sát gã ở cự ly gần, phát hiện trừ dung mạo khác với Mái Ngói ra thì từ thân hình cho đến giọng nói, kể cả cái chân phải bị què cũng đều y chang Mái Ngói. Nhưng để chắc chắn, lão Trương điều tra ông chủ Dương suốt nửa năm, cuối cùng gần như khẳng định ông chủ Dương chính là Mái Ngói.”
“Gần như khẳng định?” Liễu công tử bĩu môi, “Vậy là lão Trương vẫn còn chưa chắc chắn, thế mà vẫn giết người.”
“Tối mấy hôm trước, bọn ta tới nhà ông chủ Dương, đánh ngất xỉu người nhà gã và hộ vệ của gã.” Con chim chậm rãi nói.
Đó là buổi tối không trăng không sao, ông chủ Dương đổ mồ hôi lạnh nhìn lão Trương đứng trong phòng ngủ của mình. Sau khi gọi người nhưng không có ai, ông ta mới vừa lau mồ hôi vừa nói: “Vị lão anh hùng này, ông nhìn trúng báu vật gì nhà tôi thì cứ mặc sức lấy, tôi không báo quan đâu, chỉ cần ông tha mạng cho tôi thôi.”
Lão Trương không đáp lời, thắp ngọn đèn dầu trên bàn, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ông chủ Dương.
Ông chủ Dương sợ hãi trước ánh nhìn đó, nói tiếp: “Nếu không ưng mấy món này, trong mật thất của tôi còn đồ quý.”
“Tới bây giờ huynh vẫn giữ thói quen đào mật thất à.” Lão Trương cười, “Thay tên, đổi diện mạo, nhưng huynh vẫn vậy, Mái Ngói à.”
Ông chủ Dương tái mặt, mồ hôi lạnh to như hạt đậu tuôn rơi.
“Ông… ông…” Ông ta run rẩy chỉ vào lão Trương, đứng dậy ghé sát vào lão, nhìn hồi lâu mới chần chừ nói, “Đệ là Tiểu Thiên? Đệ còn sống?”
“Hồi đó huynh sợ vậy à? Ngay cả về núi để xác nhận ta và huynh ấy chết hết chưa mà cũng không dám?” Lão Trương mỉm cười.
“Không không, Tiểu Thiên, đệ hiểu nhầm rồi!” Chân ông ta mềm oặt, quỳ phịch xuống trước mặt lão Trương, “Huynh chưa từng muốn hại đệ, càng không muốn làm đệ chết. Chúng ta là huynh đệ mà!”
“A Long không phải là huynh đệ sao?” Nụ cười của lão Trương dần biến mất, “Khi xưa ai cứu huynh thoát chết? Ai cố chịu cơn đói để nhường bánh bao cho huynh? Ai luôn che chở huynh, không để huynh bị người khác ức hiếp?”
“Ta cũng không muốn A Long chết!” Ông ta đột nhiên khóc òa, “Ta chỉ giận thôi, rõ ràng chúng ta có thể sống thật tốt nhưng huynh ấy cứ cố chấp không chịu. Hơn nữa,” Ông ta chỉ vào chân phải của mình, “Cái chân tàn tật này là do huynh ấy ban tặng, lúc đánh ta, liệu huynh ấy có nghĩ ta cũng là huynh đệ của huynh ấy không? Huynh ấy không chấp nhận thứ gì là phán ngay cho ta tội chết! Ta nói cho đệ biết, kể từ ngày chân ta bị tàn phế, ta đã thề rồi sẽ có một ngày A Long biến mất khỏi cuộc sống của ta, ta sẽ không để người khác nắm giữ cuộc đời của mình nữa.”
“Chỉ vì vậy thôi?” Lão Trương đứng dậy, quan sát cố nhân đã xa cách mấy chục năm này, “Ta nghe nói đám người phục kích trước cửa mật đạo là Hắc Thủy phái, dư đảng của chúng nói lão đại của chúng từng gặp riêng huynh, hứa chia cho huynh rất nhiều lợi ích, chỉ cần huynh đồng ý hỗ trợ giết A Long.”
“Không không, Tiểu Thiên à, đệ hiểu nhầm rồi, không phải ta…” Ông ta vội vàng giải thích.
“Chà!” Một ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi dao lạnh buốt nhanh như chớp kề vào cổ ông ta.
“Ta tìm huynh đã bốn mươi năm rồi.” Lão Trương lạnh lùng nói, “Huynh biết tính ta rồi đó, sẽ không đổ oan cho bất kỳ ai.”
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như chết.
Không biết bao lâu sau, ông ta đột nhiên cắn răng nói: “Phải! Là ta! Hắc Thủy đưa cho ta một hòm châu báu, ta không có lý do gì để từ chối cả. Huống chi đi theo huynh ấy, sớm muộn gì chúng ta cũng mất mạng. Chẳng thà giải tán sớm. Tiểu Thiên, đệ đã tìm đến đây, muốn chém giết hay róc thịt tùy đệ, nhưng mà đừng đả thương người nhà ta.”
Lão Trương nhìn ông ta hồi lâu, mắt dần hoe đỏ: “Mái Ngói, chúng ta là huynh đệ ruột thịt dẫu không cùng huyết thống.”
Ông ta nắm chặt tay, không nói lời nào.
Chỗ bị lưỡi dao kề sát xuất hiện vết cắt, máu từ từ rỉ ra.
Lão Trương nghĩ mình phải giết một người, nhưng cuối cùng con dao vẫn rời khỏi người mà lão không bao giờ tha thứ.
“Huynh tự tới quan phủ đầu thú đi, kể hết mình đã sát hại huynh trưởng ra sao, dẫu rằng chuyện đã trôi qua bốn mươi năm. Ta không giết huynh không có nghĩa là huynh vô tội.” Lão Trương giơ ba ngón tay ra, “Ba ngày. Ba ngày sau, nếu huynh không đi đầu thú, ta sẽ lại đến tính sổ huynh.”
“Được, ta đi đầu thú.” Ông ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, “Nhưng ta đã hơn sáu mươi tuổi, Tiểu Thiên, đệ có tấm lòng lương thiện, nỡ nhìn ta chịu cảnh lao tù sao?”
“Lúc A Long chết còn chưa tới ba mươi, cớ sao huynh vẫn nỡ?” Lão Trương xoay người, không nhìn ông ta thêm lần nào nữa, “Ba ngày, quyết định vậy đi.”
“Được được.” Ông ta đứng dậy, đi tới giường, vừa đi vừa lắc đầu cười khổ, “Thảo nào mấy hôm nay ta cứ ngủ mơ thấy trước đây, mơ chúng ta còn tập võ trên núi, mơ sư phụ phạt chúng ta nâng bể cá. Tiểu Thiên à, ta cũng không chịu nổi.”
Còn chưa dứt lời, ông ta đột nghiên rút một cây tiêu từ dưới gối ra, kê lên miệng, nhắm vào lão Trương rồi thổi mạnh, một cây kim độc lao ra.
Lão Trương té ngã, cây kim độc cắm vào khung cửa.
Mái Ngói trước kia, ông chủ Dương bây giờ, vào giờ phút này đã mãi mãi mất quyền nói chuyện.
Con dao thuộc về A Long tựa như cơn gió nhanh nhất thổi qua chỗ ông ta.
Cái đầu đến chết cũng không hối cải rơi xuống.
Lão Trương ngẩn người, từ từ bò dậy, đi tới nhặt con dao lên, lau sạch vết máu, sau đó nhìn người chết không nhắm mắt đang nằm trên đất, thở dài: “Quãng đời sau này chỉ còn lại mình mình.”
Liễu công tử nghe xong, hỏi: “Vậy rốt cuộc là mi giết hay lão Trương giết?”
“Có gì khác nhau không?” Con chim run run.
“Khác chứ, nếu lão Trương giết, sớm muộn gì quan phủ cũng tới gô cổ lão, ta nghe nói vụ án này đã bị liệt vào trọng án, chừng nào không bắt được hung thủ, quan phủ sẽ không bỏ qua.” Liễu công tử đứng dậy, nhìn bóng đêm sâu thẳm bêm ngoài cửa sổ, “Hai người hoặc là chạy trốn thật nhanh, hoặc là dồn hết may mắn để xem chừng nào bị bắt đi.”
Con chim nhìn Liễu công tử: “Coi bộ ngươi rất lo lắng cho bọn ta?”
“Làm gì có, ta chỉ không chịu nổi con dao chém đầu người hằng ngày lượn lờ trong bếp thôi.” Liễu công tử chân thành nói, “Mi không thấy buồn nôn hả?”
Con chim nhếch miệng cười: “Ngươi đang lo lắng cho bọn ta.”
“Bớt ảo tưởng đi, tiểu yêu quái à.” Liễu công tử xoay người lục lọi nhà bếp, cuối cùng nhét cái bánh bao nguội ngắt vào miệng, vẫy tay nó, đi ra khỏi bếp.
“Ngươi là yêu quái gì?” Con chim gọi với theo.
Hắn quay lại, nhè cái bánh bao ra, nhe răng nanh ra: “Là yêu quái có thể ăn thịt mi.”
“Ngươi là sói?” Con chim trợn to mắt.
“Có răng con sói nào đẹp như răng rắn của ta không?” Liễu công tử cự nự.
“Ồ, hóa ra ngươi là xà yêu!” Con chim hào hứng nói, “Hẳn là ngươi thấy vinh hạnh lắm khi quen biết ta ở trong bếp. Ngươi không biết đâu, lâu lắm rồi ta chưa nói chuyện với ai. Vừa thấy ngươi, ta đã biết ngươi có thể trò chuyện với ta mà.”
“Tầm bậy tầm bạ. Coi như mi chưa từng gặp ta đi. Nếu mi không đói váng đầu thì sao ta lại phí thời giờ tán dóc với mi chứ. Ta không có hứng thú với chuyện của người khác. Các người tự giải quyết cho tốt đi.” Hắn xoay người định đi nhưng chợt đứng lại, “Đợi đã, A Long chết hồi bốn mươi năm trước, vậy hẳn ngươi đã thoát khỏi con dao, lấy lại tự do mới đúng chứ?”
Hắn quay đầu lại, con chim vẫn đứng trên kệ, ngo ngoe cái đầu: “Đúng vậy, ta có thể đi lâu rồi.” Nó dừng lại một chốc rồi mới nói tiếp, “Nhưng ta không quên được những năm tháng sống cùng họ. Dường như tuổi trẻ của họ, vui buồn ngọt đắng của họ cũng là của ta. Ta muốn giữ gìn, dẫu ta chẳng biết rốt cuộc mình đang giữ gìn cái gì.”
Liễu công tử trầm ngâm chốc lát, nói: “Vậy mi cứ tiếp tục làm một con dao đi. Như vậy lão Trương ít nhất còn có con dao bên cạnh.”
“Ừ.” Con chim ngẩng đầu, nói với lưng hắn, “Chuyện tối nay, đừng nói cho ai biết đấy.”
“Ta không quen mi, mi cũng không quen ta.” Liễu công tử vẫy tay, “Sau này cũng không gặp lại.”
Cuộc đời này rất dễ dàng để gặp nhau, nhưng để gặp người có thể làm bạn thì rất khó, nếu gặp được, hãy bên nhau bầu bạn mãi mãi.
Liễu công tử nghĩ vậy, đi ra khỏi bếp.
Song, vừa đi ra đã bị kéo sang một bên, miệng cũng bị bịt kín.
Đào Yêu lấm la lấm lét “suỵt” với hắn.
Hắn giật tay nàng xuống, tức giận nói: “Nửa đêm nửa hôm cô không ngủ chạy tới đây làm gì?”
“Huynh cũng đi ăn vụng đấy thôi!” Đào Yêu dẩu môi hất hất vào nhà bếp, “Một con Long Tước đó!”
“Cô muốn làm gì?” Hắn cảnh giác.
Đào Yêu xoa tay: “Huynh không biết loài yêu quái này quý thế nào đâu, nếu bắt được rồi phong ấn nó vào binh khí thì sẽ là thần khí hiếm có khó tìm đó, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với bất cứ đao kiếm bình thường nào! Tuy ta không có võ công nhưng nếu có con đao Long Tước trong tay thì có khi còn làm được minh chủ võ lâm ấy chứ!”
“Tỉnh tỉnh, trời còn chưa sáng đâu.” Liễu công tử trừng nàng, “Cô bỏ ý định với đứa trong kia đi, nếu cô động tay động chân với nó, ta sẽ xử Ty Cuồng Lan.”
Đào Yêu cụp mắt: “Sao Ty Cuồng Lan lại xuất hiện trong câu chuyện của chúng ta?”
“Ha ha, lần nào gặp y, cô cũng chảy nước miếng đồm độp, tưởng ta mù chắc?” Liễu công tử cười lạnh.
“Lộ liễu thế á?” Đào Yêu vặn đôi bàn tay, “Vậy mà ta tưởng ta dè dặt lắm rồi chứ.”
“Về về về, về ngủ.”
“Ta còn chưa ăn mà!”
“Ăn con khỉ! Không biết ăn đêm dễ mập hả? Cô đã xấu sẵn rồi, nếu mà mập lên thì đến cả ta cũng chê cô đấy!”
“Vậy để ta ngắm con Long Tước cái đã, loài này còn ít lắm.”
“Không được xem, coi như không biết gì hết đi!”
Bên ngoài nhà bếp, Đào Yêu bị Liễu công tử cưỡng chế tha đi.
Ty phủ vẫn im ắng, mọi người vẫn đang mơ mộng đẹp, không ai biết tối nay trong nhà bếp đã xảy ra chuyện gì.
Ba ngày sau, người của quan phủ tới, Thẩm đại nhân cũng đích thân tới, muốn bắt đầu bếp Trương Thiên của Ty phủ.
Ty Cuồng Lan thản nhiên nói: “Người Ty phủ không phải muốn bắt là bắt.”
“Nhị thiếu gia, Trương Thiên chính là tình nghi số một trong vụ án Hưng Tường Trai, kính xin Nhị thiếu gia đừng làm khó bọn ta.” Thẩm đại nhân chắp tay nói.
“Không phải ta làm khó, chẳng là hôm qua Trương Thiên đã nghỉ việc rồi, ta có lòng giúp nhưng tiếc là không có sức.” Ty Cuồng Lan hơi nghiêng người, “Nếu Thẩm đại nhân không tin thì cứ lục soát phủ ta. Nếu ta gian dối nửa lời, ta tình nguyện theo ngài về nha phủ chịu tội.”
Thẩm đại nhân cau mày suy nghĩ hồi lâu, gật đầu: “Được rồi, nếu Nhị thiếu gia đã nói thế, với địa vị và thanh danh của Ty phủ, ta tin ngài chắc chắn không có lòng bao che nghi phạm, không cần phải lục soát, thứ lỗi đã quấy rầy.”
Dứt lời, đoàn người hậm hực ra về.
Miêu quản gia thấy thế, tiến lên nói với Ty Cuồng Lan: “Kỳ lạ ghê, Thẩm đại nhân nổi tiếng là Thẩm ba chậm: ăn chậm, đi chậm, bắt tội phạm chậm, sao lần này lại nhanh thế, hơn nữa còn tìm đúng nhà chúng ta. Huống hồ xưa nay ông ta không có quan hệ gì với Ty phủ, chắc chắn cũng không dám tự tiện gây sự, hôm nay dám tới tận nhà hẳn là đã có bằng chứng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không giống tác phong của họ.”
Ty Cuồng Lan lạnh lùng nói: “Người hành động nhanh chóng có lẽ không phải là Thẩm đại nhân.”
“Ý của ngài là sau lưng Thẩm đại nhân có cao nhân chỉ điểm?”
Ty Cuồng Lan chỉ cười chứ không đáp, ngồi xuống cầm lấy quyển binh thư đang đọc dở: “Ty Tĩnh Uyên sao rồi? Còn quậy không?”
“Hai ngày nay Đại thiếu gia đặc biệt ngoan, đang hết sức hứng thú bảo nha hoàn dạy ngài ấy thêu hoa.”
Ty Cuồng Lan sặc nhẹ, mặt vẫn vô cảm: “Tốt, để huynh ấy thêu đã đời đi.”
“Dạ.”
Ty Cuồng Lan không nói dối Thẩm đại nhân, quả thật sáng sớm hôm qua lão Trương đã rời đi rồi.
Liễu công tử có thể làm chứng, bởi vì hắn đã đi tiễn lão Trương một đoạn.
Ngoài cổng thành, lão Trương bảo hắn dừng bước.
“Định đi đâu?” Liễu công tử hỏi.
“Đi tới đâu hay tới đó thôi, có lẽ sẽ đếnbGiang Nam.” Lão Trương móc quyển sách từ trong ngực áo ra, “Đi vội quá, đã nói sẽ dạy cậu nấu vài món mà không kịp. Đây là quyển sách dạy nấu ăn do tôi viết, ghi đầy đủ chi tiết cách nấu từng món cả đấy, cậu nhớ đọc nhé.”
Hắn nhận lấy, dù đã biết nhưng vẫn hỏi: “Sao đi đột ngột thế?”
Lão Trương cười: “Nếu tôi nói tôi giết người, phải đi xa để tránh nạn thì cậu có tin không?”
“Ta tin.” Liễu công tử cũng cười, “Vậy chúc ông may mắn, vĩnh viễn không bị bắt.”
“Ha ha, ừ, mong vậy.” Lão Trương cười to, lại lấy bầu rượu ra khỏi túi, uống một ngụm rồi đưa cho Liễu công tử, “Tuy tôi và cậu quen nhau không lâu nhưng tôi dã dạy cậu nấu cháo, coi như cũng có tình thầy trò. Lần từ biệt này không biết bao giờ mới gặp lại, một ngụm rượu coi như kết thúc viên mãn cho duyên phận của chúng ta.”
Nếu là người khác, chắc chắn Liễu công tử sẽ chê bai nói ai thèm uống chung bầu rượu với ngươi. Nhưng hôm nay hắn không từ chối, dứt khoát nhận lấy bầu rượu hớp một ngụm lớn.
Lão Trương rất vui, vỗ vai hắn: “Nhóc con giỏi lắm, sau này ở Ty phủ làm việc cho tốt, rồi sẽ có ngày cậu nấu ra món ngon nhất thiên hạ.”
Ta lớn tuổi hơn ông nhiều lắm đó, ai là nhóc con chứ! Liễu công tử nghĩ thầm, nhưng vẫn cười nói: “Mong vậy.”
Lão Trương rời đi, vài tia nắng dần xuyên qua tầng mây.
“Mời người cạn chén rượu này
Dương Quan khuất dạng, phía tây một mình.”(1)
Hẳn là nên uống ngụm rượu.
(1) Hai câu thơ được trích từ bài Vị Thành Khúc, có nghĩa người rời khỏi thành Dương Quan, đi về phía tây thì sẽ không còn bạn nữa.
Rượu của lão Trương rất mạnh, lão chép chép miệng, thấy môi cay xè.
Long Tước nhô đầu ra khỏi túi, vẫy cánh chào hắn, sau đó lại hóa thành con dao, tiếp tục ngao du chân trời góc bể cùng lão già.
Hắn nhớ lại lời Long Tước đã nói vào đêm đó: “Ta không quên được những năm tháng sống chung với họ. Dường như tuổi trẻ của họ, vui buồn ngọt đắng của họ cũng là của ta. Ta muốn giữ gìn.”
Vậy cứ tiếp tục giữ gìn đi, nếu vậy ra khỏi Dương Quan, đi về phía tây vẫn còn có cố nhân. Hắn cười, xoay người về nhà.
Về phần Long Tước, Đào Yêu nói trong Bách Yêu Phổ có ghi: “Cực tây có mây, mây có Long Tước, như chim như gió, tương truyền là con của ngọn gió đầu tiên. Tuy là yêu nhưng bản tính hiền lành, thích ngao du. Đụng kim loại sẽ bị phong ấn. Binh khí chứa Long Tước sẽ nhanh như gió, ắt thành danh.”
Đáng tiếc trong Bách Yêu Phổ không nói trên đời này còn có một con Long Tước tình nguyện từ bỏ tự do để bầu bạn với một ông già.
Liễu công tử hít sâu một hơi, bước nhanh hơn, bắt đầu từ hôm nay, nhà bếp là chiến trường của riêng hắn, nhất định phải thi triển quyền cước! Cứ chờ xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.