Bách Yêu Phổ 2

Chương 8.1: Bách Tri




Edit: Sa
Hôm nay, trời âm u, hạt mưa nghiêng nghiêng, khung cảnh hiu quạnh cũng không làm giảm bớt sự đẹp đẽ của Liên Thủy Hương, có lẽ không nơi nào thích hợp hơn nơi đây nếu muốn tránh xa thị phi, bạc đầu giai lão.
Trước bến đò, hai con đò nhỏ lần lượt cập bến, tâm tư của người trên đò chẳng ở núi non chốn này, đò còn chưa dừng hẳn thì đã đứng chống nạnh cãi nhau.
“Cô theo tới đây làm gì? Đã bảo là ở nhà chờ bọn ta về rồi mà!” Ty Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm Đào Yêu ở con đò kế bên, “Còn dẫn hòa thượng vơi con cáo đi nữa chứ!”
“Ta đổi ý, không muốn đợi.” Đào Yêu hùng hồn nói, “Lan Lan nhà ngươi đồng ý rồi.”
“Đại thiếu gia, bọn ta tới đây là để hỗ trợ. Đào Yêu đã kể cho ta nghe chuyện về Lục phu nhân rồi.” Lắm Lời vội nuốt miếng bánh vừng cuối cùng xuống, lau miệng qua quýt          vài cái, Cút Xéo thò cái đầu ra khỏi gùi trúc sau lưng cậu, khóe miệng còn dính mấy hạt vừng chưa được liếm sạch.
Ty Tĩnh Uyên ngửa mặt lên trời than thở: “Giờ thì cô tôn trọng ý kiến của Lan Lan gớm nhỉ? Chứ không phải vì mấy đứa ở nhà thấy chán hả? Bọn ta không phải đi bắt phường trộm cắp vặt đâu, là đi bắt ma đầu giết người không chớp mắt đó.”
Đào Yêu nhảy lên bờ, quay đầu cười với gã: “Đừng xem thường Cút Xéo nhà ta, cáo ăn chay không phải dạng vừa đâu.” Sau đó quay sang nói với Cút Xéo, “Nào, mau tạo dáng hung ác cho Đại thiếu gia xem nào.”
Cút Xéo lập tức chồm lên vịn hai chân vào thành gùi trúc, mở to mắt há to mồm, gầm gừ mấy tiếng.
Ty Tĩnh Uyên vỗ vỗ ngực: “Sợ quá, giả bộ sợ cho mấy đứa vui.”
Miêu quản gia xuống đò, mặt nghiêm trọng, không nói tiếng nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn con đường lát đá đã đi qua vô số lần, hoàn toàn không còn sự kích động lúc tông ra cửa nữa.
“Miêu quản gia, ông quen đường quen xá nơi này, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.” Đào Yêu đi tới bên cạnh Miêu quản gia, nói, “Liên Thủy Hương không lớn, không khó để tìm người mù.”
Miêu quản gia nhíu mày, nói: “Hay là mọi người chờ tôi ở bến đò?”
“Ông đang sợ cái gì thế?” Ty Tĩnh Uyên thẳng thừng.
“Tôi…” Miêu quản gia lấy cớ, “Tôi sợ mọi người gặp chuyện không may.”
“Không phải ông sợ bọn ta gặp chuyện không may mà là ông sợ không bắt được hung thủ, cũng sợ bắt được hung thủ.” Ty Tĩnh Uyên cười.
“Mặc kệ sợ gì, đứng đây cũng vô ích.” Đào Yêu nhìn con đường lót đá dài trước mặt, “Mấy người không đi, ta đi.”
“Đào nha đầu.” Miêu quản gia bỗng gọi nàng lại, biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp: “Bất kể ra sao cũng đừng bóp chết hung thủ như bóp chết yêu quái kia.”
Đào Yêu cười: “Nể tình Miêu quản gia thường cho ta đồ ăn khuya, ta sẽ không làm gì khiến ông không vui.”
“Đa tạ.” Thái độ của Miêu quan gia đối với nàng đã có thay đổi nho nhỏ, tận mắt nhìn thấy Đào Yêu xử Ám Đao, dẫu có là Đại quản gia Ty phủ thì cũng rất khó đối xử với nha đầu này như một tạp dịch chăn ngựa.
Gần giữa trưa, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn, Liên Thủy Hương vốn không có nhiều nhân khẩu, họ chẳng gặp ai trên đường từ bến đò đến Lục gia.
Đứng trước cửa học viện đóng chặt, Đào Yêu chọt chọt cái khóa ướt đẫm, nhìn trái ngó phải: “Coi bộ không có ai ở nhà.”
“Có người thì sao lại khóa ngoài thế này?” Lắm Lời ôm Cút Xéo nhìn vào trong qua khe cửa.
“Nhà của Lục phu nhân đây hả?” Ty Tĩnh Uyên nhìn Miêu quản gia.
“Vâng.” Miêu quản gia đánh giá căn nhà trước mắt, “Viện này khá to, được chia ra làm hai, một nửa dùng để làm nơi dạy học, một nửa là nơi ở của hai vợ chồng. Thường ngày trừ hai vợ chồng và học sinh ra thì chỉ có một thư đồng và một nha hoàn lo liệu việc nhà, tương đối đơn giản.”
“Hay vào xem một chút đi.” Ty Tĩnh Uyên đề nghị.
Miêu quản gia im lặng hồi lâu, tay cầm chặt cái khóa sắt nặng trịch, không cần dùng nhiều sức đã nghe tiếng răng rắc, hai nửa khóa sắt bị rơi xuống đất.
Đào Yêu le lưỡi: “Không ngờ tay Miêu quản gia lại khỏe thế, nhờ bấm bàn tính nhiều à?”
Nếu là ngày thường, Miêu quản gia có thể sẽ đùa với nàng mấy câu, nhưng lúc này ông nào còn bụng dạ đâu chú ý tới nàng nói gì. Cánh cửa lớn tựa như trở thành đối thủ đáng gờm nhất của ông, ông có thể dễ dàng bẻ gãy khóa sắt nhưng cánh cửa trước mặt lại như nặng ngàn cân.
Nếu đối mặt với Miêu quản gia lúc này là đối thủ thực sự, e rằng ông chẳng thắng nổi. Dẫu có là cao thủ dày dạn kinh nghiệm nhưng một khi dính tới nhi nữ tình trường, ắt sẽ có sơ hở.
Thảo nào người đời nói người cô độc nhất mới có thể đi lên đỉnh cao nhất.
Cánh cửa rộng mở, trong viện ướt nhẹp không có lấy một bóng người.
“Nếu có người ở, cần gì phải khóa cửa.” Miêu quản gia nói, “Thôi đừng vào.”
Ty Tĩnh Uyên không chịu đi, nói: “Có khi đóng cửa dưỡng thương thì sao, cũng có thể là đau quá chết ở trong nhà luôn rồi.” Gã quay sang hỏi Đào Yêu, “Bị mù có đau không?”
“Ta có bị mù đâu mà biết.” Đào Yêu lườm gã, “Nhưng chắc là không dễ chịu chút nào đâu.”
Sắc mặt Miêu quản gia càng xấu vì từng lời Ty Tĩnh Uyên nói đều là thứ ông muốn trốn tránh.
Tuy từ đầu đến giờ không ai nói hung thủ bị mù là ai nhưng ba người họ, có khi còn gồm cả Ty Cuồng Lan không có mặt ở đây, đều đã có đáp án trong lòng.
Ám Đao chỉ có tác dụng khi được thả trên người tin tưởng mình nhất, người mà Lý phu nhân tin tưởng nhất hiển nhiên không phải là lão Lý bán thức ăn gần nhà, ha ha.
Nhưng Đào Yêu và Ty Tĩnh Uyên cũng hiểu Miêu quản gia cầu mong nhường nào rằng kẻ bị mù sẽ là lão Lý hoặc lão Trương nào đó, hoặc là bất cứ ai mà ông không quen.
Mưa càng lúc càng to, cây dù nát mượn của nhà đò đã không còn tác dụng, Đào Yêu nhảy qua bậc cửa: “Có hay không có người thì cứ vào trú mưa cái đã, mưa to quá.”
Ty Tĩnh Uyên kéo Miêu quản gia đi vào, họ bước nhanh tới mái hiên gần nhất. Vừa đứng lại, căn phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, một tiểu cô nương thò nửa người ra sau cánh cửa, tay cầm chặt cán chổi, hoảng sợ trừng mắt nhìn họ: “Mấy… mấy người là ai? Sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác?”
Thấy nàng ta, Miêu quản gia tiến lên trước: “Có phải là cô nương Hủy Hủy đó không?”
Cô bé nghe thế, ngờ vực đi ra, nhìn qua màn mưa hồi lâu mới reo lên: “Là Miêu tiên sinh à?”
“Phải.” Miêu quản gia nhanh chân đi tới chỗ nàng ấy rồi nói với Ty Tĩnh Uyên và Đào Yêu: “Cô nương này là nha hoàn của vợ chồng Lục gia.”
Nàng ta vội hành lễ với họ: “Tham kiến Miêu tiên sinh và các vị, sao lại tới nhà tôi lúc trời mưa to thế này?” Nàng ta ngờ vực nhìn cánh cổng, “Cổng khóa rồi mà?”
Ty Tĩnh Uyên chắp tay nói: “Xin hỏi vị cô nương này…”
“Công tử chớ đa lễ, cứ gọi tôi là Hủy Hủy thôi ạ.” Nàng ta cắt ngang Ty Tĩnh Uyên, lại đánh giá gã và Đào Yêu, “Công tử và cô nương là bạn của Miêu tiên sinh sao? Trông lạ mặt quá.” Rồi quay sang nhìn Lắm Lời với Cút Xéo, “Chẳng lẽ tiểu sư phụ cũng là bạn của Miêu tiên sinh?”
“Phải, phải, bọn ta là bạn của Miêu tiên sinh.” Ty Tĩnh Uyên đáp qua quýt, dòm ngó xung quanh, “Chỉ có mình ngươi thôi à?”
Hủy Hủy gật đầu.
“Thế sao lại khóa cửa?” Đào Yêu khó hiểu.
Hủy Hủy thở dài, nói: “Là do lão gia sai bảo vậy, thường ngày chúng tôi đi bằng cửa sau.” Nàng ta hạ giọng, nói với Miêu quản gia, “Năm nay ngài tới muộn hơn mọi năm, làm phiền sang bên kia nói chuyện ạ.”
Miêu quản gia thấy nét mặt rối rắm của nàng ta, bèn đi qua một bên.
“Cô nương Hủy Hủy có chuyện gì khó nói thế?” Miêu quản gia hỏi.
Nàng ta dụi mắt, giọng nghẹn ngào: “Miêu tiên sinh có điều không biết, phu nhân xảy ra chuyện rồi, giết người ở ngoài đường, bị quan phủ bắt vào ngục, nhưng cách đây không lâu có người cướp ngục, chẳng biết đã đưa phu nhân đi đâu, không rõ sống chết. Miêu tiên sinh, xin ông hãy giúp lão gia nhà tôi với.”
Miêu quản gia hỏi: “Lục Trừng đâu?”
“Lão gia hằng ngày đi uống rượu, sức khỏe càng ngày càng kém, sáng hôm nay nói đau đầu, vì Tiểu Cửu đã về quê thăm nhà nên tôi mới nói để tôi đưa lão gia đi khám bệnh, nhưng lão gia không cho tôi đi theo, nói để lão gia tự đi. Giờ này chắc là đang khám bệnh ở chỗ Thẩm đại phu, nếu khám xong rồi thì chắc là lại mua say trong quán rượu.” Hủy Hủy lau mắt, “Nghiệp chướng, gia đình đang an ổn cơ mà.”
Nghe họ nói chuyện với nhau, Đào Yêu hỏi: “Chủ nhân nhà cô chỉ đau đầu thôi à, có bị gì nữa không?”
Hủy Hủy khó hiểu, nói: “Không nghe lão gia nói khó chịu ở đâu nữa.”
Ty Tĩnh Uyên chỉ hai mắt mình: “Mắt của lão gia nhà ngươi vẫn ổn chứ?”
Hủy Hủy càng thêm khó hiểu, hỏi ngược lại: “Sao công tử lại hỏi vậy?”
Đào Yêu nhíu mày: “Ông ta đi có đâm vào tường không?”
“Cô nương kỳ cục ghê, lão gia nhà ta có bị mù đâu, sao lại đâm vào tường chứ?” Hủy Hủy nhìn họ, chợt cảnh giác, “Rốt cuộc mấy người tới đây làm gì?”
Miêu quan gia ấn chặt vai Hủy Hủy: “Lục Trừng không mù thật sao?”
Hủy Hủy hoảng sợ: “Miêu tiên sinh, ông thân thiết với lão gia, sao lại hỏi thế? Lão gia nhà ta đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Miêu quản gia buông nàng ta ra, Ty Tĩnh Uyên và Đào Yêu nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông.
“Tôi biết ông ấy ở đâu.” Miêu quản gia đi ra cửa, “Hai người ở đây chờ tôi, chờ tìm được huynh ấy lại bàn kế sách.”
“Ta cũng đi.” Ty Tĩnh Uyên theo sau, “Ta không yên tâm để ông đi một mình.”
Miêu quản gia nhìn gã: “Đại thiếu gia, quyền cước của thiếu gia hơn phân nửa là do tôi dạy đấy.”
Ty Tĩnh Uyên nhún vai: “Nhưng ông lớn tuổi rồi.”
“Tôi mới hơn bốn mươi, vẫn còn trẻ, khỏe lắm.” Miêu quản gia thở dài, “Đại thiếu gia, nếu sau này thiếu gia không muốn lại bị Nhị thiếu gia cấm túc thì đừng có nói năng lung tung nữa.”
Ty Tĩnh Uyên khịt mũi, nói: “Người lớn tuổi dễ bị mềm lòng, ông tưởng tôi không yên tâm cái gì?”
“Thiếu gia vẫn nghĩ huynh ấy…” Miêu quản gia hỏi ngược lại.
“Mắt thấy mới là thật, sẽ yên tâm hơn.” Ty Tĩnh Uyên nhìn ra cổng, bĩu môi hất cằm, “Đi thôi, sẵn tiện đưa ta đi tham quan chốn đào nguyên đã câu mất hồn ông luôn.”
Hủy Hủy khó hiểu nhìn họ, lo lắng nói: “Rốt cuộc mấy người đang nói gì vậy? Phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, nếu lão gia cũng gặp chuyện gì thì phải làm sao đây?”
“Sợ không ai trả tiền công cho cô à?” Đào Yêu đánh giá bốn phía, nhà không có hơi người bị đổ nát rất nhanh.
“Phải. Cha mẹ tôi ở quê còn đang chờ tiền chu cấp của tôi.” Hủy Hủy thành thật trả lời, “Nhưng mấy năm qua ở Lục gia, lão gia và phu nhân đối xử với tôi rất tốt, bây giờ tôi chỉ mong ngôi nhà này không dính phải tai họa nào nữa, cho dù bị cắt mất tiền công, tôi cũng tình nguyện ở lại.” Nàng ta nhìn mọi thứ trước mắt mình, “Nếu đến cả tôi cũng đi, Lục gia sẽ sụp đổ thật mất.”
“Cô còn trẻ mà trung thành ghê.” Đào Yêu cười rồi nói với Miêu quản gia: “Đi thôi.” Nói xong, nàng ngứa mũi, hắt xì hai cái liền.
Ty Tĩnh Uyên ngăn nàng lại.
“Làm gì?” Nàng trừng gã, “Định bỏ ta lại rồi đi ăn một mình hả?”. Đam Mỹ Hài
“Cô nhìn cô đi, chả khác gì con gà ướt sũng.” Ty Tĩnh Uyên quay sang nói với Hủy Hủy, “Hủy Hủy cô nương, phiền cô tìm quần áo khô cho nàng ta, cả tiểu hòa thượng nữa, còn riêng con cáo thì cứ trói nó lên bếp lửa hong khô là được.”
Không chờ Đào Yêu đáp lại, Miêu quản gia đã nói: “Đào nha đầu, trời mưa to gió lớn, tôi và Đại thiếu gia cũng tạm coi như cường tráng, cháu với tiểu hòa thượng không cần đi theo chúng tôi chịu khổ đâu, lỡ nhiễm phong hàn thì không có ai chăm sóc cho Đại thiếu gia.”
Hủy Hủy lo lắng nhìn sắc trời rồi lại nhìn Đào Yêu, nói: “Tuy không biết mấy người gấp gáp tìm lão gia về để làm gì, tôi cũng không giúp được gì nhưng cô nương hãy ở lại đây đi, con gái yếu ớt, mặc đồ ướt dễ bị bệnh lắm.”
Đào Yêu suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ta và Lắm Lời ở đây chờ hai người.”
“Ngoan.” Ty Tĩnh Uyên xoa đầu nàng, “Sẽ mang thức ăn ngon về cho cô.”
Đưa mắt nhìn bóng dáng của họ khuất sau cánh cổng, Đào Yêu quay sang nói với Hủy Hủy: “Không cần tìm quần áo cho ta đâu, phiền phức lắm, nhờ cô nương chuẩn bị giúp ta một chậu than, quần áo hong một lát là khô ấy mà.”
“Vâng, tôi làm ngay đây.” Hủy Hủy chỉ vào nhà, “Hai người đừng đứng ngoài này mãi thế, vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bưng chậu than vào sau.”
“Cảm ơn nhé.” Nàng cười nói, vỗ vỗ Lắm Lời, “Vào thôi.”
Lắm Lời không nhìn ngoài cửa nữa, giật giật tay áo Đào Yêu, “Có khi nào xảy ra chuyện gì không?”
Đào Yêu bĩu môi: “Xảy ra chuyện gì được chứ, chỉ luận về quyền cước thôi thì e rằng đến cả Liễu công tử còn chẳng phải là đối thủ của Miêu quản gia.” Nàng dừng một chút, hơi nheo mắt lại, “Chỉ cần đối thủ của họ là con người, họ sẽ không sao đâu.”
Không lâu sau, Hủy Hủy bưng chậu than quay lại, mời họ vào nhà rồi lại nhiệt tình rót trà nóng cho họ.
“Không cần phải tiếp đãi bọn ta đâu, ta thấy một mình cô phải chăm lo ngôi nhà lớn thế này chắc là bận lắm.” Đào Yêu khách sáo nói,  “Cô làm gì thì làm đi.”
Hủy Hủy gật đầu: “Cũng được, vậy ta đi quét dọn trước rồi sau đó sẽ đi chợ, mọi người có muốn ăn gì không?”
“Bọn ta ăn gì cũng được, không kén ăn đâu. Ta ăn mặn, tiểu hòa thượng ăn chay.”
“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.