Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 21: Viện thủ hữu lý [3]




THẤT
Xa luân chiến của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng vẫn không có hiệu quả.
Tri phủ tuy mệt, nhưng vẫn kiên trì giữ vững trận tuyến cuối cùng.
Cho đến một ngày nọ, Khai Phong phủ hỗn loạn bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Bách tính sống ở Khai Phong phủ rất lạ lẫm nhìn những bách tính khác trên đường phố —— Vậy mà lại không có lấy một người giang hồ?
Một chiếc mã xa chậm rãi từ cổng Tây tiến vào.
Đánh xe là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, dung mạo anh tuấn, nhưng bản mặt xụ một đống giống như ai đó nợ hắn ba năm bảy vạn vậy.
Mã xa dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Thanh niên đánh xe nọ vứt roi ngựa, trực tiếp nhảy qua tường vây của tòa nhà, tiến vào.
Qua một lúc, cửa thùng xe mới chậm rãi mở ra.
Lại một thanh niên.
Đồng dạng khoảng hai mươi tuổi, tú nhã tư văn. Động tác xuống xe của hắn rất chậm, thân thể gượng thẳng. Thật vất vả mới nhảy xuống xe, khiến người qua đường nán lại xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hắn xuống xe thì không vội vào cửa, mà là hướng những người qua đường ôm quyền mỉm cười nói, “Chê cười chê cười.”
Có người hiểu chuyện nhịn không được hỏi, “Vị công tử này cũng là người trong giang hồ sao?”
Thanh niên cười lắc đầu, “Chê cười chê cười.”
Người hiểu chuyện thấy hắn lắc đầu, cho rằng hắn phủ nhận, tiện thể nói, “Vậy công tử phải cẩn thận, nghe nói trong tòa nhà này đều là ma đầu dừng chân.”
Thanh niên lại cười đáp, “Ta biết. Bọn họ là thủ hạ của ta mà.”
“…”
Người qua đường thoáng chốc chạy không còn một mống.
Thanh niên chậm rãi nhấc chân, đi đến cửa chính.
Cửa cót két một tiếng rồi mở ra, một bố y lão giả nhìn thấy thanh niên liền cung kính hành lễ, “Minh Tôn.”
Phùng Cổ Đạo cười híp cả mắt, nói, “Từ biệt ở Phượng Hoàng sơn, chúng ta đúng là đã lâu không gặp a, sư phụ.”
Bố y lão giả khom người đáp, “Thuộc hạ không dám.”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Ta vẫn thích Mạc Cư trưởng lão ở Phượng Hoàng sơn há mồm ngậm miệng thì mắng ta nhãi ranh kia hơn.”
Mạc Cư cười khổ, “Những lời này đều là lão Minh Tôn dạy ta nói.”
Phùng Cổ Đạo vỗ vỗ vai ông, “Ta đâu có trách gì ngươi.”
Mạc Cư vừa định thở phào một hơi, chợt nghe hắn chậm rãi nói, “Sư phụ.”
“…”
Sớm biết Minh Tôn thù dai như vậy, lúc trước ông nên suy xét trước khi mắng.
“Bất quá nói thật ra, diễn kỹ của ngươi không tồi.” Phùng Cổ Đạo rốt cuộc cũng rảo bước đi vào cửa.
Mạc Cư trở tay đóng cửa lại, bất đắc dĩ nói, “Trước khi tới Phượng Hoàng sơn, lão Minh Tôn từng đốc thúc ta luyện tập rất lâu.”
“Luyện tập với sư phụ ta?” Phùng Cổ Đạo bất ngờ.
“Không.” Khóe miệng Mạc Cư giật giật, nhưng lại không nói tiếp.
Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi, “Không lẽ là luyện tập với bức họa của ta?”
Mạc Cư nhìn đất.
“Sư phụ ta hiện giờ ở đâu?”
Mạc Cư nói, “Hình như ở vùng Giang Nam.”
“Tốt.” Phùng Cổ Đạo vừa đi vào vừa nói, “Đem tin tức này truyền tới Tuyết Y Hầu phủ.”
“Cái gì?” Mạc Cư khẩn trương nói, “Trăm triệu không thể.” Ông nhất thời nghĩ ra một bụng lời khuyên can, lại nghe Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “Vậy thì thôi.”
Mạc Cư: “…”
Hai người một đường tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng đã có ba người ngồi.
Viên Ngạo Sách mặt lạnh, Hoa Tượng đội hoa, Đoan Mộc Hồi Xuân uống trà.
Hoa Tượng và Đoan Mộc Hồi Xuân thấy Phùng Cổ Đạo tiến vào, đều đứng dậy nghênh đón, chỉ duy độc Viên Ngạo Sách còn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt Hoa Tượng dời qua chuyển lại giữa Viên Ngạo Sách và Phùng Cổ Đạo, nói, “Thoạt nhìn, hành trình của Minh Tôn và Ám Tôn khá là khoái trá.”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm ngồi xuống nói, “Đương nhiên là khoái trá. Có Ám Tôn một đường đánh xe hộ tống.”
Viên Ngạo Sách lạnh lùng nói, “Ta xem như chuyển xác.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Lẽ ra mgươi nên chém sâu thêm vài tấc nữa.”
Mạc Cư giật mình kêu ra tiếng, “Ám Tôn chém Minh Tôn bị thương?”
Viên Ngạo Sách dùng một loại ánh mắt hà tất ngạc nhiên mà liếc ông, “Hồi trước hắn từng đập gãy một chân ta.”
Mạc Cư nói, “Nhưng mà lúc đó Minh Tôn còn nhỏ.”
Phùng Cổ Đạo chống cằm, phụ họa, “Không sai, lúc đó ta còn nhỏ, dễ xúc động.”
Viên Ngạo Sách mặt không biểu tình nói, “Ta chém ngươi là đã trải qua suy nghĩ kỹ càng.”
Hoa Tượng cười nói, “Nếu vậy, lẽ ra Ám Tôn chiếm thượng phong mới đúng, tại sao…” Trông dáng vẻ giống như ăn thiệt thòi nhiều lắm.
Ánh mắt Viên Ngạo Sách đột nhiên trở nên ác liệt.
Những người khác đều thức thời mà nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo tươi cười khả cúc nói, “Không có gì. Chỉ là ngày hôm qua sau khi ta vào khách ***, bảo *** tiểu nhị mang hai cái bánh bao ra chuồng ngựa, dặn hắn đem một cái cho phu xe ăn, một cái cho ngựa ăn mà thôi.”
Phanh.
Chung trà trong tay Viên Ngạo Sách vỡ nát.
Hoa Tượng nhìn bên váy bị ướt của mình, khóe miệng khẽ giật, “Chung trà đó là của ta.”
Viên Ngạo Sách lạnh lùng quét mắt liếc nàng.
“… Không sao.”
Đoan Mộc Hồi Xuân từ nãy tới giờ vẫn không nói chen vào, hiện giờ mới có cơ hội, “Mấy ngày nay bạch đạo liên tục có hành động, nếu không nhờ quan phủ nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn, chỉ sợ đã sớm tìm tới cửa.” Lại nói tiếp, mấy ngày nay hắn hơi bị khó sống.
Phụ thân hắn bán đứng bạch đạo âm thầm cấu kết với Lam Diễm minh, mà hắn thì phản bạch đảo trắng trợn gia nhập Ma giáo… Đối với bạch đạo mà nói, trình độ tai họa của hắn đã vượt qua Phùng Cổ Đạo, xếp hạng nhất rồi.
Viên Ngạo Sách nhíu mày hỏi, “Quan phủ? Bọn hắn lại nhúng tay sao?”
Nhắc tới chuyện này thì lại có khá nhiều ẩn ý.
Tất cả ánh mắt hội tụ đến trên người Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo bình tĩnh nói, “Tri phủ quả nhiên trượng nghĩa.”
“Chỉ e trượng nghĩa là một người khác.” Viên Ngạo Sách thản nhiên nói.
“Không sai. Kỷ môn chủ cũng rất trượng nghĩa.” Phùng Cổ Đạo cố ý giải thích sai.
Viên Ngạo Sách liếc hắn một cái, hai người trao đổi ánh mắt hiểu mà không nói.
Hoa Tượng nói, “Có điều quan phủ chỉ có thể làm dáng mà thôi, nếu võ lâm bạch đạo thật sự động thủ…” Nàng xòe tay, nhún vai bất đắc dĩ.
Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu muốn động thủ, chúng ta phụng bồi tới cùng thì có sao đâu?”
Mạc Cư lo lắng nói, “Nhưng lúc trước bởi vì bọn người Lô trưởng lão phản bội, chúng ta hiện tại đã tổn thất phân nửa Ma giáo giáo chúng. Nếu như cùng bạch đạo lấy cứng đối cứng, sợ là không chiếm được phần lợi nào.” Ông nói khá là hàm súc.
Phùng Cổ Đạo đáp, “Nếu đem bạch đạo bện thành một sợi thừng, chúng ta đương nhiên cầm chắc thua cuộc, nhưng mà, cát vụn làm sao có thể biến thành sợi thừng được chứ?”
Ánh mắt Mạc Cư sáng lên, “Ý của Minh Tôn là?”
“Tĩnh quan kỳ biến*.” Phùng Cổ Đạo ngứa không chịu nổi, muốn chà lên vết thương trên lưng.
*(tĩnh quan kỳ biến: duy trì tư thái điệu thấp, cẩn thận quan sát hành động của người khác để gom góp tài nguyên, chờ thời cơ ra quyết định)
Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “E rằng ngày hôm nay sẽ có động tĩnh. Bọn hắn đã sớm nhận được tin tức Minh Tôn và Ám Tôn vào thành, lúc này án binh bất động, sợ là đang toan tính cho hồi kết.”
Phùng Cổ Đạo khí định thần nhàn, “Có Huy Hoàng môn và Võ Đang, chí ít bọn hắn không có cơ hội lớn để dùng ám chiêu.”
Nếu dùng ám chiêu thì rất tốt.
Bạch đạo võ lâm dù có đề phòng Kỷ Vô Địch, cũng sẽ không đề phòng Lăng Vân đạo trưởng, đến lúc đó bọn họ biết người biết ta, còn có thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Bất quá xem tình thế hiện nay, bọn hắn còn chưa dám công khai qua mặt Kỷ Vô Địch, dù sao dưới tay hắn còn có một Chung Vũ với danh hiệu võ lâm minh chủ. Chỉ e lúc trước bọn hắn khăng khăng muốn chọn minh chủ, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có thời khắc mua dây buộc mình như ngày hôm nay.
Phùng Cổ Đạo nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy tâm tình sảng khoái không gì sánh được.
Mạc Cư đột nhiên nói, “Sợ thì chỉ sợ, bọn hắn minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*.”
*(dùng hành động rõ ràng ai cũng thấy được để mê hoặc đối phương, sau lưng thì âm thầm tiến hành dự tính của mình)
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi, “Mạc trưởng lão sợ bọn hắn sẽ một bên giữ chân chúng ta, một bên phái người đánh Bễ Nghễ sơn?”
“Đúng thế.”
Hoa Tượng nói, “Bễ Nghễ sơn có Giả Tường rồi. Tuy hắn rất nhàm chán, nhưng giữ cửa thì không thành vấn đề.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu nói, “Lúc này tám phần mười tinh anh bạch đạo đều ở Khai Phong, nếu muốn chia nhân thủ đánh Bễ Nghễ sơn, chỉ sợ lòng có dư mà lực không đủ.”
Mạc Cư suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, bấy giờ mới yên tâm.
Lúc này, có phó dịch ngoài cửa nói, “Huy Hoàng môn Kỷ môn chủ cầu kiến.”
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh của Viên Ngạo Sách đã không thấy tăm hơi.
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Thỏ động dục đều chạy rất nhanh.”
Hoa Tượng đột nhiên thốt lên, “Không bằng chúng ta đoán thử đi, lát nữa bọn họ vào đây với tư thế gì?”
“…”
“A Sách, ngươi xem người ta gầy nhiều như vậy, cũng tại vì không thấy ngươi, ăn không vô.” Thanh âm của Kỷ Vô Địch truyền tới từ rất xa.
“Như vậy gọi là gầy?”
“… Gầy đến một mức nào đó sẽ thành phù thũng.” Kỷ Vô Địch kiên trì quan điểm của mình.
Viên Ngạo Sách không nói gì.
Hai người một trước một sau vào nhà, lại phát hiện tất cả mọi người đều mang biểu tình thất vọng.
Hoa Tượng lên tiếng đầu tiên, “Tại sao không phải bế vào chứ hả?”
Viên Ngạo Sách: “…”
Phùng Cổ Đạo vuốt cằm nói, “Vác vào cũng không sai.”
Mạc Cư gật đầu.
Đoan Mộc Hồi Xuân thì lại không có phản ứng gì. Bởi vì hắn không tham gia trò chơi giải đố này, đối với Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch, trong lòng hắn có một bậc thềm không thể bước qua.
Kỷ Vô Địch đảo mắt hỏi, “Tiền cược của các ngươi là gì?”
Hoa Tượng thấy hắn hoạt bát lanh lợi như vậy, thu hồi tâm tình thất lạc đáp, “Cược cơm tối.”
“Ai thua người đó mời khách hả?” Kỷ Vô Địch hứng thú thiếu thiếu.
“Không, ai thắng người đó xuống bếp.”

Kỷ Vô Địch chỉ nghĩ một lần đã hiểu ra chỗ ảo diệu của kiểu cược này, hưng phấn nói, “Không bằng cược thêm một ván đi?”
Hoa Tượng hỏi, “Cược cái gì?”
“Cược…” Kỷ Vô Địch mỉm cười nói, “Bạch đạo sẽ xuất chiêu gì?”
Hoa Tượng nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Hắn cười mà không nói. Với tính cách của Kỷ Vô Địch, nếu không đồng ý, thì đừng có mơ lấy được nửa điểm tin tức từ trong miệng hắn.
Hoa Tượng được cổ vũ, lập tức trả lời, “Chơi luôn.”
Kỷ Vô Địch nhìn Phùng Cổ Đạo, “Ngươi sẽ tham gia chứ?”
Gương mặt đang mang nụ cười mỉm của Phùng Cổ Đạo lập tức thống khổ mà nhíu lại, nói, “Bị A Sách làm bị thương thắt lưng rồi… Không tiện.” Hắn nói rồi còn cố ý ái muội mà ném cho Viên Ngạo Sách một cái ‘liếc yêu’.
“…”
Viên Ngạo Sách thấy Kỷ Vô Địch quay đầu lại, đang định giải thích, chợt thấy hắn vỗ vai mình nói, “Làm tốt lắm!”
“…” Hắn thiếu chút nữa đã quên, Kỷ Vô Địch là không thể suy xét theo lẽ thường.
BÁT
Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi, “Như vậy, bạch đạo sẽ xuất chiêu gì?” Hắn kéo dài trường âm, không đề cập tới việc thêm mình vào ván cược.
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nhìn hắn nói, “Đánh cược phải nhiều người mới vui.”
Con mắt Phùng Cổ Đạo đảo qua chư vị Ma giáo trưởng lão trong thư phòng, lại cười nói, “Nói có lý. Xin mời các trưởng lão cùng cược một ván với Kỷ môn chủ.” Hắn nhìn bọn họ, trên mặt vẫn in một nụ cười, nhưng miệng lại không cho thương lượng.
Đoan Mộc Hồi Xuân rất rõ ràng uy lực của Kỷ Vô Địch, nhưng hắn làm Ma giáo trưởng lão tư cách còn thấp, lại là Phùng Cổ Đạo tự mình lên tiếng, tự nhiên không thể phản bác được.
Hoa Tượng ước gì có người vào cuộc, đương nhiên sẽ không phản bác.
Về phần Mạc Cư, ông thấy không ai phản bác, đương nhiên cũng sẽ không tiện phản bác.
Kỷ Vô Địch hỏi, “Vậy đặt cược cái gì?”
Phùng Cổ Đạo hào sảng nói, “Kỷ môn chủ cứ nói thẳng.”
Kỷ Vô Địch cúi đầu oán giận đáp, “Ta với A Sách còn chưa thành thân.”

Ở đây ngoại trừ Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách, những người khác đều nghẹn lời.
Phùng Cổ Đạo trong trầm mặc lại mang theo một tia hả hê.
Viên Ngạo Sách thì lại bởi vì quá hiểu mà trầm mặc.
Kỷ Vô Địch giơ hai ngón cái đối diện với nhau, “Ta muốn thành thân với A Sách.”
Phùng Cổ Đạo ẩn ý liếc nhìn Viên Ngạo Sách, sau đó nhíu mày đáp, “Chuyện này e rằng không phải do ta làm chủ.”
“A Sách không phải đã nói giáo vụ đều do ngươi phụ trách đó sao?” Kỷ Vô Địch ngây ngô chớp chớp mắt.
Viên Ngạo Sách rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng, từ trong thanh âm của hắn, có thể nghe ra mùi liều mạng nhẫn nại và áp lực, “Kỷ, Vô, Địch.”
“A Sách.” Kỷ Vô Địch ngu ngơ quay đầu lại, “Ta nhất định phải cho ngươi danh phận. Như vậy ngươi mới có thể yên lòng ở lại Huy Hoàng môn, không cần nơi nơi phải sống dè dặt từng li từng tí như vậy.”
“Ta nơi nơi phải sống dè dặt từng li từng tí hồi nào?” Viên Ngạo Sách cắn răng hỏi.
Trong mắt Phùng Cổ Đạo hiện lên một mạt tinh quang, thản nhiên nói, “Hắn là Ma giáo Ám Tôn, dù có ở rể, cũng không thể bỏ đi thân phận ở nhà mẹ đẻ của hắn.”

Cái gì gọi là thân phận ở nhà mẹ đẻ?
Viên Ngạo Sách trừng hắn.
“Nhưng mà ta muốn cho hắn một thân phận quang minh chính đại cơ.” Kỷ Vô Địch thở dài, “Đáng tiếc A Sách không thể nối dõi tông đường, nếu không ta cũng không cần phiền não như thế rồi.”
Viên Ngạo Sách lần này không phải cắn răng, mà là nghiến răng, “Nối dõi tông đường?”
“A Sách, ta sẽ không vì một điểm khiếm khuyết mà làm khó dễ ngươi, ngươi không cần quá áy náy.”
Phùng Cổ Đạo thấy sắc mặt của Viên Ngạo Sách càng lúc càng đen, vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác, “Không bằng, chúng ta đoán thử bạch đạo xuất chiêu nào được không?”
Kỷ Vô Địch hưng phấn, tạm thời bỏ qua chủ đề đang nói, nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, “Xuân Xuân, ngươi trước đi.”

Nghe Kỷ Vô Địch gọi tên người khác thân thiết cực kỳ như vậy hắn lẽ ra nên tức giận, nhưng khi Viên Ngạo Sách thấy biểu tình giống như vừa mới ăn ba cân cám lợn* của Đoan Mộc Hồi Xuân, cơn giận đó biến thành đồng tình.
*(chỗ này nguyên văn là sưu thủy, là một loại thức ăn cho heo, từ nước lèo và đồ ăn ôi thiu biến chất = =+ nhưng mà ta dở chứng không thích để nguyên văn nha, nên đổi một tí)
May là Đoan Mộc Hồi Xuân có thể nắm bắt tình tự như thường, đảo mắt đã khôi phục bình tĩnh, nghiêm mặt nói, “Chiêu số của bạch đạo không ngoài các loại…”
Hoa Tượng ngắt lời, “Nói tiết kiệm chút, ở đây còn có hai.” Nàng chỉ vào mình và Mạc Cư.
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười nói với nàng, “Đã vậy, chi bằng Hoa trưởng lão nói trước đi?”
Hoa Tượng cũng không khách khí, vặn vặn thắt lưng nói, “Bạch đạo am hiểu nhất bất quá là hai chữ.” Nàng cố ý dừng lại, nhưng không thấy ai cổ động, đành phải tự biên tự diễn nói tiếp, “Chửi bới.”
Mi đầu Phùng Cổ Đạo nhướng lên, mỉm cười không nói.
Kỷ Vô Địch rướn thắt lưng, rúc nửa người vào lòng Viên Ngạo Sách hỏi, “Lẽ nào sư phụ của A Sách thiêu nhiều đại môn phái như vậy là giả?”
Viên Ngạo Sách vỗ nhẹ đầu hắn.
“Không phải giả, nhưng nhất định sẽ thêm mắm thêm muối.” Hoa Tượng nói, “Một phần biến mười phần, mười phần biến trăm phần. Như thế mới có thể khơi gợi mọi người mang mối thù chung, hận thù sôi sục.”
Kỷ Vô Địch nói, “Nhưng ta nghĩ, không cần thêm mắm thêm muối nữa.”
Gương mặt Hoa Tượng nhất thời suy sụp, “Ta đã đoán sai ư?”
“Không.” Một chữ này của Kỷ Vô Địch khiến mắt nàng sáng lên, nhưng hắn rất nhanh đã nói tiếp, “Ngươi chỉ không dính được tí nào mà thôi.”
Hoa Tượng: “…” Nàng thà nghe hắn nói nàng sai còn hơn.
Mạc Cư thấy những người khác đều quay đầu nhìn ông, suy nghĩ một chút, lên tiếng nói ra suy đoán mà ông vừa cân nhắc, “Chẳng lẽ bọn hắn chuẩn bị bố trí bẫy rập, đem chúng ta một lưới bắt hết?” �
Kỷ Vô Địch khiêm tốn thỉnh giáo, “Phải bố trí bẩy rập thế nào mới có thể đem Ma giáo một lưới bắt hết?”

Mạc Cư nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn Mạc Cư.
Một lát, Mạc Cư trầm mặt xuống, “Chẳng lẽ Kỷ môn chủ cũng có ý này?”
Kỷ Vô Địch nói, “Không, ta chỉ hiếu kỳ tại sao lại có người có suy nghĩ kỳ lạ đến tình cảnh này.”
Mạc Cư: “…”
“Hơn nữa hắn là Ma giáo trưởng lão.”
“…” Mạc Cư nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo lặng lẽ thở dài.
Mạc Cư xấu hổ cúi đầu.
Kỷ Vô Địch nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân, “Xuân Xuân, vẫn là ngươi trông có vẻ đáng tin!” Tuy rằng chỉ là ‘trông có vẻ’.
Trên mặt Hoa Tượng và Mạc Cư đều có chút mất tự nhiên.
Đoan Mộc Hồi Xuân đối với lời ca ngợi của hắn từ trước đến nay là có thể không nghe thì không nghe, lúc không thể không nghe thì cố gắng hiểu ngược, cho nên mặt không biểu tình đáp, “Nếu Kỷ môn chủ đã xuất hiện ở đây, nói vậy bạch đạo lần này là chuẩn bị quang minh mà đến.” Nếu là lén lút đến, đầu tiên phải đề phòng là Kỷ Vô Địch. Hắn tuyệt đối sẽ không đến đây chơi trắng trợn như vậy.
Trên mặt Kỷ Vô Địch lộ ra một nụ cười cổ vũ.
“Bạch đạo chuẩn bị liên kết với nhau, chính diện khiêu chiến Ma giáo?” Đoan Mộc Hồi Xuân trầm giọng hỏi.
Kỷ Vô Địch cười tươi như hoa, “Dính rồi.”
Mạc Cư nói, “Liên kết với nhau? Lẽ nào muốn đánh Ma giáo.”
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nhìn ông, “Tại sao chuyện vốn rất dính dáng qua lời ngươi lại lệch xa vạn dặm vậy?”
Mạc Cư nghĩ ông vừa rồi vẫn nên cúi đầu tự hổ thẹn thì hơn.
Phùng Cổ Đạo giải vây, “Xem ra bạch đạo chuẩn bị tới cửa đòi giải thích.”
Kỷ Vô Địch nhìn hắn, “Ngươi thực sự không tham gia đánh cược?”
“Coi như hòa đi.”
“Tại sao?” Kỷ Vô Địch mang biểu tình ta nguyện ý cho ngươi cơ hội thắng một lần.
“Bởi vì ta đột nhiên nhớ tới,” Phùng Cổ Đạo thở dài, “Lúc bắt đầu chỉ thảo luận ngươi thắng thì sẽ thế nào, nhưng quên nói Ma giáo thắng thì sẽ thế nào.”
Kỷ Vô Địch không có thành ý mà thở dài ngay sau đó, “Vậy đúng là rất đáng tiếc rồi.”
“Vậy ta có thể chuộc Ám Tôn của giáo ta về không?” Phùng Cổ Đạo trêu tức mà nhìn Viên Ngạo Sách vừa hồi phục chưa bao lâu, lại thoáng cái đen mặt trở lại.
“Không thể.” Kỷ Vô Địch trả lời như đinh đóng cột.
Phùng Cổ Đạo cũng không khó chịu, khí định thần nhàn hỏi thăm, “Lý do là?”
“Ta càng cần hơn ngươi.”

Quả nhiên là một lý do rất cường đại.
Huống chi hắn biết rõ cái cần của người kia là ở phương diện nào.
Phùng Cổ Đạo thức thời im lặng.
Viên Ngạo Sách trong lòng có vài phần cảm động, nắm lấy bàn tay Kỷ Vô Địch xiết thật chặt.
Kỷ Vô Địch quay đầu nói, “A Sách, ngươi yên tâm, tuy ngươi không thể nối dõi tông đường cho ta, ta cũng không thể khai chi tán diệp cho ngươi. Thế nhưng người sống trên đời luôn phải ôm hoang tưởng tốt đẹp, ta sẽ tiếp tục nỗ lực về phương hướng đó. Cho nên ngươi nghìn vạn lần không nên bỏ cuộc!”
“…” Viên Ngạo Sách cảm nhận được ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Hoa Tượng và Mạc Cư, trầm mặc nghĩ thầm: Hồi nãy hắn cảm động cái gì? Cảm động cái gì?! Hắn nên càng thêm cố sức bóp chết tên đó.
Bàn tay đặt bên hông Kỷ Vô Địch tiếp tục cố sức.
Hoa Tượng và Mạc Cư lần đầu tiên được gặp Kỷ Vô Địch hiển nhiên đã được mở mang tầm mắt, bất quá sự ngạc nhiên của bọn họ chỉ là tạm thời, bởi vì ánh mắt cảnh cáo của Viên Ngạo Sách bắn qua rất đúng lúc.
Mạc Cư giả vờ khụ một tiếng, rốt cuộc khụ cho tới khi bầu không khí quỷ dị ban nãy tan hết, mới đưa chủ đề quay lại quỹ đạo, “Không biết bạch đạo chuẩn bị đòi giải thích như thế nào?”
Kỷ Vô Địch nhún vai nói, “Chuyện này từ xưa tới nay đâu có ý tưởng gì mới. Không quá ba dạng —— Bồi thường, nhận lỗi, nghiêm phạt không tha.”
Sắc mặt Viên Ngạo Sách chợt lạnh xuống, “Nghiêm phạt không tha?”
Phùng Cổ Đạo cười lạnh, “Bồi thường?” Xem ra tà tâm của bạch đạo đối với miếng bánh lớn Giang Nam vẫn chưa chết a.
Mạc Cư không có lời nào tiện lặp lại, đành phải tiếp, “Nhận lỗi?”
“Kỳ thực nhận lỗi cũng không sao.” Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu như nhận lỗi có thể giải quyết vấn đề, không ngại nói thêm vài lần cũng được, để các môn phái bạch đạo lại tịch mịch thêm một chút.”
Kỷ Vô Địch gật đầu, “Nghe ra đúng là không tồi.”
Hoa Tượng thắc mắc, “Huy Hoàng môn hình như cũng là bạch đạo chính phái mà hả?” Hơn nữa còn là loại đứng đầu nữa.
Kỷ Vô Địch mặt như đưa đám, “Khi hàng năm hàng tháng hàng ngày đều có hỉ yến thọ yến tang lễ mãn nguyệt yến (tiệc đầy tháng) không được yên tĩnh, các ngươi sẽ hiểu yên lặng là một loại mỹ đức.”
Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi hỏi, “Theo ta được biết, những lúc đó Kỷ môn chủ đâu có tham gia cái gì đâu nhỉ?”
Kỷ Vô Địch nói, “Đây là điểm ghê tởm nhất, ta rõ ràng chưa bao giờ tham gia, nhưng hàng năm bọn hắn đều đưa thư ám chỉ bảo ta tặng lễ.”

Mạc Cư và Hoa Tượng mở mang tầm mắt đến đờ đẫn.
Đang khi nói, lại có phó dịch tới cửa báo, “Võ Đang Lăng Vân đạo trưởng, Thiếu Lâm Từ Ân phương trượng, Thanh Thành Nghiêm Thần cầu kiến.”
“Nghiêm Thần?” Phùng Cổ Đạo trầm ngâm hỏi, “Sư đệ của Tạ Nhất Định?”
Mạc Cư nói, “Nghe nói Tạ Nhất Định có ý định đem chức chưởng môn truyền cho Trình Trừng Thành, sao lại chạy ra một Nghiêm Thần nữa?” Theo lý mà nói, thời điểm này là thời cơ tốt nhất để chưởng môn tương lai ra mặt. Tuy nói Trình Trừng Thành lần trước khi tiêu diệt Lam Diễm minh đã ra mặt một lần, nhưng loại chuyện này càng nhiều càng tốt. Người thừa kế chức chưởng môn càng được nhiều võ lâm đồng đạo tán thành, sau này đi lại giang hồ càng thuận tiện hơn.
Nhớ tới Trình Trừng Thành đã từng có chút giao tình với Đoan Mộc Hồi Xuân, những người khác đều dời ánh mắt về phía hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân do dự một chút, đáp, “Hình như là vì dạo này hắn đi lại gần gũi với chưởng môn Thái Sơn.”

Chưởng Môn Thái Sơn? Lục Thanh Y? (thích bạn thụ này lắm =v=)
Mạc Cư rất khó hiểu, Hoa Tượng cái hiểu cái không. Nhưng Phùng Cổ Đạo, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch thì lại nghe một hiểu mười.
Kỷ Vô Địch ảo não nói, “Cứ như vậy ngay cả kêu gọi cũng không làm mà đã ám độ trần thương rồi.”
Phùng Cổ Đạo nói với phó dịch còn đang đứng ngoài cửa, “Cho mời.”
CỬU
Lúc vào, Lăng Vân đạo trưởng xung phong đi đầu, Nghiêm Thần ở giữa, Từ Ân phương trượng hình như cố ý đi chậm vài bước, nán lại cuối cùng.
Mặc dù bạch đạo và Ma giáo ngày nay đã như nước với lửa, nhưng vẫn chưa tới mức giương cung bạt kiếm đến nỗi ngay cả mặt mũi cơ bản cũng không chừa cho đối phương, cho nên hai bên đều rất khách khí mà đứng lên, chắp tay, lại ngồi xuống.
Lăng Vân đạo trưởng mở miệng đầu tiên, “Nghe nói Minh Tôn Ám Tôn lúc trước đều đang đi xa, một đường chạy tới Khai Phong, phong trần mệt mỏi, vất vả rồi.”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Lăng Vân đạo trưởng đúng là tin tức nhanh nhạy, ta mới vừa vào cửa, ngay cả trà trên bàn còn chưa lạnh nữa kìa.”
Lăng Vân đạo trưởng ẩn ý nói, “Có thể, chung trà này có thể có tác dụng khác.”
Phùng Cổ Đạo nhướng mi hỏi, “Lăng Vân đạo trưởng khát nước?”
“Gần đây không ít chưởng môn và đệ tử bạch đạo đều bị thương, bọn họ càng khát hơn, có thể xin một chung trà tạ tội nhuận yết hầu.”
Phùng Cổ Đạo nâng chung nhẹ nhàng hớp một ngụm, lại cười nói, “Có thể thương lượng.”
Nghiêm Thần đảo tròng mắt, ánh mắt rơi vào Kỷ Vô Địch đang dính một chỗ với Viên Ngạo Sách, “Kỷ môn chủ đúng là có nhã hứng, từ lúc mở hội xong cho tới giờ, cư nhiên vẫn nán lại tại phân đà Ma giáo.”
Kỷ Vô Địch nói, “Ngươi ở trên hội nói nhiều quá, hại ta nhìn ngươi thật lâu, ta là tới rửa mắt thôi.”
Sắc mặt Nghiêm Thần đột nhiên biến đổi. Hắn không ngờ Kỷ Vô Địch cư nhiên không chừa mặt mũi cho mình.
Lăng Vân đạo trưởng vội ho một tiếng, “Kỷ môn chủ thân là môn chủ Huy Hoàng môn, chính là nhân vật mà bạch đạo người người kính ngưỡng. Xưa nay lại giao hảo với Ma giáo Ám Tôn, nếu có thể đứng giữa bắc cầu, biến chiến tranh thành tơ lụa*, vậy đúng là một chuyện công đức.”
*(nguyên văn – hóa can qua vi ngọc bạch: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau)
Từ Ân phương trượng mặc dù có ý thức bảo trì cự ly với Lăng Vân đạo trưởng, nhưng trong vấn đề trọng đại, hai người vẫn cùng tiến cùng lui. Ông nói một tiếng phật hiệu, rồi phụ họa, “Chính là như vậy. Có câu oan gia nên giải không nên kết, Ma giáo lão Ám Tôn lại là nhân vật thành danh nhiều năm trên giang hồ, hắn làm như thế, nhất định là có nguyên nhân.”
Nghiêm Thần trong ngực tức muốn chết.
Nếu không phải vì Trình Trừng Thành tới Thái sơn tìm Lục Thanh Y luận bàn võ nghệ chưa về, hắn cũng không cần tới đây nhận cái chuyện vô ích này. Vốn tưởng thật vất vả có cơ hội xuất đầu lộ diện, các môn phái bị hao tổn của bạch đạo cũng là người người theo hắn nói gì nghe nấy, ai ngờ bãi bình được bên này, bên kia lại cản trở. Dù là Huy Hoàng môn dạo này danh tiếng đứng nhất giang hồ, hay là Võ Đang Thiếu lâm hiện đứng đầu võ lâm, đối với biện pháp gậy ông đập lưng ông của hắn cũng không quá nể mặt. Khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan, lúng ta lúng túng. Tuy nói có những môn phái rời rạc của bạch đạo ủng hộ, nhưng không ai không biết, chân chính có phân lượng trong võ lâm, cũng chỉ vài người mà thôi. Mà hắn hiện nay, chỉ có thể tính nửa người. Một là chưởng môn Thanh Thành Tạ Nhất Định, một nửa là người chắc chắn được làm hạ nhiệm chưởng môn Trình Trừng Thành.
Nghĩ tới đây, oán khí trong lòng hắn liền bị xộc lên tới cổ họng, lời nói ra chẳng hề lọt tai hay kiêng nể ai, “Kỷ môn chủ nghiêng về Ma giáo như vậy, không sợ khiến nhân sĩ bạch đạo ghê lòng hay sao?”
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, “Nếu như chỉ có mình ngươi nói, ta không sợ. Nếu như không chỉ có mình ngươi nói, vậy ngươi cho ta biết mấy người kia là ai? Ta suy nghĩ một chút rồi trả lời ngươi.”
Lăng Vân đạo trưởng thấy Nghiêm Thần tức giận đến đỏ cả mặt, đành phải dẫn trọng tâm câu chuyện trở về, “Không biết đối với chuyện vừa xảy ra gần đây, lão Ám Tôn có giải thích gì không?”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Lão nhân gia hắn vô cùng hổ thẹn.”
“Nga?” Biểu tình của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng hiển nhiên thả lỏng hơn.
Nghiêm Thần nghe đến đó thiếu chút nữa đập bàn cười to!
Hổ thẹn?!
Làm nhiều người bị thương như vậy, làm nhiều môn phái mất mặt đến muốn chui xuống đất, cư nhiên chỉ đổi lấy một câu hổ thẹn.
Lăng Vân đạo trưởng hiển nhiên cũng hiểu được một câu hổ thẹn như vậy không thể giải quyết được vấn đề gì, lại truy hỏi, “Không biết bản thân lão Ám Tôn bao giờ có thể tự mình đứng ra nói rõ việc này?”
Phùng Cổ Đạo chậm rãi vươn tay xoa mi tâm, lại ngẩng đầu, trong mắt đã phiếm lệ quang, “Gia sư đi trước, khiến cho lão Ám Tôn chịu đả kích sâu vô cùng. Cho nên hắn mới nhất thời hồ đồ, gây nên sai lầm. Mấy ngày trước hắn đã quyết định quy ẩn sơn lâm, xem như chuộc tội.”
Hoa Tượng chư vị trưởng lão cũng mang vẻ mặt bi thương.
Nghiêm Thần rốt cuộc nhịn không được mà đập bàn, “Minh Tôn! Ngươi cũng là nhân vật thành danh trên giang hồ, hẳn là biết, giang hồ chuyện giang hồ.”
Phùng Cổ Đạo ngu ngơ hỏi, “Ta cũng đâu có nói sẽ cáo quan.”
“Cáo quan?” Nghiêm Thần suy đi nghĩ lại hai ba lần mới tức giận nói, “Muốn cáo quan cũng không tới lượt các ngươi cáo đâu nhỉ?”
Phùng Cổ Đạo tốt lành mà lập lại lời của mình một lần nữa, “Ta nói rồi, ta đâu có nói muốn cáo quan.”

Rõ ràng người kia không nói sai, nhưng tại sao hắn lại nghĩ những lời này không phải nên hiểu như thế?
Nghiêm Thần cúi đầu trầm ngâm.
Từ Ân phương trượng lên tiếng, “Không biết thí chủ chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào?”
Ngón tay vịn trên tay vịn ghế của Phùng Cổ Đạo nhịp một nhịp, “Vậy ý của ba vị chưởng môn là gì?”
Nghiêm Thần sửng sốt một chập, vừa định nói hắn không phải chưởng môn, nghĩ lại thì mới hiểu vị chưởng môn thứ ba không phải là hắn, mà là Kỷ Vô Địch luôn bám dính như keo trên người Viên Ngạo Sách.
Lăng Vân đạo trưởng nói, “Đương nhiên là cho các chưởng môn kia một câu trả lời.”
Phùng Cổ Đạo gật đầu đáp, “Nên thế.”
Từ Ân phương trượng nói, “Giang hồ hiếm khi gió êm sóng lặng, nếu có thể thuận lợi hóa giải việc này, đó là không còn gì tốt hơn.”
Phùng Cổ Đạo cười, “Nhất định nhất định.”
Nghiêm Thần hầu như muốn cười văng. Đây là hai đại tiền bối đứng đầu võ lâm, một người hai người đều chỉ biết giả vờ ngớ ngẩn, vừa đến chủ đề chính thì lại cuống cuồng tránh né.
Phùng Cổ Đạo nhìn về phía Kỷ Vô Địch, “Kỷ môn chủ nghĩ sao?”
Kỷ Vô Địch phiết khóe môi nói, “Ta nghĩ các chưởng môn đó nên dồn nhiều tâm tư lên việc luyện võ. Có câu quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ta ủng hộ bọn hắn tự thân làm chủ, thừa dịp còn sống đánh cho lão Ám Tôn tè ra quần.”
“Khụ khụ.” Viên Ngạo Sách trừng mắt liếc hắn cảnh cáo.
Kỷ Vô Địch rất biết lắng nghe liền sửa lời, “Hoa rơi nước chảy.”
Hoa Tượng ở một bên lẩm bẩm, “Lão Ám Tôn rõ ràng chỉ tới chứng minh võ học thôi mà.”

Nghiêm Thần ngay cả cười cũng cười không nổi nữa rồi.
Hóa ra bọn họ một xướng một hợp đẩy tới đẩy lui, lão Ám Tôn không có nửa điểm sai, toàn bộ là do các chưởng môn bạch đạo học nghệ không tinh?
Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng dường như cũng cảm thấy cách nói này có chút khinh người quá đáng, liếc mắt nhìn nhau. Lăng Vân đạo trưởng lên tiếng, “Theo ý kiến của bần đạo, không bằng định ra một ngày, để cho các chưởng môn và Ma giáo công bằng nói rõ với nhau.”
Từ Ân phương trượng gật đầu, “Nên như thế.”
Nghiêm Thần dường như có chút ngoài ý muốn, trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười thật tươi, “Chỉ sợ tới lúc đó Ma giáo không dám đến nơi hẹn.”
Phùng Cổ Đạo đăm đăm nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói, “Vị này chính là…”

Trên mặt Nghiêm Thần lúc xanh lúc trắng.
Lăng Vân đạo trưởng nói, “Vị này chính là Thanh Thành Nghiêm Thần Nghiêm đại hiệp.”
Phùng Cổ Đạo tạ lỗi nói, “Là ta nông cạn, Thanh Thành một mạch truyền thừa cho tới giờ chỉ biết Tạ Nhất Định Tạ chưởng môn và Trình Trừng Thành Trình thiếu hiệp.”
Mặt của Nghiêm Thần lại từ xanh trắng chuyển thành đỏ tía.
Lăng Vân đạo trưởng hòa giải, “Đã như vậy, không bằng chúng ta lấy ba ngày làm hạn định, chính ngọ ba ngày sau, tại Tam Vị lâu…”
Nghiêm Thần ngắt lời, “Nếu là trong thành thì sẽ không thể tránh khỏi quấy rầy sự an bình của bách tính, chẳng bằng tới ngoại ô. Ta thấy Ngũ Lý đình không tồi, phong cảnh không tầm thường, thanh u nhã trí.”
Lăng Vân đạo trưởng nhìn Phùng Cổ Đạo.
Khóe miệng Phùng Cổ Đạo hơi cong lên, “Vẫn là Nghiêm đại hiệp suy xét chu đáo.”
Nghiêm Thần sợ đêm dài lắm mộng, hắn đổi ý, vội vã đứng dậy nói, “Thường nghe Minh Tôn nhất ngôn cửu đỉnh, nói vậy sẽ không khiến chúng ta thất vọng, ta đây trở lại báo cho các chưởng môn, cũng để bọn họ an tâm hơn.”
Phùng Cổ Đạo chậm rãi đứng lên, ôm quyền nói, “Nghiêm đại hiệp thỉnh.”
Nghiêm Thần chân trước mới bước ra cửa, chợt nghe Phùng Cổ Đạo ở phía sau nói, “Thỉnh Lăng Vân đạo trưởng, Từ Ân phương trượng và Kỷ môn chủ nể mặt lưu lại ăn một bữa cơm xoàng.”
Tuy là đứng đưa lưng về phía sau, nhưng Nghiêm Thần vẫn cảm thấy trên mặt nóng hôi hổi.
May mà Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng đều uyển chuyển khước từ, cùng hắn ra ngoài.
Kỷ Vô Địch lại quấn quýt lấy Viên Ngạo Sách nói vài câu buồn nôn, mới đi theo.
Vì vậy còn lại trong thư phòng lúc này, tất cả đều là người trong Ma giáo.
Phùng Cổ Đạo mỏi mệt thoáng cái ngồi phịch xuống ghế trên, sắc mặt trắng bệch.
“Minh Tôn?” Bọn Hoa Tượng kinh hô.
Phùng Cổ Đạo khoát khoát tay.
Viên Ngạo Sách vểnh tai, giây lát mới lắc đầu, “Bọn hắn đi xa rồi.”
Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng chạm vào vết thương bị phần cầu cào trúng trên lưng, cười khổ nói, “Lần sau mấy chuyện đi lấy thuốc này, ta nhất định không tranh giành với các trưởng lão.”
Mạc Cư thấy thì đau lòng muốn chết, “Bị thương nặng như vậy?”
Viên Ngạo Sách nói, “Lên đường gấp rút quá.”
Hoa Tượng thắc mắc, “Nhưng rõ ràng ta nghe nói bọn họ dọc đường còn cãi nhau ầm ĩ.”
Nụ cười của Phùng Cổ Đạo càng phát khổ, “Hiện nay Ma giáo cường địch như rừng, nếu để bọn hắn phát hiện nhược điểm, hậu quả không thể tưởng tượng được.”
Mạc Cư thấy hắn nói mỗi câu, mặt lại đau tới nhăn lại, thở dài nói, “Khó cho Minh Tôn vừa nãy còn cố gắng chống đỡ.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Nguyên bản cũng bình thường. Chỉ là lúc Lăng Vân bọn họ tiến vào, đứng lên ngồi xuống, đụng phải vết thương.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi, “Không biết có thể để thuộc hạ xem vết thương hay không?”
Phùng Cổ Đạo thở ra một hơi, “Ta chờ những lời này của ngươi đến nỗi tóc muốn bạc luôn rồi.”
Những người khác bị xua ra khỏi phòng.
Đoan Mộc Hồi Xuân tỉ mỉ kiểm tra vết thương, đã hơi sinh mủ. Hiển nhiên là bởi vì cả đường bôn ba cực nhọc, không thể tĩnh dưỡng, lại phải bày ra dáng vẻ vui tươi, cho nên vết thương chuyển xấu.
May là dùng dược liệu rất tốt, cho nên không quá nghiêm trọng.
“Minh Tôn hảo hảo nghỉ ngơi là được.” Đoan Mộc Hồi Xuân lại giúp hắn băng bó lần nữa.
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Chỉ sợ có người không chịu ngừng.”
Hắn đã đoán đúng, quả thật có người không chịu ngừng, nhưng không chỉ là một người.
.
Nghiêm Thần sau khi trở về, đem chuyện trong thư phòng thêm mắm thêm muối kể lại một phen, khiến những môn phái bị tổn hại kia ai ai cũng lòng đầy căm phẫn.
Nghiêm Thần nói, “Thế cục hiện nay, Huy Hoàng môn rõ ràng cùng một giuộc với Ma giáo, Võ Đang Thiếu lâm chỉ muốn làm người hòa giải.”
Những người khác không khỏi lo lắng, “Vậy nên làm thế nào mới phải?”
Cần biết, hiện nay bạch đạo chỉ có tam đại môn phái kia là thực lực hùng hậu nhất, có uy vọng nhất. Nếu bọn họ khoanh tay đứng nhìn, thực lực phe mình nhất định suy giảm mạnh.
Nghiêm Thần cười lạnh nói, “Bọn họ càng muốn khoanh tay đứng nhìn, ta càng muốn kéo bọn họ xuống nước, các ngươi yên tâm. Ta có biện pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.