Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 29: Tứ hôn hữu lý [2]




TỨ
Trong phòng im lặng thật lâu.
Trên cửa sổ giấy, hai bóng đen một đứng một ngồi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, yên lặng không nói.
“Nguyên soái.”
Phùng Cổ Đạo đánh vỡ trầm lặng.
Lão nguyên soái nhìn hắn.
“Ta không thể bỏ rơi Ma giáo.” Phùng Cổ Đạo nói.
Lão nguyên soái thần sắc không kinh ngạc, tựa như sớm đã dự liệu.
“Ta từ nhỏ lớn lên tại Ma giáo, sư phụ có ơn dưỡng dục, có đức dạy dỗ đối với với ta. Nếu không có người, có lẽ ta từ lâu đã chết đói đầu đường, hoặc có lẽ phải hành khất mà sống ở một nơi nào đó.” Thanh âm hắn như tiếng nước chảy róc rách nơi khe suối, “Huống chi, Ma giáo giáo chúng ngày nay đều là những người sẵn sàng góp sức cùng ta khi Lô trưởng lão tập hợp tạo phản. Về hiếu về nghĩa, ta cũng không thể bỏ mặc bọn họ không đếm xỉa.”
Lão nguyên soái từ tốn nói, “Ngươi hy vọng Linh Bích vứt bỏ hầu tước cùng ngươi quay về Ma giáo?”
Đôi môi Phùng Cổ Đạo khẽ mím lại.
Suy nghĩ này, hắn không phải chưa từng có.
“Không.” Phùng Cổ Đạo vẫn phủ quyết. Có câu điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác*. Tuyết Y Hầu phủ là tâm huyết sở tại nửa đời của Tiết Linh Bích, sao hắn có thể nhẫn tâm vì mong ước cá nhân của mình, mà ép buộc làm khó.
*(nguyên văn: kỳ sở bất dục, vật thi vu nhân)
Lão nguyên soái lại hỏi, “Kinh thành và Ma giáo cách nhau khá xa, lẽ nào các ngươi chuẩn bị bôn ba hai nơi?”
Những vấn đề này Phùng Cổ Đạo không phải chưa nghĩ tới. Bắt đầu từ thời khắc biết lão nguyên soái không chết, những suy nghĩ chuyển động trong đầu hắn thật sự không ít. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại thủy chung không nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng nào.
Với thân phận của Tiết Linh Bích, dù cho lão nguyên soái không phản đối, trên đầu y vẫn còn đè nặng hai tôn phật —— Đế hậu. Nghe khẩu khí của lão nguyên soái, Tiết Linh Bích có lẽ phải trở lại kinh thành.
Lão nguyên soái thả nhẹ ngữ khí nói, “Lưỡng tình tương duyệt mặc dù tốt, nhưng vẫn phải ngẫm lại con đường sau này phải đi như thế nào.”
Phùng Cổ Đạo ngốc lăng. Nghe cách nói của lão nguyên soái, dĩ nhiên là không phản đối. “Nguyên soái…”
Lão nguyên soái mỉm cười đứng lên nói, “Mặc dù khi xưa sư phụ ngươi từng đả thương ta, có điều hắn rốt cuộc là xuất phát từ lòng cứu người. Ta sẽ không trách hắn. Huống chi nếu không phải nhờ hắn, ta làm sao có thể từ lòng bàn tay của tiên đế thoát ly ra.”
Phùng Cổ Đạo cung kính lắng nghe.
Mặc kệ nguyên nhân khi xưa lão Minh Tôn ra tay là gì, làm người bị hại có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, lý trí mà đối đãi với mọi chuyện, điều này không chỉ cần suy nghĩ thanh tỉnh, càng cần lòng dạ rộng rãi.
Phùng Cổ Đạo tự hỏi nếu bản thân đổi vị trí với lão nguyên soái, mình tuyệt đối không thể hào hiệp đạm bạc được như vậy.
“Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường*. Nhân sinh hậu thế, luôn luôn phải xem điều tốt, nhìn nơi cao.” Lão nguyên soái nói, “Tựa như ta và Linh Bích, vốn tưởng đời này vô vọng được tái kiến, ai ngờ lại có hy vọng. Lại như ngươi và Linh Bích, dù cho khó khăn trọng trọng, làm sao biết sẽ không tìm được con đường thông suốt?”
*(một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)
Phùng Cổ Đạo kính phục khí độ nhân phẩm của hắn, lại nghe hắn nói những câu có lý, từng chữ đều như châu ngọc, trong lòng không khỏi sinh ra thân cận chi tâm, sùng kính chi tình.
“Linh Bích là con ta, ta hiểu tâm tính của nó, tâm cao khí ngạo, cũng không tới mức kiêu căng ngang ngược. Có đôi khi sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng cũng không phải loại người bảo thủ cứng đầu, không chịu nghe người ta khuyên bảo. Đã nhiều ngày ta quan sát, nó đối với ngươi sợ là đã tiến vào một ngõ cụt, không chui ra được nữa.”
Vành tai Phùng Cổ Đạo đỏ ửng.
Lúc vừa tiến vào cuộc đàm thoại này, là ôm tâm tính đánh cược nhờ vào may rủi mà nói, cho nên không cảm thấy khó mở miệng. Lúc này tình huống thay đổi, tâm tình tự nhiên bất đồng, tại từ miệng trưởng bối nghe được tâm ý của Tiết Linh Bích, nhất thời có chút ngượng ngùng.
“Bất quá tâm ý của ngươi ta cũng không quá khẳng định. Mặc dù từ chỗ Vô Ngôn nghe được không ít lời đồn, nhưng Minh Tôn đeo nhiều mặt nạ, khiến người ta hoa cả mắt. Tuy ta sống trên đời hơn năm mươi năm, cũng có chút hoang mang.”
Mặt Phùng Cổ Đạo càng đỏ hơn.
Lúc nãy đã cho ăn đường, bây giờ tới phiên ăn roi rồi.
Sổ nợ giữa Ma giáo và Tuyết Y Hầu thật sự là rối tinh rối mù. Nhưng tỉ mỉ thanh toán, lão Minh Tôn giết lão nguyên soái, là Ma giáo nợ một khoản. Tiết Linh Bích thanh tiễu Bễ Nghễ sơn, hai khoản hòa nhau. Phùng Cổ Đạo thay hình đổi dạng lẫn vào hầu phủ, lại nợ một khoản… Sau đó Tiết Linh Bích tại pháp hải tự giúp hắn che chắn Ngọ Dạ Tam Thi châm, tại Thiên Sơn giúp hắn chữa thương, cõng hắn hạ sơn, lại tại Khai Phong giúp hắn giải vây… tỉ mỉ tính lại, thủy chung là hắn nợ người ta nhiều hơn.
“Có điều, ta đã nhiều ngày quan sát, nhìn ra được ngươi đối với Linh Bích cũng không phải vô tâm.” Lão nguyên soái nói một câu, kéo hắn lại từ bên vách núi, “Kẻ làm phụ mẫu, chỉ cầu tâm an mà thôi.”
Phùng Cổ Đạo trịnh trọng nói, “Đời này kiếp này, hắn không phụ ta, ta không phụ hắn.”
Lão nguyên soái yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nét mặt giãn ra, nói, “Ta tin ngươi.”
Tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Phùng Cổ Đạo đến lúc này mới xem như trầm tĩnh lại.
“Nghe nói, ngươi lớn hơn Linh Bích vài tuổi.”
Phùng Cổ Đạo đáp phải.
Lão nguyên soái gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi. Sau này có chuyện gì, cũng có thể đề điểm cho Linh Bích.”
Phùng Cổ Đạo trong lòng ấm áp, so với lúc vừa vào cửa hoàn toàn không phải cùng một loại cảm thụ.
“Ta thấy ngươi tuy thỉnh thoảng cử chỉ ngả ngớn, nhưng bản chất lại thành thục ổn trọng, làm người xử thế đều nghĩ sâu tính kỹ, gặp chuyện không xung động, không nôn nóng, rất hiếm có. Cho nên, dù thời gian tới gian nan đến đâu, có ngươi ở bên cạnh Linh Bích, ta cũng có thể miễn cưỡng yên tâm.” Lão nguyên soái sâu xa nói.
Phùng Cổ Đạo biết, hai chữ “miễn cưỡng” này kỳ thực không phải yên tâm, mà là cho phép.
Bỏ đi khúc mắc, hai người vui vẻ uống trà nói chuyện, ngược lại cũng hợp ý. Tới khi đêm khuya, Phùng Cổ Đạo mới quyến luyến đi ra.
Ngoài cửa.
Ánh trăng từ vầng trăng tròn tràn lan ra ngoài, trải lên mặt đất, trắng trong như ngọc, thanh lãnh như sương.
Tiết Linh Bích đứng dưới ánh trăng, thần tình nhu hòa giống như bị ánh trăng hòa tan.
Phùng Cổ Đạo bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt y.
Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu nói, “Lưỡng tình tương duyệt?”
Phùng Cổ Đạo rất nhanh chớp chớp mắt, giả ngu hỏi, “A?”
“Hình như ta vừa nghe có người nói lưỡng tình tương duyệt… dưới tình huống một người khác chưa kịp hiểu rõ tình hình.” Gương mặt y nỗ lực tỏ ra nghiêm túc, nhưng ngữ điệu khi nói lại nhịn không được mà dương lên, lại dương lên.
Phùng Cổ Đạo quyết định giả ngu tới cùng, “Thật không?”
“Còn có kéo dài hương khói…” Tiết Linh Bích rốt cuộc phá công, cười tủm tỉm, “Có ai nói muốn cưới vợ sao?”
“Là gả đi.” Phùng Cổ Đạo nhướng mi.
Tiết Linh Bích giơ tay, nhẹ nhàng quét lên mũi hắn, “Ngày hôm nay tâm tình ta rất tốt, trước tiên không nói vấn đề này.”
“Ta cũng thấy sắc trời đã tối, không thích hợp thảo luận bất cứ vấn đề gì, chi bằng trước tiên chúng ta đi ngủ đi.” Hắn nói, chuẩn bị quay về phòng, nhưng chân vừa bước ra, tay đã bị Tiết Linh Bích kéo lại, ôm chầm lấy từ phía sau.
“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo có chút lo lắng về động tĩnh chỗ lão nguyên soái.
Vừa mới cởi ra khúc mắc, hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng cử chỉ phóng túng tùy tiện trong cảm nhận của lão nguyên soái.
“Gọi Linh Bích.” Cánh tay Tiết Linh Bích xiết lại. Bắt đầu từ khi xác định tâm ý của mình, đến sau khi xác định tâm ý của hắn, y liền hy vọng có thể ôm hắn. Sau đó thực sự đã ôm lấy, y lại thấy chưa đủ mà hy vọng lại có được một thời hạn vĩnh viễn.
“Linh Bích.” Phùng Cổ Đạo bất đắc dĩ thở dài.
Khóe miệng Tiết Linh Bích nhoẻn lên, “Ân. Lại gọi một tiếng.”
Phùng Cổ Đạo nghiêng nửa mặt, hai hàng lông mi run run nói, “Ấu trĩ cũng phải có giới hạn.”
Tiết Linh Bích cười nói, “Không biết hồi trước là ai ấu trĩ hơn, chạy theo mã xa nhảy lên nhảy xuống.”

Những ‘chuyện xưa bi thảm’ này Phùng Cổ Đạo đương nhiên không thể quên, “Khi đó thực sự nhờ có một tiếng ra lệnh của Hầu gia a.”
“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích nghiêm mặt.
“Ân?”
“Cổ Đạo.”
“… Ân.”
“Ngươi đời này kiếp này, ta không phụ ngươi, ngươi không phụ ta.” Tiết Linh Bích chậm rãi thu lại nụ cười, ngữ khí ngược lại trở nên trầm thấp.
Phùng Cổ Đạo nói, “Ân.”
“Cho nên, nếu như ta phụ ngươi, ngươi nhất định sẽ phụ ta?” Tiết Linh Bích buông tay ra nói.
Phùng Cổ Đạo xoay người, trên mặt treo lên một nụ cười mà y quen thuộc, mang theo một chút hèn mọn, mang theo một chút đùa cợt, “Hầu gia anh minh thần võ, trí kế vô song, một câu nói đơn giản như vậy tại sao lại không hiểu chứ?”
Tiết Linh Bích cười đến bờ vai run run, một lát mới nói, “Bây giờ ta mới phát hiện, ta rất hoài niệm Phùng Cổ Đạo kia.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Có phải Hầu gia ám chỉ ta nên công thành lui thân*?”
*(ý nói sau khi đại công cáo thành thì tự động ẩn lui)
“Gọi Linh Bích.” Y kiên trì.
Phùng Cổ Đạo nhún vai.
Tiết Linh Bích ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, đột nhiên nói, “Đời này kiếp này, ngươi không phụ ta, ta không phụ ngươi.”

Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, “Nói như vậy, chúng ta chẳng phải không có cơ hội phụ nhau hay sao?”
“Cho nên, ngươi mặc giá y (áo cô dâu) chờ xuất giá đi.”
“Là cưới vợ.”
“Xuất giá.”
“Cưới vợ!”
(p/s: vốn định dùng từ lấy chồng chứ không dùng từ xuất giá, nhưng ta thấy trong phim cũng dùng từ xuất giá khá nhiều, nên vẫn để nguyên, còn từ cưới vợ, hán việt là nghênh thú, để vào thấy hơi lạ nên ta đổi luôn nhé, ai có ý kiến về 2 từ này cứ góp ý với ta)

“Đêm đã khuya.”
“Ân. Ngày mai tiếp tục.”
Sau khi xác định ngọn núi lớn lão nguyên soái không phải dùng để chặn đường, mà là dùng để dựa vào, cảm tình giữa Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo tiến triển cực nhanh —— Khi không chạm tới vấn đề xuất giá và cưới vợ.
.
Vệ Dạng ba lần bốn lượt tìm đến bọn họ rủ đi ra ngoài ngâm thi, đều bị uyển cự. Tới lần thứ chín, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc không lay chuyển được sự kiên trì của hắn, cùng Tiết Linh Bích một đường đi tham gia cái mà hắn gọi là hạ cúc du hội*.
*(ngày hội hoa cúc mùa hè)
Những hội ngắm hoa không ốm mà rên này Tiết Linh Bích ở kinh thành đã gặp nhiều, thực sự không quá hứng thú, nhưng lại lo lắng Phùng Cổ Đạo một mình đi trước, cho nên tuy cũng đi theo, nhưng toàn bộ hành trình đều xụ mặt.
May là Vệ Dạng từ lúc ban đầu gặp Tiết Linh Bích, gương mặt của y cũng rất ít tuyết tan, nên cũng không cảm thấy dị thường, hãy còn cùng Phùng Cổ Đạo chuyện trò vui vẻ.
Hạ cúc du hội cử hành tại một tòa trạch viện.
Mục đích ban đầu của du hội là do chủ nhân trạch viện yêu cúc, nên mỗi lần đến mùa hoa cúc nở, sẽ phát tán thiệp mời, để những người làm thơ viết chữ cùng đến thưởng khán. Sau đó không ít văn nhân khi thưởng cúc nổi lên thi hứng, lưu lại kiệt tác, chủ nhân liền đem toàn bộ dán và treo lên, hàng năm du hội đều có thể thấy. Kể từ đó, tự nhiên kích thích lòng hiếu thắng của những văn nhân khác, đem một hội ngắm hoa vốn thật bình thường chậm rãi biến thành văn nhân bỉ đấu hội.
Vệ Dạng giải thích xong, trên mặt hiện lên nét khó xử, “Kỳ thực, ta cũng treo hai bức họa lên. Một hồi các ngươi đi vào, xem giúp ta. Đến tột cùng là bởi vì ta vẽ đẹp, hay bởi vì ta là… Haaiz.”
Phùng Cổ Đạo thoáng cảm thấy áy náy, xem ra những lời nói thật lúc đầu của bọn họ đã đả kích hắn khá lớn, thậm chí còn mất đi niềm tin, trông gà hóa cuốc.
NGŨ
Đi vào phủ đệ, lập tức có phó nhân dẫn bọn họ tới phòng khách.
Qua một lúc, chủ nhân liền đi ra hàn huyên.
Vệ Dạng thay bọn họ nhất nhất giới thiệu.
Chủ nhân nơi này họ Mẫn, nghe nói bọn họ là Tuyết Y Hầu và Minh Tôn, hai mắt nhất thời sáng ngời, vừa hành lễ vừa luôn miệng nói không tiếp đón từ xa thật có lỗi, rồi tự mình dẫn bọn họ tới hoa viên.
Lúc này hoa viên chứa đầy du khách, trung gian đặt hai dãy bàn, bên trên bày giấy và bút mực, có lẽ là dành để những tài tử trổ tài. Bất quá hiện tại không có ai, tất cả mọi người đang thưởng thức hoa cúc.
Vài gốc hoa cúc danh quý bị chen chúc chật như nêm cối, ngay cả cái lá cũng nhìn không thấy.
Chủ nhân ngoài miệng khiêm tốn, nhưng giữa thần tình thì tràn đầy đắc ý, “Kỳ thực ta vốn chỉ là nhân dịp cúc vào mùa, mời vài tri giao hảo hữu cùng đến thưởng hoa, không ngờ một truyền mười mười truyền trăm, rồi trở thành thịnh hội địa phương. Thực sự khiến người chuẩn bị không kịp.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Hoa đẹp, tự nhiên người người đều yêu mến.”
“Nếu là đẹp trong lòng bản hầu, thì tuyệt đối không cho kẻ khác mơ ước.” Tiết Linh Bích thình lình thốt ra một câu, con mắt còn nhìn Vệ Dạng chằm chằm.
Vệ Dạng tưởng y hỏi ý kiến mình, lập tức nói, “Một người thưởng thức một mình tất nhiên vui sướng, nhưng có mọi người ca ngợi, chẳng lẽ không phải vui sướng gấp bội?”
Phùng Cổ Đạo nhịn không được phải khẽ bật cười.
Tiết Linh Bích nhướng mi nhìn hắn, “Rất buồn cười sao?”
Phùng Cổ Đạo không giảm tiếu ý, nói, “Thân tâm vui sướng, tự nhiên sẽ cười.”
Chủ nhân tiếp lời, “Không sai. Đối với loài hoa mỹ lệ thế này, chuyện phiền não thế nào cũng đều có thể ném ra sau đầu.”

Lẽ nào ăn không no bụng, áo quần rách nát cũng có thể không cần phiền não, chỉ cần đến xem mấy bông hoa này là được? Nếu là như thế, những người dân bị nạn thiên tai đều không cần chẩn tế, chỉ cần tống vài bông hoa cúc đến cho bọn họ cũng được.
Tiết Linh Bích cười lạnh.
Phùng Cổ Đạo không cần nhìn sắc mặt y, chỉ nhìn tư thế mà y đứng thì trong lòng đã hiểu. Vội vã đổi chủ đề, “Vệ Dạng công tử không phải mời chúng ta đến xem tranh sao?”
Vệ Dạng đang định tìm cơ hội nhắc chuyện này, nghe vậy vội nói, “Đúng thế, còn thỉnh Mẫn huynh dẫn đường.”
Chủ nhân tất nhiên là cam tâm tình nguyện.
.
Bức họa treo trong căn phòng nhỏ bên hoa viên.
Trong phòng không có bàn, ba mặt không cửa sổ, tất cả đều là tường, hai mặt treo đầy thư họa, chỉ còn một mặt cuối cùng để trống, tản mát ra mê hoặc vô hình.
Vệ Dạng đi thẳng tới trước hai bức Cúc hoa đồ, giới thiệu, “Bức bên trái là ta năm ngoái sở tác, bức bên phải này là ta năm kia sở tác.” Hắn dừng một chút, cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm, “Thế nào?”
Phùng Cổ Đạo nhìn tranh trước mắt, lại quay đầu ngắm hai bức Cúc hoa đồ khác cùng đặt song song, mỉm cười nói, “Trông rất sống động, hợp nhau càng làm đẹp cho nhau.”
Vệ Dạng lại nhìn về phía Tiết Linh Bích.
Phùng Cổ Đạo nói vẫn tương đối hàm súc, chỉ có y là nhất châm kiến huyết nhất.
Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Không tính bôi nhọ hoa được vẽ.”
Vệ Dạng lúc này mới yên lòng.
Chủ nhân ở một bên nghe được như lọt vào sương mù, “Vệ Dạng công tử ca họa song tuyệt, thế nhân đều biết. Tranh hắn vẽ đương nhiên là thượng thượng phẩm.”
Phùng Cổ Đạo hỏi, “Ngươi nghe hắn hát chưa?”
“Đương nhiên đã nghe. Vệ Dạng công tử thanh âm hùng hậu, tiếng ca khí thế hào hùng, khiến người nghe đều nhiệt huyết sôi trào.” Chủ nhân tán tưởng tận đáy lòng, tình cảm bộc lộ ngay trong lời nói.

‘Tiêm tiêm thủ, khinh y thấu’ mà khiến người ta nhiệt huyết sôi trào?
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự khinh thường từ đối phương.
Bất quá khi biểu hiện ra, bọn họ một ấm một lạnh, đều là nửa điểm không lộ rõ.
Chủ nhân liền dẫn bọn họ đi xem những thư họa của người khác.
Phùng Cổ Đạo không khỏi tán thán. Thường nói Giang Nam nhiều tài tử, Quảng Tây không hề thua kém.
Thưởng đến bức cuối cùng, liền có phó nhân vào nhà bẩm báo, “Mạnh Mãnh Mãnh Mạnh công tử đã đề thơ xong, thỉnh chủ nhân đến thưởng thức.”
Chủ nhân nọ nghe xong không những không vui mà còn phiền muộn.
Phùng Cổ Đạo không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Vệ Dạng.
Vệ Dạng cười khổ nói, “Thơ của vị công tử này, thực sự là…”
Ngay cả giám định vô năng như Vệ Dạng cũng nghĩ thơ này không thể qua ải…
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
.
Tên của Mạnh Mãnh Mãnh tuy vừa dũng mãnh vừa đáng yêu, nhưng đó lại là một thanh niên vóc dáng gầy gò, sắc mặt vàng như nến. Xung quanh hắn vây một đám người, mỗi người đều là mặt mang mỉm cười, nhưng thế nào cũng không che giấu được chê cười nơi khóe mắt đuôi mày.
Mạnh Mãnh Mãnh không hề tự giác phát hiện, nước miếng tung tay mà phân tích giai tác*của mình.
*(giai tác: tác phẩm tuyệt vời)
Chủ nhân nặn ra một nụ cười, thong dong tiến lên nói, “Mạnh công tử lại có giai tác gì sao?”
Mạnh Mãnh Mãnh nói, “Ha ha, mau mau mau, lần này Mẫn huynh nhất định sẽ thúc chi cao các*.”
*(thúc chi cao các: ý nói đem cuộn lại cột lại đặt trên cái giá sách cao cao, bỏ xó. Nhưng ta nghĩ ý của bạn Mãnh Mãnh là treo lên nơi cao để người ta thưởng thức, bởi vì bạn này mù văn chương nên dùng từ hơi bị lệch lạc ^^”)

Thúc chi cao các?
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã có lý giải cơ bản đối với những thứ cất giấu trong bụng hắn.
Chủ nhân nhìn tờ giấy, cao giọng thì thầm: “Nam quất bắc chỉ như hà phân? Mẫn gia tường đầu tồn nhất tồn. Phóng tại tường nội thị hoàng kim, phóng tại tường ngoại thị thảo căn.” Thanh âm của hắn theo câu thơ trên giấy chậm rãi yếu dần.
(nam quất bắc chỉ: cây quýt trồng ở Hoài Nam thì ra quả quýt, cây quýt trồng ở Hoài Bắc thì ra “trái chỉ xác” hay còn gọi cẩu quất, thanh bì hoặc cây nhở, ý nói đồng dạng sự vật sẽ vì hoàn cảnh khác nhau mà cải biến.
Tạm dịch: Làm sao phân biệt quýt nam quýt bắc? Ngồi chồm hổm đầu tường nhà họ Mẫn một hồi. Đặt ở trong trong tường là hoàng kim, đặt ở ngoài tường là cỏ rác.)
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều có vài phần ngoài ý muốn.
Bài thơ này nghe ra tuy vần luật mất trật tự, lại không có từ ngữ gì kinh diễm, nhưng hàm nghĩa mà nó biểu đạt bên trong lại thập phần châm chọc.
Quả nhiên, mặt chủ nhân nổi lên một màng đỏ ráp, một lát không nói gì.
Mạnh Mãnh Mãnh liên tiếp thổi phồng bản thân, “Thế nào? Có khó lường hay không?”
Trong đám tài tử đột nhiên có một người chen ra, “Được rồi. Bài thơ này rõ ràng là Xa huynh chiếu theo giọng điệu của ngươi sở tác, mệt ngươi còn dám dương dương tự đắc như vậy.”
Mạnh Mãnh Mãnh trừng to mắt cãi lại, “Đây là ta tốn một lượng bạc mua đó. Mua tự nhiên là của ta.”
Người nọ cười to nói, “Thơ như vậy mà cũng đáng một lượng. Đến đến đến, ngươi chuẩn bị đủ một trăm lượng, ta trong một nén nhang có thể viết cho ngươi.”
Mi đầu Phùng Cổ Đạo khẽ nhíu lại.
Mạnh Mãnh Mãnh cả giận nói, “Ta không thèm của ngươi! Ta thích Chiếu Lam viết cho ta.”
Người nọ nói, “Vậy ngươi có biết, Xa huynh dùng một lượng tiền của ngươi làm gì không?”
Mạnh Mãnh Mãnh nói, “Hắn đương nhiên là dùng để mua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên).”
“Văn phòng tứ bảo cái gì. Hắn dùng để mời chúng ta uống rượu.” Người nọ đắc ý nói, “Đáng tiếc hắn lại không có mời. Bất quá Mạnh huynh gia tài bạc triệu, chắc sẽ không để ý một bữa tiệc rượu nho nhỏ như thế đâu.”
Phùng Cổ Đạo trước đó còn nghĩ Mạnh Mãnh Mãnh dùng tiền mua thơ, cho dù bị người chọc ghẹo cũng là đáng đời. Nhưng lúc này thấy hắn bị khi dễ, không khỏi lại động vài phần trắc ẩn chi tâm.
Mạnh Mãnh Mãnh cúi đầu, dùng khóe mắt oán hận lườm bọn hắn, gằn từng chữ, “Võ công của ta rất lợi hại đó! Ngươi đừng có chọc ta! Nếu không ta sẽ đánh các ngươi.”
Hắn vừa nói như vậy, ngược lại khiến những kẻ khác càng thêm vui vẻ.
Thư sinh lúc nãy châm chọc hắn càng lấn thêm một bước, “Nếu Mạnh công tử văn võ song toàn, hãy lộ chút tài nghệ cho chúng ta mở mang kiến thức đi, cũng tiện thể mở mang tầm mắt.”
Có thư sinh phụ họa, “Có câu tử độc thư, độc tử thư*. Có thể tận mắt nhìn thấy tuyệt thế cao thủ đương đại, ta không còn gì tiếc nuối.”
*(Thành ngữ: độc tử thư, tử độc thư, độc thư tử: “độc tử thư” ý nói những quyển sách bản khắc cứng nhắc, không thực tế không thể giải quyết những vấn đề thực tế. “Tử độc thư” là hình dung người đọc sách, có cách hiểu không linh hoạt, học tập cứng nhắc khuôn sáo. “Độc thư tử” ý nói chỉ biết ngơ ngác đọc sách, không hiểu được đạo lý trong sách, không vận dụng linh hoạt được kiến thức trong sách, vậy đọc sách là vô ích.)
Mạnh Mãnh Mãnh bị kích đến mặt mũi đỏ bừng, thật sự xăn tay áo muốn xông lên.
Chủ nhân thấy thế, vội vã mệnh cho hạ nhân kéo hắn ra.
“Mạnh công tử, sao lại đến mức này?” Chủ nhân nhíu chặt đôi mày, “Nếu ngươi có sơ suất gì tại quý phủ của ta, ta làm sao ăn nói với lệnh tôn.”
Mạnh Mãnh Mãnh tàn bạo nhìn chằm chằm đám thư sinh kia, rống to hét to, “Ta muốn đánh bọn hắn, muốn đánh bọn hắn! Đánh rồi bọn hắn sẽ không cười ta, sẽ biết sự lợi hại của ta!”
Ánh mắt chủ nhân đảo qua, thấy Phùng Cổ Đạo, nảy ra ý hay nói, “Nếu là võ lâm cao thủ, đương nhiên phải cùng võ lâm cao thủ khoa tay múa chân mới thể hiện được sự lợi hại của mình chứ.”
Phùng Cổ Đạo lại có dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, chủ nhân nói, “Vị này chính là Ma giáo Minh Tôn, một trong những cao thủ lợi hại nhất trong võ lâm hiện nay, nếu ngươi có thể đánh thắng hắn, mới là thật sự có bản lĩnh.”
Phùng Cổ Đạo nhướng mi.
Nguyên bản hảo cảm không còn dư bao nhiêu đối với chủ nhân này hiện giờ hoàn toàn biến mất.
Mạnh Mãnh Mãnh quả nhiên ngốc ngếch mà quay đầu nhìn hắn, “Cũng tốt, trước tiên ta sẽ đánh bại ngươi.”
Tiết Linh Bích đột nhiên tung một cước đá văng chiếc bàn dài.
Mọi người đầu tiên là bị giấy tờ trắng tinh ngăn trở đường nhìn, rồi lập tức cảm thấy cái trán mát lạnh, giơ tay sờ, đúng là mực nước.
Đợi giấy trắng hạ xuống.
Mọi người đồng loạt nhìn quanh.
Ngoại trừ Tiết Linh Bích, Phùng Cổ Đạo, Vệ Dạng và Mạnh Mãnh Mãnh, dĩ nhiên trên trán những người khác đều dính mực.
Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Coi như hòa.”
Mạnh Mãnh Mãnh mục trừng khẩu ngốc. Hắn từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy thân pháp nhanh, võ công cao minh như vậy.
Phùng Cổ Đạo thấy gương mặt chủ nhân lúc xanh lúc trắng, không khỏi bật cười.
Xem ra Tiết Linh Bích cũng không quen nhìn bọn hắn khi dễ người nhỏ yếu.
Bốp bốp bốp.
Vệ Dạng vỗ tay nói, “Tuyết Y Hầu hảo thân thủ!”
Tiết Linh Bích nói, “Không bằng tài miệng lưỡi của bọn hắn.” Cặp mắt y liếc qua từng thư sinh.
Những thư sinh này nhận đại nhục, nguyên bản còn định hạ chiến thư, đến một trận văn đấu, nhưng vừa nghe đối phương cư nhiên là Tuyết Y Hầu, trong lòng lập tức nổi trống dồn dập.
Mộng tưởng của mỗi thư sinh đều là tên đề bảng vảng, vào triều làm quan. Tiết Linh Bích là đại hồng nhân trước mặt đương kim hoàng thượng, đắc tội y, chỉ e nửa đời sau đều chỉ chịu cảnh thi trượt. Cho dù may mắn thượng bảng, cũng chỉ có thể đến thâm sơn cùng cốc làm một tên quan nhỏ, cả đời này đừng mơ có cơ hội xoay người.
Chủ nhân dường như lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được mình vừa hành động sai lầm, vội vàng nói, “Vừa nãy là ta nhanh mồm nhanh miệng, còn thỉnh Hầu gia và Tước gia đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho.”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười, hỏi Mạnh mãnh Mãnh, “Ngươi có để bụng không?”
Mạnh Mãnh Mãnh cũng không hiểu ra sao, thắc mắc hỏi ngược, “Cái gì?”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nhún vai nói với chủ nhân, “Nếu Mạnh công tử không ngại, chuyện này liền ngưng lại đây đi.”
Chủ nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đảo mắt thấy sắc mặt Tiết Linh Bích vẫn âm trầm, tâm lại chậm rãi treo lên.
Ngoài cửa, hạ nhân chậm rãi dẫn đến một thanh niên thanh tuyển*, dáng người tuấn bạt, cao thẳng như trúc.
*(thanh tuyển: tuấn tú, thanh cao, ưu việt)
“Chiếu Lam?” Mạnh Mãnh Mãnh kêu to một tiếng, nhảy dựng lên vọt qua.
LỤC
Phùng Cổ Đạo ban nãy đã nghe Mạnh Mãnh Mãnh nói dùng một lượng bạc mua bài thơ nát của người này, nên rất không thích hắn. Nhưng thấy hắn diện mạo bất phàm, hai mắt thanh minh, ác cảm trong lòng lại giảm đi vài phần.
Xa Chiếu Lam giơ tay ngăn lại Mạnh Mãnh Mãnh đang xông tới, nói với đám thư sinh đang cao giọng chào hỏi hắn, “Chư vị thứ lỗi, trong nhà có việc, đi trước một bước.” Nói rồi buông Mạnh Mãnh Mãnh ra, xoay người đi trở về.
Mạnh Mãnh Mãnh theo sau hắn, ủy ủy khuất khuất nói, “Bọn hắn nói thơ ngươi làm không hay.”
“Thơ của ta một lượng bạc có thể mua được sao?” Thanh âm của Xa Chiếu Lam nhẹ hơn hắn, nhưng nhấn âm rất rõ ràng.
Phùng Cổ Đạo vô cùng kinh ngạc. Nghe cách nói chuyện của hắn và Mạnh Mãnh Mãnh, rõ ràng là nhu hòa tự nhiên hơn đám thư sinh kia rất nhiều.
“Nhưng không phải ngươi đã bán cho ta rồi sao.”
“… Không phải bảo ngươi đừng đến rồi sao.”
“Không được. Không dễ nhờ ngươi làm thơ cho ta, sao ta có thể không đến.”
“Ta viết cho ngươi bài thơ khác rồi, sao ngươi không nhắc?”
“Mấy bài đó lại không phải về hoa cúc.”
“Ngươi cứ thích khoe khoang.”
“Ta muốn thông minh một chút.”
“…”
Bóng lưng hai người xa dần, biến mất trong cổng tò vò.
Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn những thư sinh kia, ai cũng có chút ngượng ngùng, thêm nữa trên trán bọn hắn dính đầy mực đen, chật vật không thôi.
Tiết Linh Bích đến bây giờ đã cực kỳ mất kiên nhẫn với trò khôi hài này, lạnh mặt nói, “Hạ cúc đã thưởng, cáo từ.”
Chủ nhân còn muốn giữ lại, nhưng lời nói lại bị một ánh mắt của y làm đông lạnh trong cổ họng.
Lúc gần đi, Phùng Cổ Đạo đặc biệt ca ngợi hoa cúc của hắn một phen.
Chủ nhân dở khóc dở cười.
Nghe thế nào cũng thấy hắn muốn nói không phải hoa cúc, là hoa sen mới đúng. Cái gì mà dầm trong bùn lầy mà không dơ bẩn, tắm trong nước sạch mà chẳng lẳng lơ*.
*(Nguyên văn: xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu)
.
Lên xe ngựa, Vệ Dạng lòng đầy áy náy nói, “Ta cũng không biết Mẫn huynh hôm nay tại sao lại thất thố như thế, còn thỉnh Hầu gia và Minh Tôn thông cảm một lần.”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nói, “Ta lại thấy hắn khá thú vị.” Nhất là lúc đưa bọn họ ra cửa, hoàn toàn quên mất trên trán mình còn dính một vệt mực nước, còn cười đến run rẩy cả người.
Tiết Linh Bích nói, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”
Phùng Cổ Đạo biết y vốn không muốn tham gia loại tụ hội này, lần này là mượn đề tài để nói ra ý của mình.
Vậy mà Vệ Dạng lại không hề có chút ý thức đã dẫn lừa xuống sườn núi, “Tuy hạ cúc du hội không thành công, nhưng Nam Ninh phủ vẫn có rất nhiều tụ hội khác. Tỷ như hội thơ chèo thuyền vài ngày tới, hoặc tỷ như dạ hỏa hội tháng sau.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nghe có vẻ, Vệ Dạng huynh rất bận rộn.”
Vệ Dạng lần đầu tiên nghe hắn gọi mình là ‘Vệ Dạng huynh’, hăng hái nhất thời tăng vọt, “Thì đó. Nếu huynh thích, không bằng ở lại Nam Ninh phủ đi, như vậy chúng ta có thể thường xuyên phẩm thi luận văn, mượn rượu tâm tình.”
“Phẩm thi luận văn, mượn rượu tâm tình?” Tiết Linh Bích lạnh lùng phun ra hai chữ then chốt nhất, “Thường xuyên?”
Vệ Dạng nói, “Nếu Hầu gia có thời gian rảnh, cũng có thể cùng đến.”
“Cũng có thể?” Sắc mặt Tiết Linh Bích âm trầm.
Vệ Dạng nói, “Đương nhiên, nếu Hầu gia không được nhàn, ta cũng không gò ép.”
Hắn nói chính là thật lòng thật dạ, chỉ là cùng một câu rơi vào trong lỗ tai người hữu tâm, thì không phải cùng một ý đó.
Tiết Linh Bích nói, “Ma giáo Minh Tôn rất nhàn à?”
“Ách,” Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, nỗ lực che giấu khóe miệng sắp toét tới mang tai, “Kỳ thực, trưởng lão giáo ta đều rất có năng lực trợ giúp…”
Tiết Linh Bích hừ lạnh.
“Nhưng giáo vụ vẫn bận rộn.” Phùng Cổ Đạo đúng lúc đem ý chính nói ra.
Vệ Dạng thở ra một hơi dài, “Thật là đáng tiếc mà.”
“Bản hầu lại thấy rất tốt.” Tiết Linh Bích trên tuyết thêm sương*.
*(trên tuyết thêm sương: ý nói đã lạnh nay càng lạnh hơn)
Vệ Dạng nói, “Vậy Phùng huynh nhất định phải ở lâu vài ngày. Ta cùng huynh vừa gặp đã gần, đáng tiếc vẫn không có cơ hội thân cận.”

Không có cơ hội mới tốt.
Tiết Linh Bích hầu như có xúc động muốn rút kiếm.
May là xe ngựa vừa lúc chạy đến bên ngoài Mật Vân trang.
Thư sinh kiêm chức quản gia Mật Vân trang đã sớm đi tới, nói với Tiết Linh Bích vừa xuống xe, “Vương phủ phái người truyền tin tức, nói đặc sứ của hoàng đế từ kinh thành đến muốn gặp ngài.”
“Đặc sứ của hoàng đế?” Vệ Dạng sửng sốt.
Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thì lại không hề ngoài ý muốn.
Tiết Linh Bích là một trong những thần tử đắc lực nhất của hoàng đế, mà Lăng Dương vương thì lại là cái đinh lớn nhất trong mắt hoàng đế. Hiện tại thần tử đắc lực nhất ở lại địa bàn của cái đinh lớn nhất không chịu về kinh, cũng không để lộ tin tức gì, trong lòng hoàng đế tự nhiên phải hoài nghi. Phái một đặc sứ đến thăm dò tình hình cũng là bình thường.
“Ai đến?” Tiết Linh Bích hỏi.
“Hoàng công công.”
Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút, không nhớ được đó là ai.
Phùng Cổ Đạo nói, “Lúc trước tới Pháp Hải tự, ta từng gặp một vị Hoàng công công, chỉ không biết có phải cùng một người hay không.” Hoàng công công kia nếu được phái đi sắp xếp cho hắn và Viên Ngạo Sách gặp mặt, nói rõ hắn là tâm phúc của hoàng đế, cơ hội tới rất lớn.
Tiết Linh Bích nói, “Đặc sứ của hoàng đế thông thường là ngoại thần. Nếu như tới là nội thị, nói rõ việc này hơn phân nửa là ý của cá nhân hoàng thượng, hoặc là mật chỉ.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy có gặp hay không?”
Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên, “Gặp, nhưng không phải gặp như vậy.”
.
Hoàng công công nghe Nhạc Lăng thiên nam địa bắc nói nhảm đã tròn một canh giờ, bất quá dù sao cũng là được ngồi, lại có nước trà điểm tâm, cho nên hắn nửa điểm cũng không lộ ra nét mất kiên nhẫn.
Nhạc Lăng lại đem nạn châu chấu mô tả hết sức phô trương. Tuy lời này Hoàng công công không tin, nhưng trở về kinh thành, hắn vẫn phải bẩm báo toàn bộ cho hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên cũng sẽ không tin, nhưng coi như hắn đã diễn tròn vai của mình tại đây.
“Hầu gia đã đến.” Phó nhân tiến đến bẩm báo.
Hoàng công công đứng lên sửa sang y phục.
Mặc dù hắn là đặc sứ của hoàng đế, nhưng bên ngoài không có xưng hào chính thức như khâm sai hay tuần phủ, cho nên vẫn phải theo lễ đứng lên chào đón.
Qua một lúc, một người đẩy xe lăn đi tới.
Nhìn gần, đúng là Phùng Cổ Đạo đang đẩy Tiết Linh Bích ngồi trên xe lăn, bên cạnh còn có một tráng hán cao lớn.
Hoàng công công giật mình nói, “Hầu gia? Chân của ngài…” Trước khi đi, hoàng đế nói là Tiết Linh Bích không quen khí hậu, bảo hắn mang theo một đạo mật chỉ đến, thuận tiện xem bệnh tình của y. Nhưng xem khí sắc của Tiết Linh Bích, khí hậu rõ ràng là quen, nhưng cái chân thì…
Tiết Linh Bích lạnh lùng nói, “Té ngã.”
Hoàng công công sửng sốt một hồi. Võ công của Tiết Linh Bích thì hắn biết, đó là cao thủ dù có bị trói chân cũng không ngã được a.
Tiết Linh Bích hung hăng liếc nhìn Nhạc Lăng, ám chỉ, “Ngã ở vương phủ.”
Hoàng công công lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, đương nhiên biết có một số việc cần hỏi nhỏ, có một số việc phải mơ hồ cho qua, tiện thể nói, “Có trở ngại gì không?”
“Điều này phải hỏi Vệ Dạng công tử rồi.” Tiết Linh Bích liếc ngang Vệ Dạng đang cực kỳ khẩn trương đứng một bên.
Hoàng công công lúc này mới biết hán tử xa lạ cao cao tráng tráng này dĩ nhiên là Vệ Dạng công tử mà đất Quảng Tây này người người tán dương.
“Bái kiến thế tử.” Hắn hành lễ.
Vệ Dạng liền nói không dám.
“Cha gia ở kinh thành xa xôi, từng nghe thế tử ca họa song tuyệt, dĩ nhiên không biết y thuật của thế tử cũng cao minh như vậy.” Nếu không có y thuật cao minh, thân phận như Tiết Linh Bích sao lại để hắn khán chẩn.
Vệ Dạng ngạc nhiên nói, “Ta không thông hiểu y thuật.”
Hoàng công công kinh ngạc, “Nhưng không phải Hầu gia vừa nói…”
Tiết Linh Bích cười lạnh, “Ta nói là, nếu không có Vệ Dạng công tử, chân ta làm sao lại biến thành như vậy.”
“…” Vệ Dạng chớp chớp mắt, vẻ mặt có khổ không nói nên lời. Rõ ràng tự y đang tốt lành tự dưng ngồi xe lăn, tại sao lại tạt nước bẩn vào người hắn chứ. Bất quá hắn cũng biết, Tiết Linh Bích nói như vậy tất nhiên có dụng ý. Chỉ có thể tự đánh gãy răng rồi nuốt luôn cả máu xuống bụng, đành nhận thôi.
Nhạc Lăng đứng ra nói, “Bất quá chỉ là lúc luận bàn thế tử bất cẩn không kịp dừng tay, Hầu gia cần gì cứ canh cánh trong lòng như vậy.” Ngụ ý, đương nhiên là chê Tiết Linh Bích quá mức hẹp hòi.
Hoàng công công không khỏi có thêm vài phần kính trọng đối với Vệ Dạng. Không ngờ thế tử của Lăng Dương vương dĩ nhiên là một nhân vật văn võ song toàn, lúc nãy nghe tiếng bước chân của hắn lại không thể nhận ra. Dựa vào thân hình khôi ngô của Vệ Dạng, nhìn sơ quả thật rất giống một cao thủ võ lâm.
Tiết Linh Bích thấy Nhạc Lăng xen mồm, liền có chừng có mực mà đổi trọng tâm câu chuyện, “Không biết hoàng thượng phái Hoàng công công đến có chuyện gì?”
Hoàng công công nói, “Hoàng thượng nghe nói Hầu gia tại Quảng Tây thân thể không khỏe, thập phần lo lắng, cho nên đặt biệt phái cha gia đến xem. Hoàng hậu nương nương cũng dặn dò vài câu, muốn ta chuyển đạt cho Hầu gia.”
Hắn nói là muốn chuyển đạt, cũng không tiếp tục nói gì nữa, hiển nhiên là muốn trò chuyện riêng tư.
Nhạc Lăng biết điều nói, “Đứng ngoài mỏi giò, không bằng vào trong nói tiếp.”
Hoàng công công liền theo Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, ba người đi vào phòng trong.
Vệ Dạng và Nhạc Lăng bị lưu lại bên ngoài.
Nhạc Lăng xoay người định chạy, lại nghe Vệ Dạng nhỏ giọng nói, “Chân của Hầu gia không phải ta đánh gãy.”
Nhạc Lăng nói, “Ta biết.” Ngươi chỉ được cái to xác mà thôi, thật sự đánh nhau, chịu không nổi một quyền của Tiết Linh Bích.
“Vậy tại sao Hầu gia lại nói thế?” Vệ Dạng bỗng nhiên khẩn trương lên, “Không lẽ là muốn lợi dụng ta để đối phó phụ vương?”
Nhạc Lăng kinh ngạc nói, “Không ngờ thế tử dĩ nhiên có thể nghĩ được như vậy.”
“Lẽ nào là thật?”
“Không phải. Bất quá nếu vương gia biết thế tử nghĩ vậy, nhất định tấm lòng già sẽ được xoa dịu.”
“Vậy thì vì sao…” Vệ Dạng nghĩ hoài không ra.
Nhạc Lăng nhìn mà không nỡ, liền đề điểm, “Ngươi dạo này có phải rất gần gũi với Minh Tôn không?”
“Không gần. Ta mời bọn họ ra ngoài vài lần, bọn họ chỉ đi một lần mà thôi.”
“Mời bọn họ ra ngoài vài lần? Một lần mà thôi?” Nhạc Lăng vân vê sợi râu mép, “Vậy ngươi muốn rủ bọn họ theo ngươi mấy lần?”
“Mỗi ngày đương nhiên là hay nhất, nếu không tiện, một tháng mười lần? Ngày nào cũng vùi mình trong trang, thật không thú vị.” Vệ Dạng hùng hổ nói, “Hiếm khi Hầu gia và Phùng huynh tới Nam Ninh phủ, càng hiếm khi ta cùng Phùng huynh vừa gặp đã gần…”
“Vừa gặp đã gần?” Nhạc Lăng tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, “Ta biết vấn đề ra ở đâu rồi.”
Tiết Linh Bích: Thuận lợi đẩy thuyền, không phụ ý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.