Dưới ánh mắt giết người của Đường Mộ, Lê Hoặc đánh ợ một cái no nê, nhét Đại Công nhét vào trong túi, thản nhiên ra cửa.
Lần trước bị nhắc nhở, Trương Trung gần đây không thể phạm vào điều kiêng kỵ, sẽ không thật sự làm gì Đường Mộ, bất quá chiếm chút lợi lộc không thể tránh được.
So với những chuyện Đường Mộ làm với nguyên thân, Lê Hoặc thấy mình đã rất khách khí.
Căng da bụng chùng da mắt, hắn lảo đảo đi ra ngoài, định tìm chỗ nào đó giết thời gian, hoặc là thẳng thắn trực tiếp về nhà.
Đi qua chỗ ngoặt, một luồng oán khí cường liệt phả vào mặt, vả cho Lê Hoặc thanh tỉnh không ít.
Oán khí ấm ức nồng như vậy, nếu không quản nhất định xảy ra chuyện.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, bước chân hắn xoay một cái, đi tới nơi oán khí dày đặc nhất.
Trong hành lang ánh đèn mờ nhạt u ám không một bóng người, xếp hàng ngang cửa phòng(?) làm không gian này tràn ngập cảm giác ngột ngạt, một số phòng thỉnh thoảng truyền ra âm thanh ồn ào huyên náo.
Cách một bức tường nhưng là hai thế giới.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn, Lê Hoặc ánh mắt biến đổi, nhanh chóng đuổi theo phương hướng phát ra thanh âm.
Trong hành lang, Hạ Dương thống khổ ôm lấy chân trái của chính mình, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Tiếng kêu quỷ dị vang lên bên tai, hắn không để ý tới chân bị gãy, hoảng loạn dịch sát góc tường, "Đừng tới đây! Cút ngay! Cút ngay a!"
Thanh âm khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở, dù cho ra sức gầm rú, nhưng căn bản tiếng la hét phát ra không lớn bao nhiêu.
Giữa không trung ngưng tụ một đoàn hắc khí, không ngừng lăn lộn bành trướng, dưới ánh đèn lờ mờ như hố đen có thể nuốt chửng tất cả.
Đã trốn bất động, sẽ chết sao?
Hạ Dương viền mắt nóng lên, thân thể không ngừng được mà run rẩy, nếu còn bị hành hạ như vậy, không bằng chết cho xong.
Lúc này, một vệt kim quang từ phía trên cầu thang cắt xuống, va vào đoàn hắc vụ kia, trong nháy mắt ánh lửa ngút trời.
Hạ Dương sợ tới hơi co lại trong góc tường.
Lê Hoặc đứng ở bậc trên cùng, nhìn bên trong hắc vụ phát ra từng tiếng gào thét, giãy dụa muốn nhào tới chỗ hắn.
Hắn từ trong túi tiền lấy ra trang giấy vứt về phía trước, "A Đại, xé nát nó cho ta."
Hạ Dương chỉ nghe một tiếng gầm rú hung mãnh, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một con cự khuyển, tức giận đánh về phía hắc vụ.
Hắc vụ khủng bố cực điểm trong mắt hắn, dưới móng vuốt của cự khuyển lại mềm mại như kẹo bông, không đỡ nổi một đòn, trước sau không tới năm giây, cự khuyển đã xé nát hắc vụ nuốt vào bụng.
"Không sao chứ, em trai?"
Âm thanh dễ nghe từ trên lầu truyền xuống, mồ hôi lạnh chảy vào trong mắt làm Hạ Dương mơ hồ không nhìn rõ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp càng ngày càng gần, hắn ngẩng đầu lên, rốt cục thấy rõ.
Không thể nghi ngờ đây là một gương mặt điển trai*, mà giờ khắc này càng làm cho Hạ Dương chú ý, là ánh mắt của đối phương.
*trong qt là 'suất khí'
Không có sợ hãi, kinh ngạc, đồng tình... Không có thứ gì, chỉ có bình tĩnh, liên tiếp chuyện khó mà tin nổi như này ở trong mắt hắn chỉ là việc nhỏ qua quýt bình thường.
Lê Hoặc tầm mắt đảo qua gương mặt thanh tú thê thảm của hắn, thiếu niên trước mắt nhiều nhất chỉ mười tám mười chín tuổi, thân hình cao gầy có chút đơn bạc, vừa nãy tiếng vang kia hẳn là do hắn từ trên bậc thang té xuống.
"Chân của cậu không sao chứ?"
Hạ Dương theo bản năng co chân lại, đau đến quặn người, tầm mắt của hắn tại cự khuyển cùng Lê Hoặc qua lại mấy cái, khiếp sợ hỏi: "Đại, đại ca, anh là người hay quỷ vậy?"
Đại Công nghe chữ "Đại" cho là đang gọi nó, đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, liếm liếm móng vuốt của mình, xong ợ một tiếng no nê.
Hơn một ngàn năm chưa từng ăn cơm no, có chút không kiềm nổi.
Này một ngồi xổm, trực tiếp làm Hạ Dương hoảng sợ co rúm vào góc tường, thiếu chút nữa dọa hắn ngất đi.
Lê Hoặc không giải thích, đưa tay ra, "Nào, vật kia sẽ không quấn lấy cậu nữa."
Hạ Dương lăng lăng nắm chặt tay hắn, cảm giác được nhiệt độ ấm áp, mũi đau xót, ôm Lê Hoặc khóc rống.
"CMN thật đáng sợ! Lão tử rốt cục gặp được người sống! Oa a a a a...!"
Lê Hoặc lỗ tai đau đớn, vẫy tay biến Đại Công trở về trang giấy, bên này động tĩnh lớn như vậy sẽ có người lại đây kiểm tra.
Quả nhiên rất nhanh liền có một đám thiếu niên tuổi tác không sai biệt lắm tìm đến.
Thấy Hạ Dương đang khóc, bọn họ cho là hắn bị Lê Hoặc bắt nạt, trước hết bỏ qua sợ sệt vọt tới.
"Đội trưởng, anh không sao chứ?!"
"Đội trưởng! Có phải là hắn đánh anh không?!"
Hạ Dương vừa thấy các đội viên đến, lấy Lê Hoặc che trước người, cuống quít lau hết nước mắt, quá yếu ớt đi.
"Không đúng không đúng, tôi, tôi vừa nãy không cẩn thận đạp hụt té xuống, đây là ân nhân cứu mạng!"
Mấy thiếu niên trước giờ suy nghĩ đơn giản, nghe Hạ Dương nói như vậy liền tin tưởng, dồn dập nói cảm ơn Lê Hoặc, hai đội viên khác lại đây mỗi người một bên đỡ Hạ Dương, sợ hắn đụng tới vết thương ở chân.
Đội viên: "Đội trưởng, tay anh không sao chứ? Qua mấy ngày bắt đầu thi đấu rồi."
Hạ Dương lắc đầu, "Thời điểm té xuống tôi có che chắn."
Lê Hoặc cùng bọn họ đồng thời trở lại phòng riêng ở ngoài hành lang, thấy có người chăm sóc, hắn liền chuẩn bị rời đi.
"Đại ca." Hạ Dương gọi hắn, "Có thể trao đổi wechat không? Tôi, tôi có một số việc muốn thỉnh giáo anh."
Lê Hoặc vốn muốn từ chối, loại chuyện này cùng nhiệm vụ chính không có liên quan, ít đi một chuyện là nhẹ một chuyện, nhưng đối mặt với đôi mắt như động vật nhỏ của thiếu niên, hắn liền lấy điện thoại di động ra.
Gần đây hắn có phải càng ngày càng mềm lòng không?
Trở lại phòng riêng, Trương Trung đang ôm lấy thân thể Đường Mộ, người sau khóe mắt ửng đỏ, thoạt nhìn sắp khóc tới nơi, lại không dám chân chính phản kháng.
Ngày hôm nay ván cờ này, Lê Hoặc không ép Đường Mộ, hắn có thể lựa chọn đến hay không đến, bộ quần áo kia hắn cũng có thể lựa chọn mặc hay không mặc, đối mặt với Trương Trung dâm tà, hắn cũng có thể phản kháng.
Nhưng hắn đều làm theo, bất quá bởi vì hắn chấp nhận quy tắc dơ bẩn trong vòng lẩn quẩn này, thậm chí lợi dụng quy tắc này cưỡng ép dắt mối cho những người khác bán đi thân thể, từ đó ở trung gian thu lợi ích.
Căn bản không đáng để đồng tình.
Đường Mộ cực lực nhẫn nại nhìn thấy Lê Hoặc dựa bên cửa, không biết làm sao, hắn đột nhiên cảm thấy châm biếm cùng lúng túng.
Lập trường của bọn họ trong lúc vô tình đã đổi chỗ.
Cuối cùng Trương Trung hài lòng buông tay, trước khi đi hẹn thời gian với Đường Mộ, để hắn tới thử vai.
Phòng riêng vừa đóng cửa, Đường Mộ tâm tình bạo phát, vọt tới trước mặt Lê Hoặc, giơ tay muốn cho hắn một cái tát.
Lê Hoặc nắm lấy hai tay hắn bắt chéo sau lưng, bẻ gãy thủ đoạn của hắn, đẩy người ra, "Anh làm gì vậy, tôi vừa giúp anh lấy được vai diễn đó."
Đường Mộ bị đẩy đến lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã chổng vó, nổi giận đùng đùng quay đầu, "Anh không phải thích tôi sao? Sao còn đứng yên nhìn lão già kia chà đạp tôi như vậy?!"
Lê Hoặc cười ra tiếng, nhớ lại một chút nội dung vở kịch, hỏi ngược lại: "Anh cũng không phải nói thích tôi sao? Còn không phải đem tôi ném lên giường ông ta à?"
Đường Mộ càng ngày càng tức giận, "Vậy đây là anh đang trả thù tôi sao? Chính anh đồng ý thay tôi đi, tôi không hề ép buộc anh."
"Vậy tôi ép anh sao?" Lê Hoặc thấy hắn tức giận đến giơ chân, trái lại càng muốn cười, "Hôm nay chẳng phải anh tự nguyện tới à?"
Đường Mộ cảm thấy ý cười bên khóe miệng hắn chói mắt cực kỳ, "Tôi còn nghĩ anh sẽ giúp tôi giải vây!"
"Giải vây?" Lê Hoặc buồn cười hỏi: "Thay anh bị sờ? Thay anh bị hôn? Thay anh bị ngủ?"
Đường Mộ đáp lại bằng ánh mắt vênh váo hung hăng, thật giống như đang nói "Đúng vậy, không phải nên vậy hay sao?".
Lê Hoặc buông xuống mi mắt, che giấu vẻ tức giận bị khơi lên trong đó.
Loại cặn bã này, nguyên thân vẫn thích đến chết đi sống lại, hắn mẹ nó mắt có phải bị mù không? Phàm người có chút lý trí cũng sẽ không bị hại thảm như vậy.
Đây chính là Mary Sue vạn nhân mê? Toàn thế giới đều phải vô điều kiện vì nam chính phục vụ, vai chính làm sao làm đều đúng, thả cái rắm cũng là ban ân huệ cho anh?
Mâu thuẩn giữa nguyên thân cùng Đường Mộ, căn bản không có quan hệ gì với hắn, nhưng bây giờ hắn có chút sinh khí, Đường Mộ làm việc ác như vậy còn vô liêm sỉ không nhận ra, nhất định phải bị trừng phạt, nếu không sau này sẽ không nghe lời dạy bảo của bất kỳ ai.
"Nếu như tôi trả thù anh, sẽ không cố gắng hẹn ra bữa cơm hôm nay, anh cũng sẽ không có được vai diễn kia." Lê Hoặc mở to mắt, "Tôi vì anh trả giá nhiều như vậy, anh chỉ để ý là tôi đang trả thù thôi sao?"
Đường Mộ kìm nén tức giận, nghiêng đầu không trả lời.
Lê Hoặc cười tự giễu một cái, quay người mở cửa, dùng ngữ khí thất vọng cực điểm nói: "Tôi gia nhập vòng lẩn quẩn này cũng là vì anh, nếu như vậy, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa, ngày mai tôi lui về nhà tranh tài sản, làm một thiếu gia không buồn không lo chỉ biết tiêu tiền, chúc anh may mắn, hẹn gặp lại."
Đường Mộ: "Anh quên mất bị bọn họ đuổi đi như thế nào rồi sao?! Anh tưởng là anh trai anh sẽ dễ dàng buông tha anh?"
Lê Hoặc xa xôi mà mở miệng, "Tôi bảo đảm không làm gì chỉ làm kẻ ăn bám, chắc chắn hắn sẽ phi thường hoan nghênh, dù sao cũng hơn hiện tại, hao hết tâm lực cho anh, anh còn chê của ôi a."
Đường Mộ đóng cửa lại, cưỡng chế cảm xúc muốn nổi điên, ôn thanh nói: "Em không phải đang trách cứ gì anh, chỉ là em trách mình vô dụng, không bảo vệ được anh, cũng không bảo vệ được chính mình, nếu như em đứng ở vị trí cao rồi không ai có thể thương tổn chúng ta nữa, anh sẽ giúp em đúng không?"
Lê Hoặc cao hơn hắn gần nửa cái đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, "Nhưng bây giờ người đang thương tổn tôi chính là anh."
Đường Mộ tay để bên người nắm thành quyền, cắn răng, dùng thanh âm tự nhận là ôn nhu xin lỗi, "Xin lỗi, em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa, lúc trước không phải anh nói muốn mua đồng hồ đeo tay sao, em đi cùng anh xem nha?"
"Thôi." Lê Hoặc né tránh tay hắn ôm, tiện tay mang theo kính râm đi ra ngoài, "Thẩm mỹ bất đồng."
Tưởng PUA(?) hắn? Ngàn năm nữa đi ha.
Thật vất vả mới làm người an phận thủ thường, đừng có phá vỡ mục tiêu nhỏ nhoi của hắn.
Tác giả có lời muốn nói: nhân vật trọng yếu Đại Công lên sân khấu! Tung bông ~~
==============
editor: ta nói nó dừa lắm e ơi~~~