Chờ Lê Hoặc phản ứng lại, Bùi Dực Thần đã đứng dậy, không quay đầu đi tới cửa.
Lê Hoặc lấy cây bút trên bàn ném hắn, "Lưu manh! Có bản lĩnh thì đừng đi!"
Bùi Dực Thần hơi nghiêng đầu, ngón tay kẹp lấy cây bút, khóe môi nhếch lên, "Không phải em bảo tôi đi sao?"
Lê Hoặc tức giận, trơ mắt nhìn đối phương nghênh ngang bỏ đi.
Hạ Dương ngồi ở một bên không dám nhúc nhích, cũng không dám xem khu bình luận như thế nào.
Lê Hoặc ngồi trở lại, hùng hùng hổ hổ lầm bầm, "Biết vậy lúc nãy phải hôn lại, thua gì cũng không thể thua khí thế."
Hạ Dương: "..." Để trả thù một nụ hôn là phải hôn trở về? Đây là suy nghĩ kiểu gì vậy?
Livestream chưa kết thúc, Lê Hoặc với Hạ Dương phùn tào hai câu, tầm mắt chuyển qua khu bình luận, kết quả toàn bộ đều là a a a a a, hoàn toàn không có nội dung.
Bùi Dực Thần đi không quá lâu, Đại Công thản nhiên bước vào.
Lê – bị đánh bại – Hoặc đang cấp thiết cần an ủi, dùng cả tay và chân ôm lấy Đại Công xoa xoa sờ sờ, "Đại Công, tao không còn trong sạch nữa nha nha nha..."
Đại Công đảo hai con mắt màu xám qua mặt của hắn, dùng đầu cà cà chỗ vừa nãy mới hôn qua, cả người thỏa mãn.
【 Bùi tổng thật đẹp trai a! Gò má, tuyệt! Lông mi, dài! Lê Hoặc hết hồn luôn! 】
【 ha ha ha ha quả lê thật đáng yêu!! 】
【 chó gọi là Đại Công? Thật lớn! Lông thật suông thật mượt mà, bung xõa! 】
【 quả lê, nếu anh không muốn nụ hôn kia, có thể phủi xuống bán đấu giá, tất cả mọi người đều đang muốn cướp đây. 】
【 phủi xuống dưới là cái gì ha ha ha ha 】
【 a a a a a tôi thật thích đại cẩu! 】 . Googl𝘦 nga𝗒 𝐭гang ++ 𝐭г𝓾 𝙢𝐭г𝓾𝗒𝘦n﹒Ⅴn ++
Trong vòng nửa canh giờ, livestream của Lê Hoặc lần thứ ba lên hot search, # Lê Hoặc phát sóng trực tiếp Bùi Dực Thần dâng nụ hôn, tình yêu thạch chuỳ # bạo, ba hot search ngồi vững đầu trang khiến người qua đường một mặt hoang mang.
Lê Hoặc là ai? Bùi Dực Thần lại là ai?
Vừa vào nhìn, ngao ngao ngao thật là đẹp trai liền xong việc!
Livestream còn chưa kết thúc bên Trương Ân đã loạn cào cào, một đống công việc, bao gồm việc công ty gần đây muốn nâng người mới, phim truyền hình, show giải trí, mọi phương diện, thậm chí ngay cả Đường Mộ cũng có liên quan một chút, muốn thừa dịp nhiệt độ nóng bỏng này mà chia mỗi người một chén canh.
Lê Hoặc khóa điện thoại vứt qua một bên, làm như không nhìn thấy.
Trương Ân ôm điện thoại gấp đến độ đứng ngồi không yên, cấp trên an bài nhiệm vụ, hắn nào dám không nghe, thế nhưng cấp trên không biết quan hệ giữa hắn với Lê Hoặc tệ đến mức nào!
Mắt thấy livestream kết thúc, Lê Hoặc toàn nói chuyện phiếm, một câu liên quan tới công việc cũng không có.
Cấp trên ngay lập tức điện thoại đến, ngày đông lạnh, hắn đầu đầy mồ hôi ngã ngồi trên ghế sa lon, không biết nên bàn giao làm sao.
Sớm biết có ngày Lê Hoặc nổi tiếng, lúc trước hắn nhất định sẽ đối xử tốt với đối phương một chút, nhưng bây giờ... Hết thảy đều muộn rồi.
Đường Mộ quay phim xong nhìn thấy ba cái hot search kia, trực tiếp ném điện thoại tán nát năm bảy mảnh, ánh mắt điên cuồng khiến trợ lý đứng bên cạnh run rẩy cả người.
Trợ lý cân nhắc một chút, "Hắn không có tác phẩm, hot lên cũng chỉ là nhất thời, so với anh hoàn toàn không thể so sánh."
"Tôi đương nhiên biết!" Đường Mộ gào thét, "Hắn xứng so với tôi sao?!"
Biết là thế, nhưng nhìn thấy Bùi Dực Thần chủ động thân thiết với Lê Hoặc, hắn đố kị đến phát điên!
Dựa vào cái gì?! Hắn không chiếm được người, dựa vào cái gì Lê Hoặc có thể dễ dàng có được? Hắn có điểm nào không sánh bằng Lê Hoặc?!
Trợ lý thấy trạng thái cả người hắn không đúng, nhắn tin cho người môi giới, trước an ủi hắn, "Anh cũng đừng tức giận quá hại thân thể."
Tay trợ lý mới vừa đụng tới Đường Mộ liền bị hắn xô một cái, động tác lớn làm hắn trực tiếp ngã xấp xuống đất, khuỷu tay va vào góc bàn sứt mẻ, bị trật khớp.
Những người khác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xông tới, chỉ thấy Đường Mộ hai mắt đỏ đậm cùng với trợ lý đang co rút trên đất, mỗi người đều tự tưởng tượng trò hay trong lòng.
Chạng vạng ngày thứ hai, Lê Hoặc nghe tiếng chuông cửa, mở cửa ra, quả nhiên lại thấy Bùi Dực Thần tay xách theo nguyên liệu nấu ăn.
Lê Hoặc ôm tay dựa vào khung cửa, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi còn tưởng rằng kẻ xấu xa nào đó không dám tới cửa nữa."
Bùi Dực Thần: "Ai là kẻ xấu xa?"
Dám giả ngu? Lê Hoặc cười lạnh, "Anh đoán xem?"
Bùi Dực Thần cùng hắn nhìn nhau một giây, lạnh nhạt nói: "Buổi tối nấu canh cá chua."
Ùng ục.
Lê Hoặc không tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì không được hai giây đã đón người vào, "Tôi muốn ăn cay."
"Ừm." Bùi Dực Thần kéo thẳng khóe môi hơi cong lên, "Em đi vo gạo."
"Được!" Lê Hoặc cuốn ống tay áo đi đong gạo, "Ba người chúng ta ăn bao nhiêu? Hai chén đủ chưa? Canh cá nấu chua ăn với cơm tẻ tôi có thể ăn ba chén!"
Bùi Dực Thần đi tới sau lưng hắn, tay nắm chặt lấy bàn tay đang cầm chén đong gạo của hắn, kéo tới nhìn một chút, "Thêm một chén nữa."
Không nghĩ tới Bùi Dực Thần đột nhiên dán sát tới, nghe thấy luồng hương vị nhạt nhẽo, trong lòng Lê Hoặc khó giải thích được mà run rẩy một chút, không chờ hắn cảm nhận xong, Bùi Dực Thần buông tay hắn ra đi xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tên này có phải gần gũi với hắn quá rồi khồng?
Ý nghĩ mới chợt lóe, chưa chờ hắn phân tích rõ ràng đã bình thường trở lại, SVIP khách hàng lớn, đương nhiên là càng gần càng tốt rồi! Đây chính là bóp tiền di động nha!
Hạ Dương huấn luyện xong trở về, vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn bay khắp phòng, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.
Đây mới chính là cuộc sống thực sự chứ! Theo đại ca có thịt ăn!
Cuối tuần, Lê Hoặc về nhà lớn.
Ngày đông lạnh, dù đang buổi trưa mặt trời chói chang cũng vẫn có gió lạnh thấu xương như cũ, hắn xuống xe taxi, không nhịn được nắm chặt cổ áo, hơi thở biến thành từng mảnh từng mảnh sương trắng.
Lê Hoặc ngước mặt đánh giá căn nhà trước mắt, so với căn biệt thự kia của hắn gần gấp ba là, đứng ở ngoài cửa có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong trang trí xa hoa, khắp nơi đều là mùi vị tiền tài.
Là mùi vị hắn thích nhất.
Ấn chuông cửa bên cạnh cổng sắt, rất nhanh cổng sắt tự động mở ra, sân trước rộng rãi trải dài trước mắt hắn.
Thời điểm đi vào, Lê Diệu vừa từ trên lầu đi xuống.
Lê Diệu lớn hơn Lê Hoặc mười lăm tuổi, ngũ quan so với Bùi Dực Thần càng cường tráng hơn, biểu lộ mấy phần không có tình người, giữa hai lông mày sớm có nhiều vết nhăn, thập phần ác liệt, khiến người sinh cảm giác sợ hãi.
"Đại ca." Lê Hoặc thuận miệng hỏi thăm một chút.
Nhìn thấyđứa em trai chiếm tiện nghi này, Lê Diệu cũng không biểu tình gì, làm như chuyện đối phương gần đây gây ra nhiều tin đồn đều không tồn tại, chỉ nhàn nhạt gật đầu, đi đến phòng khách.
Người hầu bên cạnh đưa cho Lê Hoặc một đôi dép lê mới, Lê Hoặc thay xong sau nói cám ơn, cũng theo tới phòng khách.
Cũng không biết cô gái giúp việc sau khi bị hắn nói cảm ơn lại ngẩn người tại đó, nhìn về phía bóng lưng Lê Hoặc có chút nghi hoặc.
Trước đây Nhị thiếu gia chưa bao giờ có sắc mặt tốt với bọn họ, không đánh không mắng là tốt lắm rồi, hôm nay so với quá khứ hoàn toàn khác nhau!
Đều nói tâm sinh tính, nữ dong không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô đột nhiên cảm thấy Nhị thiếu gia so với trước đây càng đẹp mắt hơn!
Lê Diệu ngồi trên ghế sa lon đối diện, Lê Hoặc nâng tay vịn, bắt chéo hai chân thon dài, "Gấp gáp như vậy gọi tôi trở về, có chuyện gì quan trọng sao?"
Lê Diệu mặc dù mặt ngoài không thể hiện ra, nhưng từ lúc Lê Hoặc bước vào vẫn luôn quan sát hắn.
Bất kể là khí chất, hàm dưỡng cùng thần thái đều không giống trước đây, không biết nói thế nào, ngoại trừ gương mặt kia, người này từ trong ra ngoài đều không có chút liên quan gì tới tên em trai vô dụng yếu ớt kia của hắn.
"Chuyện lúc trước nói với mày, thế nào rồi?" Lê Diệu hỏi.
"Chưa nói." Lê Hoặc thấy đối phương nhăn lông mày, cười khẽ, "Ở Kinh Châu, Lê thị với Bùi thị miễn cưỡng có thể đứng ngang hàng, không cần thiết phải nịnh bợ?"
"Là hợp tác, không phải nịnh bợ." Lê Diệu cường điệu, lại cảm thấy lời này nói với hắn không có ích lợi gì, "Bây giờ mày gọi ngay cho Bùi tổng, những thứ khác tao tự nói."
"Đơn giản chính là muốn mở rộng phạm vi thế lực." Lê Hoặc ngậm cười, "Chuyện như vậy không cần Bùi tổng, hợp tác với tôi cũng có thể đạt được."
Lê Diệu nheo mắt lại, "Hợp tác với mày?"
Lê Hoặc: "Hạng mục Thiên Bắc thôn của Bùi thị anh cũng muốn tham gia một phần? Cái đó đúng là một hạng mục tốt, mà hạng mục tốt không phải chỉ có một mình nó."
Ánh mắt Lê Diệu biến đổi, từ trên ghế sa lông đứng lên, "Đi theo tao."
Lê Vĩnh Xương câu cá trở về, đưa cá túi cùng công cụ cho nữ dong, thuận miệng nói: "A Diêu chưa về?"
Nữ dong nhẹ giọng nói: "Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia ở thư phòng."
"Nó trở về?" Lê Vĩnh Xương nhíu mày, một bên đổi giày đi vào, một bên ném mũ rơm cho nữ dong, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Buổi tối làm cá chép nướng."
Nữ dong: "Dạ."
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Lê Hoặc nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lê Vĩnh Xương, hắn không khỏi đứng lên, do dự một chút vẫn vẫn gọi một tiếng ba.
Kiếp trước hắn không cha không mẹ, tình thân là thứ phi thường xa lạ.
Mà nguyên thân bởi vì các loại lí do, quan hệ cùng người nhà phi thường không hòa thuận, tình thân cũng bằng không.
Lê Vĩnh Xương không mặn không nhạt đáp một tiếng, đi tới chỗ Lê Diệu nhường lại ngồi xuống, nhìn hai huynh đệ ngồi ở đối diện, "Thương lượng cái gì rồi?"
Lê Diệu liếc mắt nhìn Lê Hoặc một cái, đơn giản nói qua sự việc một lần, "Ý của con là thông qua Tiểu Lê móc nối với bên Bùi thị, hai nhà chúng ta cường cường liên thủ, vậy thì Kinh Châu không còn là đối thủ của chúng ta."
Lê Vĩnh Xương nhìn về phía Lê Hoặc, trong lòng thoáng qua lời lão Lý nói ngày đó, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp, "Ý của con sao?"
Hắn tưởng ba cùng anh trai hắn muốn chiếm tiện nghi, không ngờ thái độ đối phương cũng không tệ lắm, còn muốn hỏi ý kiến hắn, khiến hắn có tâm tình nói thêm vài câu.
Nhiệm vụ của hắn lần này chính là vì giúp nguyên thân có được kết cục viên mãn, nếu như có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và người nhà, cũng coi như là công lớn đi?
"Bùi thị tiền của quyền lực từ xưa đã vô cùng hùng mạnh, xấu ở chỗ nó quá to lớn, không phải mỗ cá nhân không bán hai giá (?), Bùi Dực Thần mới về nước có mấy tháng, bản thân còn chưa đứng vững, thời điểm như thế này muốn hợp tác tỷ lệ thành công rất thấp."
Lê Diệu không đồng ý, "Có Lê thị chống đỡ hắn, không phải khiến địa vị của hắn vững chắc sao?"
Lê Hoặc cười khẽ, "Sao có thể? Gia tộc lớn đều có kiên kỵ người ngoài, để những người khác nhìn thấy Lê thị chống đỡ hắn, sẽ làm bọn họ càng có cảm giác nguy hiểm, hận không thể sớm đạp hắn xuống, chính hắn cũng đang giấu tài, hiện tại không phải thời điểm để hợp tác."
"Giấu tài?" Lê Vĩnh Xương kinh ngạc thấy con trai dùng thành ngữ, có chút vui vẻ, "Con làm sao biết? Hắn nói cho con?"
"Hai người cho là tại sao hắn không lên tiếng bát bỏ scandal?" Lê Hoặc ngược lại nói, "Con đường kiếm tiền là vô số, chỉ cần mọi người nghĩ ra bước đầu tiên thôi."
Lê Vĩnh Xương nghe xong càng mù mịt, nhìn về phía Lê Diệu.
Lê Diệu mím mím môi, "Hắn nói có thể kiếm tiền ở hạng mục nào, hạng mục gì, mà tính phí xem bói cho hắn." (???câu này t không hiểu)
"Xem bói?" Lê Vĩnh Xương trầm ngâm chốc lát, nhìn về phía con trai út, "Phí nhiều hay ít?"
Lê Hoặc ở đây nói hồi lâu, chỉ chờ mỗi câu này, "Không nhiều, mười phần trăm của lợi nhuận hạng mục là được rồi."
Lê Diệu, Lê Vĩnh Xương: "..." Này còn không nhiều?! Mày trực tiếp cướp luôn đi!