Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 20: Người bị hại đặc biệt




Thời gian từng giây từng giây từng phút trôi đi, ba tiếng rất nhanh trôi qua, Văn Mạt vẫn nghiêm chỉnh mà ngồi đó, cầm một ly cà phê nhấp môi uống, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, quần chúng đối với cái thiếp mời không rõ đầu đuôi này đã hết hứng thú, cô còn đang chờ đợi hung thủ trả lời, cô một lòng tin tưởng hung thủ sẽ không vì nhất thời mất đi tự chủ mà trả lời, bởi vì hung thủ là người quá mức tự phụ.
"Đây chính là lực lượng của thần linh. Y học ngày nay tuy tiến bộ, có thể cứu được thể xác già yếu, nhưng không cách nào cứu vớt được linh hồn sa đọa, sự tồn tại của ta là để tất cả trở về quỹ đạo tự nhiên.” Lúc này đột nhiên hiện ra câu trả lời mới nhất, mở topic hiện lên id người đó tên là Hel.
Đến rồi ~ ~, ánh mắt Văn Mạt sáng lên, thả ly cà phê trong tay ra, nhanh chóng trả lời: Tử Thần mang đến cho con người không phải là hy vọng sinh tồn, mà là sự cô đơn chết chóc; từ lúc được sinh ra chúng ta luôn được Thượng Đế che chở, vì thế, Tử thần nữ sĩ tôn kính, là ai cho các người quyền lợi sắm vai Thượng Đế.
Lần này, phía bên kia trả lời với tốc độ rất nhanh:” Ngược lại, Thượng Đế có hay không? Ai để ý?”
Văn Mạt một bên kéo dài thời gian cùng hung thủ nói chuyện, một bên thông tri cho trung tâm mạng lưới quản lí điều tra để định vị id này và tiếp tục trả lời:” Như thần tộc Bắc Âu, kết quả của chiến tranh cùng với nhân loại đã được quyết định từ lâu, các Chư Thần Hoàng Hôn cũng đã đi, các ngươi muốn đi lại con đường này?”
“Chúng ta sẽ thản nhiên tiếp nhận số mệnh, trước lúc ông trời khiển trách xuống, chúng ta là Thẩm Phán (thẩm lí và phán quyết), mà các ngươi, do Thẩm Phán chúng ta quyết định, đêm nay, xin mời tiếp thu lễ vật đến từ Tử Thần.”
Lúc này thông tin đang tra xét bỗng nhiên mất tín hiệu, đối phương đã đăng xuất khỏi tài khoản đó rồi.
Ngay lập tức Văn Mạt đem tình huống mới nhất báo cho Ngô Lỵ, lễ vật mà hung thủ nói tới rất có thể là người bị hại tiếp theo, xét thấy các nạn nhân trước đây đều chết ở bệnh viện đa khoa thành phố hoặc có liên quan đến bệnh viện, ngay ngày hôm đó lực lượng cảnh sát được điều động để khống chế bệnh viện đa khoa, chờ đợi màn đêm buông xuống, Tử Thần xuất hiện.
Sáu giờ tối, kết thúc thăm hỏi, người nhà bệnh nhân và nhân viên cùng tan tầm, nhao nhao ly khai bệnh viện, thoáng chốc bệnh viện đa khoa thành phố trở nên yên tĩnh, Văn Mạt và Ngô Lỵ cùng ngồi trong xe chỉ huy, xem video quay được từ camera quan sát toàn bộ tình hình bệnh viện đa khoa thành phố, nhưng tất cả vẫn như thường. Theo thời gian trôi đi, trời gần về khuya, trong bóng đêm bệnh viện đa khoa thành phố như một con mãnh thú ngủ đông chờ đợi con mồi của mình đến, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
Suốt cả đêm, gió yên sóng lặng, sáng tinh mơ những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào trong xe, toàn bộ cảnh sát nhìn chằm chằm vào camera không nhịn được thở dài một cái, không khỏi có chút oán trách Văn Mạt thần hồn nát thần tính, liền ngay cả Ngô Lỵ cũng nhịn không được hỏi dò Văn Mạt có phải hay không đoán nhầm, lễ vật mà hung thủ ám chỉ có thể là cái khác.
Văn Mạt trầm mặc nửa ngày, hồi tưởng lại mỗi một chữ mà hung thủ đã nói, sau đó kiên định lắc đầu, cô tin vào phán đoán của mình. Nhưng sự thật là từ buổi tối hôm qua đến sáng hôm nay ở bệnh viện thành phố căn bản không xảy ra chuyện gì. Ngô Lỵ chỉ có thể vỗ vỗ tay Văn Mạt an ủi cô, sau đó thông báo cho lực lượng cảnh sát rút lui.
Một đêm không ngủ, Văn Mạt không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, cô về khách sạn thay quần áo rồi nằm thư giãn trên giường, con mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, hung thủ tư duy nhanh nhẹn, trật tự rõ ràng, như vậy để lại thông tin chỉ để đùa bỡn lực lượng cảnh sát độ khả nghi cực thấp, nhưng vì cái gì mà vẫn chưa ra tay?
Văn Mạt chưa suy nghĩ được bao lâu, ngay thời điểm cô tính toán chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, điện thoại được đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên, Ngô Lỵ gọi điện thông báo cho cô, vốn là một chỗ đổ nát ở dưới lầu không ai để ý đến lại có một thi thể, người chết là chủ nhiệm khoa ở bệnh viện đa khoa thành phố bác sĩ Hình Mạnh Đức.
Cúp điện thoại, Văn Mạt lập tức bắt xe đi tới hiện trường vụ án. Đây là một công trình ở ngoại thành, hơn một năm trước đang thi công được một nửa thì bị phát hiện dùng xi măng không có nhãn mác, bị cấp trên cưỡng chế dỡ bỏ đi xây lại, nhưng bởi vì nhà thầu tài chính không đủ, liền đem tòa lầu này bỏ hoang, ngày thường rất ít dấu chân người đi qua. Hiện tại, tòa lầu này ở phía ngoài mọc cỏ cao hơn nửa người, ở giữa một bãi đất trống Phương pháp y ngồi xổm kiểm tra thi thể, Ngô Lỵ nhìn thấy Văn Mạt đến, nhanh đi tới bên cạnh cô rồi đưa cho cô một túi bên trong chứa đựng vật chứng, trong túi đồ trang điểm đó là một tờ giấy A4 có in chữ, trên đó viết: Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Thi Bỉ Thân ( Lấy đạo của người trả lại cho người, gần nghĩa với câu Gậy ông đập lưng ông/ Ăn miếng trả miếng) _ Lễ vật đến từ Tử Thần.
- Phương pháp y kết luận người chết là từ chỗ cao rơi xuống dẫn đến tổn thương não trầm trọng và tử vong tại chỗ, thời gian tử vong vào khoảng 12 giờ đêm hôm qua, tối ngày hôm qua hung thủ vẫn chuẩn bị cho chúng ta một lễ vật lớn, chỉ tiếc là lúc đó chúng ta đang ngu ngốc chờ đợi chỗ khác, để cho hung thủ dễ dàng thực hiện án mạng.
Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Thi Bỉ Thân? Hàn Hủy Hân là do ngã lầu mà chết, cô ấy chắc chắn không ở trong danh sách người cần giết của hung thủ, chẳng lẽ Hình Mạnh Đức là hung thủ giết chết Hàn Hủy Hân? Mà Tử Thần là đến báo thù cho Hàn Hủy Hân? Nếu như là vậy, thì Tử Thần này là người vô cùng quen thuộc với Hàn Hủy Hân.
Trải qua so sánh DNA, da ở khe ngón tay Hàn Hủy Hân chính là của Hình Mạnh Đức lưu lại, tại trong nhà Hình Mạnh Đức lực lượng cảnh sát còn tìm được một chiếc điện thoại kiểu của nữ, sau khi được Thượng Hạ chứng thực, bên trong có liên hệ tin nhắn của Hình Mạnh Đức và Hàn Hủy Hân, giữa hai người còn có tin nhắn về ngoại tình, tin nhắn đó có lẽ Hình Mạnh Đức đoán được Hàn Hủy Hân đi tới cầu thang lầu mười. Đến lúc này, lấy kết quả hung thủ sát hại Hàn Hủy Hân đã tử vong mà kết án.
Trên Internet, Tử Thần lại một lần nữa xuất hiện: Ta chờ mong Chư Thần Hoàng Hôn!
Xem ra, năng lực chịu đựng của hung thủ rất nhanh đã đạt tới cực hạn. Người bình thường, giết một con gà còn do dự huống chi là giết người. Đặc biệt là khi hung thủ còn tự cho mình là người tốt bụng, lại vẫn tiếp tục công khai giết người, gặt hái mạng sống của con người dưới lưỡi hái của Tử Thần, vẫn có thể lại tiếp tục lần thứ hai xuống tay sao?
Văn Mạt đi theo Ngô Lỵ tới bệnh viện đa khoa thành phố, gặp mặt Lô viện trưởng, so với lần trước cùng Ngô Lỵ gặp mặt, Lô viện trưởng rõ ràng đã già nua đi khá nhiều, phảng phất trong một đêm, già đi hơn 10 tuổi. Nhìn thấy Ngô Lỵ đi vào, Lô viện trưởng thật lâu không nói gì, sau đó thở dài một tiếng:
- Ôi! Hình chủ nhiệm thời gian làm việc ở bệnh viện so với tôi còn lâu hơn, thời điểm nghiên cứu phương pháp chữa bệnh bằng Đông y mấy đêm không ngủ không nghỉ, tận tụy, đối với bệnh nhân rất tận tình săn sóc. Hình chủ nhiệm là một vị bác sĩ có trách nhiệm nhất tôi từng gặp. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, thật là làm cho người ta cảm thấy đau xót. Cuộc sống cá nhân của hắn tôi không có quyền đánh giá, có lẽ chuyện này đối với Hàn Hủy Hân không có sự công bằng, nhưng ở trong trí nhớ của tôi, hắn sẽ vĩnh viễn là một người bạn tốt, là đồng nghiệp... À, đồng chí cảnh sát, các vị hôm nay tới đây có chuyện gì không?
- Lô viện trưởng, xin ông nén bi thương, Hình tiên sinh dù sao cũng đã ra đi. Tuy rằng cảnh sát chúng tôi không tán thành việc lạm dụng công việc riêng và của chung, nhưng sai chính là sai rồi, sẽ vì lựa chọn của chính mình mà xảy ra thay đổi. Ngày hôm nay chúng tôi đến, chính là cùng Lô viện trưởng nói chuyện phiếm, liên quan đến vài việc giải phẫu và cấy ghép không được ghi chép, ngài có nhớ tới đầu mối gì mới không?
Lô viện trưởng tỉ mỉ nhớ lại tình hình mấy ngày qua, lắc lắc đầu:
- Ngô đội trưởng, tuy rằng tôi là viện trưởng, nhưng nói trắng ra chỉ là quản lí hành chính, những chuyện khồn lớn liên quan tới y khoa tôi không nhúng tay. Phòng mổ trước khi an bài giải phẫu cần hẹn trước ba ngày, hết cách rồi, bệnh nhân nhiều như vậy mà phòng mổ chỉ có hai phòng...
Nói đến đây, Lô viện trưởng dừng lại một chút, tỏ ý Ngô Lỵ chờ một chút, sau đó cầm điện thoại trên bàn bấm vài con số:
- Lão Hoàng à, là tôi đây, bà đến phòng làm việc của tôi một chút.
Sau khi để điện thoại xuống, mới nói tiếp:
- Là như thế này, tôi vừa mới nhớ ra, bệnh viện chúng tôi ngoại trừ phòng cấp cứu và phòng tiếp nhận bệnh nhân ai cũng biết thì còn có một phòng mổ ở bên ngoài, nó giống như là phòng mổ đã bị bỏ hoang đã lâu. Có thể là từ thập niên sáu mươi của thế kỉ trước, không biết còn có thể sử dụng được không, người tôi gọi vừa rồi tên là Hoàng Thu Nguyệt, là người lớn tuổi nhất ở bệnh viện đa khoa chúng tôi, đã công tác ở bệnh viện được bốn mươi năm, là người hiểu rõ tình huống ở bệnh viện nhất, tí nữa bà ấy đến các vị có thể nói chuyện với bà ấy một chút, nếu cần thiết, nếu cần thiết thì bảo bà ấy mang các vị đi xem nơi này.
Ed: Cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ, nhiều lúc có hơi mệt mỏi khi ed bộ này nhưng nhờ các bạn mệt mỏi liền bay hết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.