9.
Tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài
Tận đến khi hai người trở về phòng, tôi mới dám ra ngoài đi tắm.
Nhưng không ngờ chỉ trong vài phút, đã có một cái bóng to lớn đứng bên ngoài.
Trầm Tự đang đứng hút thuốc bên ngoài sân thượng.
Một chút màu đỏ lập lòe trong bóng tối, tôi nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt đen nhánh của hắn ta len lỏi chút ánh sáng.
Thấy tôi mở cửa liền xoay người lại nhìn tôi, dập tàn thuốc ném vào thùng rác.
Bước về phía tôi.
"A Tinh, mấy ngày nay chơi có vui không?"
Lòng tôi run lên, giải thích: "Tôi là Lý Hàm Nguyệt."
Hắn cười khẽ, tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc của tôi.
"Em thật sự cảm thấy ngay cả bạn gái mình tôi cũng không nhận ra sao?"
Đương nhiên là tôi không mong đợi nó.
Chỉ là trong lòng vẫn ôm chút may mắn, thứ Trầm Tự thích là gương mặt này, chứ không phải là tôi.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Tôi tiếp tục giả ngu.
Nét mặt Trầm Tự âm u.
"Mấy ngày nay tôi phối hợp với em chơi loại trò chơi tẻ nhạt này, vì muốn làm cho em vui vẻ, chắc không phải em thật sự muốn nhường tôi cho người khác chứ?"
Tôi không cách nào trả lời được.
Nhắm hai mắt, lui về phía sau một bước, từ chối sự tiếp cận của hắn.
Lần nữa nhắc lại:
"Trầm tiên sinh, tôi là Lý Hàm Nguyệt, anh nhận nhầm người rồi."
Vừa dứt lời liền nhấc chân chạy.
Gió đêm thổi qua bên tai, mang theo lời nói rõ ràng của Trầm Tự:
"Tôi sẽ bắt được sơ hở của em."
Qua cuối tuần, Trầm Tự phải trở về đi làm.
Hắn là giáo sư của Khoa cơ khí Đại học XX.
Tôi quen hắn khi đang bị tra tấn ch.ế.t đi sống lại bởi một đống luận văn phân tích số.
Sau đó lên mạng tìm người làm hộ.
Rồi Trầm Tự tìm tới.
Sau khi thêm phương thức liên lạc của hắn, tôi vốn định chi một khoản tiền để hắn làm giúp tôi.
Ai ngờ hắn lại cầm tay, kiên nhẫn hướng dẫn tôi viết luận văn!
Sau đó tôi thành công bảo vệ luận văn với số điểm khá cao.
Vì muốn cảm ơn Trầm Tự đã cứu giúp, tôi mời hắn bữa cơm.
Thường xuyên qua lại, chúng tôi trở nên quen thuộc.
Hắn là giáo sư đại học.
Tôi là học sinh.
Tôi có một lòng kính trọng và ngưỡng mộ đối với hắn.
Hắn còn một lòng muốn dạy kèm tôi thi nghiên cứu sinh.
Hoặc là học ngôi trường mà hắn đang giảng dạy.
Hắn từng đề nghị tôi chọn hắn làm thầy.
Tôi khéo léo từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, lời đề nghị này của Trầm Tự chủ yếu là muốn đặt tôi dưới mí mắt.
Khi mới lên năm tư đại học, sau tháng thứ nhất yêu đương với hắn, bản tính muốn kiểm soát và phá hủy mọi thứ của hắn đã hiện rõ.
Không cho phép tôi diện những bộ quần áo lộ liễu.
Không cho phép tôi tiếp xúc với những nam sinh khác.
Bất kể muốn làm gì đều phải báo cáo với hắn.
Hắn muốn chắc chắn rằng tôi luôn ở trong tầm kiểm soát của mình.
Mới đầu tôi không chịu nổi mà kháng cự.
Hắn dịu dàng ôm lấy tôi, nói:
"Cục cưng, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho em, sợ em gặp phải nguy hiểm."
Cứ lặp đi lặp lại, cảnh tượng "Tôi truy hỏi, hắn trốn tránh, tôi có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được" diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Tôi không thấy ở đây có gì lãng mạn hết.
Tôi định tìm sự hỗ trợ từ người khác.
Có thể là trải qua lần tôi "bỏ nhà ra đi " nên sau chuyện này, không người nào bằng lòng tương tin lời nói của tôi.
Lại càng không thể báo cảnh sát.
Hắn không hề đe dọa đến sự an toàn của tôi.
Danh tiếng trong xã hội của hắn ta rất tốt, ai sẽ tin hắn bị bệnh tâm thần lại thích khống chế người khác chứ?
Nhiều lắm là cảm thấy tôi không biết phải trái mà thôi