Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn

Chương 20: Hiểu lầm




Diệp Cốc Vũ ở trên giường, lần đầu tiên mất ngủ trong đời.
Trong đầu loạn cào cào cả lên, không thể khống chế nổi mà nhớ tới rất nhiều chuyện, không chỉ về Phong Thệ và Mafia.
Hắn chơi cái game này đã hơn nửa năm, hầu hết thời gian đều dành cho chém chém giết giết. Hắn đã từng là một thành viên của bang PVP lớn nhất Ác Nhân Cốc, hắn có tiền, có thế, có “bạn bè”,  có thể chẳng nói chẳng rằng thêm cừu sát người khác, có thể dẫn một đám phần tử hiếu chiến đi càn quét bản đồ, canh xác, có thể giết người đắc tội hắn tới mức phải rời khỏi server. Cho tới tận lúc này, vẫn luôn là hắn không ưa người khác, chưa từng nghĩ tới liệu có ai không ưa hắn hay không.
Mỗi việc Kiếm Đầu Tích Huyết làm đều là những việc hắn đã từng làm, chẳng qua đó là khi hắn còn có quyền có thế, chưa từng phải trải nghiệm cảm giác yếu thế.
Rời khỏi Quân Lâm là việc chỉ mới xảy ra hai tuần trước, nhưng hắn dường như đã quên mất mình từng là loại người gì.
Trước đây cái bang quèn này từng ghét hắn giống như bây giờ hắn ghét tên Kiếm Đầu Tích Huyết vậy.
Mời một người chơi PVP chuyên gây chuyện thị phi vào bang, nhất định Phong Thệ rất hối hận, vậy nên mới muốn rũ sạch quan hệ với mình, thanh toán 19W?
Nhưng vì sao phải trốn tránh, vì sao không nói cho rõ ràng mọi chuyện?
Diệp Cốc Vũ hoảng hốt nghĩ, quyết định ngày mai login nhất định phải hỏi Phong Thệ cho rõ.
Buổi chiều hôm sau không có tiết học, Diệp Cốc Vũ lên mạng thật sớm. Một mình hắn làm xong các nhiệm vụ hằng ngày, rồi lại đi đánh vài ván chiến trường. Thật ra hắn tới Mafia cũng chưa lâu, ngoại trừ Phong Thệ và đồ đệ nhỏ, dường như hắn chẳng có người nào đặc biệt thân quen.
Một mình hắn chán chết đi dạo bản đồ tới bảy giờ tối, vẫn không thấy Phong Thệ login. Vì vậy hắn gửi tin nhắn cho Bạch Lộ.
Diệp Cốc Vũ: Vì sao Phong Thệ chưa onl?
Bạch Lộ Vị Hi: o(/▽)o Chao ôi, loại giọng điệu hờn dỗi, trách móc này của cậu là sao thế?
Diệp Cốc Vũ: Tôi tìm anh ta có việc.
Bạch Lộ Vị Hi: Khụ khụ, chẳng ai quy định anh ấy phải login mỗi ngày…
Diệp Cốc Vũ: Chẳng phải tối nào anh ta cũng online sao?
Bạch Lộ Vị Hi: Chúng ta đã khai hoang xong rồi, đêm nay lại không có hoạt động bang hội, không online là rất bình thường mà~
Diệp Cốc Vũ: Thế nhưng tôi có việc muốn tìm anh ta.
Bạch Lộ Vị Hi: Ôi chao, có việc gì gấp thế~ Không phải ngày mai nói cũng được sao?
Diệp Cốc Vũ: Cô có cách liên lạc với anh ta không?
Bạch Lộ Vị Hi: À… Chuyện này…
Diệp Cốc Vũ: Sao thế?
Bạch Lộ Vị Hi: Chuyện này… Phong Thệ rất chú ý giữ kín tin tức cá nhân, trong bang chỉ có tôi và Thiên Tru biết số điện thoại của anh ấy, hơn nữa chỉ để tiện liên lạc khi có việc gấp. Tôi không tiện cho cậu số nếu không hỏi trước anh ấy…
Diệp Cốc Vũ: …
Bạch Lộ Vị Hi: Không phải là tôi không muốn cho cậu (-__-)b
Bạch Lộ Vị Hi: Hay là tôi giúp cậu gọi điện hỏi thử xem? Cậu có chuyện gì gấp?
Diệp Cốc Vũ: Quên đi… Cảm ơn.
Bạch Lộ Vị Hi: Nè nè nè, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi rất hiếu kỳ đó~
Diệp Cốc Vũ: Không sao.
Bạch Lộ Vị Hi còn cố gắng thỏa mãn trí tò mò, Diệp Cốc Vũ lại không muốn trả lời cô nữa. Hắn không dám chắc có phải Phong Thệ không lên mạng vì hắn hay không?
Diệp Cốc Vũ mở túi ra nhìn, bên trong có đạo cụ “Bích”, cuối cùng, hắn đến Tín sứ(1) ở thành chủ gửi trả lại cho Phong Thệ.
Khi hắn đang tự mình suy nghĩ miên man, một lời mời kết bạn nhảy ra, đối phương là người bạn Thuần Dương của Phong Thệ, tên gọi “Tiêu Thanh”.
Diệp Cốc Vũ nhấn chấp nhận.
Tiêu Thanh: Diệp đại gia, chừng nào thì cậu tới?
Diệp Cốc Vũ: Cái gì cơ?
Tiêu Thanh: Không phải là cậu muốn tới bang chúng tôi sao? Tôi thay mặt bang Thiên hạ hoan nghênh cậu!
Diệp Cốc Vũ: Hả?
Tiêu Thanh: Phong Thệ không nói cho cậu à?
Diệp Cốc Vũ: Phong Thệ?
Tiêu Thanh: Đúng vậy, hôm qua chẳng phải chúng ta đã đánh nhau ở Côn Lôn sao, sau đó Phong Thệ nói với tôi rằng cậu thích PVP, có thể không thích hợp ở lại bang Mafia.
Diệp Cốc Vũ: Anh ta thật sự nói thế sao?
Tiêu Thanh: Đúng vậy, dù sao bang chúng tôi vẫn nhiệt liệt hoan nghênh cậu! Chưa nói tới nể mặt Phong Thệ, chỉ cần nghĩ tới việc cậu từng là người của Quân Lâm, bây giờ bỏ gian tà theo chính nghĩa, chúng tôi đã rất hoan nghênh cậu rồi.
Diệp Cốc Vũ: Nhưng Phong Thệ chưa từng nói với tôi…
Tiêu Thanh: Vậy được rồi, các cậu cứ thương lượng trước đi. Chỉ cần Phong Thệ ở bên này thả người, Thiên hạ chúng tôi ở bên kia lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới.
Nghe xong những gì Tiêu Thanh nói, Diệp Cốc Vũ rất hỗn loạn. Dường như mọi việc không giống như những gì tối hôm qua hắn nghĩ.
Phong Thệ chết tiết, mới nói được phân nửa đã log out là có ý gì?
Diệp Cốc Vũ phiền não vô cùng, tin nhắn mật của Bạch Lộ lại nhảy ra.
Bạch Lộ Vị Hi: Nè! Tiểu Diệp Tử~
Diệp Cốc Vũ: ?
Bạch Lộ Vị Hi: Có một tin tức tốt và một tin tức xấu muốn nói cho cậu~ cậu muốn nghe cái nào trước?
Diệp Cốc Vũ: …
Bạch Lộ Vị Hi: Thôi vậy, nói luôn cho cậu biết. Tin tức tốt là Phong Thệ lên mạng rồi, đang ở trong YY bang hội. Tin tức xấu là tạm thời anh ấy không thể chơi game được.
Diệp Cốc Vũ chẳng kịp đợi Bạch Lộ nói xong đã trực tiếp tắt trò chơi, mở YY. Sau khi vào kênh bang hội, hắn liếc mắt đã nhìn thấy cái áo màu cam quen thuộc ở trong đó.
Trong YY còn bảy, tám người khác, mọi người đang trò chuyện phiếm lung tung.
Diệp Cốc Vũ chạy ào vào phòng khách, lập tức mở mic: “Phong Thệ Tình Trú Hải!”
Thiên Tru rống lên: “Đệch mợ! Đừng có đột ngột hét ầm lên như vậy! Hù chết tôi rồi!”
Thanh âm rú rít của Thiên Tru đột nhiên bị gián đoạn, hệ thống thông báo rằng Diệp Cốc Vũ bị Phong Thệ Tình Trú Hải đưa vào phòng nhỏ.
Kênh này đã bị khóa, bên trong chỉ có hai người.
Áo vàng: Phong Thệ Tình Trú Hải.
Áo xanh lam: Diệp Cốc Vũ.
Diệp Cốc Vũ sửng sốt, lập tức lớn tiếng hỏi: “Con mẹ nó, anh mau nói rõ ràng cho tôi!”
Phong Thệ nghiêm túc trả lời: “Hôm qua chẳng may bị hỏng máy tính, hôm nay vừa mới mang đi sửa, hiện tại còn phải tải game một lần nữa, tạm thời không chơi được.”
Diệp Cốc Vũ: “Đệch! Ai hỏi anh cái này!”
Phong Thệ vô tội nói: “Vậy cậu muốn hỏi gì?”
“Anh đã nói anh đưa tôi vào bang là do không suy nghĩ kỹ! Anh còn nói anh chỉ tiện tay mời tôi, hiện giờ thấy hối hận rồi! Con mẹ nó, anh ghét bỏ tôi, còn…”
Phong Thệ đột nhiên ngắt lời hắn: “Là tôi sợ cậu ghét cái bang quèn của chúng tôi.”
Thấy Diệp Cốc Vũ yên lặng, Phong Thệ nói tiếp: “Đúng là tôi đã không suy nghĩ kỹ, chưa từng hỏi ý kiến xem cậu có muốn chơi PVE hay không đã tiện tay mời cậu gia nhập. Hôm qua tôi đã đánh tiếng với Tiêu Thanh, nếu như cậu muốn chơi PVP, kỳ thực Thiên hạ thích hợp với cậu hơn.”
Diệp Cốc Vũ lầm bầm: “Tôi chẳng quen biết ai trong Thiên hạ hết…”
“Bang chúng tôi có thể không có người chơi PVP cùng cậu.”
“Tôi thấy chơi cùng tên Thiên Tru cũng khá vui…”
“Bang chúng tôi ngay cả một đoàn đi chiến trường cũng không thể thành lập được.”
“Tôi đi đánh lẻ cũng được mà.”
“Khi cậu bị canh xác, chúng tôi cũng không đánh nổi Quân lâm…”
“Đâu phải ngày nào tôi cũng bị canh xác…”
“Bang chúng tôi…”
“Đệch mợ! Rốt cuộc anh đã nói xong chưa?”
Phong Thệ cười khẽ một tiếng: “Lần sau bị canh xác nhở phải quay về doanh địa rồi thần hành.”
“Ông đây mặc xác mấy chuyện như thế.”
Diệp Cốc Vũ vừa dứt lời, trong YY vang lên liên tiếp mấy tiếng nôn mửa. Bạch Lộ, Thiên Tru, Đậu phụ nhỏ, … mấy người có quyền hạn chẳng biết từ lúc nào đã nhảy vào trong phòng nhỏ.
Thiên Tru: “Đệch! Ông đây vừa mới vào đã muốn ra ngoài rửa tai!”
Bạch Lộ: “Tôi có thể nói rất buồn nôn không?”
Đậu phụ nhỏ: “Lời tỏ tình của biệt nữu thụ muốn ầm ĩ tới mức độ nào chứ?”
Diệp Cốc Vũ ngửa mặt lên trời mà khóc.
Thật ra đây chỉ là một hiểu lầm chỉ vì một câu nói không rõ ràng mà thôi.
*Chú thích:
(1) Tín sứ: NPC hòm thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.