Đánh xong Độc Thần Điện hằng ngày, ba thành viên khác lần lượt rời đội. Diệp Cốc Vũ nhớ họ vẫn ở trong bản đồ Đầm Hắc Long, liền Phong Thệ: “Anh đã làm hằng ngày ở Hắc Long chưa?”
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Chưa.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Cùng đi không?
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không được, tôi có chút việc bận, phải out ngay.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Được rồi, vậy đợi lát nữa tôi log acc làm giúp anh.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Không cần, tôi không vội kiếm điểm uy danh.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Sao lại không kiếm? Sau này anh còn phải đánh danh kiếm với tôi đó.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tôi chỉ giúp Tiểu Bạch đánh đủ mười trận tuần này mà thôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Không được, sau này anh phải đánh cùng tôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Còn nữa, anh phải đi kiếm danh vọng đổi một bộ trang bị buff Hoa.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tại sao?
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Tâm pháp Hoa Gian đánh PVP dở quá, chẳng hiểu trước đây anh nghĩ gì nữa.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Vốn tôi không có ý định chơi PVP, tùy tiện đổi trang bị thôi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Hôm nay anh cũng thấy đấy, các skill công kích của Hoa Gian toàn bộ đều phải vận công, không có lợi khi đánh nhau, đổi càng sớm càng tốt.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Tôi không…
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Đừng nói với tôi là anh không chơi PVP!
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Cậu nói mất rồi còn đâu.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Thật sao? Sau này tôi sẽ log acc anh giúp anh làm nhiệm vụ hằng ngày kiếm uy danh, chờ tới khi anh đủ trang bị buff rồi, chúng ta đánh 2v2, Tàng Kiếm cùng Nãi Hoa, bức tử bọn thận hư ha ha!
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: 2v2? Tôi đúng là ly kinh dịch đạo chỉ vì một người(1)…
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Sao nào, anh không muốn buff tôi hả?!
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Được, sau này tôi làm buff cố định của cậu.
“Buff cố định”? Diệp Cốc Vũ ho nhẹ hai tiếng, có chút ngượng ngùng. Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy mờ ám, nếu là do một acc nữ nói ra, đó là tín hiệu cầu tình duyên gián tiếp, giống như buff cố định lúc trước của hắn “Triêu Như Thanh Ti”. Diệp Cốc Vũ không khống chế nổi, bắt đầu tưởng tượng lung tung, cuối cùng đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ lắc đầu: Mình nhất định là bị đám hủ nữ trong bang ảnh hưởng rồi!
Ặc, nhưng mà thật sự không ngờ Phong Thệ lại đồng ý nhanh như vậy.
[Đội] Phong Thệ Tình Trú Hải: Được rồi, tôi out trước. Cậu nói với Tiểu Bạch một tiếng hộ tôi, hôm nay đừng đánh vội, chờ ngày mai tôi login rồi tiếp tục đánh.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Ừ, biết rồi.
Diệp Cốc Vũ chào tạm biệt Phong THệ, sau đó bỗng nhớ ra điều gì trước khi đối phương rời đi, thuận miệng nỏi: “Anh đã đồng ý tới triển lãm DG rồi đấy nhé, tôi đi báo cho Đậu phụ nhỏ một tiếng.”
Phong Thệ ngừng một chút, sau đó mới gõ vài chữ lên kênh đội: “Xin lỗi.”
“Sao vậy?”
“Có thể tôi… không tới được.”
Diệp Cốc Vũ muốn hỏi lý do, nhưng ava của Phong Thệ đã đen xì.
Anh ta log out.
Diệp Cốc Vũ ngơ ngác nhìn cái avatar Vạn Hoa ở trong đội kia, cảm thấy mất mác. Hắn không phát hiện ra, acc của Phong Thệ còn ở trong phó bản, chưa quay về thành, lúc anh log out, ngay cả nhiệm vụ hằng ngày cũng chưa trả.
Lúc này, trong một ngôi nhà nào đó ở thành phố S, Doãn Kỳ ngồi trước bàn máy vi tính nhấn vào nút “Rời khỏi trò chơi”.
Anh dụi dụi mắt, sau đó tới nhà bếp rót một ly cà phê nóng.
Trời trở rét đậm, mặc dù trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, nhưng sự trống trải nơi đây vẫn khiến người ta vô thức cảm thấy lạnh lẽo. Ghế sô pha được lót lông nằm giữa phòng khách rộng lớn là vật duy nhất mang cảm giác ấm áp, vì vậy Doãn Kỳ cầm ly cà phê, chôn mình trên sô pha.
Trong điện thoại di động có mấy tin nhắn mới, Doãn Kỳ mở ra nhìn, người gửi là mẹ anh: Năm nay về nhà ăn tết đi. Tuy rằng ba con không nói gì, nhưng ông ấy đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi.
Doãn Kỳ đáp lại một tiếng “được”, trong mắt có chút ướt át.
Anh biết, bất kể có phải bố mẹ anh đã nghĩ thoáng hơn hay không, anh vẫn khiến trái tim bọn họ bị tổn thương khó có thể khép lại. Đúng vậy, anh là gay, bình thường còn gọi là “đồng tính luyến ái”, giới trẻ hay gọi là “cơ lão”.
Mấy năm nay, anh cứ tưởng rằng mình đã thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cho tới hôm nay, anh bất ngờ không kịp đề phòng nghe được cái tên đó — “Golden”.
Đã từng có một thời, “IN777” và “Golden” luôn như hình với bóng, bọn họ là chiến hữu tốt nhất.
Mà bây giờ Golden đã lên tới cấp thần, còn anh đã biến mất khỏi giới esports từ lâu.
Bởi vì vấn đề xu hướng tình dục của anh, anh bị đội LOOP xóa tên, câu lạc bộ kí hợp đồng với anh e ngại về hình tượng, cấp trên tuyên bố với bên ngoài rằng “IN777” vì chuyện cá nhân nên quyết định rời khỏi giới esports, không thể tiếp tục phục vụ LOOP.
Cùng năm đó, phần lớn các fan của esport khóc như mưa, trên internet sôi sục, bọn họ không tin một tuyển thủ đang ở trên đỉnh cao của nghề nghiệp lại đột nhiên lựa chọn rời đội. Thực ra, năm đó, cấp trên của câu lạc bộ cũng không muốn mất đi tuyển thủ hoàng kim, xu hướng tình dục của IN777 hoàn toàn không trở ngại tới việc anh tham gia tranh tài trên đấu trường thế giới, chỉ cần tài năng của anh có thể mang đến tiền tài và danh vọng cho câu lạc bộ, bọn họ sẽ không có lý do ruồng bỏ anh. Chẳng qua chuyện “đồng tính luyến ái” ở trụ sở huấn luyện gây nên chuyện quá lớn, không chỉ có các cấp trên biết rõ, hầu như một tuyển thủ đang được huất luyện đều biết, “IN777” và câu lạc bộ phải chịu áp lực quá lớn, cuối cùng cấp trên đành lấy lý do “tác phong cá nhân có vấn đề” để sa thải anh.
Mà khi đó, kẻ bài xích chuyện “đồng tính luyến ái” nhất chính là chiến hữu tốt nhất năm xưa của IN777, một trong hai vị chiến tướng hoàng kim có giá trị nhất câu lạc bộ LOOP — “Golden”.
Golden nhiều lần kiện lên cấp trên, hắn không thể chịu nổi khi trong trung tâm huấn luyện có người bị bệnh đồng tính luyến ái, nếu như IN777 không đi thì hắn sẽ đi, cuối cùng cấp trên đành phải thỏa hiệp, chọn một trong hai người.
Sau đó, Doãn Kỳ mới biết được, thư nặc danh gửi tới cấp trên và kẻ truyền tin đồn đi khắp nơi, ép anh phải rời khỏi giới, chính là người bạn tốt nhất của anh “Golden”. Anh coi hắn là “bạn tốt” không phải vì hắn đối xử với anh thật lòng thật dạ, nhưng anh vẫn hoàn toàn tín nhiệm hắn tới mức nói hết bí mật trong lòng cho đối phương.
Thật ra nếu như năm đó anh suy nghĩ cẩn thận, sẽ phát hiện từ lâu chiến hữu Golden của anh đã bị danh lợi che mờ mắt, trở nên quá quan tâm tới thứ bậc, quan tâm tới tiền thưởng, mà IN777 đang ở đỉnh cao chính là đang cản trở đường của hắn, trở thành một tảng đá nhất định phải dời đi.
Doãn Kỳ nhắm mắt lại, dựa mình vào tay vịn ghế sa lông, ly cà phê trong tay đã mất đi độ ấm.
Anh không muốn hồi tưởng lại phần ký ức này, cũng không muốn gặp lại vị Golden đang ở trên đỉnh cao thần thánh kia.
Sau khi bị câu lạc bộ cắt hợp đồng, ba mẹ ở dưới quê anh lại gửi tin tới. Người cha trung thực, ngay thẳng cả đời của anh sau khi nhìn thấy anh, không những không cho anh một cái ôm an ủi, mà còn là một cái tát vang dội.
“Tại sao tao lại có một đứa con mất mặt như mày?”
Mẹ anh không ngăn cản, không khuyên bảo, chỉ có thể nhìn gò má anh đỏ lừng, im lặng khóc.
Ba anh luôn luôn như vậy, làm người vừa thành thật vừa cố chấp. Năm đó, anh nói muốn trở thành tuyển thủ thi đấu esports chuyên nghiệp, bị ba anh mắng là “không làm việc đàng hoàng”. Trong mắt thế hệ người đi trước, chơi game thì có thể làm nên trò trống gì. Cho tới tận khi anh trở thành đại biểu của đội tuyển Trung Quốc đi thi giải thế giới, giật được vị trí á quân, lấy về mấy vạn đô la tiền thưởng, sắc mặt ba anh mới bớt giận.
Nhưng hôm ấy, anh không chỉ mất công việc “không đàng hoàng” mà còn bị người ta chỉ vào mũi chửi là đồ “bê đê”.
Hiện tại, anh có công việc ổn định, vẻ ngoài hoàn mỹ, nhưng đoạn quá khứ này vẫn có thể đâm trúng vào vết sẹo ở sâu trong nội tâm anh. Anh từng bị bạn tốt mình tin tưởng nhất bán đứng, mà sau khi nghe lời đốn, đám “anh em” từng cùng anh kề vai sát cánh trong trung tâm huấn luyện cũng cúi đầu, vội vã bỏ đi, cứ như anh là loại bệnh dịch đáng sợ nhất trên đời. Anh đã từng trải qua cảm giác bị tất cả người xung quanh vứt bỏ, cho nên ban đầu khi thấy Diệp Cốc Vũ ở Đạo Hương Thôn, anh mới không nhịn được, cho hắn vào bang, dường như, anh thấy được bóng dáng của chính mình.
Nghĩ tới Diệp Cốc Vũ, Doãn Kỳ khẽ nở nụ cười nhẹ.
Tên nhóc xấu xa này tuy tính tính nóng nảy, miệng hay văng tục, nhưng bản tính đơn giản, ngây thơ. Ở bên cạnh nhau một thời gian dài như vậy, lại bị đám hủ nữ trong bang lấy ra đùa giỡn, anh thừa nhận mình có chút rung động, nhất là khi nhìn thấy tên nhóc ngốc nghếch tự đăng ảnh chụp lên.
Thật ra anh rất muốn đến triển lãm DG, nhìn hắn một cái, cũng để hắn thấy mình.
Nhưng nghĩ đến “Golden”, Doãn Kỳ lại do dự.
*Chú thích:
(1) Tâm pháp buff của Vạn Hoa là Ly kinh dịch (hạch) đạo =)))