Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn

Chương 44: Phiên ngoại 02




Cứ như vậy, đôi chim cu cô đơn chắp cánh bay về phía NPC nhiệm vụ, chỉ khác là một tên cực kì mừng rỡ, một tên thì mặt mày khó đăm đăm.
Bang chủ đại nhân phát huy trọn vẹn năng lực ăn hại của mình, giúp cho mức độ khó của nhiệm vụ tăng lên một tầng cao mới. Diệp Cốc Vũ nhịn mãi, nhịn mãi, cuối cùng bùng nổ trên mái nhà Trích Tinh Lâu ở Vạn Hoa.
Nói đến nhiệm vụ Thất Tịch, trong đó có một nhiệm vụ bị đại đa số game thủ chửi là quá biến thái. Nhiệm vụ yêu cầu hai người lập thành đội, nhảy từ trên đỉnh Trích Tinh Lâu xuống, trong vòng hai phút phải chạm đất mà không ngã chết, khi trả nhiệm vụ cho NPC dưới mặt đất, khoảng cách của hai người không được quá bốn thước. Cái này tưởng chừng như rất đơn giản, thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Trong quá trình nhảy, trên người chơi sẽ có thêm một buff “Trôi”, khiến tốc độ rơi xuống đât chậm hơn, chỉ cần điều chỉnh phương hướng lệch chút xíu thôi, lập tức sẽ “lạc trôi” về nơi xa không ai biết… Không gặp được nhau, rất nhiều đôi tình duyên ân ái dắt tay nhau mà tới, sau đó chửi rủa nhau ngu ngốc mà đi. Thật đúng là tuyệt chiêu hủy diệt CP số một từ cổ chí kim!
Người ta có câu, làm xong nhiệm vụ nhảy núi đêm Thất Tịch mà vẫn chưa chia tay tình duyên thì nhất định là tình yêu chân chính!
Thiên Tru và Diệp Cốc Vũ là một đôi ghép cặp miễn cưỡng, tất nhiên không thể nào thành tình yêu chân chính được! Thiên Tru nhảy ba lần vẫn không phân biệt được bắc nam, bị Diệp Cốc Vũ mắng cho sấp mặt cũng không dám cãi nửa câu.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Này cậu có thể nhảy chính xác một lần thôi có được không?
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: Do nhiệm vụ này quá biến thái!
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Được rồi, lần cuối nhé. Cậu còn bay lung tung nữa thì tôi bỏ nhiệm vụ!
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: …
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: Được rồi, tôi có thể có ý kiến nho nhỏ không?
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Nói đi.
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: Tôi vừa hỏi Luân hồi, hai người cùng cưỡi ngựa rồi nhảy núi sẽ dễ hơn.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Được rồi.
Diệp Cốc Vũ không nói nhiều lời, lập tức triệu hồi con ngựa trắng to đùng hai người cưỡi mà hắn vừa nuôi lớn xong ra, mời Thiên Tru lên ngựa. Hai người nhận nhiệm vụ lần nữa, Diệp Cốc Vũ điều khiển ngựa nhảy ra khỏi vách núi.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Tôi thu ngựa nhé, cậu sẵn sàng đi, nhất định không được chỉnh loạn hướng.
[Đội] Thiên Tru: Không thành vấn đề!
Diệp Cốc Vũ thấy hướng rơi xuống đã ổn, nhấn phím thu ngựa, nào ngờ Thiên Tru vừa rơi vào khoảng không đã lập tức biến mất sau lưng hắn.
Hạ cánh xong xuôi, Diệp Cốc Vũ nhìn thấy thi thể Thiên Tru nằm bẹp dưới chân mình như một đống bùn nhão.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Cậu làm gì vậy?
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: Ha ha… Tôi… vừa rồi hơi bất cẩn…
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Sau đó?
[Đội] Thiên Tru Cửu Giới: Sau đó xóa nhầm buff “Trôi”…
Diệp Cốc Vũ bất lực đỡ trán, trong lòng ức chế vô cùng.
Thiên Tru cẩn thận liếc nhìn hắn, “Chúng ta, coi như hết rồi sao?”
“Ý cậu là gì?”
Thiên Tru ấm ức lầm bẩm, “Chẳng phải lúc nãy cậu bảo đây là lần cuối cùng sao…”
“Không được.” Diệp Cốc Vũ vừa gõ ra hai chữ này, avatar của Thiên Tru đột nhiên tối sầm.
Hệ thống thông báo: Bạn bè của bạn [Thiên Tru Cửu Giới] rời mạng.
Đệch?! Thật quá không đáng tin!
Diệp Cốc Vũ tức tới mức muốn ném chuột, đổ hết tội lỗi lên đầu Thiên Tru, kể cả phần Phong Thệ mãi không xuất hiện.
Bạn cùng phòng ở phía sau nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn hắn: “Lão tứ, mày ăn phải thuốc nổ à? Làm gì mà phá đồ đạc vậy?”
Diệp Cốc Vũ hung tợn nhào qua túm cổ đối phương: “Mày login đi.”
“Khụ khụ, login cái gì?”
Diệp Cốc Vũ lay lay hắn: “Kiếm Tam.”
“Đệch, bố có chơi Kiếm Tam đếch đâu.”
“Mặc kệ, tao cho mày mượn acc, mau login!” Nói xong, hắn cướp máy tính trong tay đối phương, “Tao nhớ mày có client game mà.”
“Đừng! Dota của tao!!” Bạn cùng phòng gào rú lên như hổ gầm sói hú, ôm con chuột gắt gao.
Không thể không nói, bên cạnh người “khuê phòng tịch mịch” luôn luôn có những người qua đường Giáp, Ất đáng thương làm vật hy sinh, ví dụ như Thiên Tru, ví dụ như người này…
Trong khi hai người lăn lộn với nhau, đột nhiên điện thoại treo ở cửa phòng ngủ vang lên.
Từ đó truyền ra giọng của một bác gái trung niên, vừa nghe đã biết là dì quản lí kí túc xá. “Phòng 304 hả? Có người tìm, đã lên trên rồi.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Diệp Cốc Vũ ngắt máy, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng đập cửa đã trùng hợp vang lên.
Hắn mở cửa phòng ngủ kí túc, thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hắn, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc chẳng phải Phong Thệ thì là ai.
Diệp Cốc Vũ sửng sốt hai giây.
“Anh… Sao lại tới đây?”
Sai rồi, hẳn là nên hỏi vì sao bây giờ anh tới đến?
Sai! Quá sai!
Rất nhiều suy nghĩ đột ngột ùa tới, cuồn cuộn rối loạn trong đầu hắn. Diệp Cốc Vũ uốn lưỡi n lần, mất nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Phong Thệ không gấp gáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Khóe miệng anh hơi cong cong đang bán đứng tâm trạng cực tốt của mình, “Thế nào, không mời anh vào à?”
Diệp Cốc Vũ bất giác lùi về phía sau, nhường đường cho anh.
Hôm nay là thứ bảy, hai người bạn học có nhà ở thành phố đều về nhà cuối tuần, trong phòng ngủ chỉ còn lại hắn và lão Sài. Thằng bạn thần ngồi trước máy tính kia đến giờ vẫn còn chưa hồi hồn, ôm chặt con chuột trong lòng.
Phong Thệ liếc mắt nhìn lão Sài, khách khí chào hỏi: “Chào cậu.”
“Chào anh, tôi là bạn cùng phòng của lão Tứ.”
Phong Thệ gật đầu, “Tôi là…”
Diệp Cốc Vũ sợ run người, trong đầu nhất thời nhảy ra mấy chữ “bạn trai”. Vì vậy, hắn vội vã xông tới kéo tay Phong Thệ, nhưng đôi môi mỏng của đối phương khẽ mấp máy, chậm rãi bật ra hai chữ—
“Anh trai.”
Phong Thệ xoay đầu dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn người kia, Diệp Cốc Vũ còn đang trong tư thế quỷ quái, treo ở trên người Phong Thệ như con chuột túi. Lão Sài nhìn tư thế tức cười trước mắt, đành phải cười gượng góp vui hai tiếng: “Tình cảm anh em của hai người thật tốt.”
Phong Thệ gật đầu, âm thầm chấp nhận, sau đó thuận lợi ôm lấy Diệp Cốc Vũ đi về phía chỗ ngồi của hắn. Máy vi tính để bàn truyền tới nhạc bối cảnh quen thuộc, trong màn hình là Vạn Hoa Cốc.
“Chơi ở đây sao?” Phong Thệ quay đầu nhìn Diệp Cốc Vũ, cười ngầm hiểu ý.
Lão Sài lại lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi nó còn ép em phải login đó anh. Em đâu có chơi Kiếm Tam!” Oán hận vụ Diệp Cốc Vũ ép uổng mình xong, hắn còn cực kì tốt bụng đề cử ỷ kiến cho bạn thân, “Lão tứ à, anh mày tới rồi thì để anh mày chơi với mày đi. Tao còn phải đi đánh dota.”
Phong Thệ bóp bóp gò má trắng noãn của hắn, cưng chiều nói: “Đương nhiên rồi.”
Diệp Cốc Vũ chột dạ liếc mắt nhìn bạn mình, đỏ mặt đẩy tay Phong Thệ ra, “Anh làm gì đấy?”
Phong Thệ cười, quay về phía lão Sài mà nói: “Cậu xem, hồi bé cứ quấn quít lấy anh không buông, bây giờ ngay cả mặt cũng không cho anh nhéo.”
Lão Sài ném ánh mắt “em trai thật không biết điều” sang, sau đó cười to, “Hai người cứ chơi đi, em không quấy rầy, đi đánh dota đây.”
Thấy hắn quay đầu đi, Diệp Cốc Vũ mới nhỏ giọng nói: “Sao anh lại tới đây?”
Phong Thệ hơi mỉm cười: “Anh đi công tác ở thành phố N, tiện đường ghé thăm em.”
Diệp Cốc Vũ “hừ” một tiếng: “Tiện đường.”
Phong Thệ xoa xoa tóc hắn, bật cười: “Nhầm rồi, là cố tình tới để được ở bên em qua đêm Thất Tịch.”
“Hừ, anh còn nhớ tới Thất Tịch cơ à?”
“Sao vậy, trách anh tới quá muộn à?”
Diệp Cốc Vũ “hừ” một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ bất mãn.
Phong Thệ không nóng nảy, kiên nhẫn giải thích: “Anh tới thành phố N công tác bởi vì hạng mục bên này xảy ra vấn đề, mấy ngày nay bị khách hàng quấn riết lấy, ngay cả đêm nay cũng là khó khăn lắm mới bớt được thời gian.”
Diệp Cốc Vũ nguôi giận phân nửa, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, “Dù sao cũng là anh nói không giữ lời.”
Phong Thệ xoa đầu hắn, dỗ dành như trẻ con, “Giờ làm nhiệm vụ vẫn kịp mà.”
Dứt lời, Phong Thệ bước tới trước bàn của Diệp Cốc Vũ, tay rất tự nhiên di chuyển chuột. Trên màn hình, Nhị thiếu lấp lánh ánh vàng vẫn đứng ở Vạn Hoa Cốc, đuôi ngực khẽ bay theo gió, còn thường tự động làm động tác ngoảnh đầu bên trái, ngắm nghía bên phải trong lúc treo máy, có vẻ như đang chờ người nào đó.
Phong Thệ nhìn Tàng Kiếm trong màn hình, vẻ mặt cười vô cùng dịu dàng, nhưng tới khi ánh mắt anh dời sang phía bên trái, nhìn thấy danh sách tổ đội có hai người, một là Diệp Cốc Vũ, hai là… Thiên Tru?
Sắc mặt Phong Thệ trầm xuống, nụ cười còn đọng trên môi: “Em vẫn luôn chờ anh cùng làm nhiệm vụ sao?”
Diệp Cốc Vũ không nhận ra có gì đó sai sai, nhắm mắt lại gật đầu: “Anh biết là tốt rồi.”
Phong Thệ chỉ vào avatar của Thiên Sách trong đội, “Vậy Thiên Tru là thế nào?”
Diệp Cốc Vũ nghẹn lời, len lén liếc Phong Thệ, “Em… Bọn em vừa làm nhiệm vụ hằng ngày xong.”
“À, nhiệm vụ hằng ngày à?” Phong Thệ không nói gì, hai tay gõ mấy cái trên bàn phím.
[Bang] Diệp Cốc Vũ: Thiên Tru đâu?
[Bang] Bạch Lộ Vị Hi: Thiên Tru? Chẳng phải cậu ta đi làm nhiệm vụ với cậu sao? Còn hỏi chúng tôi làm gì?
Phong Thệ nhướng mày, yên lặng nhìn Diệp Cốc Vũ.
Trong lòng Diệp Cốc Vũ như có hàng vạn con thảo nê mã nhảy chồm chồm… Đệch! Rõ ràng người không lên mạng đúng hẹn là Phong Thệ, sao mình được hưởng thụ cái cảm giác “cây ngay không sợ chết đứng” kia vài phút đã biến thành người đuối lí rồi…Thế là thế nào! Thật không logic!
Diệp Cốc Vũ hung hăng thầm mắng tên hèn nhát Thiên Tru một trăm lần, sau đó quyết định mau chóng ôm lấy cánh tay Phong Thệ: “Em đâu có thèm trải qua đêm Thất Tịch cùng tên Thiên Tru đó!”
Phong Thệ nghiền ngẫm nhìn hắn, nhẹ nhàng nhíu mày: “Thật không nghe lời!”
Lão Sài ngồi sát vách đánh xong dota cũng chú ý tới động tĩnh kỳ lạ bên này. Hắn trợn mắt quay đầu lại, dùng một câu chọc đúng tim đen: “Trải qua đêm Thất tịch?”
Diệp Cốc Vũ toát mồ hôi…
Còn Phong Thệ chỉ thoải mái xoay cổ tay, hời hợt nói: “Dám yêu qua game, thật không nghe lời!”
Này! Rốt cuộc là ai với ai đang yêu qua game hả đồ khốn!
Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.