Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 30: Ký ức không vui của cố uyên_2




Bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ nên Cố Uyên từng nghĩ rằng mình sẽ không dễ dàng lập gia đình trong tương lai. Nếu thực sự muốn lập gia đình, anh nhất định sẽ bảo đảm một cuộc hôn nhân chất lượng, sẽ không để cho con của anh giẫm vào vết xe đỗ của mình. Vì vậy, sau khi anh biết được mình và Đỗ Nhược thực sự có mối quan hệ hôn nhân do người lớn trong gia đình sắp đặt, trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất mãn, chỉ là anh không muốn giống như cha của mình thời trẻ. Anh chịu đựng sống chung với Đỗ Nhược để quan sát một chút tính cách và phẩm hạnh của cô ấy. Khi Đỗ Nhược rốt cuộc cũng bộc lộ ra phẩm chất kém cỏi của bản thân, anh đã không chút do dự dùng thủ đoạn để ông nội hủy đi mối quan hệ giống như trò đùa của trẻ con này.
Chỉ là bây giờ, Đỗ Nhược so với trước đây giống như là một người khác. Trước đây, mặc dù bọn họ chỉ ở chung có hai tháng ngắn ngũi, đồng thời trong vòng hai tháng kia, bọn họ cũng không thường xuyên gặp nhau, nhưng anh biết rõ mục đích của Đỗ Nhược là gì. Phần lớn, mục đích của cô ấy đều có liên quan đến tiền bạc. Ngay cả khi mối quan hệ giữa bọn họ kết thúc, Đỗ Nhược vẫn chưa từ bỏ ý định mà một mực dây dưa với anh. Cố Uyên lại một lần nữa không thể không nghĩ đến vấn đề kia. Điều gì đã khiến cô ấy có sự thay đổi to lớn như thế? Từ việc có mục đích níu kéo lại trở thành sợ anh như sợ tà, còn muốn rời xa anh.
Nghĩ đến Đỗ Nhược, Cố Uyên lấy điện thoại di động ra, mở WeChat rồi lướt qua ảnh đại diện của cô nhìn một hồi. Ảnh đại diện của Đỗ Nhược là một nhân vật hoạt hình, đương nhiên là Cố Uyên không biết tên gì, anh chỉ cảm thấy rằng nhân vật hoạt hình này vô cùng đáng yêu, giống như biểu hiện thường khi của Đỗ Nhược. Sau đó, anh vô tình nhấn vào chọn kết bạn.
Ngay lúc nhấn vào chỗ chọn kết bạn, anh chợt giật mình. Hôm nay, sở dĩ anh bị ma xui quỷ khiến phải dùng Wechat là để trả tiền lẻ cho Đỗ Nhược. Thế mà bây giờ, không ngờ vậy mà anh lại muốn biết hết mọi chuyện liên quan đến Đỗ Nhược.
Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng thoát khỏi Wechat giống như là ném một củ khoai lang nóng bỏng tay. Anh ném điện thoại di động lên ghế phụ lái rồi nổ máy, nhanh chóng rời đi.
Vào thời điểm Cố Uyên thoát khỏi WeChat, Đỗ nhược đã đăng một trạng thái đầy tức giận lên nhóm bạn bè.
Đỗ Nhược trở về khu dân cư hoa sen cùng với chủ thớt, không có ai trong ngôi nhà rộng lớn này cả.
Đỗ Nhược cất vali thật kỹ rồi bước ra khỏi phòng: “Chủ thớt, bọn họ đâu cả rồi?”
“Đừng gọi tôi là chủ thớt. Tôi có tên họ đàng hoàng, gọi tôi là Lộ Hành Chu.”
“Lộ Hành Chu là ba chữ nào?”
Chủ thớt lấy ra hai lon coca trong tủ lạnh, ném cho Đỗ Nhược một lon. Anh vừa uống vừa nói: “Một lát nữa, lúc cô ký hợp đồng thì sẽ biết đó là ba chữ nào. Còn Thành Duyệt Duyệt và Hàn Mục, bọn họ đều đi làm cả rồi. Thành Duyệt Duyệt sẽ không về trước chín giờ, còn Hàn Mục sẽ không về trước nửa đêm. Ờ mà cô còn chưa gặp Hàn Mục cho nên không thể hình dung ra được cậu ta. Cậu ta là một người lái xe trái phép, thường hay nằm vùng ở chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Sau khi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng ngừng chạy thì cậu ta mới có thể trở về. Ngày tiếp theo, cậu ta sẽ trốn trong phòng ngủ cho tới trưa, đến chiều cậu ta lại đi làm.”
“Ừm.” Đỗ Nhược cũng không quá tò mò về người bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt này.
“Tôi muốn bàn bạc với cô một chút được không?” Lộ Hành Chu cười hì hì lại gần.
Đỗ Nhược ôm gối ngồi trên ghế sô pha, hơi ngã người ra sau: “Bàn bạc chuyện gì chứ?” Cô có cảm giác nụ cười của Lộ Hành Chu có ý không tốt.
Lộ Hành Chu cũng không thèm để ý đến thái độ của Đỗ Nhược, vẫn giọng điệu thương lượng: “Có phải tôi chỉ tính tiền thuê nhà cho cô là 1.500 với điều kiện là cô phải giúp tôi phát sóng trực tiếp không?”
Đỗ Nhược dần dần thả lỏng cảnh giác, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lộ Hành Chu cười một tiếng đầy ẩn ý: “Bây giờ, tôi định làm phát sóng trực tiếp, cô giúp tôi được chứ?”
Đỗ Nhược không nghi ngờ gì cả, cô đứng lên: “Vậy chờ tôi một lát, tôi trở về phòng thay quần áo thoải mái một chút.”
“Được. Vậy nhanh lên nha.” Lộ Hành Chu hướng về phía Đỗ Nhược nói.
Đợi Đỗ Nhược thay quần áo xong, lúc đi vào phòng khách, cô kinh ngạc khi nhìn thấy tay trái của Lộ Hành Chu cầm một cái giá ba chân đang xếp, tay phải xách một cái bàn vuông nhỏ còn gấp lại, bên cạnh chân anh ta còn có một cái túi nhựa màu trắng đục. Cái túi căng phồng lên không biết là đang chứa thứ gì.
“Không phải anh đang muốn phát sóng trực tiếp sao? Anh đang làm gì vậy?” Đỗ Nhược kinh ngạc hỏi.
“Hôm nay tôi làm phát sóng trực tiếp ở ngoài trời, đừng lề mề, tranh thủ trời còn chưa tối, đi theo tôi. Cô cầm cái này đi.” Lộ Hành Chu tiện tay đưa cho Đỗ Nhược cái giá ba chân ở bên tay trái, còn mình thì cúi người xách cái túi nhựa.
Cái túi nhựa kia rõ ràng là rất nặng, sau khi bị Lộ Hành Chu nhấc lên, chỗ nào cũng đều bị siết chặt khiến Đỗ Nhược lo lắng không biết chiếc túi ni lông mỏng manh kia có giữ được đồ vật bên trong hay không, sợ lát nữa túi sẽ bị nứt ra và cái thứ kia sẽ lọt ra ngoài mất.
Điều mà Đỗ Nhược lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra. Lộ Hành Chu lén lén lút lút đi vào một nơi ít người trong khu dân cư, nơi đây có một vài gốc cây thưa thớt, dường như đất vừa mới được xới qua nên rất xốp, không có cỏ dại.
“Anh đến nơi này để làm gì?” Đỗ Nhược buồn bực hỏi.
“Tôi trốn mấy kẻ cản trở.”
“Anh trốn bọn họ làm gì? Có gì cứ trực tiếp nói là không biết chẳng phải được rồi sao?”
“Cũng không hẳn vậy, chỉ là vì bọn họ sẽ gây ra một một số phiền phức nhỏ.”
Lộ Hành Chu vừa nói chuyện vừa bắt đầu sắp xếp lại những thứ mà mình mang theo. Đầu tiên, anh lấy chiếc bàn vuông nhỏ ra, đặt giá ba chân phía trước chiếc bàn, điều chỉnh vị trí và độ cao rồi chỉnh điện thoại di động để phát sóng trực tiếp. Sau đó, Lộ Hành Chu mở túi nhựa ra. Đỗ Nhược rất ngạc nhiên khi phát hiện hóa ra trong túi nhựa là một quả dưa hấu lớn. Nó vẫn còn nằm trong một cái chậu sắt nhỏ. Lộ Hành Chu lấy quả dưa hấu ra khỏi chậu và đặt nó lên trên chiếc bàn vuông nhỏ.
“Dưa hấu sao?” Đỗ Nhược không khỏi cười ra tiếng. “Hôm nay anh muốn phát sóng trực tiếp ăn dưa hấu à?”
Lộ Hành Chu trợn mắt hỏi lại: “Cô cảm thấy tôi giống dạng người thích đi theo con đường bình thường lắm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.