Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 37: Trở thành nhân viên của cố uyên




Nghe nói giai đoạn đầu, công ty truyền thông mới phát triển với quy mô rất lớn, chiếm cả một tầng của tòa cao ốc. Bây giờ, nó chỉ co đầu rút cổ như rùa ở một góc, các nơi khác đã được phân vùng lại và cho bên ngoài thuê.
Đúng chín giờ, Đỗ Nhược đứng trước cửa của công ty truyền thông mới. Nhìn vào bên trong quan sát, cô thấy công ty này ngay cả người ở quầy lễ tân cũng chưa có, huống chi đến dấu vết của những người khác. Cô đợi ở cửa ra vào thật lâu mới thấy lập trình viên đang thong thả đến muộn.
Lập trình viên tên là Hách Vọng. Nhìn bề ngoài, anh ta có vẻ không chênh lệch tuổi so với Đỗ Nhược bao nhiêu. Anh ta đeo một cặp kính đen và một cái túi đựng Laptop được vắt chéo ngang người, nhìn bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ. Thấy Đỗ Nhược đứng ở cửa, anh ta nhìn qua cặp mắt kính tối màu, đánh giá một hồi: “ Cô tìm ai?”
Đỗ Nhược lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi là nhân viên trang trí mới đến, tên Đỗ Nhược.”
Đỗ Nhược cho rằng môi trường làm việc truyền thông mới khá sôi động nên dù vẫn có thói quen trang điểm nhưng cô không mặc vest chuyên nghiệp, thay vào đó, cô chọn áo thun và quần cao bồi bó chân, trông rất quyến rũ và năng động. Nụ cười nhẹ nhàng này khiến lập trình viên Hách Vọng sững sờ trong giây lát. Chắc vì ngượng ngùng, anh ta có chút mất tự nhiên nói: “Vậy cô vào đây chờ một chút nhé!”
Hách Vọng quẹt thẻ ra vào và dẫn Đỗ Nhược vào công ty.
Cách bài trí của công ty truyền thông mới rất đơn giản, có một hành lang ngắn cạnh quầy lễ tân để làm sân khấu, đi vào hành lang rẽ phải là nơi làm việc.
Hách Vọng niềm nở đến trước một cái máy vi tính, vừa giúp cô mở máy tính lên vừa nói: “Bây giờ, lãnh đạo không có ở đây, nếu để cô ngồi ở quầy lễ tân chờ thì cũng nhàm chán, hay là cô lên mạng trước một chút nhé!”
“Cảm ơn!” Cô ngồi xuống trước máy tính, cầm chuột bắt đầu xem trang web hiện giờ của công ty. Trang web đã lâu không cập nhật nên cũng ít người truy cập, thật là vắng vẻ. Rất nhanh, Đỗ Nhược đã cảm thấy mất hết cả hứng thú. Cô quay đầu sang, lén nhìn Hách Vọng một chút, thấy anh ta đang xem tin tức khoa học công nghệ, dường như cũng không có việc gì để làm cả, cho nên cô thì thầm hỏi thăm anh ta để nghe ngóng về tình hình công ty.
Hách Vọng không phải là người hay nói nhưng đối diện với một cô gái xinh đẹp như Đỗ Nhược, anh ta không thể làm ngơ. Đỗ Nhược hỏi câu nào, anh ta đáp câu nấy, chỉ vỏn vẹn có vài lời hỏi thăm nhưng cũng đủ để cô hiểu sơ bộ về tình hình hiện tại của công ty.
Đúng như lời của Thẩm Phú Tư nói, đây là một nơi không có sức sống, nhất thời Đỗ Nhược không hiểu tại sao tổng giám đốc lại cử cô đến đây. Trước đây, bởi vì công ty truyền thông mới ngày càng xuống dốc nên tổng giám đốc đã khuyên cô đừng nên đến nơi này. Vì sao bây giờ, ông ấy lại thay đổi ý định? Hay là tổng giám đốc không hài lòng với công việc của cô cho nên muốn đầy cô đến đây sao?
Trong khi đang suy nghĩ miên man, cô nghe có tiếng nói chuyện ở quầy lễ tân. Chắc là có người đến, nghe giọng nói, hẳn không chỉ có hai người mà dường như là một nhóm người.
Hách Vọng quay đầu lại nói với Đỗ Nhược: “Tôi nghe được giọng nói của lãnh đạo, hình như là đang tiếp khách, cô chờ một lát đi. Khi nào hết khách thì cô đến thông báo với lãnh đạo nhé!”
Đỗ Nhược gật đầu. Cô rất tò mò, không biết ai lại đến một công ty ế ẩm như vậy nên cô luôn chú ý đến động tĩnh ở đó.
Giọng nói càng ngày càng gần và càng lúc càng lớn, rõ ràng là họ đang đi vào phía trong. Đột nhiên, Đỗ Nhược nghe thấy một giọng nói. Cô không thể tưởng tượng, đó là Cố Uyên. Đỗ Nhược giật mình: “Vì sao anh ấy lại đến đây chứ?”
Dường như là theo bản năng, cô lập tức cầm túi lên, nấp vào bên trong, có thể trốn lúc nào thì hay lúc đó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.