Bạn Gái Nhà Quê

Chương 20: Muốn đến thành phố Đại




Tác giả: Ninh Ninh
Khả Nhu mang chuyện Thiên Hàn muốn thuê cô làm người yêu nói với Bảo Cầm và Tiểu Linh. Hai người họ rất ngạt nhiên.
"Thuê làm người yêu?"
Khả Nhu: "Suỵt! Nói nhỏ thôi dì Bảo Cầm! Nếu không thì mọi người nghe hết bây giờ!"
Bảo Cầm: "Nghe làm sao được chứ, chúng ta đang ở ngoài đường đó. Không có ai nghe thấy đâu!"
Tiểu Linh: "Nhưng mà... anh ấy đang nghĩ cái gì vậy chị Khả Nhu? Nếu thuê chị làm người yêu để đối phó với mẹ, chỉ vì không không muốn kết hôn thôi sao?"
Khả Nhu gật đầu, "Ừ!"
Tiểu Linh cảm thấy rất khó tin, "Sao mà nghe giống trong phim truyền hình quá vậy?"
Khả Nhu: "Cũng đúng, nhưng mà giờ phải làm sao đây?"
Bảo Cầm: "Mỗi tháng được 30.000 tệ, nếu con không làm thì để dì làm cho!"
Tiểu Linh: "Ôi! Cô à! Anh ấy thuê người làm người yêu, chứ không có thuê người làm bác gái đâu!"
Bị nói như vậy Bảo Cầm liền đánh vào vai Tiểu Linh, "Trời ơi, cái con nhỏ này!"
Tiểu Linh: "Nhưng mà theo em nghĩ là chị không nên đi. Bởi vì anh ấy có lừa đảo hay không thì chúng ta cũng không có biết! Thời buổi này có rất nhiều người ăn mặc lịch sự, nhưng mà là người xấu đó chị!"
Bảo Cầm: "Đúng vậy! Sao mà con nghĩ ra được vậy? Hôm qua cậu ta cũng đã nhìn thấy nhà cửa Khả Nhu nghèo rớt mồng tơi, đã vậy còn nợ nần ngập mặt nữa, cậu ta lừa Khả Nhu để làm cái gì kia chứ!"
Khả Nhu: "Nếu vậy thì để con lên mạng tìm tên của anh ta coi sao?"
Bảo Cầm: "Được đó! Mau tra thử đi!"
Khả Nhu lấy điện thoại ra, rồi lên mạng tìm kiếm tên của Thiên Hàn, "Anh ta tên là Tống Thiên Hàn.... A... đây rồi!"
Ba người xúm lại xem, Bảo Cầm liền hét lên,
"Ui cậu ta là nhạc sĩ đó!"
Khả Nhu cũng rất bất ngờ khi biết anh là một nhạc sĩ khó nổi tiếng ở trên mạng.
Bảo Cầm: "Vậy thì đi đi, dì sẽ ủng hộ con không bị lừa đâu. Trước tiên thì giả làm người yêu, còn sau đó thành người yêu thật thì sẽ tính sau. Có đúng không?"
Khả Nhu: "Ui, dì!"
Tiểu Linh: "Mà chị sẽ đi bằng cách nào? Nói thẳng với dì Hân Thư sao? Nếu mà dì Hân Thư biết thì chết chắc luôn đó!"
Khả Nhu với ánh mắt tinh ranh nói: "Không cần phải nói với mẹ đâu, chị nghĩ chị biết mình phải làm gì rồi!"
Buổi chiều trên bàn ăn Khả Nhu bày ra vẻ mặt buồn bả, suy tư chuyện gì đó. Cô cứ chang nước mắm mà ăn cơm. Hân Thư thấy cô có chút kỳ lạ, lại chỉ ăn cơm chang với nước mắm liền nhìn hỏi:
"Khả Nhu! Đồ ăn mẹ nấu không ngon hay sao?"
Khả Nhu lúc này giật mình, nói: "Dạ đâu có, ngon chứ mẹ!"
Hân Thư: "Nhưng mà mẹ thấy từ nảy tới giờ, con toàn ăn cơm với nước mắm, cho nên mẹ mới hỏi là đồ ăn mẹ nấu không ngon hay sao? Sao con phải ăn với nước mắm không vậy?"
Khả Nhu: "À! Mẹ nói con mới biết, hèn chi con thấy mặn quá trời luôn!"
Khả Nhu vội cầm ly nước lên uống. Hân Thư nhìn dáng vẻ lén la lén lúc của cô thì vô tức giận đập bàn hỏi:
"Có chuyện gì? Mau nói thật cho mẹ?"
Khả Nhu với vẻ mặt bối rối nói: "Con có chuyện muốn nói với mẹ. Con muốn xin mẹ một chuyện!"
Nghe vậy Hân Thư liền đặt đũa xuống, nhìn cô có chút hoài nghi.
"Đừng có nói là con xin mẹ làm ca sĩ đó nghe chưa?"
Khả Nhu vội lắc đầu, xua tay nói: "Dạ không có đâu mẹ, con không có xin đi làm ca sĩ. Con à... Con muốn... Con muốn xin mẹ cho con đi làm ở thành phố Đại!"
Hân Thư liền hỏi: "Mắc gì phải lên thành phố làm cái gì?"
Khả Nhu: "Thì mẹ ơi, mẹ cũng đã thấy rồi đó. Bọn đòi nợ tới đòi hằng ngày, nếu mỗi tháng mình không có đủ tiền để trả cho chúng thì mình chết chắc đó. Con với cực khổ cùng nhau bán mì cũng chỉ đủ tiền tiêu thôi!"
Hân Thư: "Vậy chúng ta chia làm 2 quán rồi cùng nhau bán cũng được mà, mẹ sẽ bán ở thôn khác cho!"
Khả Nhu: "Mẹ bán ở thôn khác con thấy không có yên tâm, mà như vậy chi cho cực khổ thêm, cũng chưa chắc có thêm tiền! Bạn của con nói là bây giờ ở thành phố Đại, công việc rất là nhiều luôn đó mẹ. Kiếm được rất nhiều tiền, hơn ở làng của chúng ta nữa đó! Cho nên con muốn đi làm giúp mẹ kiếm tiền trả nợ!"
Hân Thư có chút hoài nghi hỏi: "Bạn con hả? Là ai vậy?"
Khả Nhu: "Thì là Tùng Khang đó mẹ! Mã Tùng Khang con củ bác Mã Thành. Cậu ấy lên thành phố làm việc đã lâu rồi! Bây giờ, thu nhập rất là tốt luôn. Con cũng biết là mẹ không muốn con đến thành phố Đại làm việc đâu, nhưng mà con hứa với mẹ, con sẽ nhanh chóng kiếm tiền để sớm trở về với mẹ! Mẹ yên tâm nha mẹ nha, nha... đi mà mẹ!"
Khả Nhu thấy mẹ mình vẫn không tin liền đưa tay lên thề thốt.
"Mẹ đừng có lo lắng nữa con thật sự không có nói dối mẹ đâu! Con xin hứa với mẹ, con sẽ không nghĩ đến chuyện ca hát gì hết!"
Hân Thư: "Nhưng con phải hứa với mẹ là, con tuyệt đối sẽ không đi hát! Con có thể làm bất cứ công việc gì cũng được hết, nhưng không được làm ca sĩ!"
Khả Nhu: "Dạ, con xin hứa!"
Hân Thư: "Vậy rồi con sẽ ở đâu? Con ở với ai?"
Khả Nhu: "Ờ... con sẽ ở chung với bạn hồi cấp 3 của con, là bạn quen biết thôi à mẹ! Mà con có nói thì mẹ cũng không nhớ được đâu. Bạn ấy kêu con đến ở chung nên mẹ đừng có lo lắng nha!"
Hân Thư thở dài, nói: "Nếu con có ý định vậy rồi thì sao mà mẹ ngăn cản được, nhung dù sao con cũng phải nhớ chăm sóc cho mình đó!"
Khả Nhu thấy mẹ mình đồng ý liền chạy qua ôm lấy bà.
"Con cảm ơn mẹ nhiều lắm! Con thương mẹ nhất trên đời!"
Hân Thư: "Được rồi không cần phải nịnh đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.