Tịch Sư Tử về nhà ngủ một giấc.
Cũng không biết có phải do đã tìm được Tô Phùng Tần hay không, mà ngủ một giấc phá lệ an ổn từ sáng sớm ngủ thẳng một mực tới hoàng hôn.
Sau khi tỉnh lại tắm rửa xong bèn xuống lầu đi siêu thị mua một chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nấu một nồi cháo thịt nạc khoai từ đơn giản, sau đó còn nấu thêm một nồi canh bách hợp táo đỏ hầm thịt bò, rồi tỉ mỉ dùng hộp sắp xếp gọn gàng khởi hành tới bệnh viện chăm sóc Tô Phùng Tần.
Khi đến bệnh viện vừa tới hành lang Tịch Sư Tử liếc mắt đã thấy có hai người đang cải nhau trước cửa phòng bệnh của Tô Phùng Tần.
''Cái gì mà cứ hỏi tôi là ai? Tôi đã nói mười mấy lần tôi là thư ký của Tô Đổng cô để tôi vào nói chuyện một lát, cần gì phải lao lực như vậy?''
Chu Chúc mặc một thân âu phục cách tân trang trọng, chân giẫm giày cao gót, thoạt nhìn trông rất nữ tính, đang lườm một cô y tá đứng chặn trước cửa phòng bênh với vẻ mặt tức giận.
"Bệnh viện có thủ tục mới muốn gặp bệnh nhân cần chứng minh thân phận.'' Dư Tiểu Ngư máy móc mỉm cười, sau khi hỏi mười mấy lần 'cô là ai?' bèn đổi cách thức hỏi lại.
Dư Tiểu Ngư tròn căng mắt không ngừng đảo quanh đồng tử, mặt dù mỉm cười, dáng vẻ thật nhiệt tình thân thiện nhưng khóe môi lại lộ vẻ khinh bỉ hèn hạ.
''Làm sao chứng minh thân phận, muốn tôi cho cô xem thẻ căn cước của tôi à?'' Chu Chúc tức tới thở hồng học, khuôn mặt thanh tú đoan trang, đã chợt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dư Tiểu Ngư, cũng cực kỳ bất mãn.
''Họ tên là gì?'' So với phẫn nộ của Chu Chúc, Dư Tiểu Ngư ngược lại bày ra gương mặt ngây thơ chân thành, nhếch miệng cười hỏi.
''Tôi tên Chu Chúc, thư ký của Tô Đổng, cũng chính là bệnh nhân trong phòng bệnh này.'' Chu Chúc hít sâu một hơi, đè nén cơn giận khiến thân thể cô run rẩy.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp y tá nào vừa ngu vừa khó nhai thế này, cô hận không thể vứt bỏ phong độ giáo dưỡng, bước tới bóp chết con nhỏ y tá đáng giận này.
''Chu nào?'' Dư Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, gương mặt ngây thơ, kỳ thật trong bụng đã sớm nở hoa.
Cô nàng nghe thấy cuộc đối thoại của Tô tiểu thư trong điện thoại, người tới khẳng định là một gián điệp thương mại đáng xấu hổ, tiềm phục bên người Tô tiểu thư đóng vai vô gian đạo.
Loại người này, quyết không để cho nàng ta vào gặp Tô tiểu thư.
''Chu trong Chu Du.'' Chu Chúc biết có tức giận đối với nữ y tá lúc nào cũng cười hì hì này là vô dụng, chỉ có thể dùng gương mặt lạnh lùng, nhìn xem nàng ta tính chơi trò gì.
''Du nào?'' Dư Tiểu Ngư từ trong túi móc ra một quyển bút ký cùng một cây bút, thế mà ra vẻ trịnh trọng bắt đầu ghi chép gì đó.
"Chu trong Chu Du, Chu Du trong Tam quốc, cô chưa đọc Tam quốc à?! Chưa xem sách chắc cũng từng xem TV đi?! Y tá mấy người không biết đọc chữ à?'' Chu Chúc có lẽ đã bị tức đến phình mạch máu não, bắt đầu chỉ trích Tiểu Ngư không có học thức.
''Cô đã có văn hóa như vậy thì nói cho tôi biết xem là chữ Du nào đi?'' Dư Tiểu Ngư tuyệt không sinh khí, khinh thường nhếch môi, còn thảnh thơi xoay bút trong tay.
''Chữ Du, bên trái có chữ Vương...'' gương mặt Chu Chúc vẫn lạnh lùng, bắt đầu nhẫn nại nén nhịn núi lửa sắp bùng nổ, phổ cập kiến thức cho Dư Tiểu Ngư.
''Tôi hỏi cô chữ Chu trong tên cô là chữ Chu nào, cô đánh vần chữ Du làm gì?'' Dư Tiểu Ngư khinh thường phì cười, dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng dòm Chu Chúc.
''Con mẹ nó chứ không phải cô vừa hỏi tôi chữ Du đánh vần sao à?'' Chu Chúc bất kể hình tượng gầm thét một tiếng, nàng rốt cục bạo phát, bó hoa trong tay bị bóp tới thay hình đổi dạng.
"Há, là tôi sai. Cô nói tiếp đi, Chu nào?'' Dư Tiểu Ngư liếc mắt nghĩ nghĩ, đích thật do mình nói sai, lúc này mới thừa nhận mình sai, lại quay lại vấn đề ban đầu.
''Chữ Chu trong Chu Du, trong chữ Du có một chữ Vương.'' Chu Chúc nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ gằn từng chữ từng chữ một qua kẽ răng, cô hiện tại đang rất muốn giết người.
"Chu Du, cô tên Chu Du à." Dư Tiểu Ngư ôm quyển bút ký mở mắt to nháy nháy chớp chớp vụt sáng vụt sáng, hưng phấn nhìn Chu Chúc.
''Cùng-tên-với-Chu Du-trong-Tam quốc.''
"..."
Mặt Chu Chúc đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, tức nghẹn đến thân thể cũng run rẩy.
''CÔ TÊN GÌ? TÔI MUỐN KHIẾU NẠI CÔ.''
''Tôi tên Dư Tiểu Ngư, thế cô có biết là chữ Ngư nào không?'' Tiếu dung của Dư Tiểu Ngư nở rộ đầy mật ngọt, thân thiện hòa ái nhìn Chu Chúc.
''Cô...Cô giỏi lắm, rất giỏi.'' Chu Chúc giận dữ cười, ném bó hoa trong tay lên vách tường phía sau Dư Tiểu Ngư, quay người bỏ đi.
"Chu Du tiểu thư, ném loạn hoa cũng không tốt đâu nha, cô muốn thì có thể tặng tôi tận tay mà.'' Dư Tiểu Ngư tiếc hận nhìn cánh hoa tản mát đầy đất cùng bó hoa bị nện hỏng, nhìn về phía bóng lưng Chu Chúc hô lớn một tiếng.
Kiềm chế, kiềm chế, không cần cùng nữ y tá thần kinh, lộn xộn, không học thức này so đo.
Chu Chúc lắc thân thể một cái, cắn môi, nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, bước nhanh rời đi.
Khi Chu Chúc rời đi, vừa vặn sượt qua người Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử biết cô gái ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt không tốt này là thư ký của học tỷ.
Tuy Tịch Sư Tử không gọi nàng lại, nhưng đại khái có thể đoán được. Chu Chúc đã ở trước cửa còn ầm ĩ với cô y tá nọ một trận, học tỷ ở bên trong khẳng định đã nghe thấy.
Chỉ cách một cánh cửa mà thôi, nếu học tỷ muốn để Chu Chúc vào thì đã ra rước từ sớm, không cần để cô ta bị chặn ở ngoài.
Đã như vậy, cũng không cần mình chào hỏi làm gì.
Dư Tiểu Ngư vui tới cười toe toét không ngậm miệng vào nổi nữa, nàng cảm thấy dùng IQ siêu cao cùng mưu kế có thể khiến vô gian đạo kia tức tới bỏ đi.
Nếu đi vào khoe với Tô tiểu thư, Tô tiểu thư khẳng định sẽ khen ngợi nàng.
"Cô y tá, học tỷ còn đang nghỉ ngơi à?" Tịch Sư Tử mang theo hộp cơm, đi đến bên người Dư Tiểu Ngư, lạnh nhạt mở miệng.
"A, Tịch... Tịch tiểu thư, cô đã tới." Dư Tiểu Ngư vừa trông thấy Tịch Sư Tử xuất hiện, bèn nhanh chóng đổi vẻ mặt từ một con mèo đắc ý giảo hoạt vừa trộm được cá, sang cún con thật thà dịu dàng ngoan ngoãn, ôm quyển bút ký trong lòng, nhỏ hơi nhỏ giọng chào hỏi.
"Ừm." Tịch Sư Tử nhẹ gật đầu, cô đối với cô y tá đáng yêu này cũng có ấn tượng cũng không tệ lắm.
Mặc dù nhìn cô nàng luôn ngượng ngùng chất phác, nhưng kỳ thật là một cô gái rất thông minh đáng yêu.
"Tô tiểu thư đang đọc sách, cô ấy vẫn chưa ăn gì." Dư Tiểu Ngư với ánh mắt sắc sảo thấy được trong tay Tịch Sư Tử đang cầm gì, vội mở miệng.
"Vậy tôi vào, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Tịch Sư Tử lễ phép nói lời cảm tạ, đối đãi với Dư Tiểu Ngư ôn hòa hơn rất nhiều.
"Tịch tiểu thư không cần khách khí." Dư Tiểu Ngư cười cong con mắt, nàng ngượng ngùng khoát khoát tay áo.
Tô Phùng Tần mượn từ chỗ Dư Tiểu Ngư vài cuốn sách, tuy nhiên sách của mấy nữ ý tá dùng để đọc lúc rãnh rỗi cũng không hợp khẩu vị của nàng.
Sắp xếp chỉnh tề bên cạnh ngăn tủ giường bệnh, toàn bộ đều là một số truyện manga nhật.
Mặc dù những loại truyện thế này, Tô Phùng Tần cũng không muốn đọc, nhưng thấy Dư Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt hưng phấn như đang hiến dâng bảo vật quý hiếm, thì lại không tiện cự tuyệt, liền để cô nàng để truyện lại.
Về sau có chút hiếu kỳ, liền lật vài trang.
Những loại truyện manga này, toàn bộ đều là manga nữ nữ yêu nhau dài kỳ, trong đó còn không thiếu một số tình tiết hình ảnh 18+.
Tỉ như hai cô bé mặc áo học sinh Nhật đang ngồi trên ghế dài tại công viên, trong bức hình, tay một cô gái tiến vào trong váy cô gái còn lại, trên cặp đùi bóng loáng trắng nõn còn vẽ một thứ chất lỏng trong suốt mờ mờ.
Kiến thức rộng rãi như Tô Phùng Tần hiển nhiên cũng chưa từng đọc mấy loại truyện bách hợp phấn hường thế này, trong lúc nhất thời bị hình ảnh trên trang giấy đóng băng.
Nàng rất hứng thú lại lật thêm vài trang.
Sau đó chính là một màn chơi đùa trong phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nước bay mù mịt, hai cô gái đang ôm nhau nằm trong bồn tắm, thần sắc tràn ngập xuân tình kiều diễm, thân thể của hai người dán thật chặt vào với nhau.
Một cái chân của một cô gái thậm chí đã treo ở trên vai cô gái đang đè lên người cô, trong bức tranh, lại có rất nhiều thứ chất lỏng sềnh sệch văng khắp nơi.
Tô Phùng Tần nhướn mày, không bàn nội dung, nét vẽ của hoạ sĩ cũng không tệ.
Xem ra cô y tá kía bình thường đọc truyện đều chỉ đọc mấy thứ 'phấn hường' này.
Khi Tịch Sư Tử đẩy cửa vào, Tô Phùng Tần đang say sưa đọc truyện ngon lành không phát giác đã có người vào cửa.
Tận đến khi Tịch Sư Tử bước tới giường bệnh, đặt hộp cơm lên bàn, Tô Phùng Tần mới phản ứng.
'Bộp'
"Sư Tử." Tô Phùng Tần bộp một tiếng khép truyện lại, nụ cười trên môi bất chợt lộ vẻ bối rối và e lệ.
Gương mặt tái nhợt nhiễm lên một mảnh ửng đỏ.
Tô Phùng Tần tay mắt lanh lẹ giấu quyển truyện vào dưới gối đầu, ánh mắt né tránh như có chút chột dạ.
"Học tỷ đang xem sách gì vậy?" Tịch Sư Tử nhạy cảm tinh tế đương nhiên đã nhận ra sự bối rối của Tô Phùng Tần, cô nhướn mày, khóe môi giương lên.
Sắc mặt học tỷ hình như đã khá hơn nhiều.
Tịch Sư Tử nở nụ cười vui mừng không biết vì sao rơi vào trong mắt Tô Phùng Tần lại khiến nàng cảm thấy như cô đang bỡn cợt nàng tới chói mắt.
Sư Tử có phải đã thấy nàng đang xem loại truyện 'phấn hường' này không?
Tô Phùng Tần xấu hổ giận dữ muốn dùng chăn mền tự chôn chết chính mình, nhưng đa mưu túc trí như nàng trong lòng mặc dù xấu hổ giận dữ vạn phần, vẻ mặt vẫn nhanh chóng lãng sang chuyện khác.
"Thơm quá a, là Sư Tử mang bữa tối tới cho chị à."
"Ừm, em nấu chút cháo, còn có canh, học tỷ đói bụng à?" Tịch Sư Tử gật gật đầu, mặt mày giãn ra, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.
Hảo hảo ngủ một giấc, khí sắc cũng không giống ban nãy.
Tô Phùng Tần ưa thích món ăn do Tịch Sư Tử nấu, nhất là món cháo do Tịch Sư Tử nấu.
Hiện tại phần bụng nàng bị thương, lại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên Tịch Sư Tử liền nấu món cháo sở trường của mình, muốn bồi bổ thân thể Tô Phùng Tần, cũng muốn nàng giải thèm một chút.
Hộp cơm này có chức năng giữ nhiệt, mặc dù phải mất một giờ để đến bệnh viện, nhưng cháo và súp vẫn còn ấm.
Tô Phùng Tần cử động bất tiện, đương nhiên Tịch Sư Tử cũng tự động biết điều đút cho nàng ăn.
Sau khi thổi nguội thìa cháo, Tịch Sư Tử cẩn thận đút cháo tới bên miệng Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần hưởng thụ sự chiếu cố thân mật của Tịch Sư Tử, tiếu dung nơi khóe môi từ khi Tịch Sư Tử bước vào cửa chưa giây phút nào tắt.
"Ngon lắm." Tô Phùng Tần nũng nịu kéo dài âm cuối, nụ cười như cánh hoa đào nở rộ, ngậm lấy ý cười ôn nhu quấn quýt si mê.
Tô Phùng Tần có khẩu phần ăn không lớn quả thực đã ăn sạch sẽ cháo và canh Tịch Sư Tử mang tới, nằm ở trên giường lại cảm thấy dạ dày có chút căng căng.
Tịch Sư Tử liền lần tay vào trong chăn, khoác lên bụng nàng nhẹ nhàng xoa.
"Đồ ngốc, ngày mai sẽ còn nấu cho chị ăn, cần gì phải cố ăn nhiều vậy?" Tịch Sư Tử vừa bất đắc dĩ vừa thỏa mãn lắc đầu.
"Đồ ăn ngon như vậy, chị nhịn không được."
Mỗi lần có Tịch Sư Tử bên người, Tô Phùng Tần cũng giống như một cô bé luôn ưa thích làm nũng.
Động tác Tịch Sư Tử nhu hòa, bụng Tô Phùng Tần căng đến có chút khó chịu dưới sự vuốt ve dần dịu đi.
Tô Phùng Tần thậm chí bắt đầu buồn ngủ, nàng ngửi ngửi hương lạnh trên người Tịch Sư Tử, mông lung nhắm hai mắt lại.
Trước khi nửa mê nửa tỉnh, gối đầu nhẹ nhàng bị giật giật, sau đó Tịch Sư Tử rút tay ra ngoài.
Tô Phùng Tần bất mãn mở mắt ra, còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy Tịch Sư Tử ngồi ở bên giường, đang nhướng mày với vẻ mặt kinh ngạc nhìn quyển manga 18+ Tô Phùng Tần vừa xem ban nãy.
"Sư Tử, em... này em đừng xem." Trong nháy mắt Tô Phùng Tần bỗng thanh tỉnh, vươn tay muốn đoạt lại, không ngờ tay lại bị Tịch Sư Tử nắm thật chặt.
"Ha, thì ra học tỷ thích xem thể loại truyện này." Tịch Sư Tử giống như cười mà không phải cười giương mắt, trong đôi mắt thanh lãnh thâm thúy, ngậm lấy ý cười đầy bỡn cợt thấy rõ.